Chương 61: Sao em ngốc vậy chứ
Sau khi nhìn thấy Pu đã đưa Min vào nhà, thì Ken mới an tâm nhìn Kei mà nói
-Tao có thể hiểu vì sao mày lại như vậy. Có thể mày sợ mất Pu. Nhưng cô ấy nói đúng. Mày không yêu cô ấy như mày nghĩ
-Vậy sao, đừng tưởng tao không biết cả mày, Bo thậm chí là Bin ai cũng dành tình cảm rất đặc biệt cho cô ấy. – Kei trợn mắt đáp trả
-Nhưng tình cảm không thể gượng ép mày hiểu không?
-Bây giờ mày là người có cơ hội nhiều hơn tao nên mày muốn nói gì mà chẳng được. – kei bất cần trả lời
-tình cảm không có thắng thua. Tao không phủ nhận với mày tao cũng thích cô ấy nhưng nếu cô ấy chọn 1 trong 3 người thì tao vẫn vui vẻ chấp nhận vì tao biết tình cảm mà không xuất phát từ con tim thì nó sẽ có kết quả như thế nào.
-Nói thì dễ nhưng làm có dễ không? –
-Đúng là khó thật nhưng mày có nghĩ tới Pu hay không hay không? Mày có nghĩ từ chối mày cô ấy cũng buồn. Đã vậy mày còn làm tổn thương cô ấy nữa, đây là cách mày đối xử với người mày yêu sao? Tao thấy cô ấy thật thông minh khi từ chối mày
Câu nói này sẽ chẳng là gì khi Kei không say nhưng hiện tại anh đang say và anh lại cảm giác giống như Ken đang trêu đùa sự thất bại của mình. Tự ái dâng cao khiến anh giơ tay lên và muốn đánh Ken.
Nhìn Kei giơ nắm đấm lên Ken thật sự bất ngờ, anh không nghĩ kei lại kích động như vậy vì rõ ràng lúc nãy Kei đã bình tĩnh hơn rồi.
Nhưng khoan đã, tại sao Kei đã đánh rồi nhưng anh lại không thấy đau vậy. Ken dần dần mở mắt ra và thấy Pu đang đứng trước mặt mình. Gương mặt của Pu 1 bên đã đỏ tấy lên rồi. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn ấy mà anh đau lòng không thôi. Tại sao Kei có thể xuống tay với Pu được chứ. Anh thà chịu bị đánh vô lí còn hơn để Pu phải như vậy. Anh đang thắc mắc tại sao Pu đỡ cho mình thì cô lên tiếng
-Đây là chuyện riêng của em và anh Kei, em không thể để anh Kei tổn thương thêm 1 người nào nữa. còn Kei à, em không trách anh. Có giận có trách gì anh cứ trút lên em đi nếu như anh thấy làm vậy khiến anh khá hơn.- Pu cố nuốt nước mắt trả lời
-anh xin lỗi sao anh lại làm đánh em được chứ. Anh là thằng khốn kia mà. – Kei bất mãn tự đánh vào người mình
-Ken thấy vậy vội vàng ngăn lại và không chế Kei, cố gắng đưa kei vào nhà vì thời tiết này không tốt xíu nào cho người say như Kei
-Chị Min chị lên phòng chăm sóc cho anh Kei đi, hôm nay anh Bin sẽ không về đâu
Min nhìn Pu ngạc nhiên nói tại sao không phải là em
-em không muốn làm cho anh ấy hiểu lầm thêm nữa chị à. Chị giúp em nha vì không ai giúp được nữa hết
Dù lòng mình cũng rất đau nhưng Min cũng chấp nhận vì cô biết Pu hiện tại còn đau hơn cô. Cô không biết tại sao mọi chuyện lại ra nông nổi này
Sau khi nhờ Min xong, Pu lại ra vườn. Cô cần phải dọn lại bãi chiến trường do Kei để lại vì nếu như chú Nam biết chắc chắn chú sẽ rất giận
Đang lúi cúi dọn dẹp Pu cảm nhận có 1 chiếc áo ấm của ai đó, quay mặt lại thì cô khá bất ngờ vì đó là Ken
- Sao anh lại chưa ngủ nữa. – Pu muốn đuổi khéo Ken đi vì sau Kei thì Ken chính là người cô không muốn gặp mặt bây giờ
Ken nhẹ xoay vai của Pu lại để cô nhìn anh. Nhưng bây giờ Pu không muốn nhìn vào mắt Ken vì cô sợ cô sẽ bật khóc mất thôi. Nhìn vào mắt anh nè, em có biết em ngốc lắm không. Sao lại đỡ cho anh chứ. Sao lại ngốc như vậy
-Anh là ca sĩ mà, gương mặt anh không thể bị tổn hại được. Sắp tới mấy anh phải đi diễn rất nhiều mà. - Pu cố đưa ra một lý do mà cô cho là hợp lý nhất, bởi chính cô cũng không hiểu tại sao cô không muốn ai làm tổn thương Ken dù cho anh đã làm cô rất đau lòng.
-Vậy là em đỡ cho anh đó hả? Nhìn là biết đau lắm rồi. – Ken đặt tay lên chỗ má Pu khẽ vuốt nhẹ để xoa dịu cơn đau cho cô.
-thôi anh đi ngủ đi, tối nay chị Min sẽ chăm sóc anh Kei rồi.
-Anh biết rồi, nhưng người bây giờ anh cần quan tâm không phải là kei mà là em
-Em ổn mà, em không sao đâu. – Pu nhanh chóng trả lời
-Anh biết em không ổn xíu nào cả, em chỉ là đang muốn tránh né anh đúng không
-Đâu có, sao lại tránh né anh, tại em thấy tối rồi,nãy giờ ai cũng mệt rồi nên muốn đi nghỉ sớm thôi. Nói rồi Pu muốn nhanh chóng bước đi
Nhưng Ken vội vàng kéo lại. Việc kéo đột ngột đó làm Pu mất thăng bằng ngã vào người anh.
Pu vội vàng đẩy anh ra và xin lỗi rối rít
-em xin lỗi, em không cố ý đâu.
Nhưng cô chưa nói hết câu thì ken đã ôm cô thật chặt rồi, dù Pu có muốn thoát ra cách nào cũng không được
-Anh xin lỗi Pu à, anh đã hiểu lầm em, anh đã nghĩ oan cho em. Em là 1 người con gái đặc biệt lắm em biết không? Em làm cho tất cả mọi người xung quanh phải yêu em 1 cách tự nhiên nhất rất hồn nhiên nhưng cũng rất nghiêm túc
Tuy bị Ken giữ chặt nhưng cô vẫn biết chuyện gì đang xảy ra chỉ có điều cô không hiểu tại sao lúc nãy Ken lại thân mật với cô gái kia bây giờ lại hành động vậy với Pu
-Em biết rồi nhưng bây giờ anh có thể thả em ra được không? Anh làm em cảm thấy khó chịu đó
-Anh sẽ buông nhưng với điều kiện em không tránh né anh nữa hiểu không?
-thôi được rồi nhưng anh buông em ra trước đi.
Ken từ từ buông Pu ra nhưng tay anh lại nắm lấy tay Pu vì anh rất sợ cảm giác cô né tránh anh 1 lần nữa. Thời gian qua anh biết cô né tránh anh nhưng là vì anh không tìm được câu trả lời cho bản thân nhưng hôm nay lại khác anh biết trái tim của mình vì sao lại đau lại buồn lại quan tâm đến cô nhiều như vậy
Anh cảm thấy mệt mỏi với những suy nghĩ vớ vẩn của mình, anh không còn muốn nghĩ đến chuyện những ngày trước nữa. dù anh không tìm ra câu trả lời cho chính bản thân mình nhưng lần này anh chấp nhận. Anh không muốn tìm hiểu kĩ những toan tính của Pu nữa bởi vì anh đã quá yêu cô rồi.anh chấp nhận yêu dù sau này trái tim anh có thể bị tổn thương 1 lần nữa, anh bất chấp tất cả.
-Có chuyện gì thì anh nói đi. Nhưng trước tiên anh thả tay em ra được không?– Pu cắt đứt dòng suy nghĩ của Ken
-à không có gì anh chỉ muốn xin lỗi em vì anh đã làm em tổn thương hôm tết tây. Anh thật sự không có ý đó.
-thôi không sao đâu em quên hết rồi. Bây giờ em vào nghỉ được không? Em cảm thấy hơi mệt.
-em nói vậy là em còn giận anh đúng không. Anh biết sẽ rất khó để em quên nhưng anh thật tâm xin lỗi em đó. – Ken nghĩ Pu vẫn giận nên tìm cách tránh anh.
-Không có đâu em hết giận anh lâu rồi. – Nói rồi Pu quay lưng bước đi. Cô biết cô đã không giận anh từ lâu lắm rồi nhưng trước mắt cô chưa thể đối mặt với anh nhất là lúc nãy lại mới vừa thấy anh và cô gái ấy.
Tuy không nói ra nhưng thật tâm trong Pu vẫn luôn ghen tị với người con gái đó, cô không biết mình thích anh từ khi nào cô chỉ biết tình cảm ấy rất thật, và cô cũng không muốn chia sẻ anh với người khác.
Nhưng có lẽ đó chỉ là tình cảm của riêng cô bởi vì đối với anh cô chỉ là em gái, là người quản lí bình thường thôi, anh xin lỗi cô vì anh thấy áy náy khi hiểu lầm cô chứ tim anh vốn dĩ không bao giờ thuộc về cô. Khẽ mỉm cười với chính suy nghĩ của mình, Pu hít một hơi thật sâu, lấy tay gạt ngang dòng nước mắt chực trào, cố gắng chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi