Chương 4
Sau khi đã giải lao, cả lớp 10A đến phòng thay đồ. Tại tiết sau là tiết thể dục đó mà.
- Lâm Phương à, mày có biết ai tên là Lăng Nhật không?- thôi thì không hỏi được Vũ ta quay sang hỏi Phương vậy, chắc chắn là cậu ta biết đi
- Lăng Nhật a!- Lâm Phương ôm hai má đỏ lựng lên rồi. - soái ca của tao a.
Đầu Lan Vy hắc tuyến dăng đầy. Con nhỏ này, có cần mê zai vậy không?
- Lăng Nhật là chủ tịch hội học sinh trường mình đấy! Ôi, sao trên đời lại có người đẹp trai lại tài giỏi như thế?- Lâm Phương phun luôn một tràng mặc dù Lan Vy chỉ hỏi mỗi vị trí của Lâm Nhật.
- Vậy là anh ta đang ở phòng hội trưởng hả?- Lan Vy gắng hỏi cho ra thông tin mình cần.
- Ừ!- Lâm Phương chưa thoát khỏi cảnh mơ mộng, đờ đẫn trả lời.
"Vậy sau giờ thể dục phải lên phòng hội trưởng một chuyến rồi nhỉ" Lan Vy thầm nhủ. Thôi kệ, cô lên thử chuyến xem sao. Cô cười khổ, nhỡ người ta không nhặt được thì sao? Thôi kệ, cứ đi thử xem.
Vậy mà Lan Vy không biết, từ sau cô, một người đeo tai phone hắc tuyến đầy đầu rồi. "Nhìn cái nụ cười "hạnh phúc" đó là sao chứ? Quả nhiên là thích nhau mà! Thôi kệ, liên quan gì đến mình chứ?" Duy Vũ có vẻ đã đớp thính của cô hàng xóm rồi đây!
Vừa ra chơi, Lan Vy đã vội vội vàng vàng thu dọn đồ vào ba lô rồi chạy ra ngoài.
- Vy à! Chờ tao với, mày chạy đâu thế?- Lâm Phương nhìn cô bạn của mình chạy ra cửa mà không kìm được hét lên.
- Thôi, mày cứ xuống canteen trước đi, tao ra đây một chút!- Lan Vy chả buồn ngoảnh lại, vẫy chào Phương rồi một mạch chạy lên tầng ba tìm phòng hội trưởng.
"Còn không phải đi gặp tình nhân sao?" Người nào đó nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ bé của Vy, vừa làu bàu.
Về phần Lan Vy, cô vừa đi vừa nhìn ngang ngó dọc. "A, đây rồi"- cô nghĩ thầm. "Cộc cộc cộc" tiếng gõ cửa vang lên đều đều trước cửa phòng hội trưởng.
- Vào đi- một giọng nói ấm áp từ trong phòng nói ra.
Lan Vy đẩy cánh cửa gỗ ra. Vừa mở ra, một mùi hương xộc vào mũi cô. Cái mùi thơm thơm của gỗ với mùi hơi trầm của giấy cũ, nó khiến cô có cảm giác an toàn đến kì là. (Vũ ca TT.TT, huynh đâu rồi)
-À, thì ra là em. Anh còn tưởng cái đuôi rắc rối nào cơ đấy.- Giọng nói dịu dàng mang một chút ngạc nhiên lần nữa vang lên.
Trên bàn, Lăng Nhật đóng cuốn sổ đang ghi chép dở lại, đứng lên lấy ghế cho Lan Vy. Lan Vy cũng không khách khí mà ngồi xuống, tính cô luôn tự nhiên như thế mà.
Lăng Nhật năm nay lên lớp 12, là đàn anh của Lan Vy rồi. Anh đã ngồi trên cái ghế hội trưởng được 3 năm. Ba anh mất hồi anh còn 6 tuổi, tất cả tài sản đều để cho mẹ và anh. Gia đình Lăng Nhật cũng thuộc loại giàu có. Tuy ba anh mất nhưng mẹ anh không đi tiếp bước nữa mà quản lý công ty của ba, từ khi mẹ lên quản lý thì công ty nhà anh làm ăn cũng rất tốt. Nói chung là anh có cuộc sống khá sung túc.
- Lan Vy nhỉ! Em đến đây có chuyện gì sao?- Lăng Nhật ngồi xuống phía đối diện Vy, nhẹ nhàng hỏi.
Lan Vy ngây người nhìn vị soái ca sơ mi trắng trước mắt. Nếu so sánh Lăng Nhật với Duy Vũ thì ừm, nói sao nhỉ? Kiểu như giữa mặt trời ấm áp với băng giá lạnh lẽo, giữa quan tâm ân cần với hắt hủi lạnh nhạt, giữa trắng với đen, giữa phải với trái vậy. Mặt Lan Vy bỗng tối sầm lại. Sao thằng hàng xóm nhà cô không có điểm nào bằng Lăng Nhật vậy?
- Lan Vy à, anh đang hỏi em đó.- Lăng Nhật huơ tay trước mặt Vy, đánh bay dòng suy nghĩ của cô.
- À..a! Thực ra là em đến đây để tìm đồ ạ.- Lan Vy lắc lắc đầu ý tỏ mình không sao rồi nhanh miệng nói.
- Đồ? Có phải sợi dây chuyền này không?- Lăng Nhật đi đến cạnh chiếc bàn anh vừa ngồi, lôi từ trong ngăn kéo ra sợi dây chuyền bằng bạc rồi đưa nó ra trước mặt Lan Vy.
Đó là sợi dây chuyền kiểu đồ đôi được làm bằng bạc, cả dây chuyền được chạm khắc tỉ mỉ. Dây còn được xâu một chiếc nhẫn nhỏ nhắn, bên trong khắc dòng chữ nhỏ:" forever love you".
- Đúng là nó đấy ạ!- Lan Vy hai mắt sáng ngời đón chiếc dây chuyền từ tay Lăng Nhật.
- Lúc ấy anh thấy em làm rơi, gọi lại thì chả thấy em đâu cả.- Lăng Nhật nhìn Lan Vy nâng niu sợi dây chuyền trên tay, khoé môi câu lên quyến rũ.
----hồi tưởng----
"Rầm" Lan Vy đang đi trong siêu thị tìm mua sữa thì đụng trúng một bờ ngực rắn chắc. Cô ngã một mình thì không sao nhưng còn kéo theo luôn cả người kia cùng "vồ ếch" nữa.
- Ai ui! Đau quá!- Lan Vy ngồi xoa xoa cái chân đau. Số cô thật là nhọ mà.
- Em có sao không?- một bàn tay chìa ra trước mặt cô đỡ cô dậy.
- Em không sao ạ- Lan Vy lồm cồm bò dậy trong sự giúp đỡ của người kia. Sau khi đã đứng dậy, cô cúi đầu xin lỗi người kia.
- Thực xin lỗi anh, do em vô ý quá.- Vy ríu rít xin lỗi.
- Không có gì, thực ra một phần lỗi cũng là do anh.- Người kia cười tươi đáp lại. Cũng tại hắn đang chạy trốn ý mà. Hắn bị một đám nữ sinh đuổi theo. Chạy hồng hộc cuối cùng khi nhận ra thì đã bị va phải Lan Vy rồi.
- Em học trường XX hả?-hắn cười cười hỏi.
Lam Vy kì quái nhìn người kia.
- Sao anh biết?
- Em đang mặc đồng phục trường kìa. Anh cũng học trường đó mà! Anh là Lăng Nhật, bao giờ rảnh thì tìm anh nói chuyện làm quen nhá.- hiếm khi thấy một cô bé đáng yêu như vậy, Lăng Nhật lập tức muốn kết bạn.
Đang chờ câu trả lời của Lan Vy, anh chợt nghe thấy tiếng thét chói tai:
- Thôi ch.ết! Muộn mất rồi, paipai anh nha, em là Lan Vy, khi khác gặp.- Lan Vy cấp tốc nhặt đồ đạc rồi phóng đi.
Lăng Nhật nhìn nhìn chỗ Lan Vy vừa ngã, như phát hiện ra điều gì, anh gọi với theo:
- Lan Vy à! Em đánh rớt đồ này.- nhưng của thì còn đấy nhưng người đã chạy đi mất. Lăng Nhật nhìn kĩ sợi dây chuyền trên tay, mặt mày biến sắc, vội vã chạy về nhà.
----kết thúc----