Chương 9

Khi Vương Kim Vĩnh và Tư Long trở về Đài Loan, thì ông cũng không có gọi Cương Triệt tới đón mà là tự mình đón xe trở về. Ông làm như vậy rốt cuộc là vì sao vậy chứ? Vừa về tới Vương trạch Vương Kim Vĩnh liền nhạy cảm mà cảm giác được không khí không thích hợp. Mặc dù Đài Loan cũng không chênh lệch quá, ông cháu họ cũng không cảm thấy mệt mỏi! Bởi vì ở trong khoang hạng nhất sang trọng thoải mái của máy bay, họ cảm thấy thoải mái mà ngủ rồi. Sắc mặt Tống Cương Triệt đông lại trong con người tràn đầy lãnh khốc, bộ dáng có vẻ có tâm sự. Mà Tư Long lại bất đồng. Cậu vừa nhìn thấy Cương Triệt cặp mắt liền phóng ra ánh sáng hưng phấn, nhưng mà cậu vẫn làm bộ không biết anh, để tránh mẹ hoài nghi mà hạch hỏi. Vô luận như thế nào cậu cũng không hi vọng mẹ đau lòng. Về phần người xa lạ đó tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, thì đơn thuần như Tư Long cũng không nghĩ tới được. “Tư Long con mệt không?” Thủy Y quan tâm hỏi . “Không. Tinh thần con rất tốt.” Vừa nói đến chơi Tư Long đã có mười phần tinh thần. Mẹ ở công viên vui chơiTokyo(Tokyo Disneyland) chơi rất vui nha! Còn có Universal studios. Ông còn chưa mang con đi xemGrand Canyon. “Tư Long thời tiết bên ngoài có tốt không?” Thủy Y đột nhiên ngồi chồm hổm cắt đứt lời của Tư Long. “Có mặt trời cũng có gió mát cho nên không cảm thấy nóng.” Tư Long rất nghiêm túc mà miêu tả . “Mẹ chưa từng cùng con đi ra ngoài hiện tại dẫn mẹ đi công viên đi nói chuyện phiếm một chút có được hay không?” “Đương nhiên được.” Tư Long hưng phấn vỗ tay. “Con muốn cùng mẹ nói chuyện, thật sự có rất nhiều nhân vật phim hoạt hoạ như chuột Mickey, vịt Donald, món đồ chơi tổng động viên (Toy story) còn có Hamburger, khoai tây chiên.” Khi mẹ con họ đi xa, Cương Triệt mới thu hồi ánh mắt lưu luyến không rời. “Vương tiên sinh, tôi có thể cùng ông đến thư phòng nói chuyện một chút không?” Cương Triệt lễ phép hỏi. “Dĩ nhiên có thể.” Vương Kim Vĩnh không chút suy tính mà gật đầu. Cương Triệt vừa tiến vào thư phòng liền không do dự mà thẳng thắn thân phận của mình. “Tôi là Thiên Long Cương Triệt là ba của Tư Long. Nếu như không phải là mười năm trước có một sựhiểu lầm, hại tôi và Thủy Y tách ra, thì hôm nay tôi sẽ không đứng ở chỗ này” —— Cương Triệt dường như bằng bất cứ giá nào anh quả quyết nói. “Tôi muốn Thủy Y và Tư Long. Bọn họ là của tôi! Năm đó là do tình huống của cô ấy không có sự lựa chọn nào khác mới đi theo ông, đây là một sai lầm cực lớn, tôi không hy vọng sai lầm nữa.” “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu thì phát hiện cậu và Tư Long rất giống nhau, tôi cũng biết —— nên tới vẫn phải tới!” Vương Kim Vĩnh đột nhiên cả người lộ ra vẻ mỏi mệt , có vẻ già nua, ông nhìn chằm chằm nơi xa, hai mắt ửng nước, chậm rãi nói ra bí mật chôn giấu ở trong lòng đã lâu. “Hai mươi chín năm trước tôi phạm vào một sai lầm, khiến cho lương tâm tôi cả đời này bất an. Cái lỗi này hy vọng có thể từ cậu mà dừng lại.” Sau khi nghe Vương Kim Vĩnh nói rõ, thái độ thù địch của Cương Triệt với ông hoàn toàn biến mất, anh kích động nói không ra lời nhìn Vương Kim Vĩnh! “Đời này tôi chỉ cầu xin Thủy Y có thể tha thứ cho tôi không nên hận tôi.” Vương Kim Vĩnh đau lòng đến rơi lệ. Vương Kim Vĩnh lại là người năm đó cho mượn giống mà Thủy Y chính là con gái ruột của ông. Ở trong công viên Tư Long cẩn thận dắt tay mẹ, mắt mẹ không nhìn thấy cậu sợ mẹ không cẩn thận sẽ ngã, cho nên vẫn không ngại phiền toái nhắc nhở. Những động tác nhỏ thân thiết này khiến cho Thủy Y rất cảm động nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống. “Mẹ!” Tư Long không ngừng hỏi: “Có mệt không ạ, chúng ta nghỉ ngơi một chút nha!” “Được!” Thủy Y đáp ứng thuận miệng hỏi: “Ngồi chỗ nào?” “Nơi đó có một hồ nước, bên cạnh hồ nước có ghế đá chúng ta ngồi nơi đó có được hay không?” “Được!” Thủy Y không có ý kiến. Tư Long dắt mẹ cẩn thận đi tới bên hồ nước ngồi xuống. Hôm nay thời tiết rất sáng sủa mát mẻ từ từ thổi tới cảm thấy rất thoải mái. “Tư Long vừa rồi ở trong phòng khách con có thấy một chú lạ hay không?” Thủy Y cố ý hỏi . “Đương nhiên là có!” Tư Long cẩn thận đáp trả. “Chú ấy —— là ai?” “Nếu như mẹ nói” —— Cô cầm tay Tư Long hít một hơi thật sâu cẩn thận từng ly từng tí hỏi. “Chú đó là ba của con, con có vui không?” “Cái gì?” Tư Long mở to mắt kinh ngạc nói không ra. Hồi lâu sau cậu mới phục hồi tinh thần lại không thể tin được hỏi : “Mẹ là thật sao?” “Là —— thật.” Thủy Y khẩn trương đến nỗi tim đập bịch bịch, cái trán toát mồ hôi lạnh mãnh liệt. “Mẹ không cần thiết phải lừa con có đúng không? Chỉ tại do mẹ vẫn chưa nói cho con biết chuyện có liên quan đến ba, mới có thể kéo dài tới hiện nay Tư Long con tha thứ cho mẹ được không?” “Chú ấy là ba con!” Tư Long cao hứng mặt mày hớn hở huơ tay múa chân nói. “Chú ấy nói một chút cũng không sai, chú ấy thật sự là ba con! Chú ấy là ba con!” “Cái gì?” Thủy Y nghe không hiểu Tư Long đang nói cái gì. Bởi vì cô vốn không biết thật ra thì Cương Triệt và Tư Long đã sớm lén gặp mặt. “Không có gì.” Tư Long nghịch ngợm nói. “Mẹ mỗi người đều có một ít bí mật bao gồm con của mẹ cũng không ngoại lệ, chờ sau này con lớn lên sẽ đem bí mật của con và ba nói cho mẹ biết.” “Nhanh như vậy con liền tiếp nhận ba con?” Thủy Y rất kinh ngạc chẳng lẽ Cương Triệt có mị lực hơn người mới có thể để cho con trai nhanh như vậy liền tiếp nhận anh, đây thật là một chuyện vui vẻ! “Dĩ nhiên!” Tư Long cười thầm bởi vì ba đã sớm len lén cùng cậu thành lập giao ước. Cậu không thể chờ đợi nói: “Mẹ chúng ta mau về nhà đi!” “Hiện tại?” “Đúng!” Tư Long hưng phấn nói. “Con chờ không được muốn gặp ba!” Nhìn bộ dáng Tư Long lo lắng Thủy Y không tự chủ mà cười ra, chuyện khó khăn như vậy thật không ngờ dễ dàng giải quyết, điều này thật sự là ngoài dự đoán, xem ra cô thật sự nên tin tưởng Cương Triệt, quả thật anh có năng lực giải quyết vấn đề, có thể giải quyết hết thảy. “Được! Chúng ta về nhà đi!” Cô rất phấn khởi nói. Tư Long vui vẻ mà dắt tay mẹh, nhưng mà đang đi thì trong công viên có một chiếc xe màu đen xuất hiện, chiếc xe đột nhiên đâm vào Tư Long, lập tức dùng sức mà kéo Thủy Y lui về phía sau, lúc này tiếng phanh xe chói tai của chiếc xe màu đen vang lên rồi ngừng lại, bốn người đàn ông cao to vạm vỡ mở cửa xe lao xuống một phát bắt được Thủy Y kéo cô lên xe. Tư Long nắm tay mẹ thật chặc không chịu buông liền bị đối phương dùng chân hung hăng đạp mấy cái Tư Long lảo đảo té vào trong bụi cỏ, toàn thân đều bị thương. “Mẹ! Mẹ! Mẹ” Xe lập tức gào thét đi, Tư Long chịu đựng đau đớn liều ch.ết từ trong bụi cỏ bò dậy lảo đảo chạy về nhà. Cả nhà bọn họ cuối cùng có thể đoàn viên, đây là một chuyện làm người ta hưng phấn cở nào! Cương Triệt vui vẻ suy nghĩ. Đáng tiếc anh lại không có ngờ tới một cơn bão táp lớn hơn đang đợi anh! Cương Triệt ở trong sân nhà đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại vươn cổ ngắm nhìn phương xa hi vọng mẹ con Thủy Y có thể mau chóng xuất hiện. Không nghĩ tới từ xa ah liền trông thấy Tư Long, cả người thằng bé đầy vết thương khập khà khập khiễng chạy trở về, Cương Triệt nhìn thấy tình hình không đúng lập tức xông ra ngoài. “Tư Long, con sao lại tự mình trở về?” Anh khẩn trương hỏi. “Mẹ đâu? Làm sao toàn thân con bẩn mà còn bị thương nữa vậy.” Tư Long hình như bị kinh sợ không nhỏ, nhưng mà cậu vẫn trấn định nói : “Mẹ, mẹ bị người xấu bắt đi.” “Cái gì?” Cương Triệt bỗng cảm thấy sét đánh. “Có một chiếc xe bắt mẹ đi.” Tư Long thở hào hển lòng vẫn còn sợ hãi nói. “Con có nhớ bảng số xe không?” Cương Triệt ép mình tỉnh táo lại. “Chiếc xe kia không có bảng số xe!” Tư Long không chút nghĩ ngợi nói. Điển hình tác phong bắt người của xã hội đen, phương pháp bắt người sạch sẽ gọn gàng không để lại bất kỳ chứng cớ nào. Chẳng lẽ là người trong nhà làm? “Xảy ra chuyện gì?” Vương Kim Vĩnh chạy ra sau khi biết ngọn nguồn câu chuyện, phản ứng đầu tiên của ông chính là báo cảnh sát. “Tôi đi báo cảnh sát!” “Không cần.” Cương Triệt cắn răng khẳng định nói. “Thủy Y chỉ là cái mồi câu, bọn họ chính là hướng về phía tôi.” “Cậu nói gì? Cuối cùng cậu và người ta kết oán gì khiến cho kẻ thù tìm tới cửa?” Vương Kim Vĩnh tức giận hỏi. “Đừng lo lắng tôi sẽ giải quyết.” Cương Triệt xanh mặt tỉnh táo nói. “Yên tâm đi! Kẻ bắt có sẽ chủ động gọi điện thoại tới ——“ Lúc này người giúp việc Á Đế vội vàng mang Tư Long đi vào rửa sạch vết thương, sau lại gọi điện thoại yêu cầu bác sĩ gia đình tới kiểm tra. Thời gian trôi qua từng phút từng giây thành một loại chờ đợi đau khổ —— Cương Triệt như đứng đống lửa, như ngồi đống than mà đứng ngồi không yên. Thật may là không bao lâu sau điện thoại liền vang lên. “Alo?” Cương Triệt lập tức nhận. Mắt anh lộ ra hung ác giọng nói lạnh như băng nói : “Là cô? Tỉnh Thượng Khởi?” Quả nhiên đúng như anh đoán, toàn bộ đều là trò hề tự biên tự diễn của Tỉnh Thượng Khởi. Bên đầu điện thoại kia truyền đến tiếng cười chói tai, cô đắc ý nói : “Thủy Y hiện tại ở trong tay em, anh có can đảm thì cứ tới đây! Đến đường số chín núi Dương Minh, bên cạnh có phòng nhỏ bỏ hoang, em chờ anh ——“ “Cho dù liều mạng nhất định tôi cũng sẽ đi qua.” “Em biết anh sẽ không báo cảnh sát, cũng sẽ không mang theo bất kỳ anh em nào, hai chúng ta đấu với nhau!” Tỉnh Thượng Khởi nghiêm túc nói. “Xã hội đen có phương pháp của xã hội đen, ân oán của chúng ta liền tự mình chấm dứt ở đây đi!” “Cô ăn gan hùm mật gấu chẳng những bắt Thủy Y còn dám tổn thương con tôi, những món nợ này tôi nhất định sẽ đòi lại!” Cương Triệt hung tợn nói biểu thị công khai quyết tâm của mình. Đang lúc anh chuẩn bị đi thì Vương Kim Vĩnh đột nhiên gọi anh lại. “Chờ một chút —— cậu không thể đi một mình, tôi đi với cậu.” “Tại sao?” “Thủy Y là con gái của tôi! Nếu như nó có xảy ra chuyện bất trắc, vậy tôi cũng không muốn sống.” Vương Kim Vĩnh đau lòng thuyết. Hôm nay Cương Triệt đã có thể hiểu được tâm tình của người cha, vì vậy anh suy nghĩ một chút liền hạ quyết tâm nói: “Được! Vậy chúng ta cùng đi! Mang Thủy Y bình an trở về!” Khi bọn họ ngồi lên xe chuẩn bị lên đường thì Tư Long đột nhiên từ trong phòng khách vọt ra hướng về phía bọn họ kêu to. “Ba! Ông! Phải mang mẹ về nha!” Ba —— nghe thấy con trai gọi như vậy Cương Triệt vui vô cùng. Cuối cùng con trai cũng thừa nhận anh! Trong mắt Cương Triệt không tự chủ mà lóe ra nước mắt. “Tư Long ngoan! Chờ ba trở lại —— chúng ta người một nhà có thể đoàn viên.” Cương Triệt kích động nói. Xe vội vả đi Tư Long hai tay tạo thành chữ thập khuôn mặt thành kính hướng về phía thần linh cầu xin. Ông trời, ông nhất định phải phù hộ để cho ba, mẹ, ông đều có thể bình an mà trở về. Tỉnh Thượng Khởi là một người phụ nữ khát máu, cũng là người phụ nữ không chịu thua vì đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào. Vì muốn được vị trí phu nhân xã hội đen, thời thời khắc khắc cô ấy cũng không thể buông lỏng Cương Triệt, cho nên cô ấy mới phái người theo dõi mọi hành động của Thiên Long Cương Triệt nắm giữ hành tung của anh, vì vậy khi Cương Triệt mất tích ở Châu Âu thì toàn bộ gia tộc Thiên Long cũng gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, Tỉnh Thượng Khởi cũng là người đầy kinh nghiệm tuyệt không lo lắng. Ngay cả khi Cương Triệt đến Đài Loan ở nhà họ Vương trên núi Dương Minh, cùng Thủy Y vượt qua hai tuần lễ ngọt ngào, cũng đều được cô ấy nắm trong lòng bàn tay. Khi xác định Hướng Thủy Y rất có thể sẽ uy hϊế͙p͙ vị trí phu nhân xã hội đen của cô ấy, thì Tỉnh Thượng Khởi liền không chút do dự tìm tới Thủy Y, tính cho cô ta biết lễ độ một chút! Cô ấy đánh Thủy Y một bạt tai lại một bạt tai, đánh đến nỗi gò má của cô sưng đỏ máu ứ đọng khóe miệng còn chảy ra máu. Toàn thân Thủy Y bị trói ở trên cây cột không thể động đậy. Cô không hiểu hỏi: “Cô là ai?” “Tôi là ai? Nếu như cô nhìn thấy sẽ biết tôi là ai!” Tỉnh Thượng Khởi cố ý dùng tiếng Trung đã được tập luyện tràn đầy oán hận nói. “Nhưng mà cô chỉ là một người mù thôi! Cương Triệt sao lại coi trọng cô thật là kỳ quái.” Xem ra đối phương cũng biết Cương Triệt sẽ không phải là kẻ thù của Cương Triệt chứ? Bởi vì biết quan hệ của cô và Cương Triệt cho nên mới tìm tới cô. “Tôi không thể cho phép có người phá hư mộng đẹp của tôi.” Tỉnh Thượng Khinh lãnh khốc nói. “Bất kể là ai trở ngại tiền đồ của tôi cũng giết ch.ết không tha!” “Cô là Tỉnh Thượng Khởi? Có đúng hay không?” Bởi vậy Thủy Y rất nhanh liền liên tưởng đến. Tỉnh Thượng Khởi nghe vậy cười ha ha châm chọc nói : “Mặc dù mắt cô không nhìn thấy cũng không ngốc một chút liền đoán được là tôi?” Mặt cô ấy lộ vẻ dữ tợn nói. “Không sai tôi chính là Tỉnh Thượng Khởi. Tôi cảnh cáo cô, Cương Triệt là của tôi, cô đừng mơ tưởng cướp anh ấy đi!” “Chỉ cần giết cô, không có cô thì Cương Triệt sẽ ngoan ngoãn trở lại bên cạnh tôi.” Cô ấy đã phát rồ . Ném chất lóng không rõ lên trên người Thủy Y, một mùi nồng nặc gây mũi truyền đến, Thủy Y liền bết đó là xăng. Xem ra Tỉnh Thượng Khởi tính phóng hỏa đốt cháy cô. Màn đêm buông xuống trong phòng nhỏ bỏ hoang xem ra hết sức âm u tựa như ngôi nhà quỷ, khiến cho người ta không nhịn được mà sinh lòng sợ hãi. Đêm khuya mười hai giờ —— Thiên Long Cương Triệt mang theo Vương Kim Vĩnh tuổi già đúng giờ xuất hiện. Bốn phía một màn đêm tối trên tay Tỉnh Thượng Khởi có cái bật lửa phát ra ánh sáng hơi yếu. “Tôi tới!” Cương Triệt lớn tiếng nói. “Tỉnh Thượng Khởi nếu tôi đã tới hãy để Thủy Y đi!” “Anh sao lại không giữ lời hứa mang theo người đến?” Tỉnh Thượng Khởi rất bất mãn. “Nhưng mà ông ấy là một ông già thôi sẽ không có bất cứ uy hϊế͙p͙ gì với cô.” Cương Triệt hời hợt nói. “Tôi muốn vậy.” Cái bật lửa trên tay Tỉnh Thượng Khởi chiếu vào trên mặt cô ấy khiến cho cô ấy thoạt nhìn rất giống quỷ. Cương Triệt phát hiện con ngươi của cô ấy đã sớm tan rã chỉ sợ thần trí đã mơ hồ. “Dù sao nhiều người cũng không sao chẳng qua là thêm một người ch.ết thế thôi! Hừ! Tôi sẽ không để Hướng Thủy Y đi. Trừ phi.” “Trừ phi cái gì?” “Anh cưới tôi.” Tỉnh Thượng Khởi nói ra điều kiện. “Cô vốn không yêu tôi, mà yêu 『 địa vị 』 của tôi đi!” Cương Triệt cắn răng một cái liều lĩnh nói: “Thực không may. Cô biết tôi có Thủy Y sẽ không cưới cô, khi chuyện này công khai ra, sau vì sỉ diện mà cô sẽ không nhịn được đi!” Cương Triệt khinh bỉ nói. “Người phụ nữ như cô rất ái mộ hư vinh, quan tâm của cô không phải là con người của tôi, mà là thân phận cùng địa vị của tôi. Cô cho rằng tôi không nhìn ra cô ham muốn là cái gì sao? Nếu chúng ta đều không yêu đối phương, miễn cưỡng ở chung một chỗ cũng sẽ không hạnh phúc, quan hệ của chúng ta là tụ được thì cũng tan được!” Bị Cương Triệt nói trúng tâm sự Tỉnh Thượng Khởi thẹn đến muốn chui xuống đất cô ấy thẹn quá thành giận mà hô to: “Anh dám đùa bỡn tôi? Tỉnh Thượng Khởi tôi sao lại là người để cho anh kêu tới thì tới bảo đi thì đi? Anh dám lật lọng sẽ phải trả một cái giá rất đắt!” Cô hung tợn nói. “Nếu tôi không được làm phu nhân xã hội đen, anh cũng đừng mơ tưởng có người phụ nữ này!” Cô cầm cái bật lửa đung đưa trên mặt Thủy Y tàn nhẫn nói. “Hừ! Nếu như tôi hỏa thiêu mặt của cô ta, khiến cho cô ta bị hỏng, tôi cũng không tin anh còn có thể yêu cô ta.” Một cảm giác nóng rực truyền đến khiến cho Thủy Y bị dọa cho sợ đến sắc mặt trắng bệch một câu cũng nói không được. “Đủ rồi!” Cương Triệt đưa tay ngăn lại đau lòng nói: “Mặc dù tôi là trùm xã hội đen hô phong hoán vũ nhưng mà tôi cũng giống như một người bình thường cần tình cảm. Mà Thủy Y từ mười năm trước đã được toàn bộ tình yêu của tôi, chúng tôi yêu nhau rất sâu đậm. Đời này tôi không thể không có cô ấy, nếu như cô thật muốn phá hủy cô ấy, vậy trước tiên hãy giết tôi đi!” “Giết anh?” Tỉnh Thượng Khởi cho tới bây giờ không muốn làm như vậy nhìn Cương Triệt yêu Thủy Y, cô ấy rất ghen tỵ. Cô điên loạn mà kêu: “Được! Vậy tôi sẽ thành toàn cho anh —— tôi sẽ đem cái bật lửa đổi thành dao nhỏ anh liền tự vẫn đi!” Nói xong cô ấy thu hồi cái bật lửa đem một dao lưỡi sắc bén vứt xuống trước mặt Cương Triệt. “Có bản lãnh thì anh chứng minh cho tôi xem là các người yêu nhau tới cỡ nào mà vĩ đại đến mức có thể hy sinh tánh mạng!” “Không có Thủy Y tôi cũng sống không nổi.” Cương Triệt nhặt cái dao nhỏ trên đất lên không chút do dự mà hướng tay trái của mình cắt xuống một nhát máu tươi chảy ra. “Cương Triệt” —— Vương Kim Vĩnh thấy thế trợn mắt hốc mồm, ông không nghĩ tới Cương Triệt vì Thủy Y mà có thể ngay cả tánh mạng cũng không cần. “Cương Triệt.” Thủy Y cái gì cũng không nhìn thấy nhưng cô biết có chuyện xảy ra, cô đau lòng kêu to: “Nói cho em biết anh thế nào rồi? Nói cho em biết.” Máu tươi không ngừng chảy ra mặt Cương Triệt xanh gần như đang cố nén đau khổ, nhưng mà anh vẫn mặt không đổi sắc ngay cả chân mày cũng không nhăn. Tỉnh Thượng Khởi cực kỳ sợ hãi nhìn anh. Khi cô ấy thấy Cương Triệt vì Thủy Y có thể hy sinh hết thảy không chút do dự ở trên tay mình cắt một dao lại một dao thì cô đúng là có chút cảm động. Nhưng là ngay sau đó lại ghen tỵ khiến cho cô mất đi lý trí, trong cơn giận dữ cô nói : “Hướng Thủy Y tôi thật sự hận cô! Tại sao cô khiên cho Cương Triệt vì cô mà bị thương.” Cô ấy lại bắt đầu điên cuồng cảm thấy chỉ có giết Hướng Thủy Y mới có thể giảm bớt mối hận trong lòng cô. “Cương Triệt đả thương mình, vậy tôi cũng muốn chém cô dù sao —— muốn ch.ết thì mọi người cùng nhau ch.ết!” Cô ấy đột nhiên lấy ra một con dao khác từ trong lòng ngực nhanh chóng hướng cánh tay của Thủy Y mà chém tới bộ dáng có vẻ hung tàn kia khiến cho người ta không rét mà run. “Tỉnh Thượng Khởi cô không thể không tuân thủ ước định” —— Cương Triệt muốn tiến lên ngăn lại bất đắc dĩ tay bị thương không ngừng co rút đau đớn khiến cho anh cho không có sức lực đi tới. Ở thời điểm nguy kịch Vương Kim Vĩnh đột nhiên vọt tới dùng thân thể của mình chắn trước mặt Thủy Y. Khi lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực của ông thì dòng máu tươi như trụ nước phun ra lên trên mặt Tỉnh Thượng Khởi, Vương Kim Vĩnh cũng bởi vì mất máu quá nhiều mà té xỉu ở trước mặt Thủy Y. Mắt thấy đại họa thật sự giáng xuống cuối cùng Tỉnh Thượng Khởi cũng tỉnh lại. “Vương tiên sinh.” Thủy Y nghe thấy được một mùi máu tươi kinh hoảng kêu to. “Tỉnh Thượng Khởi.” Cương Triệt thử bước chân đi đến góc, nơi đó để thùng xăng là mà Tỉnh Thượng Khởi kêu người mua vốn là cô ấy định phóng hỏa —— nếu quả như thật không chiếm được Cương Triệt sẽ giết anh rồi phóng hỏa đốt ngôi nhà gỗ nhỏ bỏ hoang này. Cương Triệt nhịn đau dùng sức đá ngã xăng thùng để cho xăng chảy đầy đất, sau đó từ trong túi của mình lấy ra cái bật lửa không đếm xỉa nói: “Được! Tỉnh Thượng Khởi xem ai lợi hại! Muốn ch.ết thì mọi người cùng ch.ết!” “Không. Không! Tôi không muốn ch.ết, tôi không muốn ch.ết.” Nhìn Cương Triệt thật sựu tính đốt lửa Tỉnh Thượng Khởi hoàn toàn suy sụp, cô ấy quỳ trên mặt đất liều ch.ết mà cầu xin tha thứ. “Cương Triệt van cầu anh đừng phóng hỏa, tôi không chơi, tôi không chơi.” Hành động của cô ấy chứng minh cô ấy chỉ là một người phụ nữ phô trương thanh thế lại rất sợ ch.ết thôi. “Cô là người phụ nữ táng tận lương tâm! Trong lòng cô vốn không có yêu chỉ có thù hận. Cô không chừa thủ đoạn nào mà muốn đạt được mục đích, một khi không thể như ý nguyện liền phải trả thù.” Cương Triệt đứng ở trước mặt Tỉnh Thượng Khởi chỉa về phía cô tức miệng mắng to, lại thừa dịp cô không chú ý thì hung hăng ra một quyền đánh cô bất tỉnh trên mặt đất. “Thủy Y.” Anh vội vàng mở trói cho Thủy Y ôm cô thật chặc. Sau khi trải qua đau khổ bọn họ rốt cục ở cùng một chỗ. Đây là ông trời cho bọn họ lễ vật tốt nhất! “Cương Triệt, Cương Triệt.” Lúc này Thủy Y bắt đầu oán hận mình bị mù nếu như cô có thể thấy được, phương xa đột nhiên truyền đến một tiếng còi cảnh sát chói tai là ai báo cảnh sát? Cương Triệt và Thủy Y liếc mắt nhìn nhau, nhìn lại Vương Kim Vĩnh một chút nằm trên mặt đất, hai người hiểu ý cười một tiếng Vương tiên sinh còn len lén báo cảnh sát. Khi Thủy Y tỉnh lại thì mắt chợt đau nhói, đang lúc cô cảm thấy kỳ quái thì bên tai liền truyền đến tiếng của Cương Triệt. “Đừng vội mở ra như vậy.” “Xảy ra chuyện gì?” Khi cô từ từ mở mắt ra cô lại thấy hình ảnh không rõ của Cương Triệt? Đôi mắt của em.” “Em nhìn thấy anh không?” Cương Triệt lo lắng hỏi. “Em thấy anh rồi.” Thủy Y mừng rỡ như điên. “Đôi mắt của em, đôi mắt của em.” Trải qua mười năm dài cuối cùng cô đã thấy được ánh sáng. “Là ai dùng giác mạc cấy cho em?” “Là ba của em.” Cương Triệt đau buồn nói. “Ba em?” “Đúng vậy ba em, ông ấy chính là Vương Kim Vĩnh.” Cương Triệt nói ra sự thật. “Vương tiên sinh?” Thủy Y lúc này mới nhớ lại ông ấy. Cô nắm Cương Triệt khẩn trương hỏi : “Ông ấy ở đâu?” “Ông ấy đã ch.ết.” Cương Triệt hít một hơi thật sâu đau thương nói. “ch.ết?” Sắc mặt Thủy Y lập tức trở nên trắng bệch. “Tỉnh Thượng Khởi đâm trúng chỗ hiểm của ông ấy, ông ấy mất máu quá nhiều lúc đưa đến bệnh viện thì đã tắt thở.” Anh khổ sở nói chuyện này với anh và Thủy Y chính là một chuyện bất hạnh. “Vương tiên sinh.” Cương Triệt cắt đứt cô, bây giờ là lúc Thủy Y phải biết mọi chuyện. “Thủy Y. Em hãy nghe anh nói, năm đó người cho mẹ em 『 mượn giống 』chính là Vương Kim Vĩnh —— ông ấy là cha ruột của em!” Thủy Y trợn to cặp mắt trong lòng kích động không ngừng cô run rẩy hỏi : “Đây là thật sao?” “Lúc Vương Kim Vĩnh trở về, ngày đó anh và ông ấy 『 đàm phán 』, ông ấy liền đem bí mật cất giấu hai mươi chín năm nói cho anh biết, trong lòng ông ấy vẫn rất hối hận bởi vì năm đó nhất thời hồ đồ vì hai trăm vạn bán đứng ruột thịt của mình. Lúc đó ông ấy cũng không hiểu tình thân quan trọng cũng không hiểu rõ tiền không thể đại diện hết thảy.” Cương Triệt khổ sở nói. “Nhưng mà ông ấy vẫn chưa quên đứa bé kia, cho nên mười năm trước ông ấy tìm được em, vì có thể danh chánh ngôn thuận chăm sóc em cũng vì muốn đền bù lại cô em mà ông ấy đành phải dùng phương thức kết hôn, giữ em ở bên người thật ra thì toàn bộ đều là giả, ngay cả hôn thú cũng đều không có, chẳng qua là tờ giấy trắng thôi. Mười năm nay là thời gian vui sướng nhất trong cuộc đời của ông ấy, ông ấy rất cảm tạ ông trời để cho ông ấy có cơ hội được đền bù sai lầm đã qua. Ông ấy cảm tạ em và Tư Long cùng ông ấy đi đến cuối cuộc đời. Trong di chúc của ông ấy đã sớm viết: “Sau khi ông ấy ch.ết muốn đem giác mạc quyên cho em đó là nguyện vọng duy nhất không thể thực hiện khi ông ấy còn sống —— để cho em được thấy ánh sáng.” “Đáng tiếc em không thể gọi ông ấy một tiếng ba.” Thủy Y khóc rống nghẹn ngào. “Mười năm nay ông ấy đối với em ra sao thì đã vượt qua hết thảy, em làm sao còn có thể hận ông ấy.” “Thủy Y.” Cương Triệt thành khẩn nói. “Em không cảm thấy có rất nhiều chuyện tựa hồ ở trong u ám cũng đã định trước rồi. Chúng ta tách ra mười năm, em lại dùng mười năm này làm bạn với cha ruột em đi tới cuối cuộc đời. Mặc dù em cũng không biết thân phận của ông ấy, nhưng mà là thật tâm đối đãi ông ấy. Mà mười năm sau anh xuất hiện, ba em lại đi phó thác trọng trách chăm sóc em cho anh đảm nhiệm. Mà anh cũng sẽ yêu em, cho đến khi chúng ta đi hết con đường của nhân sinh.” “Cương Triệt, cám ơn anh thủy chung cũng như một lòng yêu em!” Thủy Y rất cảm động hôm nay trải qua sanh ly tử biệt cô nên nắm mọi thứ cho chắc. Ân ân oán oán trước đây đều đi qua như mây khói. Bọn họ quyết định phải bắt đầu lần nữa! Khi vết thương của Cương Triệt đã khỏi, sau đó mắt Thủy Y cũng hoàn toàn không có vấn đề thì Cương Triệt liền dẫn bọn họ trở về Nhật Bản. Cương Triệt đối mặt với tấm gương như có điều suy nghĩ hỏi: “Hiện tại em nhìn thấy anh rồi, em hãy thành thật nói em cảm thấy anh có thay đổi nhiều không?” “Có. Cũng trưởng thành hơn chẳng những biến thành xấu mà còn tà khí, trở nên máu lạnh, trở nên tàn khốc, còn trở nên cao thâm khó lường khiến cho người ta đoán không ra.” Thủy Y ngoài miệng treo nụ cười tinh nghịch. “Nhưng mà chỉ có em có thể thấy dịu dàng nơi đáy mắt anh!” “Mà em một chút cũng không thay đổi, vẫn xinh đẹp khiến tim anh đập.” Anh không nói mà cúi đầu hôn cô. Mà Tư Long chẳng biết ở đâu chui ra thấy bộ dáng cha mẹ ân ái, cậu cao hứng vỗ tay kêu to: “Tuyệt quá! Ba yêu mẹ!” “Trời! Dáng người hai cha con các người thật giống nhau!” Thủy Y ăn vị nói. “Tư Long rõ ràng là em sinh, tại sao không giống em chứ?” “À” —— Cương Triệt che đầu bất đắc dĩ nói: chủ nghĩa phụ nữ của em lại tới, bộ dáng con trai giống anh bộ dáng khôi ngô cao to, có gì không tốt em còn có gì chưa thỏa mãn?” “Dĩ nhiên bất mãn! Con là em khổ sở mang thai mười tháng mới sinh hạ, vậy còn anh? Anh lại làm cái gì.” Thủy Y không phục cong miệng lên. “Ba, mẹ đừng ầm ĩ nữa! Muốn giải quyết chuyện này cũng không đơn giản!” Tư Long lộ ra nụ cười ngây thơ nói. Chỉ cần lại sinh ra một em gái có dáng dấp giống như mẹ không phải tốt sao?” Cương Triệt và Thủy Y nghe vậy không nhịn được cười ầm lên. Năm thứ hai Thiên Long Cương Triệt lại đặc biệt mang Thủy Y tiến hành một chuyến xe lửa đi Châu Âu. Lần này anh quyết định phải dẫn Thủy Y đi tìm Thanh Lang Cương Trạch và Tống Vi khoe khoang với bọn họ một phen! Mà Thanh Lang Cương Trạch và Tống Vi cũng đang ở trạm xe lửa trong trấn nhỏ ở Hà Lam chờ bọn họ đây! Ngày một tháng bảy năm hai ngàn lẻ hai hình như chuyến tàu tình yêu của trùm xã hội đen lại bắt đầu khởi hành.HẾT






Truyện liên quan