Chương 9

Duy Vũ đi vào trong bếp và... sốc. Ai đó nói cho cậu biết, đây có phải bếp nhà cậu không đi. Công sức cậu hôm qua vừa dọn dẹp lại cái bếp. Ngậm đắng nuốt cay đi xuống phía đối diện Lan Vy đang ngồi trên bàn ăn, thức ăn đã được đậy lại bởi một cái cạp lồng. Duy Vũ nghĩ, cái bếp này đổi lấy mâm thức ăn ngon, cũng đáng. Định lực, định lực, cậu không được tức giận, chỉ là bừa bộn "một chút" thôi. Thức ăn ngon đang chờ trước mặt, rất đáng. Nhưng... Duy Vũ đã lầm.


Cái cạp lồng kia được Lan Vy mở ra, khói bốc lên nghi ngút. Mặt Duy Vũ méo xệch...
"Cái gì đây?"
Lan Vy chỉ từng món từng món một:
"Cá luộc, thịt bò tái, rau ngót luộc, canh rau ngót luộc, nước mắm, tương."


Duy Vũ lắp ba lắp bắp không nói lên lời, tay cầm đũa run run chỉ vào con cá, ruột chưa được mổ lòi hết ra ngoài:
"Cá luộc?"
Lan Vy rất ăn ý gật đầu đánh rụp: "Tôi nấu cho cậu là phúc tám đời nhà cậu đấy, ăn đi, ngon kinh khủng luôn."


Duy Vũ không nhịn được nuốt nước bọt "Ực" một cái, gắp một đũa cá đưa lên miệng, mặt cậu lập tức nhăn như khỉ ăn phải ớt.
"Ngon lắm đúng không?" Lan Vy ngây thơ vô (số) tội hỏi.
Nhìn khuôn mặt "ngây thơ" của Lan Vy, Duy Vũ không nhịn được phun chỗ cá trong miệng ra, Lan Vy nhăn nhó: "Cậu bẩn quá."


Duy Vũ mặc kệ Lan Vy, lại quay sang nhìn miếng "bò tái" trong truyền thuyết, nhìn có vẻ ngon hơn kia. Cậu cầm dao cắt ra:
"Ặc, thịt bò chưa chín." Duy Vũ nhăn nhó nói. Trong chỗ cậu vừa cắt kia, cậu có cảm giác máu từ trong mạch của con bò tội nghiệp này nếu bị rạch ra có khả năng vẫn chảy được ồ ạt.


Lan Vy lắc đầu nguầy nguậy: "Cái này tái nó thế, không phải sống đâu."
Duy Vũ liếc miếng thịt bò kia, lại nhìn đĩa rau ngót. Đĩa rau mang một màu nâu đỏ, nhìn như rau lợn. Cuối cùng cậu phán: "Cô đã nấu cơm cho ai ăn bao giờ chưa?"


available on google playdownload on app store


Lan Vy cười hề hề đáp: "Cái đó, lúc ở nhà cũ tôi từng nấu cho con chó hàng xóm ăn, chắc ngon quá, con chó đó vui mừng chảy nước mắt rồi cảm động rên ư ử. Nhưng đáng tiếc, vị giác của con chó ấy tốt mà đã ch.ết sớm."
Duy Vũ đập bàn cái "Rầm", giận giữ chỉ thẳng mặt Lan Vy mà mắng:


"Cậu dám mang cái tay nghề chó ăn còn khóc cho người ăn hả?"


"Hả?" Lan Vy há hốc mồm, chưa kịp phản ứng, đã bị Duy Vũ gắp một đũa thịt bò tái tống vào miệng. Này này, cái đũa đó Duy Vũ vừa dùng đấy. Nhưng ngay lập tức, hương vị bò "ngon kinh khủng khiếp" trong miệng Lan Vy đã làm cô quên hết chuyện cái đũa.


Lập tức nhổ ra hết đống đồ ăn "ô uế" trong miệng đi. Cô khóc ròng trong bụng. Cô tự dưng cảm thấy thương cho con chó trước kia bị cô cho ăn đồ ăn. Bảo sao hai ngày sau đó nó bị ch.ết vì bị ngộ độc thực phẩm. Thức ăn cô nấu, đúng là không khác nào "thuốc ch.ết chậm."


"Hu hu, tôi cũng không nghĩ nó kinh khủng thế này."


Cô mếu máo nhận lỗi nhưng ngẩng đầu lên đã chẳng thấy Duy Vũ đâu cả. Dáo dác nhìn quanh, cô thấy cậu bưng một cái bát từ bếp ra, khói bốc lên nghi ngút. Mùi hương từ bát mì bò của Duy Vũ khiến cho cái bụng xấy số của Lan Vy sôi lên "ọc ọc" hai tiếng, xấu hổ vô cùng.


Duy Vũ từ từ nhấm nháp bát mì một mình, mặc kệ Lan Vy đang nhìn cậu ăn nuốt nước miếng ừng ực. Nhưng ánh mắt "liếc mắt đưa tình" với bát mì của Lan Vy đã thành công khiến cậu nổi da vịt: "Muốn ăn?"


Lan Vy gật đầu lia lịa, cảm động đến phát khóc, chưa kịp cảm ơn, câu phía sau của Duy Vũ đã làm cô á khẩu: "Thế thì tự đi mà nấu."
Vậy là tối hôm đó, nhờ vào tay nghề nấu ăn "xuất chúng" của Lan Vy, hai bạn trẻ đành ngậm ngùi mà húp mì tôm thay cho bữa tối.


Thoả mãn xoa xoa cái bụng no căng, Lan Vy tự nhiên như ruồi ngồi vắt chân chữ ngũ trên sofa xem hoạt hình, để mặc cho Duy Vũ ở trong bếp rửa bát. Với tay lấy quả táo, cắn một miếng, nhìn Tom và Jerry đang đuổi nhau trong hình, lại cười sằng sặc. Đang hưởng thụ "cuộc sống" nhàn nhã, thoải mái không gì miêu tả nổi, tự dưng ti vi nghe "tạch" một tiếng, Tom và Jerry trên màn hình đã thản nhiên "dịch dung" thành hai ông anh trai mặt sắt nói những thứ tiếng người ngoài hành tinh mang tên "kinh tế, thị trường". Mặt Lan Vy méo xệch, quay ngoắt cái đầu nho nhỏ lại tìm "hung thủ", vậy mà cô cư nhiên lại nhìn thấy "tội đồ" Duy Vũ đang ung dung đút tay vào túi quần, cầm "hung khí" là cái điều khiển, liên tục nhấn đổi kênh.


"Bạn trẻ Duy Vũ, có thể chuyển lại kênh không?" Lan Vy giọng ngọt hơn mía lùi mà mặt thì nhăn lại như ăn phải khổ qua.
Đáp lại cô là khuôn mặt mang đậm nét khinh bỉ của Duy Vũ: "Cậu mấy tuổi rồi mà còn xem hoạt hình? Hừ, tính hoài niệm lại tuổi thơ sao? Già đầu rồi mà còn thích mơ mộng à?"


Lan Vy rất bất bình phồng má lên, đáp lại: "Này này, chị đây vẫn rất còn trẻ con cute nhé, già đâu mà già..."


Duy Vũ cắm mặt vào ba cái chương trình nhàm chán, chả buồn đáp lại Lan Vy khiến cô xì khói đầu luôn. Cô hùng hổ tiến lên, cướp lấy lại cái điều khiển nhanh chóng chuyển thành kênh hoạt hình lúc nãy. Thế này mới là khẩu vị của cô này, những người già nua như Duy Vũ sao hiểu được đây.


"Này này, sao cậu lại đổi kênh?" Duy Vũ đứng phắt dậy, vươn tay định với lấy chiếc đầu khiến đang nằm trên tay Lan Vy nhưng quả nhiên là Gia Cát Vy có khác, tài trí hơn người, lập tức cho cái điều khiến vào trong ngực.


Cô vênh mặt lên đắc ý với Duy Vũ. Haha, để xem cậu ta lấy kiểu gì. Duy Vũ lặng lẽ ngước nhìn bộ ngực cup "A trừ" của Lan Vy mà thầm thương thay cho cô. Cậu chưa kịp nói câu gì, thì "cạch" một tiếng, chiếc điều khiển do không có "vật gì" cản lại nên rơi thẳng xuống chân Lan Vy.


"Phì..." Duy Vũ không nể nang hình tượng mà cười phá lên, ôm bụng lăn lộn khắp nhà: "Haha, ch.ết cười tôi mất, cậu không có ngực thì nhét vào đấy có ác dụng gì? Tôi thấy cậu nhét luôn vào lưng cậu nghe hay hơn đấy."


Lan Vy chuyển từ khuôn mặt đắc ý sang gương mặt khó chịu. Cô nhặt ngay cái điều khiển từ dưới chân lên, nhắm ngay hướng miệng Duy Vũ đang haha cười mà nhét tới.
"Cậu..." Duy Vũ đỡ lấy tay Lan Vy đang tìm cách tống thứ "không sạch sẽ" kia vào mồm cậu, chưa kịp nói hết Lan Vy đã gầm lên như bà la sát.


"Tôi muốn giết người. Muốn giết cậu, đồ bại hoại." Lan Vy ngượng quá hoá giận, túm thêm cái lọ hoa nhựa gần đó lao lên.
"Này này... Đồng chí có gì từ từ hẵng nói đừng manh động." Duy Vũ cứ né rồi lại né. Hãy nói cho cậu biết, Lan Vy đang bị làm sao đây?


"Hừ, không nói năng gì... A a a..." Câu từ còn chưa nói xong, Lan Vy, với khuôn mặt trắng bạch hét lên kinh dị làm chim từ trên cây bay mất dạng.


Do vấp phải cái mép bàn, Lan Vy thành công đổ hẳn cái thân thể nặng 47 kg về phía Duy Vũ đang đứng. Định cười cho Lan Vy thối mặt nhưng khi nhìn thấy "vật thể lạ" đổ về phía mình, Duy Vũ nhanh chân nhanh mắt mau mau chạy lẹ nhưng mà:
"Ai... Con lợn này, dậy nhanh, cậu đè ch.ết tôi rồi."


"Hự... Đồ bại hoại, không thấy tôi đang ngã sao? Không đỡ lên mà còn ngồi đấy gắt gỏng."
"Cậu đè lên tôi thế này tôi còn không tự mình đứng dậy được, sao đỡ cậu đây?"


Lan Vy nhìn xuống cậu con trai mình đang nằm trên, mặt bất giác đỏ ửng, mau chóng chống tay đứng dậy, còn không quên phun một câu làm Duy Vũ méo mặt:
"Được bổn cổ nương đè lên, là phúc khí của nhà ngươi, đừng có mà to mồm"


Duy Vũ cũng đâu phải dạng vừa: "Xin lỗi, tôi không cần phải có cái phúc khí ấy với một con voi còi, không gãy xương là đã may lắm rồi."
Lan Vy chính thức á khẩu, không nói được gì, trời sinh ra Vũ sao còn sinh ra Gia Cát Vy?






Truyện liên quan