Chương 63: Yêu sẽ chừa lại bộ xương

Dịch: Lá Nhỏ
Hôm nay quay tới ba giờ sáng thì xong, mọi người đều vô cùng mệt mỏi. Ban ngày ai nấy đều ngoan ngoãn ở trong phòng ngủ bù, dù sao tối lại phải ra ngoài quay.
Lâu Ngữ tỉnh dậy, mở điện thoại ra, vừa hay là giờ ăn trưa.


Lật Tử đã hỏi cô chuyện cơm trưa, cô vừa trả lời xong, một đoạn tin nhắn đã nhảy ra: “Tới đảo Cát quay phim sao? Sao không nói với bố một tiếng!”
Lâu Ngữ thản nhiên đáp: “Bận quay phim.”


Cô không bất ngờ khi ông ấy gửi tin nhắn. Cho dù cô không liên lạc, họ nhìn thấy ảnh rò rỉ trên mạng cũng sẽ biết việc cô tới đảo Cát.
Điều nực cười là cô vừa gửi tin nhắn xong, mẹ cô cũng gửi tin tới, trách cô tới đảo Cát mà không báo với bà ấy.


Thảo nào hai người này có thể làm vợ chồng, ăn ý ra phết đấy chứ.
Lâu Ngữ trả lời cho có lệ, nhưng dường như hai người này đã thống nhất chiến tuyến. Mẹ cô gửi tin nhắn báo ba người cùng đi ăn, nói khó lắm cô mới về nhà, bố mẹ đều rất nhớ con.


Lâu Ngữ vô cảm soạn tin nhắn: “Con cũng rất nhớ bố mẹ, chưa có gì đã nói với bố, con sợ làm bố mẹ thất vọng. Quay phim bận lắm, không có thời gian ra ngoài.”
Ai có thể ngờ được, khả năng nói mấy lời khách sáo với người trong giới đã có thể áp dụng với cả bố mẹ mình.


Cô tưởng câu này sẽ kết thúc tất cả, nào ngờ mẹ cô tiếp tục ra chiêu: “Con không có thời gian cũng không sao, con quay ở đâu? Mẹ với bố qua đó thăm con cũng được.”
Lần này Lâu Ngữ thật sự cạn lời, xem ra không trốn được bữa cơm này rồi.


available on google playdownload on app store


Cô thỏa hiệp: “Vậy thì không cần, phim trường nhiều người lắm tai mắt, khá rắc rối. Con xem thời gian cho, gặp mặt riêng vẫn tốt hơn.”


Nói là vậy nhưng cô vẫn không muốn gặp họ, do vậy cô để họ chờ thêm một ngày. Tới khi quay tới ngày cuối cùng, thật sự không trì hoãn thêm được nữa, cô mới hẹn họ ra ngoài, nếu không cô sợ hai người này sẽ mò tới đây thật.


Còn về địa điểm, cô không muốn tới nhà riêng của họ nên đã hẹn gặp ở nhà hàng bên ngoài, đó là một quán mì.
Cô gọi điện bao cả quán, khi tới nơi, bố mẹ cô đã có mặt, đang ngồi cạnh nhau, nhìn nhau nhưng cũng chẳng nói gì. Thấy cô tới, cả hai đều chĩa mũi nhọn vào cô.


Bố cô còn ẩn ý trách móc: “Bận vậy cơ à mà giờ mới tới.”
Mẹ cô nói thẳng: “Sao giờ con tiêu tiền hoang phí thế, còn ra ngoài ăn, ăn cũng thôi đi, con còn bao cả quán. Bữa cơm này đắt quá đấy!”


Lâu Ngữ ngồi đối diện họ, tháo kính ra ném sang một bên, nhàn nhã đáp: “Bởi vì con rất nhớ mì ở quán này.” Cô nhìn mẹ: “Mẹ còn nhớ không, năm con học 12 mẹ đã đưa con tới đây ăn.”
Bà sững sờ, nhíu mày: “Vậy sao?”


Lâu Ngữ cười: “Đúng vậy, mẹ nói sắp thi đại học rồi, ăn nhiều vào.”
Trên thực tế, cô chỉ ăn một miếng rồi thôi, trong ký ức của cô, mì ở quán này vô cùng đắng.


“Mẹ còn nói, con đừng mơ tưởng hão huyền, ngoan ngoãn làm một giáo viên không tốt hơn sao?” Cô mỉm cười: “Vậy bây giờ con đang sống trong mơ đấy.”
Mặt mẹ cô lập tức biến sắc.


Bà vẫn cứng miệng: “Là bố mẹ khác thì cũng nói như mẹ thôi. Mẹ không hại con mà là vì tốt cho con! Có mấy người thật sự có thể trở thành người nổi tiếng? Con yên phận làm giáo viên, không phải lo chuyện ăn mặc, giờ được vậy cũng là do con may mắn.”
Lâu Ngữ gật đầu: “Ha… Đúng ha, may mắn.”


Bố cô lên tiếng giải vây: “Được rồi, đừng nhắc chuyện nhiều năm trước nữa. Con ở đây quay mấy ngày? Quay xong thì tới nhà bố chơi, dì con nấu mì ngon hơn chỗ này nhiều.”
Mẹ cô lườm một cái, lầm bầm: “Ngon bằng tôi sao?”


“Bà bỏ muối y như chưa được bỏ bao giờ, tôi mà ăn cơm bà nấu tới giờ chắc huyết áp cao tới tận trời xanh rồi.”
“Tôi phục ông luôn, đồ ăn vào mồm mà cũng chọn đông chọn tây?”
“Vậy á hả? Vậy tiền bà mua đồ ăn không phải do tôi bỏ ra sao?”


“Ông thì kiếm được mấy đồng? Còn không nhiều bằng tiền một ngày tôi đánh mạt chược, ông còn mặt mũi nói…”
“Rốt cuộc ai mất mặt, đánh mạt chược tới nỗi không cả về nấu cơm!”
“Không phải ông chê đồ ăn dở sao, vậy nấu làm gì?”


Lâu Ngữ vốn chỉ muốn im lặng nghe, cuối cùng không nhịn được giơ tay lên ngăn họ lại: “Con ra ngoài ăn với hai người không phải để ôn lại cảnh hai mươi năm trước.”
Hai người dừng lại, nhưng vẫn lầm bầm.


Ba bát mì nghi ngút khói, Lâu Ngữ cúi đầu gắp mấy đũa rồi thôi. Cuối cùng mẹ cô không còn vùi đầu vào ăn như năm đó, hỏi cô: “Sao ăn mấy miếng đã bỏ rồi thế? Không phải con nhớ mì ở đây sao?”
Lâu Ngữ: “Buổi tối còn phải quay, không thể ăn quá nhiều.”


“Vậy ngày nào quay con cũng ăn ít vậy sao? Thảo nào gầy thế!”
Bố cô cũng xen vào: “Đúng đấy, bố mẹ nhìn con trên tivi còn đỡ, nhìn ở ngoài đời thấy con gầy quá, da bọc xương luôn rồi.”
“Ống kính khiến người ta trông béo hơn.”


“Vậy con phải chú ý sức khỏe vào.” Mẹ cô gắp miếng thịt vào bát cô: “Này, ăn đi.”
Bố cô cũng làm màu, gắp thịt vào bát cô.
Lâu Ngữ bất động nhìn thịt trong bát, điện thoại vang lên đúng lúc, là cô dặn Lật Tử canh giờ gọi cho cô, để cô tiện rút lui.


Cô đứng dậy: “Bên đoàn làm phim có tin rồi, con phải đi trước đây. Con thanh toán đơn rồi, hai người muốn ăn muốn nói muốn cãi gì đều được.”
“Lâu Ngữ…” Cô vừa quay người đi, bố cô đã gọi với từ phía sau.


“Bây giờ bố không ở nhà cũ nữa, chuyển sang nhà mới rồi, bố sẽ gửi địa chỉ cho con. Quay xong nếu con rảnh có thể về thăm nhà nhé. Dì và em trai con đều rất muốn gặp con đấy.”
Mẹ cô xen vào: “Đừng nghe bố con, tới chỗ mẹ này.”


Bước chân Lâu Ngữ dừng lại, cô quay đầu, bình thản nhìn hai người họ: “Năm đó khi con chuyển tới chỗ ông bà ngoại ở, hai người có thể nhiệt tình bằng một phần mười như bây giờ tới thăm con, có lẽ sẽ khiến con muốn tới chỗ hai người.”
Môi họ run lên, sau đó đều im lặng.


“Con đi đây, hai người giữ gìn sức khỏe.”
Lâu Ngữ đeo kính râm lên, bố cô ở phía sau thì thầm: “Phải rồi, nhắc tới ông bà ngoại con, bố mang đồ này cho con, suýt quên mất.” Ông lấy túi ra: “Lúc chuyển nhà bố tìm thấy.”
Lâu Ngữ biến sắc, vội vã nhận lấy đồ, rồi nhìn vào trong túi.


Vừa nhìn tay cô đã run lên.
Cô nghẹn ngào, mãi sau mới bình tĩnh lại, hỏi: “Không phải năm đó khi thu dọn đồ đạc nói không tìm thấy sao?”
Trong túi là một đôi găng tay cũ.


Nhưng nó hơi khác trong ký ức của cô, những chỗ sờn vải đều được bỏ đi hết, trông như chưa từng được dùng. Nhưng lỗ hổng một nửa vẫn cho thấy đây là đồ cũ.


“Năm đó bà ngoại con đưa nó cho chị em gái, găng tay thủng một lỗ, bà ấy không tự vá được nên gọi chị em tới vá giúp. Còn chưa vá xong bà ấy đã đi, đôi găng tay này không thể vá lại được nữa nên cứ để mãi ở nhà chị em bà ấy. Mấy năm trước người chị em đấy cũng mất, lúc thu dọn mới tìm thấy nó, người nhà bà ấy đưa nó cho bố, bố cũng quên mất nên cứ để trong nhà suốt.”


Lâu Ngữ sững sờ nhìn túi, không nói gì.
Họ không biết cô đang nghĩ gì, gương mặt bị kính râm và khẩu trang che kín, không để lộ chút biểu cảm nào.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Cuối cùng cô khẽ đóng túi lại, dùng hai tay ôm thật chặt.
“Bỏ đi, bố không vứt là được rồi.”


Bố cô nhíu mày: “Sao vứt được. Bố biết đó là găng tay con tặng ông bà ngoại. Lần nào bà ngoại gặp bố cũng nhắc tới, nói năm đó con còn nhỏ mà đã hiểu chuyện, biết mua đồ cho bà, là đứa cháu hiếu thảo.” Ông bĩu môi: “Giờ giàu vậy cũng không thấy con mua gì cho bố mẹ, càng sống càng thụt lùi.”


Mẹ cô véo ông một cái, ra hiệu ông đừng nói nữa.
Lâu Ngữ đẩy kính, mỉm cười rồi rời đi.
Khi cô nhận được video call của Văn Tuyết Thời, cô đang đi dọc theo bờ biển, cửa sổ xe mở một nửa, gió biển lùa vào trong, thổi khô giọt nước mắt vừa tuôn rơi của cô.


Anh gọi mấy lần đều không được, cuối cùng cô dừng xe tại nơi không người, ấn nghe máy.
Văn Tuyết Thời vẫn ở trong phòng, thấy cô đeo kính râm ngồi trong xe, anh vô cùng kinh ngạc: “Sao em lại ra ngoài một mình?”
Cô hắng giọng: “Em thấy trong phòng ngột ngạt nên ra khỏi hít thở.”


Anh lập tức phát giác ra điểm bất thường, giọng cô không đúng lắm, dáng vẻ đeo kính râm không chịu tháo xuống cũng không ổn.
Văn Tuyết Thời nói thẳng: “Em gửi định vị cho anh.”
Cô lắc đầu: “Em định về rồi.”
“Vậy anh tới phòng em tìm em nhé?”


Lâu Ngữ cạn lời: “Được rồi, em gửi định vị cho anh.”
“Ok.” Anh tắt máy, nửa tiếng sau, Lâu Ngữ nhìn thấy một chiếc xe đi tới.
Chiếc xe vượt qua xe cô, đi được một lúc rồi dừng lại. Người đàn ông bước xuống xe, ăn mặc kín mít, rảo bước về phía cô, sau đó kéo cửa xe ra.


Lúc này Lâu Ngữ đã tháo kính ra, vẻ mặt vô cùng bình thường, thản nhiên nói: “Sao thế, em nói rồi, chỉ ra ngoài hít thở thôi, anh cứ đòi tới.”
“Không muốn nói với anh sao?”
“…”
Anh cũng không ép cô: “Vậy anh ngồi với em một lúc.”


Hai người im lặng ngồi trong xe, cửa xe vẫn đang mở một nửa, có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào bờ. Âm thanh này y hệt như âm thanh lúc nhỏ cô nghe thấy.


Lâu Ngữ nhìn ra phía xa, nhớ lại mọi chuyện: “Có một Tết nọ, ông bà ngoại đưa em ra biển chơi, con diều đó do ông ngoại tự làm cho em, trông không đẹp lắm, có hình con cá màu xanh lam. Em chạy mãi chạy mãi, diều vẫn không chịu bay. Bà ngoại nói có thể ông làm diều dởm rồi.” Cô nhìn lên trời: “Nhưng thật ra là do em chạy không nhanh, về sau em bắt mình chạy thật nhanh, thật nhanh. Khi ngoảnh đầu lại đã không thấy bóng hình ông bà ngoại nữa.”


Văn Tuyết Thời ừ một tiếng, tỏ rõ mình đang nghiêm túc nghe.
Anh biết bây giờ cô chỉ cần một nơi để phát t iết.


“Có chuyện em chưa bao giờ nói với anh, nhưng bây giờ em kể ra chắc anh cũng không thấy lạ nữa. Em là người vậy đấy.” Cô sờ mép túi, giọng điệu bình thản như đang kể chuyện của người khác: “Đợt vừa tốt nghiệp, trong thẻ em không có cả 500 tệ, khi nhận được điện thoại của ông ngoại nói sức khỏe bà ngoại không tốt. Nhưng vì tiết kiệm tiền, vì buổi phỏng vấn ba ngày sau mà em đã cược với chính mình, không quay về ngay.”


“Hình ảnh cuối cùng của bà ngoại mà em thấy là bà nằm cứng ngắc một chỗ, cơ thể lạnh toát, hai mắt nhắm nghiền, không nói với em chữ nào.”


“Hôm nay em đi gặp bố mẹ em, bố em đưa thứ này cho em, đó là đôi găng tay em từng mua cho bà. Chỗ đốt có một lỗ hổng, nhưng bà ấy không còn sức vá lại nữa. Những chỗ sờn khác đều được sửa lại đẹp đẽ như mới.” 


Nói tới đây, giọng cô bắt đầu nghẹn ngào: “Bà ấy dùng đôi găng tay này nhiều năm như thế, tại sao em không thể mua cho bà ấy một đôi mới sớm hơn? Cơ hội phỏng vấn còn rất nhiều, tiền không đủ có thể ra ngoài đường ăn xin, tại sao em không thể bay về gặp bà sớm hơn?’


“Em biết tại sao, vì em ích kỷ.” Cô dần khóc không thành tiếng.


“Em không phải người như anh nói… Rõ ràng em rất ích kỷ, lại ham hư vinh, chỉ nghĩ tới mình. Từ đầu tới cuối em luôn hy sinh người thân thiết với mình nhất, đầu tiên là ông bà ngoại, sau lại là anh. Em xin lỗi, Văn Tuyết Thời, em thật sự xin lỗi. Ông bà ngoại, con xin lỗi, xin lỗi hai người…”


Cô co người trên ghế ngồi, khóc nấc lên.


Văn Tuyết Thời không nói gì, lập tức cúi xuống ôm cô, tay chạm vào gáy cô, dỗ dành cô như trẻ con. Anh vỗ rất lâu, tới khi cảm xúc của cô bình ổn lại, anh mới lên tiếng: “Tiểu Lâu, bao nhiêu năm qua anh cũng luôn nghĩ, nếu tối đó anh cùng bố anh đi bộ sau giờ ăn cơm, có phải ông ấy sẽ không có ý định tự sát nữa không.”


“Anh biết sự tiếc nuối đó.” 
Cô vẫn đang khóc, nhưng nghe anh nói vậy, cô cũng đưa tay ra ôm lấy anh, khẽ vỗ vào lưng anh.


Anh cúi đầu nhìn cô, bất giác xoa đầu cô, làm đầu cô rối tung lên: “Trên thế giới này luôn có những chuyện không như ý, chúng ta muốn cố gắng sống sót trên thế giới này, muốn sống tốt hơn, chắc chắn sẽ có nuối tiếc. Ví dụ như… Chúng ta không thể từ biệt người chúng ta yêu nhất, bố của anh, bà ngoại của em. Mặc dù họ đã mất, nhưng vẫn có thể đi cùng chúng ta tới hôm nay, tình yêu sẽ không biến mất vì lời từ biệt qua loa, vậy nên em nhìn xem, năm đó chúng ta cũng không thể tạm biệt nhau đàng hoàng, nhưng chúng ta vẫn không ngừng yêu đối phương.”


“Nếu anh và bà ngoại đều rất yêu Tiểu Lâu, vậy anh có thể phát biểu một câu thay cho bà. Em đừng hổ thẹn, càng đừng tự trách mình, bọn anh yêu em chưa bao giờ mong em sẽ cho bọn anh điều gì, chỉ mong em vui là được.”


Lâu Ngữ không thể miêu tả được cảm nhận lúc này của mình. Cô như một xác ch.ết tê dại, đột nhiên có người rút dao ra khỏi ngực cô. Chỗ không còn đau nữa lại chảy máu đầm đìa, nhưng cô cũng lấy lại tri giác từ lúc đó.
Vì tri giác xa lạ này nên cô không thể hình dung nó được.


“Em, hức, có lúc em thật sự hy vọng, hức, mong anh đã hết yêu em rồi.” Vì vừa nãy khóc to quá nên sau khi bình tĩnh lại, cô bắt đầu nấc: “Như vậy sẽ không, hức, cần lo lắng gì, hức, lo lắng khi nào sẽ bị anh nhìn thấy, hức, dáng vẻ thảm hại của mình…”


“Sau này không yêu em nữa?” Mọi chuyện trở nên hài hước, anh cắt lời cô: “Bây giờ anh đã nhìn ra hết rồi, sự lo lắng của em là vô ích.”
“Anh vẫn chưa nhìn, hức, thấy hết.” Cô nhíu mày, lắc đầu: “Em, hức, thật ra em đã nói với Châu Hướng, hức, Minh rồi, sau đó anh ấy…”


Anh dở khóc dở cười: “Được rồi được rồi, em đừng nói nữa, anh biết.”
Cô kinh ngạc, câu tiếp theo đã trôi chảy hơn: “Anh biết?”
“Ừm, thật ra Châu Hướng Minh đã tìm anh rồi, anh biết chuyện của Serein.”
“Thảo nào…” Lâu Ngữ hiểu ra: “Thảo nào anh không nhắc tới Kim Hoàn với em…”


Anh gật đầu: “Anh sợ anh nhắc tới… Em sẽ càng áp lực hơn. Vậy nên anh không ngờ hôm qua em sẽ chủ động nhắc tới, bao gồm cả chuyện Châu Hướng Minh tới tìm anh. Anh ta hết cách nên mới tìm anh, tất cả chứng minh em đang dao động vì anh.”
“Rõ ràng em đang làm em tổn thương.”


“Chút tổn thương đó có là gì. Năm năm trước, cho dù quá trình thế nào, cuối cùng anh vẫn tận tay tiêu diệt con khủng long nhỏ bé đó trong trái tim em.”
Cho dù đã biết sự thật không phải như vậy, nhưng sao có thể quên được cảm giác ấy?


Một tay anh ấn lên chỗ dạ dày bị cắt đi của cô, một tay kiên nhẫn lau đi nước mắt cho cô, giọng nói dịu dàng: “Điều anh muốn làm là để em tin rằng, cho dù nó đã đi tới bước bị tiêu diệt, nó vẫn sẽ còn lại bộ xương, ngày nào đó nó sẽ sống lại.”






Truyện liên quan