Chương 82: Mưu kế không thành
“Phùng gia?”
Nghê Diệp Tâm sửng sốt.
Lúc bọn họ ở Phùng gia có đi nghe lén Phùng Thiên, Phùng Cố cùng Kính Vương Triệu Nguyên Kính nói chuyện. Bất quá chưa nghe xong đã phải rời đi, bởi vì Mộ Dung Trường Tình phát hiện có một người võ công không tồi đột nhiên xuất hiện.
“Chính là người này sao?”
Nghê Diệp Tâm liền nghĩ tới Mộ Dung Dục, bởi vì người kia cùng Mộ Dung Dục rất giống. Hình như là cố tình giả trang thành Mộ Dung Dục, cũng không biết hắn có dụng ý gì.
Bọn họ cũng không biết thân phận người kia, cũng không biết người kia muốn làm cái gì, càng không biết người kia trông như thế nào, hoàn toàn không biết gì cả.
“Hắn đến nơi đây làm cái gì?”
Mộ Dung Trường Tình lắc lắc đầu.
“Tóm lại không giống như là trùng hợp.”
Nghê Diệp Tâm cũng cảm thấy vậy.
Chung quanh đã không còn ai. Hai người đi trở về mộ con trai quả phụ Chu thị, nơi đó còn có việc phải làm.
Nghê Diệp Tâm đứng ở một bên nhìn ngọc bội trong tay. Mộ Dung Trường Tình tiếp tục cầm xẻng đào đất.
Nghê Diệp Tâm nhìn ngọc bội đến thất thần trong chốc lát, chờ khi ngẩng đầu đã nhìn không thấy Mộ Dung Trường Tình. Nghê Diệp Tâm chạy nhanh đến bên cạnh cái hố, cúi đầu nhìn xuống.
“Đại hiệp, đủ sâu rồi, mau lên đây đi, đừng đào nữa.”
Động tác của Mộ Dung Trường Tình thực mau, đã đào một cái hố sâu hơn một người đứng. Nhưng trừ việc cái hố sâu cái gì cũng không có, căn bản không phát hiện quan tài.
Mộ Dung Trường Tình nhảy ra khỏi hố, phủi phủi bụi đất trên người.
“Sao không có quan tài?”
“Đã chứng minh có gian trá.”
Bọn họ tới đào là để tìm xương cốt cô nương bị chôn sống. Không nghĩ tới không đào được xương cốt, ngay cả quan tài cũng không nhìn thấy.
“Trách không được không ai tới cúng mộ, thì ra không có quan tài.”
Mộ Dung Trường Tình nhíu mày.
“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
“Không biết. Nhưng xem ra chuyện Âm hôn lúc trước xác thực là quỷ dị nha.”
Bọn họ đến nghĩa địa là gần giữa trưa, sau đó có vài chuyện xảy ra, đào mộ cũng mất một chút thời gian. Chờ bọn họ đem đất lấp lại như cũ xong, chuẩn bị ra về thì mặt trời sắp xuống núi.
Nghê Diệp Tâm sờ sờ bụng mình nói:
“Ta sắp đói ch.ết. Mộ Dung đại hiệp, hay là chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó hãy đi tìm Trì Long cùng Triệu Doãn, dù sao cũng tiện đường.”
Mộ Dung Trường Tình gật đầu. Công việc đào đất này, Nghê Diệp Tâm không ra nhiều sức lực, đều là hắn đào, hiện tại không chỉ là có chút đói bụng, hắn còn muốn tắm rửa đổi một bộ quần áo mới. Hắn cảm giác mặt mày mình đầy bụi đất.
Bọn họ vào thành liền đi về khách điếm.
Hôm nay ông chủ không ở đây, nhưng tiểu nhị vẫn là người ngày hôm qua. Hắn nhìn thấy hai vị khách quý tiến vào, liền nhanh chóng tươi cười tiếp đón.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Mau chuẩn bị vài món ăn cho chúng ta. Đúng rồi, cho nước ấm.”
“Dạ, dạ.”
Tiểu nhị nhanh chóng gật đầu nói:
“Có ngay, lập tức mang lên phòng hai vị, hai vị xin chờ một lát.”
Mộ Dung Trường Tình gật đầu, đang muốn đi lên lầu, bỗng nhiên như là nghĩ tới cái gì, dừng bước, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
“Hai thùng tắm, loại một người dùng.”
Tiểu nhị sửng sốt, rồi cười làm lành, nhanh chóng đáp ứng.
Nghê Diệp Tâm nhịn không được bậc cười. Tức khắc Nghê Diệp Tâm liền nhớ tới thùng tắm cực lớn dành cho hai người, nhớ tới khung cảnh mờ ảo vì hơi nước lượn lờ, tâm tình trở nên đặc biệt tốt.
Tiểu nhị cùng mấy người tạp vụ liền đem hai cái thùng tắm vào phòng Nghê Diệp Tâm và Mộ Dung Trường Tình. Sau đó lại mang đồ ăn lên phòng Nghê Diệp Tâm.
Mộ Dung Trường Tình khó chịu vì trên người đều là đất, muốn tắm rồi mới ăn cơm, liền về phòng mình.
Nghê Diệp Tâm cũng về phòng tắm rửa. Dù sau cũng trải qua một ngày chạy đi chạy về người đầy mồ hôi, không tắm rửa sẽ không chịu được. Đặc biệt đêm qua Nghê Diệp Tâm từ phòng Mộ Dung Trường Tình chạy về cũng đã quên tắm rửa liền trực tiếp đi ngủ.
Mộ Dung Trường Tình tắm rửa xong, đem quần áo dơ ném ở một bên, thay đổi một bộ quần áo mới sạch sẽ. Vẫn một thân thuần trắng, nhưng cổ tay áo lại có đường viền màu vàng, thoạt nhìn có vẻ ung dung sang quý.
Mộ Dung Trường Tình mặc xong quần áo, ở trong phòng nghỉ ngơi trong chốc lát. Tính toán thời gian phỏng chừng Nghê Diệp Tâm bên kia cũng đã tắm xong, lúc này hắn mới đứng lên ra khỏi phòng, đến phòng Nghê Diệp Tâm ăn cơm.
Mộ Dung Trường Tình gõ gõ cửa. Nghê Diệp Tâm trong phòng cất giọng nói:
“Mời vào.”
Mộ Dung Trường Tình đẩy cửa ra bước vào. Lỗ tai hắn thực thính liền nghe được tiếng nước. Mộ Dung Trường Tình ngẩng đầu nhìn, tức khắc có chút sững sờ. Nghê Diệp Tâm lúc này vẫn còn ngồi ở trong thùng tắm, bộ dáng còn chưa có tắm xong.
Nghê Diệp Tâm cũng không mặc gì, tóc ướt, trần trụi ngồi trong nước.
Có người khi mặc quần áo trông gầy nhom, cởi quần áo ra lại cơ bắp săn chắc, điển hình là Mộ Dung đại hiệp. Bất quá cũng có người khi còn mặc quần áo nhìn cũng cao lớn anh tuấn, nhưng khi cởi quần áo ra lại có vẻ gầy gò. Nghê đại nhân chính là dạng này. Đặc biệt là ngực cùng xương quai xanh, làm người nhìn cảm thấy thân thể có chút nhỏ bé.
Nước tắm đã lạnh, Nghê Diệp Tâm ngồi ở bên trong run rẩy. Dù lạnh muốn ch.ết, nhưng Nghê đại nhân không có chịu ra mặc quần áo. Đương nhiên là chờ Mộ Dung đại hiệp tới xem mình tắm gội.
Nghê Diệp Tâm trong lòng có tính toán muốn dùng thân thể mê hoặc Mộ Dung đại hiệp.
Mộ Dung Trường Tình vừa tiến vào cũng sửng sốt, nhìn trong chốc lát, rồi nói:
“Ngươi còn chưa có tắm xong kêu ta vào làm cái gì?”
Nghê Diệp Tâm lạnh tới môi cũng tím, run run nói:
“Ta sợ.... Mộ Dung đại hiệp đói bụng.... cho nên nói đại hiệp vào ăn... cơm trước.”
Mộ Dung Trường Tình liếc mắt một cái, cũng không có đi ra ngoài. Hắn đóng cửa lại, ngồi vào bàn, thật sự cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.
“……”
Vì sao Mộ Dung đại hiệp thong dong như vậy? Chẳng lẽ thật sự không có một chút cảm giác nhiệt huyết sôi trào sao? Mưu kế ta vắt óc nghĩ ra đó!
Nghê Diệp Tâm lạnh muốn ch.ết. Nhưng Mộ Dung đại hiệp thực bình tĩnh, cũng không có một chút biểu tình khác thường. Trong lòng Nghê Diệp Tâm thấy bi ai, đành phải bò ra ngoài. Ngâm trong nước lạnh thêm một chút nữa, không chừng sẽ anh dũng hy sinh.
Vì sao mình nhìn thấy Mộ Dung đại hiệp tắm gội sẽ nhiệt huyết sôi trào, mà Mộ Dung đại hiệp nhìn mình tắm lại lạnh nhạt như vậy chứ?
Nghê Diệp Tâm không cam lòng, cảm thấy có thể là Mộ Dung đại hiệp chưa thấy rõ, định đi xung quanh Mộ Dung đại hiệp hai vòng.
Nghê Diệp Tâm run run. Lạnh đến tay chân đều cứng đờ, từ thùng tắm đứng lên.
“Ầm”
“Phịch”
Mộ Dung Trường Tình đang ngồi ăn cơm, nghe được động tĩnh nâng mí mắt lên liền nhìn thấy Nghê Diệp Tâm ngã té. Tư thế thực khó coi...
“……”
Nghê Diệp Tâm tuyệt đối không phải cố ý ngã, chỉ là vì quá lạnh mà không kiểm soát được động tác, bước ra khỏi thùng tắm liền bị trượt chân.
Cũng may không đập mặt xuống, nên hàm răng vẫn nguyên vẹn, cũng không có máu mũi chảy ra.
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng bò dậy, cũng nghe được Mộ Dung Trường Tình cười khẽ một tiếng.
Ánh mắt Mộ Dung Trường Tình thực thản nhiên quét một vòng trên người Nghê Diệp Tâm. Tuy Nghê Diệp Tâm có chút gầy, nhưng mông cũng có thịt. Hai chân cũng tương đối thẳng, thoạt nhìn cơ bắp không quá nhiều, nhưng cũng coi như đẹp.
Nói thật ra, nếu Nghê Diệp Tâm không há mồm nói chuyện bộ dáng cũng làm cho người ta thích. Nhưng mà Nghê Diệp Tâm nói không ngừng, nên khiến Mộ Dung Trường Tình chỉ muốn bịt kín cái miệng Nghê Diệp Tâm lại.
Mưu kế không thành, ngược lại còn tự bêu xấu, quả thực xấu hổ muốn ch.ết. Nước trên người cũng không lau khô, Nghê Diệp Tâm vội vàng gấp gáp mặc quần vào.
Thời điểm Nghê Diệp Tâm xỏ chân vào ống quần, bỗng nhiên lại nghe Mộ Dung Trường Tình cười một tiếng, nói:
“Thì ra Nghê đại nhân chưa đủ lông đủ cánh.”
“……”
Nghê Diệp Tâm sửng sốt, động tác cũng dừng lại, trừng mắt nhìn, trên mặt đỏ bừng một mảnh.
Ta bị Mộ Dung đại hiệp đùa giỡn sao?
Nghê Diệp Tâm nhịn không được cúi đầu nhìn thoáng qua phía dưới của mình. Sau đó nhanh chóng mặc vào quần, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Rất dài! Lại còn rất lớn!”
“Ha ha...”
Mộ Dung Trường Tình cười ra tiếng. Tuyệt đối là tiếng cười châm chọc.
Kế hoạch thất bại, hoàn toàn không giống trong tưởng tượng. Vẻ mặt Nghê Diệp Tâm thất hồn lạc phách, xấu hổ ngồi ở bên cạnh Mộ Dung Trường Tình, cảm thấy nụ cười của Mộ Dung Trường Tình có ý khác.
Nghê Diệp Tâm ho khan một tiếng, muốn chuyển đề tài, dùng biểu tình khoa trương nói:
“A, hôm nay thức ăn thực phong phú nha.”
Nghê Diệp Tâm rất đói, vừa muốn cầm đũa lấy thịt kho tàu ăn, kết quả liền nhìn thấy một đũa rau xanh đưa tới trong chén.
Người cho Nghê Diệp Tâm đồ ăn đương nhiên là Mộ Dung Trường Tình. Nghê Diệp Tâm có chút tuyệt vọng nhìn rau xanh trong chén, thật sự không thích loại đồ ăn này, cảm giác mùi vị thực nhạt nhẽo, hơn nữa có chút khó nuốt……
Mộ Dung đại hiệp lại nghĩ mình là “Bắp” sao?
Mộ Dung Trường Tình mỉm cười nói:
“Trẻ con phải ăn nhiều rau xanh.”
“……”
Nghê Diệp Tâm thật sự muốn lột quần Mộ Dung đại hiệp nhìn xem phía dưới có bao nhiêu lớn.
Chỉ tiếc Nghê Diệp Tâm có tà tâm nhưng không có gan. Võ công không bằng Mộ Dung Trường Tình, tuyệt đối còn chưa có đụng tới lưng quần Mộ Dung Trường Tình, đã bị Mộ Dung Trường Tình vặn gảy cổ……