Chương 3
Vé xe lửa khoang C giường nằm số 22 Thủy Y tìm kiếm vị trí giường nằm. Thì ra giường nằm phần lớn là nằm gần đầu xe lửa mà phòng của cô chính là trong khoang xe lửa thứ ba. Giường nằm ở Châu Âu này giá cả được xếp vào loại cao cấp nhất là có hai cái giường, trung bình là có bốn cái giường, rẻ nhất chính là có sáu cái giường. Mua giường nằm cũng phải thử vận may. Nếu như không may gặp phải người xấu chẳng những phải cùng ngủ với hắn một phòng nhưng cũng là một đêm khủng khiếp đối với cô gái đơn thân. Nhưng mà chuyện như vậy rất khó dự phòng trước chỉ có thể cầu xin may mắn! Mà Thủy Y cảm thấy cô thật sự rất may mắn! Vì tiết kiệm tiền mà cô mua giường nằm rẻ nhất, nhưng có lẽ bởi vì không phải là ngày nghỉ nên người mua giường nằm không nhiều lắm đợi cả nửa ngày thậm chí ngay cả nửa người cũng không có. Thủy Y đắc ý cười không ngừng, có thể một mình độc chiếm sáu cái giường thực sự tuyệt vời! Song hình như cô cao hứng quá sớm bởi vì cô còn chưa kịp phản ứng thì Thiên Long Cương Triệt thậm chí ngang nhiên mà đi tới trước mặt cô khiến cho cô kinh ngạc không thôi. “Anh.” Làm thế nào mà anh ta ra ngoài được quái lạ? “Chúng ta thật là có duyên!” Anh mặt dày nói. “Giường nằm của anh lại có thể cùng một phòng với em.” “Phải không?”Hai mắt cô trợn to không dám tin mà hỏi : “Chẳng lẽ anh cũng muốn đếnParis?” “Dĩ nhiên.” Anh vội vàng khoát tay giải thích. “Em cũng đừng suy nghĩ quá nhiều đây chỉ là đúng dịp thôi không nghĩ tới nhân viên đặt chỗ lại cho giường nằm của chúng ta ở một phòng. Với lại em có thể yên tâm khi đếnParissẽ đi con đường riêng của chúng ta, anh sẽ không quấy rầy em!” “Phải không?” Nếu anh đã nói như vậy thì cô còn có thể nói cái gì? Không nghĩ tới cô lại phải cùng anh ta ở một gian phòng? Mặc dù không cùng giường, tuy là không phát sinh bất cứ chuyện gì. Nhưng mà lớn như vậy đây là lần đầu tiên cô cùng một người đàn ông xa lạ ngủ cùng một phòng? Lúc này là cô nam quả nữ. “Vậy tôi ngủ trước.” Cô cố ý bò lên giường nằm ở tầng cao nhất cứ như vậy là có thể cùng anh giữ một khoảng cách. “Anh cũng phải ngủ. Anh cũng mệt ch.ết đi được!” Anh lập tức nằm rồi lịch sự mà nói. “Ngủ ngon!” Tuy thế bọn họ đã không thực sự rơi vào giấc ngủ. Tiếng hít thở an tĩnh vang lên ở trong phòng, Thủy Y ngửa đầu nhìn trời bên ngoài cửa sổ là một màn đêm chỉ có mấy vì sao tô điểm, lúc đó ánh trăng đang từ trong tầng mây từ từ hiện ra. Chim hót côn trùng kêu vang trong bụi cỏ tạo thành một chuỗi âm thanh của tự nhiên, hết thảy đều rất tuyệt. Rõ ràng Cương Triệt là đang nghĩ tới cô, thật là muốn cùng cô nói chuyện phiếm, cùng nhau ngắm bầu trời đầy sao, nhưng mà mặc dù Thủy Y ở bên người lại không thể cùng nhau nói chuyện còn phải giả vờ ngủ loại cảm thụ này thật sự khổ sở. Thủy Y, Thủy Y. Ở đáy lòng anh gọi tên cô, trong miệng cũng tự mình bắt đầu lẩm bẩm bất ngờ không cẩn thận mà bật thốt lên: Thủy Y. Thủy Y nghe tiếng lập tức ngồi dậy hướng Cương Triệt hỏi: “Sao anh lại kêu tên tôi?” Cô nhíu mày. “Hơn nữa còn gọi tôi Thủy Y.” Anh vội vàng bò dậy thanh minh cho mình. “Anh không phải cố ý. Chẳng qua là không cẩn thận huống chi hiện tại thời đại bây giờ gọi thẳng tên người khác có cũng không có vấn đề gì lớn.” Anh giả vờ vô tình nói. Chẳng lẽ là cô phản ứng quá mức? Có lẽ là vậy! Mỗi khi anh xuất hiện bên người cô thì thần kinh cô luôn căng thẳng không thể giải thích được ngay cả trái tim cũng kéo vào một chỗ. Chỉ cần anh thoáng đến gần cô cách cô gần một chút không biết làm sao cô lại khó thở. Đây rốt cuộc là vì sao? Là vì sức mạnh của anh vô cùng thần bí có thể khiến cho cô bị mê hoặc mà mất phương hướng? Quên đi! Cô bĩu môi ngã vào trên giường nằm cứng ngắc kiên quyết nói: “Dù saoPariscũng sắp đến! Đến lúc đó anh đi đường dương quan của anh tôi đi cầu độc mộc của tôi. Mọi người không liên can đến nhau!” “Được rồi!” Anh đành chịu mà đáp lại. Nghĩ đến sắp cùng cô chia tay đột nhiên anh đau lòng. Đêm nay anh lại không có cách nào ngủ được. Sáng sớm. Cuối cùng cũng đã tớiParis– kinh đô của nghệ thuật. Paris!Paris! Thủy Y vui mừng gần như la lên. Parishoa lệ đến tột cùng có mị lực gì có thể hấp dẫn các văn nhân mặc khách (học giả & luật sĩ) khắp nơi trên thế giới. Bất luận là họa sĩ, nhà âm nhạc, nhà triết học, hoặc quý tộc hoàng cung cùng dân thường cũng bị thành phố xinh đẹp này hấp dẫn. Đối với họa sĩ mà nóiParisgiống như một bức tranh say lòng người. Đối với nhà thơ mà nóiParisgiống như một bài thơ đẹp. Đối với người muốn đi lang thang ởParismà nóiParissẽ làm bước chân họ dừng lại không hề lang thang nữa. Đối với khách qua đường mà nóiParismang cho họ sự hoài niệm vô tận. Parislà một thành phố lãng mạn cũng là một thành phố xinh đẹp. Cô cho là nơi này làm người ta mê hoặc, là niềm tự hào của thế giới, là vinh dự của người Pháp.Parislà nét mặt ban ngày của cô gái muốn biết cô chỉ có cách duy nhất là tiến vào cô mà ôm lấy. Thủy Y mang theo một đống ảo tưởng lớn rốt cuộc bước lên đất nướcParis. Sáng sớm ở trong trạm xe lửa không có người nào, cô cao hứng quyết định phải ngồi xe điện ngầm đến trung tâm vải đi dạo một chút. Mà ngồi xe điện ngầm để có thể hiểu được cái gì là cái đẹp của thời kỳ phát triển. Tàu điện ngầmParisdày đặc như mạng nhện có tổng cộng 15 điều khoản yêu thích nhất của du khách. Thủy Y tin rằng chỉ cần mình làm theo đúng sẽ có thể tận hưởng đầy đủ các nơi lãng mạn, cổ điển và quyến rũ tạiParis. ỞPariskhông chỉ nhìn thấy người Pháp kiêu hãnh mà còn thấy người Pháp sa sút. Ở trên đường phố rải rác rất nhiều kẻ lang thang lấy xin ăn để duy trì cuộc sống của bọn họ, chẳng những thân thể khỏe mạnh tay chân đầy đủ, hơn nữa có không ít anh chàng đẹp trai nhưng mà họ lại khinh bỉ làm việc, chỉ muốn lấy phương thức không làm mà hưởng để kiếm lấy tiền bạc. Có một số người Pháp có tính bài ngoại (ghét người nước ngoài). Họ ghét dân tộc từ bên ngoài đến, mặc dù những người này chẳng qua chỉ là đến ngắm cảnh mà thôi, bọn họ cũng không buông tha, đem khách du lịch trở thành dê béo lựa thời cơ lấy tiền của của họ. Thủy Y bị vẻ đẹp cả hai phái cổ điển và hiện đại củaParislàm cho sợ hãi rồi, hoàn toàn không chú ý đến hai thằng quỷ nhỏ lang thang đang vọt tới bên cô, cũng cố ý đụng cô một cái, sau đó cũng ngay lập tức mà chạy mất không thấy bóng dáng. Một cảm giác kỳ quái từ trong lòng dâng lên cô vội vàng sờ túi bỗng dưng khuôn mặt biến sắc ví tiền không thấy! Điều này sao có thể? Cô không dám tin vội vàng tìm cẩn thận một lần nữa, trước đó cô còn đặt biệt đem vé máy bay, hộ chiếu cùng vé xe lửa đặt ở trong một cái túi khác, mà lúc này cũng còn ở trong túi nhưng mà ví tiền lại mất cả trái tim cô đột nhiên chìm xuống mức thấp nhất, đây không phải là giấc mộng đi, ví tiền của cô không thấy ngay cả một xu cũng không có giữ lại. Trong nháy mắt cô từ thiên đường ngã xuống địa ngục, ở nơi đất nước xa lạ này cô không quen biết bất kỳ người nào mà trên người không có một đồng nào thì cô nên đi nơi nào? Không nghĩ tới cô ởParisgặp nạn, ởParisgặp phải thất bại! Toàn thân cô vô lực xụi lơ tuyệt vọng bên cạnh thùng rác trên đường xe điện ngầm mà chỉ muốn khóc một trận thật to cô chán nản mà đem mặt vùi vào hai chân lúc này bi thương mà khóc nức nở. Khi cô cảm thấy đôi bàn tay rắn chắc khẽ vuốt mái tóc mềm mại của cô thì cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông ở trước mắt – là Thiên Long Cương Triệt! Không nghĩ tới bọn họ lại chạm mặt?! “Chúng ta tại sao lại chạm mặt?” Mặc dù đã đến nước này rồi nhưng cô vẫn không quên giả bộ đánh trống lãng. “Tôi giống như không bỏ rơi được anh.” Anh khẽ mỉm cười vỗ vỗ đầu của cô dịu dàng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Em sao lại trốn ở một góc mà khóc.” “Tiền của tôi bị móc rồi. Tôi cho là mang tiền mặt là đủ rồi nên không có mang thẻ tín dụng. Tôi lại không muốn gọi điện thoại về nhà tránh cho mẹ lo lắng.” Cô chán nản nói. “Hiện tại đầu óc tôi hỗn loạn không biết nên làm cái gì bây giờ? Đây đối với tôi mà nói là một vấn đề rất nghiêm trọng. Bởi vì tôi không có lộ phí.” “Vậy hộ chiếu, vé máy bay cùng vé xe lửa có còn không?” Anh khẩn trương hỏi. “Vẫn còn.” “Vậy thì tốt rồi.” Anh thở phào nhẹ nhõm nhiệt tình nói. “Để anh giúp em nha!” “Cái gì?” Cô kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm. “Hãy yên tâm tiền của anh tuyệt đối đủ cho hai người chúng ta sử dụng.” Anh tràn đầy tự tin nói. “Có ý gì?” Cô hình như không hiểu lời anh nói. “Hiếm khi em đến Châu Âu du ngoạn, dĩ nhiên không thể cứ như vậy mà trở về, cái gì tốt đẹp nhất chính là nhớ lại cũng không có lưu lại đó không phải là rất đáng tiếc sao?” Anh uốn ba tấc lưỡi cố thuyết phục. “Chúng ta hãy kết bạn đi du lịch đi! Dù sao quen biết cũng là một loại duyên phận. Hơn nữa ra bên ngoài có người làm bạn cũng rất tốt, chẳng những sẽ không nhàm chán lại có thể chăm sóc lẫn nhau như vậy không phải là một công hai việc sao.” Lời anh nói nghe rất cảm động. Nhưng cô chỉ là ngốc lặng ở một bên không có phản ứng nhưng mà trong hốc mắt đã bị một tầng sương mù bịt kín, chỉ thấy cô dùng sức mà cắn môi dưới cố gắng không để nước mắt chảy xuống. “Em đừng sợ anh tuyệt đối không phải người xấu, anh là người đàn ông đứng đắn.” Vì muốn đựơc sự tín nhiệm của cô anh thậm chí không ngại thề với trời. “Nếu như anh lừa gạt em hoặc là ý niệm trong đầu anh đây đối với em có ý nghĩ không tốt sẽ bị thiên lôi đánh.” Cô mỉm cười vẻ lo lắng dần dần rời khỏi trên mặt. Một lúc lâu cô mới yếu ớt mà hỏi: “Vì sao đối với tôi tốt như vậy?” Anh lộ ra nụ cười xấu hổ ngượng ngùng mà quay đầu đi thổ lộ tiếng lòng của mình. “Anh cũng không biết là vì sao lần đầu gặp em tâm tư không yên.” Cô thật muốn hỏi đó là loại cảm giác gì? Không bỏ được một người lại luôn luôn canh cánh trong lòng từng phút từng giây đều nhớ tới anh. “Đừng quá lo lắng!” Anh cố lấy dũng khí vuốt má hồng của cô. “Hiện tại em cần phải tận tình hưởng thụ Châu Âu xinh đẹp, những chuyện khác không cần phải suy nghĩ nhiều.” Anh lộ ra nụ cười rực rỡ. “Vậy coi như là tôi mượn trước của anh! Đến khi về tới Đài Loan liền đem tiền trả lại cho anh.” Cô nghiêm túc nói. “Đừng ngại.” Anh căn bản không thiếu tiền cũng không quan tâm mà đưa cho cô lộ phí. “Đừng ủ rũ!” Anh vỗ vỗ bờ vai của cô cổ vũ. “Xấu là không đi tốt sẽ không đến anh tin tưởng hành trình đến Châu Âu kế tiếp của em sẽ có thu hoạch không tưởng được! Cho nên vui vẻ một chút đi!” “Chúng ta hiện tại là bạn.” Đây là lần đầu tiên cô không có địch ý mà chủ động đưa tay cảm tạ với anh. Vì hoạn nạn gặp chân tình. “Cám ơn anh!” “Vậy chúng ta là bạn sao!” Anh tràn đầy chờ mong hỏi. “Đương nhiên.” Cô khẳng định rồi thẹn thùng nói. “Nhưng mà anh là người bạn đầu tiên của tôi đấy.” “Thật vậy sao?” Lời của cô làm cho anh hết sức rung động khó có thể tin mà nói. “Anh không tin. Em đẹp như vậy không thể không có đàn ông theo đuổi.” “Là thật đó.” Cô khẳng định mà nói. “Từ nhỏ tới lớn tôi đều là một nữ sinh đơn thuần chưa có từng cùng đàn ông ở chung cũng không quan tâm đến nên luôn cự tuyệt những người theo đuổi. Hơn nữa..” Mặt của cô chẳng biết lúc nào phủ lên vẻ lo lắng. “Có lẽ là bị ảnh hưởng của ba tôi, nên tôi rất ghét đàn ông nhất là bá quyền (dùng sức mạnh để thao túng hoặc dùng quyền lực để khống chế người khác) để nắm giữ phụ nữ, khống chế người đàn ông của người phụ nữ.” “Ba của em.” Cô cười lạnh. “Nói ra không sợ anh cười! Ba của tôi thường tay đấm chân đá với tôi và mẹ, tuy nhà tôi giàu có nhưng lại sống ở dưới bóng tối.” “Đúng nói nữa! Đừng nói nữa!” Anh xúc động nắm tay của cô nghiêm mặt nói. “Chỉ có đàn ông xấu mới đánh phụ nữ! Anh không phải là người đàn ông xấu! Cho nên em không cần sợ anh đợi một thời gian nữa anh sẽ chứng minh cho em thấy anh là một người đàn ông tốt có một không hai trên thế giới!” Nghe anh nói lời thề son sắt làm cho đáy lòng cô dâng lên một tình cảm ấm áp. “Làm như thế nào?” Cô nâng cao lông mày khiêu khích hỏi. Anh hắng giọng nghiêm túc nói: “ Anh sẽ rất dịu dàng đối tốt với người phụ nữ anh yêu.” Ánh mắt anh thâm tình mà nhìn đôi mắt sâu dịu dàng như nước của cô. Đó là đại biểu cho cái gì? Là yêu sao? Lòng của cô chấn động vội vàng quay đầu đi bất an mà thúc giục. “Đi thôi!” Anh vội vàng lấy lại tinh thần lớn tiếng nói: “Chúng ta trước đi tìm khách sạn cất hành lý rồi sau đi dạo một vòngParisđầy lãng mạn và kỳ diệu!” “Đi thôi!” Anh đột nhiên có một chút xúc động muốn nắm tay của cô nhưng mà cô lại tận lực cùng anh duy trì khoảng cách. Vì không muốn thiếu nợ anh quá nhiều cô vội vàng thanh minh. “Không cần ở khách sạn quá tốt như vậy sẽ tốn rất nhiều tiền.” “Tuân mệnh!” Anh liều mạng gật đầu như người học trò nghe lời chọc cô cười khanh khách. Song anh cũng kiên trì. “Anh cũng sẽ không dẫn em đến khách sạn của thanh niên ‘ngủ chung giường lớn như vậy quá keo kiệt.” “Phải không?” “Đương nhiên. Anh không nỡ để em chịu khổ.” Khóe miệng anh để lộ ra nụ cười mê người. Cái này xem như lời đường mật sao? Lòng của cô lập tức tràn ngập ngọt ngào cả người đều phấn chấn. Bọn họ ở gần trạm xe lửa đi dạo chuẩn bị tìm khách sạn tìm nơi ngủ trọ mà trùng hợp phía bắc trạm xe lửa có một cái. Lúc Cương Triệt còn chưa kịp nói gì thì nhân viên tiếp tân liền cho họ là tình nhân liền tự mình đặt cho họ phòng hai người hơn nữa bởi vì giá tiền rẻ cho nên trong phòng chỉ có một giường lớn mà thôi. Cương Triệt muốn giải thích rõ ràng với nhân viên tiếp tân thì bị Thủy Y một phen lôi đi vì cô không muốn nói rõ. “Đối với người Châu Âu cởi mở mà nói căn bản sẽ không tin giữa chúng ta trong sạch.” “Nói cũng đúng.” Anh ngẫm lại cũng có có lý liền xin lỗi với Thủy Y rồi nói: “Đêm nay anh ngủ trên sàn là được rồi.” Anh quan tâm khiến cho cô vô cùng khổ sở. Chính là đáp ứng anh vậy, dù sao cũng là anh trả tiền anh có quyền ngủ! Cự tuyệt anh không phải là có lỗi với ý tốt của anh sao. Vì thế cô chọn trầm mặc không trả lời. Khách sạn này làm cho bọn họ biết được cái gì gọi là già trăm tuổi. Cũng biết được ở khắp nơiParisđều có kỳ tích. Bề ngoài của khách sạn đã có lịch sử trăm năm bên trong mặc dù không ngừng trải qua tu sửa đúng là nó chỉ có thể dựa theo khuôn mẫu mà người xưa đã thiết kế đi sữa chữa lại do đó thường xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ tựa như chỗ bọn họ lên thang máy được xây dựng hết sức đặt biệt tinh xảo nhưng mà ở trong không gian nhỏ hẹp khắp nơi lại lộ ra dấu vết cũ nát điều này khiến cho hai mắt của họ trừng lớn nhịn không được mà ngạc nhiên. Mà khi bọn họ đi vào căn phòng nhỏ hẹp trông thấy nhà vệ sinh thì hai người gần như ôm bụng cười to. Cái nhà vệ sinh kia gần như chỉ có một phần tư nhà vệ sinh lớn bình thường mà thôi nó giống như cái nhà vệ sinh đồ chơi, mặc dù nó nhỏ nhưng bên trong hoàn toàn đầy đủ. “Thật là làm cho người ta mở rộng tầm mắt!” Cương Triệt kinh ngạc nói. “Đúng vậy.” Thủy Y cười không ngừng. Sau khi hai người cất hành lý liền ra cửa chuẩn bị một chuyến đi phong phú củaParishoa lệ. Sức quyến rũ của Paris có mặt khắp mọi nơi – ngoại trừ Bảo tàng Louvre nổi tiếng, Khải Hoàn Môn, Tháp Eiffel ngoài ra còn có Fontainebleau, cung điện Versailles*, viện thánh tâm**, nhà thờ thánh tâm*** như nhà văn Ernest Hemingway nói: không có gì kết thúc ở Paris! (There’s never any end toParis) (đây là tựa đề chương cuối trong cuốn hội hè liên miên) Đến tối anh lại mang cô đi thưởng thức một bữa ăn Trung Quốc phong phú. Cả ngày anh đối với cô che chở từng li từng tí khiến cho cô giống như bay lên trời cực kỳ vui vẻ. Bọn họ đi dạo ở trên đường phốParisgiống như đi vào trong đường hầm thời gian để thể nghiệm phong cách thời Trung cổ****. “Cười chuyện gì vậy?” Nhìn cô mơ mộng tựa như nét mặt đang cười anh tò mò hỏi. “Em đang suy nghĩ thì ra đàn ông không có kinh khủng như trong tưởng tượng!” Cô thành thật nói. Anh lại cực kỳ kinh hãi. “Nói cái gì? Chẳng lẽ em cho rằng đàn ông đều là đồ xấu xa?” “Trước kia chưa biết anh tôi cho là đúng như vậy.” Cô thẳng thắn nói. “Tôi cảm thấy đàn ông không có ai là tốt cả.” “Quan điểm và ý nghĩ của em đối với đàn ông quá cực đoan!” Anh nhất thời không thể tiếp nhận không nhịn được mà chỉ trích cô. “Tùy anh nghĩ thế nào.” Cô chẳng muốn cãi với anh sẽ không có ai hiểu nỗi lòng của cô. Cô đi một mình ở phía trước tâm tình anh thì lại xuống thấp mà theo ở phía sau hướng khách sạn đi tới. Vừa về tới khách sạn giống như là muốn tránh anh vậy, cô lập tức chui vào trong phòng tắm mà tắm rửa sạch sẽ còn tiện thể giặt quần áo. Đến khi rửa mặt xong cô như không có việc gì mà gọi anh. “Tới phiên anh!” Anh ngơ ngác ngồi ở trước giường giống như đang khó chịu thấy Thủy Y bước ra liền sau đó vẻ mặt cứng lại mà đi vào phòng tắm không cẩn thận phịch một tiếng vang thật lớn, thân hình cao lớn của anh đụng vào cánh cửa đối diện. “Đau quá!” Cương Triệt lấy tay che cái trán ngồi xổm xuống la lớn. “Có nặng lắm không.” Thủy Y lập tức vọt tới trước mặt của anh lo lắng vươn tay muốn nhìn vết thương trên trán của anh một chút “Để cho tôi xem cái trán của anh một chút!” Khi cô vươn tay thì vừa lúc anh cũng buông tay xuống hai tay liền không cẩn thận mà đụng nhau cảm giác một trận điện giật truyền đến – khiến cho cô vôi vã muốn rút tay về nhưng mà lại bị anh cầm chặc không chịu buông. Cô không cam tâm mà cố sức muốn rút tay về, ai ngờ vì vậy mà là cho cả người cô ngả vào trong ngực của anh. Cô vội vàng ngẩng đầu lên đưa tay đẩy lồng ngực của anh vốn định hung hăng mà trừng anh một cái lại thấy được trong mắt anh một tình yêu nồng đậm. “Thủy Y chẳng lẽ em vẫn không rõ lòng của anh sao?” Anh kích động mà nói dường như có thiên ngôn vạn ngữ (hàng ngàn lời nói) nhưng mà qua một hồi anh cũng mệt mỏi mà rủ bả vai xuống chán nản nói: “Bỏ đi, xem như anh chưa nói gì cả!” Hai mắt anh vô thần mà đẩy cô ra đi vào phòng tắm. Cô nhìn cánh cửa gỗ chạm khắc cảm thấy chán nản. Cô không nên cảm thấy thương tâm cô đang khổ sở cái gì? Lại đang mong đợi cái gì? Cô bất quá chỉ là cô gái không có tương lai mà thôi, cô cô đơn mà ngồi dưới đất một mình cắn nuốt cái đau thương khiếp sợ kia. Cho đến khi một thanh âm trầm thấp từ trong khe cửa truyền đến khiến cho cả người cô tỉnh lại, cô lắc đầu tựa hồ muốn đem tất cả phiền não đau khổ tạm thời vứt bỏ. “Thủy Y.” “Chuyện gì?” Anh ho khan lúng túng nói: “Anh vừa rồi xông vào phòng tắm quên mang quần áo để thay có thể quay đầu đi một lúc được không.” “Dĩ nhiên.” Mặt của cô bỗng chốc đỏ bừng lên. Cô vội vàng quay người đi mắt nhắm lại không dám nhìn lén. Anh chỉ vây một cái khăn tắm rất nhanh mà từ trong phòng tắm vọt ra cả người vẫn là ướt nhẹp giọt nước không ngừng từ trên người anh chảy xuống trên mặt đất tạo thành một vệt ướt thật dài. Trong rương hành lý anh lật tung lên cũng không tìm được quần. Hơn nữa không biết là nguyên do bởi vì cô hay không cả người anh trở nên chậm chạp lại không tập trung. “Đã xong chưa?” Cô bắt đầu nhịn không được mà bắt đầu thúc giục anh. “Còn chưa có nữa! Chờ một chút.” Anh lẩm bẩm. “Kỳ quái! Đâu? Hành lý lộn xộn không thể tìm được sớm biết nên thu dọn lại thật tốt mới phải!” “Nhanh một chút!” Cô dường như sắp không chịu nổi âm thanh càng ngày càng bén nhọn. “Chờ một chút!” Anh cũng càng phiền não không chịu được mà nâng cao giọng nói. “Mau, một, chút!” “Chờ, một, chút!” “Mau.” “Chờ.” Bọn họ cũng sắp bị ép điên lẫn nhau, vì vậy trong nháy mắt bởi vì tức giận quá mức khiến cho cả hai người cùng quay đầu – cô hổn hển nhìn anh, còn anh lại tức giận mà quay về nhìn chằm chằm cô. Mắt thấy một cuộc xung đột hình như rất căng thẳng – “ch.ết tiệt!” Tình cảm đè nén mấy ngày nhất thời bộc phát. “Anh tại sao lại bất lực như vậy?” Anh khàn cả giọng mà rống to. “Anh thật không hiểu tại sao mình lại trở nên như vậy không quả quyết thậm chí lại thiếu tự nhiên chẳng những không dám để người trần truồng trước mặt em còn vì tìm mà thiếu chút nữa trở mặt với em! Quả thật là nhàm chán mà!” Hóa ra tình yêu lại khiến cho người ta trở nên yếu đuối. Anh nghiến răng nói: “Anh thích em.” Nhìn vẻ mặt cô bị kinh sợ. Anh nhất thời thả thấp giọng: “Như vậy có thể quá đột ngột hay không? Có phải hù em hay không?” “Thiên —— Long —— Cương —— Triệt” Cô lắp bắp mà kêu. “Gọi anh là Cương Triệt.” Anh giống như không đếm xỉa đến mà nói. “Nói ‘thích’ còn chưa đủ. Chữ ‘thích’ còn không thể biểu đạt hoàn toàn say đắm cùng điên cuồng của anh với em cơ hồ đã đạt đến trình độ bệnh tâm thần.” Anh mở bước chân sãi bước đến trước mặt cô cả người đột nhiên quỳ xuống. “Đáng ghét! Anh yêu em! Anh yêu em!” Anh đưa tay nắm khuôn mặt của cô bất chấp nói. “Khi lần đầu tiên nhìn thấy em thì anh liền yêu em! Cho nên đoạn đường từ Hà Lan anh đi theo em đến Bỉ với em lại cùng đến nước Pháp trong lòng anh rất rõ anh không thể không có em không thể mất em – anh nhất định phải chặt chẽ mà nắm chắc em.” “Nắm chắc tôi?” Từ này khiến cô cực kỳ mê hoặc. “Anh muốn em anh muốn em thuộc về anh.” Anh cương quyết mà biểu đạt rõ ràng ra với cô. Anh lại càng không cho cô phản kháng liền hành động dùng sức mạnh thân thể mà bao trùm cô xinh xắn. Đây là thân thể của đàn ông lòng của cô nóng lên. Anh vẫn nói liên tục mà thổ lộ tiếng lòng của mình. “Anh mới vừa rồi tức giận là vì anh không hiểu tại sao em luôn không tin đàn ông. Trên thế giới này vẫn có nhiều người đàn ông tốt, bọn họ chẳng những yêu thương vợ con hơn yêu mến người nhà, cũng không có người xấu xa như em nghĩ vậy!” Tâm tư anh rối loạn lo lắng nói. “Mà em cũng vì vậy mà sợ đàn ông! Anh hận chính anh cố gắng thế nào cũng không thể loại bỏ chán ghét của em đối với đàn ông.!” Hồi sau lâu rốt cuộc cô nói chuyện lại nói một nẻo: “Tôi hận ch.ếtParis! Không nghĩ tớiParislại mang cho tôi một cơn ác mộng.” Cô càng nghĩ càng không cam lòng không nhịn được tức giận mà rơi lệ xuống. “Nếu không là ởParistên móc túi trộm đi túi tiền của tôi, tôi cũng không nhất định cùng đi với anh cũng không rơi vào trong ngực anh cũng không nghe anh dùng lời nói xằng bậy!” Anh liền cất tiếng cười to lời của cô khiến cho tâm cuồng loạn của anh khôi phục mà một nỗi tức giận cũng ở vẻ mặt điềm đạm đáng yêu của cô mà hóa thành hư không. “Đã như vậy ngày mai chúng ta rời khỏiParisđến quốc gia khác đi chơi đi!”Anh nhẹ nhõm mà nói. “Anh nói thật đơn giản!” Cô chu miệng lên nói. “Đó là đương nhiên. Chỉ cần có thể khiến cho em cao hứng, để cho em vui vẻ anh có thể dẫn em đi du ngoạn khắp Châu Âu từ thành phố lớn đến thị trấn nhỏ.” Anh thẳng thắn nói. “Đúng rồi để anh suy nghĩ một chút quốc nào thích hợp với em? Vậy thì em muốn đi chỗ nào. Ừ! Anh cảm thấyItalyrất giống em.” “Tại sao?” “Bởi vì quốc giaItalyđó có một loại cảm giác thần bí khiến cho người ta nắm lấy không chắc nhưng lại tràn đầy sức sống. Bất luận quy tắc nào đối với bọn họ mà nói giống như không có tác dụng gì cấm không được tâm bọn họ muốn bay.” Anh phân tích hết sức thấu đáo giống như đã sớm nhìn thấu lòng của cô. “Xem anh cường điệu như vậy chắc anh đã đến nước Ý? “Không có.” Anh ngượng ngùng cười. “Bất quá anh xem qua trong bộ phim “Roma” mà nó là nghiên cứu Roma vô lý, hình ảnh Roma cực kỳ thực tế tựa như văn minh cổ xưa, ở trong quá trình hiện đại hóa luôn là thời điểm đụng phải không hài hòa.” “Nghe anh nói có vẻ không tệ hại tôi nổi lên lòng tham hướng về Italia. Nhưng tôi muốn đi Hy Lạp trước.” “Ngày mai chúng ta sẽ ngồi xe lửa điItalysau đó sẽ đi Hy Lạp! Cùng đi thám hiểm!” Anh không chút suy nghĩ mà đáp ứng yêu cầu của cô. “Thám hiểm?” Vừa nghe đến hai chữ này ánh mắt của cô lập tức sáng lên. Thám hiểm – chỉ nghĩ thôi liền rất hấp dẫn người. Mặc dù đề tài còn đàn tiếp tục nhưng mà anh đã ôm cô đẩy cô. “Ngủ đi!” Sau đó anh ở bên mép giường cô trải ra túi ngủ lớn rồi nhanh chóng chui vào. Trong bóng tối ở trong phòng nhỏ hẹp khoảng cách giữa hai người là gần như thế. “Cương Triệt?” “Ừ?” “Anh không có mặc quần áo.” “A! Quên nói cho em biết anh có thói quen ngủ trần truồng.” Vừa nghĩ tới mặt của cô đã từng dán vào trong lồng ngực của anh cô liền đỏ mặt. “Thủy Y?” Anh nhẹ nhàng gọi cô. “Ừ?” “Em thật ghét anh như vậy sao?” Anh dạt dào hi vọng hỏi. “Ngay cả một chút xíu cảm giác em thích anh cũng không có sao? Anh không có yêu cầu nhiều chỉ cần một chút xíu thậm chí là một tia thích cũng được.” “Đáng ghét! Anh hi vọng tôi nói cái gì?” Cô đột nhiên rống to. “Nếu như tôi ghét anh thì mới vừa rồi sẽ không có nằm trong lồng ngực anh, mặt của tôi dính vào trên lồng ngực anh thì anh cũng đã biết đây là lần đầu tiên tôi dựa vào đàn ông gần như vậy.” Cô đột nhiên không có dũng khí nói thêm nữa cũng may là ở trên trong phòng một màn đêm tối không để cho anh nhìn thấy nét mặt của cô. Hai người lại lâm vào trầm mặc nhưng sau đó Cương Triệt lại gọi cô. “Thủy Y?” “Ừ?” Cô nhàn nhàn đáp lại. “Anh nhất định sẽ làm cho em yêu anh.” Anh thề mà nói. “Cương Triệt?” “Ừ?” “Câm miệng của anh lại. Ngủ!” Cô tức giận nói. “Thủy Y?” “Ừ?” “Làm ơn! Đầu chuyển qua đây một chút.” Anh nhỏ giọng mà yêu cầu. “Làm gì?” Cô nhịn không được mà lật người đem mặt hướng anh. Ai ngờ anh lại đột nhiên ngẩng đầu lên lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ở trên cái miệng anh đào nhỏ nhắn của cô để lại cái hôn thâm tình. Mặc dù chẳng qua là cái hôn nhẹ lại mang đến cô vô cùng rung động cô không nghĩ tới thật không ngờ mùi vị nụ hôn đầu lại ngọt ngào. Mà lòng của cô cũng thình thịch mà nhảy không ngừng. Vì không để cho Cương Triệt phát hiện kỳ quái mặt cô không thay đổi quay người sang. Nhưng mà không có ai biết mặt của cô đã sớm hồng đỏ giống như là một loại quả táo chín. * Viện Thánh Tâm đã xây dựng ngọn đồi cao nhất ởParis. Nhà thờ được xây dựng vào năm 1875, 1914 chính thức hoàn thành, kéo dài 39 năm. 1919 bắt đầu. Giáo Hội phong cách kiến trúc độc đáo, cả hai đều tương tự như phong cách La Mã, nhưng cũng như các Byzantine. Tháp chuông nội bộ là một hình vuông, một chiếc đồng hồ, gọi là đồng hồ vào người đàn ông Sava, trọng lượng 19 tấn, là một trong những chiếc đồng hồ nổi tiếng thế giới. Nhà thờ có ba cửa ra vào hình vòm. Phía trên cùng của cửa trên cả hai mặt của hai bức tượng ngựa của Thánh vua Louis. Là một quốc gia Pháp nữ anh hùng Joan of Arc. Quảng trường Montmartre hấp dẫn, đó là tính năng nghệ thuật nhất củaParis. Tôi không biết từ khi nào, đã trở thành không khí mở studio, rất nhiều họa sĩ trẻ trong bản phác họa sau.