Chương 1
Tiết tử:Thiên Long Cương Triệt ba mươi bốn tuổi là người nắm quyền lớn nhất ở gia tộc Thiên Long – là bang phái xã hội đen lớn nhất Nhật Bản.Quang Thiên Long cái họ này cũng đủ để cho người Nhật Bản nghe thấy mà biến sắc, mà uy danh của tổ chức Thiên Long càng lan xa oai chấn khắp nơi, là tổ chức xã hội đen khiến cho Nhật Bản nghe tin đã sợ mất mật.Thiên Long Cương Triệt lại là người không tầm thường, trùm xã hội đen tung hoành ngang dọc.Nhưng dù sao anh cũng là một người trẻ tuổi nếu nói không mê là oan uổng, thời tuổi trẻ anh cũng từng rất điên cuồng.Năm đó anh mới hai mươi bốn tuổi đang học sau khi tốt nghiệp sẽ kế thừa gia sản, trước thừa dịp lúc này còn rảnh rang, anh một thân một mình đi Châu Âu bằng xe lửa một mình đi du lịch.Đó là chuyện mười năm trước.Đó cũng là bí mật anh dấu kín ở chỗ sâu trong tim, cũng là nỗi đau ở trong lòng nhiều năm qua.
, người ngoài khó có thể tưởng tượng càng khó hiểu về nỗi buồn khổ về cái loại địa vị cao quý mà duy nhất khiến cho anh cảm thấy cả đời không thể thoát khỏi, cái loại gánh nặng ép anh đến không thể thở nổi. Anh tính trước bay đi Hà Lan đến sân bay Schiphol đó là sân bay lớn nhất thế giới thủ đô Amsterdam của Hà Lan từ đó ngồi xe lửa đi du lịch đến những đất nước có phong cảnh xinh đẹp như nước Pháp, Bỉ, Tây Ban Nha. Vì để cho mình cũng giống như cuộc sống của người thanh niên bình thường mặc dù anh không thiếu tiền nhưng cũng không nguyện ý quá mức huênh hoang, chẳng những đặt chỗ máy bay là khoang phổ thông mà còn đặt biệt từ Tokyo bay đến Malaysia sau chuyển máy bay đến Châu Âu như thế thứ nhất có thể tiết kiệm một phần ba chi phí. Từ Châu Á bay đến Châu Âu là một chặng đường hết sức xa xôi. Lúc khuya anh ởKuala Lumpur(thủ đôMalaysia) quá cảnh hàng khôngMalaysiachuẩn bị bay đi thủ đô Hà Lan thì lúc đó liền phát hiện ra toàn bộ máy bay ngoại trừ cô ra đều là người Châu Âu tóc vàng mắt xanh. Cô thoạt nhìn thật sự còn rất trẻ một mái tóc dài đen nhánh mà đôi mắt thâm thúy mà tản mát ra tia sáng động lòng người. Trên máy bay chỉ có hai người Phương Đông là cô và anh, mà vừa khéo là chỗ ngồi của cô và anh lại bên cạnh nhau. Thiên Long Cương Triệt lễ phép mà cười với cô một cái, ai ngờ cô không thèm để ý mà lờ đi, anh chán mà sờ sờ đầu rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Hướng Thủy Y ghét nhất là người lạ đến gần. Mặc dù người con trai trước mắt là một anh chàng đẹp trai, bất quá bộ dáng đẹp trai thì sao? Con trai theo đuổi cô không phải là khôi ngô tuấn tú phóng khoáng, thì tướng mạo có khí phách. Nhưng mà mặc cho bọn họ sử dụng hết tất cả vốn liếng lấy lòng nhưng cô vẫn là cao ngạo chẳng thèm để ngó tới mà đối với bọn họ tương ứng là không để ý tới. Đây có lẽ là thử nghiệm táo bạo nhất trong cuộc sống của cô. Lần này cô một thân một mình đi du lịch tới Châu Âu xa lạ tính nghỉ ngơi một tháng hơn nữa cô cũng chỉ mới có mười tám tuổi mà thôi. Để chúc mừng cô tốt nghiệp trung học sắp đến Mỹ học đại học, thân là con gái một trong nhà mà gia cảnh lại hết sức giàu có, nên quả thật là mẹ cưng chìu cô lên đến trời, khi cô nói lên kế hoạch ra nước ngoài du học thì mẹ không nói một tiếng mà lập tức đáp ứng. Vì vậy Thủy Y thừa dịp nghỉ hè không có chuyện gì làm mà một mình đi du lịch Châu Âu. Cô vốn tự nhận mình là người phụ nữ kiêu ngạo nhất thế gian, nghĩ đến đây trên mặt cô liền hiện lên vẻ kiêu ngạo, khiến cho người ta ghen tị với vẻ mặt xinh đẹp cùng khí chất cao quý của cô. Thành tích càng thêm ưu tú khiến cho bạn học theo không kịp. Cô được sinh ra từ gia đình giàu có nổi tiếng bất quá hết thảy điều này đều là giả dối! Cô dùng sức mà lắc đầu đáy mắt không khỏi lóe lên đau thương không cách nào nói rõ nỗi đau khổ đang đè lên trái tim, ôi! Cô cần gì lại lừa mình dối người chứ? Sau khi cô vô tình phát hiện thân phận thật sự của mình thì thế giới liền hoàn toàn bị biến dạng không hề tốt đẹp nữa, cô muốn chạy trốn thoát khỏi sự thật tàn khốc đó, cho nên cô lựa chọn rời khỏi Đài Loan đi đến Châu Âu để cho những phong cảnh thiên nhiên tinh khiết và xinh đẹp kia đẩy đi những đau thương ở trong lòng. Càng hi vọng đi du lịch một mình để chữa lành trái tim tan vỡ và đau đớn. Khi máy bay từ từ trợt từ đường an toàn chuẩn bị cất cánh thì trên cửa sổ đen kịt chiếu ra tướng mạo khôi ngô tuấn tú mạnh mẽ của Thiên Long Cương Triệt cùng ánh mắt chiếu vào người của Thủy Y. Người con trai này xem ra rất ôn hòa nho nhã có khí chất cao quý cùng nụ cười sáng lạn. Nhưng khi anh ta không cười thì lại có vẻ lãnh khốc khiến người ta đoán không ra. Anh ta là hạng người gì đây? Anh ta cũng đi Châu Âu một mình sao? Rốt cuộc Châu Âu có sức quyến rũ gì mà thu hút một lượng khách du lịch khổng lồ không ngừng hướng nó quỳ lạy thậm chí lưu luyến quên trở về đây? Thủy Y ăn bữa ăn đơn giản sau đó đắp lên cái chăn do nhân viên hàng không phát, thoải mái mà ngả lưng vào ghế trong suy nghĩ hỗn loạn bất chợt mà ngủ thiếp đi Sau khi xác định cô đã ngủ Thiên Long Cương Triệt mới dám quay đầu nhìn cô chằm chằm. Mời vừa nhìn thấy cô xinh đẹp kinh người thì đáy lòng liền nổi lên rung động nhưng mà lập tức bị vẻ mặt lạnh nhạt của cô khiến cho ý định muốn làm quen với cô lập tức biến mất càng khỏi phải nói tới dùng can đảm mà cùng cô tán gẫu. Cô xinh đẹp làm cho người kinh động khiến cho người ta khó mà quên, Thiên Long Cương Triệt cẩn thận quan sát đôi môi đỏ hồng mịn màng và đôi mắt sáng, chẳng hạn như vỏ hàm răng đan nhau, cái mũi cao và thẳng mà nhỏ, cả người tản ra một phong thái mê người, toàn thân còn có khí chất cao quý không nói ra được. Giống như là tiên nữ hạ phàm. Xem ra cô ấy nhất định là con gái của nhà giàu được chiều hư rồi. Tuy cô ăn mặc rất giản dị nhưng mà cặp mắt sắc của anh liếc sơ qua cũng biết quần áo tất cả đều là hàng hiệu. Quần jean cắt gọn bao lấy đôi chân của cô, lộ ra đường cong hoàn mỹ của cô. Một bộ áo sơ mi trắng đơn giản càng tôn lên nét ngây thơ của cô khiến cho cả người cô thoạt nhìn rất vui tươi. Xem bộ dáng hình như là ra nước ngoài du lịch một mình? Không! Có lẽ là đến Hà Lan tìm bạn bè thân thích chăng. Bất luận ra sao trên máy bay có một cô gái xinh đẹp ngồi ở bên cạnh người xem như không thể nói chuyện phiếm mà chỉ có thể nhìn cô đến nghiện cũng được, ít nhất có thể giết thời gian để cho thời gian bay trên không trong hai ngày sẽ không nhàm chán. Chỗ ngồi ở khoang phổ thông nhỏ hẹp khiến cho Thủy Y vô cùng khó chịu ngủ không được thoải mái! Cô thật hối hận vì không nghe ý kiến của mẹ đặt chỗ ở khoang hạng nhất trên máy bay. Điều này cũng do lòng tự ái của cô làm hại muốn cùng mọi người thể nghiệm cái loại cuộc sống tự mình chuốc lấy cực khổ. Bây giờ phải bay đến bốn mươi tám giờ! Nếu bị vây ở chỗ ngồi chật hẹp này trong hai ngày cô có thể chịu được không? Đầu của cô không ngừng rủ xuống cái cổ tự nhiên mà hướng bên phải cố gắng tìm cái gối đầu thoải mái mà dựa vào đột nhiên cô phát hiện có một sự tin cậy – cô hồn nhiên không biết cô đã dựa vào bả vai cường tráng của Thiên Long Cương Triệt. Cái gối đầu này thật thoải mái mặc dù mặc dù có chút cứng nhưng mà hết sức ấm áp khiến cho cả người cô cũng ấm áp lên. Cũng để cho đầu của cô tìm được điểm chống đỡ không có đung đưa nữa chừng có thể ngủ một giấc thật ngon. Mái tóc của cô rơi trên vai của anh, một dáng vẻ yếu đuối cần người bảo vệ khiến cho Thiên Long Cương Triệt không nhịn được mà sinh lòng yêu thương. Một cử động anh cũng không dám sợ làm cô đang ngủ say mà thức tỉnh nhưng mà lại không nhịn được nhe răng mỉm cười mặc dù vốn không quen biết cô nhưng mà có lẽ như người Trung Quốc nói có duyên phận mới gặp được nhau! Xem như duyên phận của bọn họ ngắn ngủi anh cũng hài lòng. Trời đã sáng rồi sao? Không ! Bên ngoài vẫn là một màn tối đen như mực mà Thủy Y lại theo thói quen đến giờ rời giường. Cô mơ mơ màng màng mà mở cặp mắt ra nhất thời sắc mặt biến đổi, cả khuôn mặt đỏ bừng lên. Trời! Cô cư nhiên tựa vào ngực của anh mà ngủ một giấc. Cô cứ ngủ không có chút giữ kẽ mà lộ ra ở trước mặt người đàn ông xa lạ như vậy. Đầu của cô tựa vào bả vai của anh bao lâu đây? Sắc mặt cô cứng đờ mà nhìn đồng hồ đeo tay một chút rồi nhìn Thiên Long Cương Triệt lộ ra nụ cười lung túng. Nói một điều gì đó! Ít nhất nói một tiếng xin lỗi với hắn, bất quá ba chữ này tựa hồ không phải là cô nói dù sao là anh ta cam tâm tình nguyện mà cho cô gối đầu. “Ngủ có ngon không?” Ai ngờ lại là anh mở miệng trước lộ ra hàm răng trắng đều, dùng tiếng Nhật lưu loát mà hỏi. Anh ta là người Nhật Bản? Vậy thì tốt quá cô lắc đầu một cái làm bộ như không nghe không hiểu như vậy cũng không cần trả lời. Ai ngờ anh lại lập tức dùng tiếng hoa lưu loát hỏi: “Em ngủ có ngon không?” Tên này đến tột cùng là người ở nơi nào? Vẻ mặt Thủy Y kinh ngạc hỏi. Thiên Long Cương Triệt cười cười đáp không đúng yêu cầu nói: “ Anh đoán em đến từ Đài Loan đúng không?” “Thật không may anh đã đoán đúng rồi”. Thủy Y nhún nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ nói. Đã phá vỡ cục diện bế tắc rất tự nhiên mà hàn huyên. “Anh tên là Thiên Long Cương Triệt.” Anh nhàn nhạt cố gắng nói nhẹ đi về bối cảnh không tầm thường của mình. “Ba anh là người Nhật Bản, mẹ là người Đài Loan, anh là lai Trung – Nhật mà. Cho nên được dạy phải thông thạo hai loại ngôn ngữ.” “Ờ.” Thủy Y đáp một tiếng tựa hồ không có hứng thú. Cô đơn giản tự giới thiệu mình: “Tôi tên là Hướng Thủy Y.” Cô tựa hồ đối với anh tuyệt không tò mò cho nên tạm thời chỉ có thể dùng bộ dáng lạnh lùng! Vì vậy phần lớn thời gian bọn họ duy trì trầm mặc không nói chuyện với nhau. Cho đến khi nhân viên hàng không đưa sandwich cùng thức uống đến Thủy Y mới đánh trống lãng nói: “Này không biết là bữa ăn sáng hay là bữa ăn tối?” Cô lơ đãng mà nói liền cất lên đề tài mới. “Nếu muốn dùng cơm trên máy bay thì phải chịu đựng!” Lúc nếm thử một chút thức ăn trên máy bay sau đó Cương Triệt nhíu mày nói. “Thật là không thể tưởng tượng nổi.” Thủy Y hé miệng nói: “Qua mấy giờ nữa chúng ta sẽ bay đến một thế giới xa lạ khác mà chúng ta không quen thuộc, cảm giác này bây giờ rất kỳ diệu! Không biết nên hình dung như thế nào mới phải!” “Đúng là rất kỳ diệu!” Cương Triệt hắng giọng nói. Vận mệnh đưa mối quan hệ của bọn họ từ trên máy bay này thân thiết hơn mà ở chung một chỗ, bất quá anh không nói ra miệng mà chỉ nhàn nhạt nói. “Chúng ta tựa hồ rất có duyên phận, em xem trong chuyến bay này chỉ có hai chúng ta là người Phương Đông.” “Đúng rất có duyên!” Có lẽ hai chữ duyên phận này kích thích cô, nhưng mà cô lại lấy giọng châm chọc khắc nghiệt nói: “Tựa như tôi sống mười tám năm mới phát hiện quan hệ của tôi và ba tôi hẳn là một đoạn nghiệt duyên, chúng tôi thù hận lẫn nhau.” Cô bỗng chốc im lặng không thể tin được mà thổ lộ nỗi đau khổ trong lòng với người xa lạ. Đó vĩnh viễn là nút thắt mà cô không giải được cái bí mật đã ẩn trốn mười chín năm, cô không phải là con gái ruột của ba hơn nữa còn không có ai cho cô biết thân thế của mình. Thiên Long Cương Triệt có thể hiểu là ý gì nhưng mà anh không để lại dấu vết mà chuyển đề tài: “Em mới mười tám tuổi?” Anh lộ ra nụ cười xấu hổ, khóe miệng lập tức hiện ra hai lúm đồng tiền quả thật rất mê người. “Anh đoán em nhất định là gia đình giàu có, nếu không sao có thể còn trẻ như vậy mà có khả năng một mình đến Châu Âu du lịch là nơi tốn không ít tiền.” Cô nhìn hắn một chút có ý gì mà nói: “Có lẽ anh đoán đúng rồi, bất quá ‘nhưng chứng minh giống nhau’ vậy anh cũng là đến từ một gia đình giàu có?” Cương Triệt ho khan không muốn thảo luận cái vấn đề này liền chuyển đề tài câu chuyện nói: “Em đi du lịch một mình?” “Anh cũng không phải vậy sao?” Thủy Y hỏi ngược lại. “Đây không phải là tâm nguyện rất phổ biến của những người trẻ tuổi ở Châu Âu sao? Khi bọn họ đến mười bốn, mười lăm tuổi liền thừa dịp các ngày nghỉ mang theo hành lý đơn giản đi du ngoạn khắp nơi trên thế giới. Nếu mà so với bọn họ thì tuổi của chúng ta cũng lớn hơn đấy!” “Nhưng đó là nói về người Phương Tây.” Cương Triệt tràn đầy tán thưởng nói. “ Đối với một cô gái Phương Đông mà nói làm như vậy nhất định là em là thật sự có dũng khí, có tinh thần can đảm rất lớn.” “Tôi thích mạo hiểm.” Trong lòng cô thình lình nói ra nguyện vọng trong lòng. “Lúc còn nhỏ tôi xem bách khoa toàn thư biết thế giới là vô cùng bao la, sông Amazon có hơi thở tràn đầy thần bí, tôi liền quyết chí sau khi lớn lên muốn làm một nhà thám hiểm muốn tới sông Amazon thám hiểm.” Hai mắt cô sáng ngời vẻ mặt lộ ra khát vọng, mặc dù đó là một tâm nguyện khó đạt được nhưng cô vẫn tha thiết ước mơ. “Tôi cũng muốn làm nhà khảo cổ học, tôi muốn xâm nhập vào mỗi cái văn minh cổ của mỗi quốc gia, mở ra đáp án bí ẩn thần bí mà bọn họ che dấu.” “Đó là một ước mơ rất tuyệt vời không phải sao?” Anh kín đáo nói. Cô bỗng chốc che miệng mình lại. Ông trời! Cô bị làm sao thế? Cô thật là rất khác thường! Vậy mà cùng anh nói nhiều chuyện như vậy! “Châu Âu là nơi đẹp nhất thế giới. Từ lúc còn nhỏ sau khi anh đọc được tạp chí địa lý thì yêu nó sâu sắc!” Lời nói của Cương Triệt tràn ngập hướng về Châu Âu. “Anh nghĩ chúng ta coi như là ‘cùng chung chí hướng’ không phải sao?” “Mới không phải!” Cô cảm thán nói. “Tôi luôn cô độc mà anh lại không phải” Cô lại vội vàng im lặng ra sức trách cứ mình lại lắm mồm nói với anh những lời không cần thiết, nếu tiếp tục như vậy nữa cô dứt khoát lấy băng keo dán miệng mình lại. Cô độc? Thật ra thì Cương Triệt đối hai chữ này không xa lạ mặc dù hắn là người thừa kế duy nhất có địa vị cao. Bất quá ở địa vị cao thì ở trong lòng anh luôn luôn cô tịch khiến cho người ta khó có thể hiểu được. “Em cô độc?” Anh dè dặt hỏi không hề quên nỗi thống khổ khắc sâu ở nơi đáy mắt cô. “Tôi đây là con gái một.” Cô muốn nói lại thôi ngay sau đó lại phản kích kịch liệt. “Bất quá chuyện này không liên quan đến anh.” “Đúng chuyện này không liên quan đến anh.” Cương Triệt nhún nhún vai bất đắc dĩ mà nói. Thủy Y cố sức mà quay đầu nhìn cửa sổ. Bên ngoài của sổ là một bầu trời trong suốt cùng đại dương xanh thẳm nối liền, nơi xa là vùng núi xanh mượt, cảnh sắc xinh đẹp thoáng như là đến thế giới thần tiên thật là vô cùng xinh đẹp! Không lâu sau vương quốc hoa – Hà Lan đang ở trước mắt. Cảm giác bị áp bức khi cùng ở chung một chỗ với hắn cũng sắp biến mất. Thật tốt! Thủy Y như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm. Máy bay từ từ đáp xuống đường băng của sân bay. Khi máy bay vừa ngừng được một lúc thì Thủy Y vội vàng vác túi du lịch dày cộm nặng nề mà nói lời từ biệt với Cương Triệt. “Bye bye” “Tạm biệt.” Anh đặc biệt dùng tiếng hoa trả lời. Mặc dù trên đường cô đi rất nhanh, bất quá lúc qua cửa hải quan thì cô lại nhìn thấy bóng dáng anh. Mặc dù anh là người Phương Đông, bất quá dáng người lại cao lớn, vì vậy đứng ở giữa nhiều người Phương Tây hạc đứng giữa bầy gà (nổi bật giữa đám đông). Hơn nữa anh là người Phương Đông có cảm giác đặc biệt thần bí cùng khí chất tôn quý, khiến cho anh trở thành mục tiêu hết sức rõ rệt. Lúc ra cửa hải quan thì nhân viên hải quan lại cố ý gây khó dễ cho Thủy Y không để cho cô ra khỏi cửa khẩu, bọn họ chẳng những không nói tiếng Anh còn cố ý nói tiếng Hà Lan mà cô nghe hoàn toàn không hiểu. “Đáng ghét!” Thủy Y không ngừng dùng tiếng Anh để nói cho bọn họ hiểu, nhưng mà lại không có tác dụng. Làm chậm trễ một hồi lâu cũng đưa tới sự chú ý của Thiên Long Cương Triệt, anh không chút do dự mà đi tới dùng tiếng Hà Lan lưu loát giao tiếp với hải quan. Khiến cho Thủy Y mở rộng tầm mắt. Này thật là không thể chịu nổi mà những tiếng Trung, Nhật, Anh lưu loát mà ngay cả tiếng Châu Âu cũng không thành vấn đề. Xem ra cái người đàn ông họ Thiên Long này tuyệt đối không phải hạng người bình thường. Thiên Long Cương Triệt đang giải thích rõ ràng ý tứ của nhân viên hải quan, sau đó cười hì hì với Thủy Y nói: “Bọn họ chỉ muốn xem vé máy bay của em một chút thôi không có ý gì khác!” “Hoài nghi tôi là khách nhập cư trái phép sao?” Thủy Y giận đến nghiến răng nghiến lợi không cam lòng mà lấy ra vé máy bay từ trong túi balô cho nhân viên hải quan kiểm tra. Sau khi thận trọng xác nhận cô mới thuận lợi mà ra khỏi cửa hải quan. Thật không nghĩ tới mới xuống máy bay liền gặp phiền toái, mà anh hẳn là người thấy việc nghĩa hăng hái làm. Chuyện này làm cho cô cảm thấy rất mất thể diện cũng không nguyện ý cùng anh nói cám ơn! Thật ra cô cũng không biết vì sao mình lại ghét Thiên Long Cương Triệt như thế, bất quá anh cũng chỉ là một người xa lạ thôi, cô không có lý do gì mà ghét anh! Nhưng mà chỉ cần nhìn thấy anh thôi là cô chỉ muốn chạy trốn. Cô nhanh chóng ra khỏi cửa hải quan, lấy ra bản đồ đã chuẩn bị nhìn đồng hồ trên tường một chút, bây giờ cô rời khỏi tầng hầm sân bay là chín giờ sáng, chuẩn bị đáp xe lửa đi thẳng tớiAmsterdamthủ đô Hà Lan. Cô dự tính trước tới trung tâm thành phố đi dạo một vòng rồi lại đáp xe lửa! Cô muốn ngồi xe lửa đi du lịch các nước. Nơi mê người nhất ở Châu Âu chính là có thể ngồi xe lửa đến mỗi thành phố du ngoạn. Mà lần này cô không chút do dự mua vé xe lửa khoang hạng nhất, đây là phiếu kỳ hạn trong một tháng ở nơi này, trong một tháng cô có thể đến bất kỳ nước nào, thị trấn của thành phố nào đi chơi mà có xe lửa đi qua, thì cô có thể tùy thời đi du ngoạn mặt khác lại không phải trả tiền nữa. Xe lửa Châu Âu đúng là tương đối nhanh và thuận tiện. Cô thuận lợi mà ngồi xe lửa từ sân bay đến trung tâm thành phố chỉ có mấy trạm ngắn mà thôi. Trong xe lửa đầy ắp người vì vậy cô hoàn toàn không biết – anh vẫn theo đuôi cô. Không biết có phải là anh may mắn hay không cũng đáp cùng chuyến tàu, bất quá chẳng qua là anh lặng lẽ đứng ở trong góc nhỏ không để cho cô phát hiện ra. Đến trung tâm thành phốAmsterdam. Xuống xe lửa Thủy Y vừa ra khỏi trạm xe thì cặp mắt cô lập tức sáng lên. Cái con kênh đào này vòng quang ở thành phố sầm uất, mà các nhà gạch màu hồng xinh đẹp đứng sừng sững trên đường phố. Hình ảnh nhà gạch rõ ràng phản chiếu trên mặt nước tạo thành một cảnh sắc duyên dáng cũng tản ra sức quyến rũ mê người, đây chính là máy xay gió gần xa đã nghe tiếng. Thủy Y bị cảnh sắc xinh đẹp hấp dẫn không nỡ rời bỏ để đi tìm quán ăn và nơi ngủ trọ, cô quyết định thừa dịp ban ngày mà xem phong cảnh một chút cho đã mắt, cho nên tình nguyện xách theo hành lý dầy cộm nặng nề, cũng không nguyện tìm một chỗ nghĩ ngơi, một thân một mình đi dạo khắp đường phố. Ảnh trong kênh đào chiếu ra vô số công trình kiến trúc thời kỳ văn hóa phục hưng. Đi dọc theo kênh đào còn có thể thấy các ngôi nhà điển hình ở Hà Lan, trong đó đáng chú ý nhất chính là việc xây dựng nhà ở thế kỷ 17, kiến trúc bên ngoài khá giản dị bằng phẳng, rải rác là những ngôi nhà bên trong được trang trí đơn giản giống như những bậc thang với vô số cửa sổ, làm cho mọi người cảm thấy rằng niềm vui thú của chủ nhà dường như muốn hưởng đầy đủ ánh sáng mặt trời chiếu vào. Cô thấy thú vị vì vậy mà tập trung nhìn kỹ, đến lúc bụng đói kêu vang lên thì cũng chỉ là tùy ý mà đi vào cửa hàng bánh ngọt mua bánh mì cùng với thức uống ăn no, sau đó cũng không để ý đau đớn ở hai chân mà lại tiếp tục đi. Lúc đến con kênh đen, những ngôi nhà được xây dựng bởi các nhà giàu và các nhà quý tộc ở thế kỷ mười sáu củaAmsterdamhiện ra trước mắt. Mà các công trình kiến trúc có vẻ như là đang cạnh tranh so sánh lớn hơn, đẹp hơn. Mà hình dáng xinh đẹp của chúng nó cũng đều phản chiếu trên con kênh đào rộng lớn càng tăng thêm phong thái xinh đẹp. Thật đẹp! Vì gió từ từ thổi tới khiến cho mỗi một cánh cửa sổ trang trí cây cảnh cũng huênh hoang theo gió trở thành hình ảnh các loại hoa ganh đua sắc đẹp cảnh tượng này đẹp không sao tả xiết, khiến cho Thủy Y cảm thấy chuyến đi này không tệ. Đường viền của cánh cổng lớn khảm đủ màu sắc mà đàn phong cầm (đàn accordion), nhiều loại sân khấu múa rối cùng giầy gỗ xinh đẹp rất độc đáo, đặt biệt ởAmsterdamcòn có những con rối mặc quần áo dân tộc. Từng cảnh quan một đều đập vào tầm mắt của Thủy Y. Những thứ này với cô mà nói chẳng những tràn đầy mới mẻ khiến cho cô bị cuốn hút sâu sắc, đến mức gần như không cách nào thoát khỏi. Dọc đường cô còn mua khoai tây chiên, còn có phô mai cùng cà rốt vẩy cá nổi tiếng của Hà Lan để ăn no. Đến lúc màn đêm buông xuống đèn nổi lên rực rỡ, đến lúc đó cô mới kinh hãi đã không còn sớm nữa cũng nên đi tìm nhà trọ nghỉ ngơi. Nhưng mà lúc này cô đã đi tới khu đèn đỏ (chính là khu làng vũ trường, quán bar) nổi danh lừng lẫy ởAmsterdam! Trên đường phố cảnh ăn chơi đàng điếm là một tấm ảnh muôn màu muôn vẻ, khắp nơi đều có tiếng nhạc truyền ra chói tai, các cô gái áo quần không đủ che thân lại xinh đẹp diễm lệ đứng một hàng dài chỉnh tề bên trong cửa sổ thủy tinh trong suốt, một mặt hướng về phía các người đàn ông đi ngang qua cố sức bày ra các vẻ mặt tư thế có thể, chỉ cần có người tiếp nhận yêu cầu của các cô lập tức kéo rèm cửa sổ thủy tinh trong nhà lên để tới tiến hành giao dịch. Thủy Y tận mắt thấy mức độ người Hà Lan cởi mở thật là mở mang tầm mắt. Cô nhắc nhở mình không nên ở chỗ này lâu, nhất định phải nhanh chóng rời đi nếu không sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng cô làm sao cũng không thể đi ra được. Nguyên nhân có lẽ là bởi vì cô quá lo lắng cùng với không quen thuộc, cô đột nhiên bị mất phương hướng, mà lúc này cô phát giác có một người đàn ông lạ không có ý tốt mà nhìn cô chằm chằm, bộ dáng nhìn chằm chằm khiến tim cô đập nhanh có một dự cảm xấu dâng lên. Chuyện lớn dường như có vẻ không tốt. Di tích cổ ở Châu Âu cũng lưu giữ hết sức nguyên vẹn, vì vậy có rất nhiều đường tắt nhỏ hẹp mà u ám. Mà lúc Thủy Y không kịp phản ứng liền bị lôi vào trong ngõ hẻm tối đen như mực.