Chương 73: Bận rộn
Sau nhiều ngày tìm kiếm ý tưởng mới có vẻ vẫn không khả thi, tất cả các ý tưởng đều đi vào ngõ cụt. Giờ đây sự lo lắng dường như lúc nào cũng hiện diện trên mặt của mọi người.
Tuy nhiên trái ngược với người khác, Nu chỉ im lặng. Hằng ngày Nu chỉ xem đi xem lại MV cũ. Khi xem nó trong lòng cô dâng lên nhiều cảm xúc.
Thầy cô vừa báo với cô rằng Tùng đã đầu quân về công ty TQ. Nếu vậy chẳng phải cô đã thua anh ngay từ đầu rồi sao. Cô mãi mãi không thể đối đầu với anh, chỉ là cô quá mơ tưởng.
Cô ở ngoài sáng, anh ở trong tối, anh nhìn ra biết cô làm gì nhưng mãi mãi cô nhìn vào anh chỉ là bóng đêm. Cố kìm nén nỗi đau trong lòng nhưng không hiểu sao nước mắt cô vẫn rơi. Đau không phải vì cái quá khứ kia mà đau vì cô không thể vượt qua anh. Có lẽ cô không phải là đối thủ của anh.
-Mày sao vậy Nu? – Pu nhìn Nu ngồi thẩn thờ mà lo lắng
-tao không sao đâu? – Nu sợ Pu lo lắng nên cố giấu đi. Cô lấy tay lau vội giọt nước mắt trên khóe mi và cố nhoẻn nụ cười với Pu
-Khờ quá, thầy mày đã kể chuyện cho tao nghe hết rồi, có gì cứ khóc cho nhẹ nhàng đi. – Pu nhìn Nu mỉm cười an ủi
-Tao thật sự bất tài quá Pu ơi, tao làm thầy thất vọng rồi, tao không phải là đối thủ của Tùng, ngày trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy mày à. – Nu khóc nấc lên nghẹn ngào.
Dường như bao nhiêu uất ức của những ngày qua đều được tuôn trào qua giọt nước mắt. Giờ đây cô đã không còn sức lực để mà gắng gượng, để mà cô gắng. Sự việc này giống như giọt nước tràn ly, như một vật nhọn cố tình rạch vào vết sẹo trong tim cô
-Ngốc quá, quá khứ như thế nào đi nữa thì mãi mãi cũng là quá khứ rồi, nhưng tương lai thì lại khác mày hiểu không? Anh ta chẳng qua được nội gián của mình cung cấp ý tưởng nên mới làm được như thế thôi chứ thử tự làm xem sao? – Pu vội giấu lo lắng của mình mà an ủi Nu
-Tao bây giờ mệt mỏi quá không nghĩ được cái gì mới nữa mày à. – Nu nhìn Pu với ánh mắt đầy vẻ khổ sở
-Tao cũng vậy thôi, nhưng bây giờ cho dù có nghĩ ra cái gì mới thì cũng không còn kịp nữa rồi mày ơi.- Pu buồn bã trả lời
Nói rồi cả hai cô gái đều rơi vào suy nghĩ của riêng mình, không gian chìm vào yên lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng tích tắc của đồng hồ cứ trôi qua từng giây.
Bỗng nhiên có một tia sáng cùng lúc hiện ra trong đầu của cả Nu và Pu, khiến cả hai quay lại nhìn nhau vui mừng không nói nên lời. Nhưng từ trong ánh mắt của Nu, Pu cảm nhận được cô và Nu đã có 1 ý tưởng như nhau
-nếu không nghĩ ra cái mới vậy mình sửa cái cũ. – Đúng rồi, chỉ có như vậy thì mới kịp thời gian thôi. –Nu mừng rỡ nói
-tao nghĩ mình cần làm cho MV của mình có chiều sâu hơn. Thay vì chỉ là một bộ phận giới trẻ như bây giờ tại sao mình không nhân rộng nó ra cho giới trẻ cả nước. – Pu tiếp lời
-đúng rồi thay vì các anh ấy đi từ các hướng khác nhau thì mình có thể cho các anh đi đến từng vùng miềm khác nhau. Như vậy tạo màu sắc sinh động hơn.
Sau khi nghĩ ra sự thay đổi này, cả Pu và Nu cùng nhoẻn miệng cười tươi. Mọi lo lắng và đau khổ trong những ngày qua tan trong phút chốc.
Pu và Nu nói ý tưởng của mình cho chú Nam thì được chú đồng ý hoàn toàn, thế là mọi người nhanh chóng thực hiện một số công tác cần thiết để chuẩn bị cho MV sắp đến
Những ngày này, Pu là người bận rộn nhất vì cô phải liên hệ với nhiều nơi để sắp xếp lịch quay cho các chàng trai. Cô bận đến mức không còn thời gian quan tâm đến mọi người. Thực ra đó mà một màn kịch bởi vì Pu cố tỏ vẻ bận rộn như vậy vì không muốn đối mặt với Ken.
Nhưng những cố gắng đó của Pu đâu dễ dàng lọt khỏi tầm mắt của những cô gái còn lại.
-Nu với Mie này, mọi người có thấy dạo này Pu kì lạ không nhất là từ hôm Nu giả ốm đó? – Min cất tiếng hỏi
-Chắc chắn rồi, với năng lực của nó em không tin nó lại bận tối mày tối mặt như thế - Nu đồng ý với Min
-Tao nghĩ chắc tại Pu muốn tránh mặt Ken cũng nên. Nhìn bề ngoài thì thấy 2 đứa nó cứ đối đầu với nhau nhưng thật ra ông bà có câu ghét của nào trời trao của đó mà. – Mie lên tiếng, dù lòng cô đang rất nặng
-em là bạn thân với nó nên em chắc chắn là nó thích anh Ken đó nhưng mà không biết anh Ken có thích nó không? – Nu nói ra lo lắng của mình
-Cũng đúng. Tao nghe Kei nói là anh Ken từng bị tổn thương vì bị lừa dối trong tình cảm nên bây giờ anh ấy rất nhạy cảm. Mà em nghĩ đi Ken chỉ tức giận khi hiểu lầm Pu nói dối anh ấy chứ không nổi giận với em trong khi em mới là người đóng kịch. Với cá tính của Ken nếu không yêu anh ấy sẽ chẳng phải bận tâm đến điều đó đâu. – Min khẽ nói
Mie ngồi nghe mà không biết nên vui hay nên buồn. Cô không phải không nhận ra điều Min nói. Thật ra chỉ cần nhìn ánh mắt của Ken nhìn Pu là cô đã hiểu rồi, cô cũng rất muốn giành Ken với Pu nhưng cô sợ. Cô sợ Ken lại giống Kei ngày hôm đó, cô nghĩ mình sẽ không có can đảm như Min để chứng kiến câu chuyện đau lòng như thế. Huống chi Min với Kei thành đôi là vì Pu không yêu Kei, còn Ken thì khác, làm sao mà Pu có thể nhường Ken cho cô.
Nói gì thì nói cô vẫn là người đến sau, nếu như vậy thì làm sao mà cô có thể giành anh được, nhưng đó có lẽ cũng chỉ là 1 phần thôi. Bởi vì từ sau chuyện của ba mẹ cô, cô vẫn chưa sẵn sàng tâm lý cho một mối quan hệ mới, cô sợ cô sẽ như ba mẹ mình, cô không muốn nghĩ đến nó, cô muốn dành trọn tâm huyết của mình cho những đứa con tinh thần của cô. Với cô cái gì cũng cần có một chữ duyên.
-mày đang suy nghĩ gì vậy Mie? – Min nhìn Mie thẩn thờ liền hỏi
-à không có gì? Tao nghĩ thử xem có cách nào giúp Pu với Ken không đó mà? – Mie dối lòng trả lời
-Giúp gì thì trước nhất cũng phải giúp họ làm hòa cái đã chị ơi. Chứ đang giận nhau vậy thì làm sao mà tính chuyện yêu đương. – Nu chán nản trả lời
Trong khi các cô gái đang bàn bạc thì ở công ty các chàng trai cũng đang chuẩn bị về nhà.
Hôm nay bỗng nhiên Ken không muốn về nhà nữa nhưng đi ra đường thì chẳng biết đi đâu tìm cô. Mấy ngày qua rồi, ngày nào anh cũng chờ Pu ở nhà nhưng kết quả là cô luôn bận rộn và tránh né anh khiến anh cảm thấy đau lòng.
Anh biết anh đã sai khi quá nóng vội mà phán xét cô như vậy, anh biết anh đã làm tổn thương Pu nhiều lần nhưng anh không hiểu nổi chính mình vì sao lại như vậy nữa. Anh cảm thấy đau khi thấy cô nói dối mình, anh không sợ mất cô nhưng anh sợ cô giống như Mỹ Hân.
Vừa mang tâm trạng buồn bực, vừa bước đi, anh không biết làm thế nào mình về được đến nhà. Nhưng chỉ biết khi anh vừa vào nhà thì tất cả mọi người đã kéo anh lại nói gì đó vào tai anh khiến anh giật mình chỉ biết làm theo quán tính là lắc đầu. Anh sợ làm như thế mọi chuyện sẽ càng tệ hơn.
Quen biết Pu bấy lâu anh cũng biết cái tôi Pu rất lớn, nhưng anh chưa kịp nói gì thì Nu đã lên tiếng trước
-anh Ken này, thiệt ra tụi em cũng biết được anh rất thích Pu và em cũng chắc là Pu cũng vậy, nhưng cái tôi của nó lớn lắm, lần này anh tổn thương nó như vậy nếu anh không làm thì không biết khi nào hai người mới huề với nhau đây
-Chính vì anh biết cái tôi Pu lớn lắm nên anh mới không dám làm, anh không sợ bị Pu từ chối đâu nhưng anh sợ Pu càng giận anh hơn đó.
-Tao nghĩ cũng không đến nỗi nào đâu, với lại Nu cũng nói là Pu thích mày mà. – Kei vừa vỗ vài động viên Kei vừa an ủi Kei
Nghe câu này trong lòng Kei bỗng vui hẳn lạ thường. Có lẽ đây là tin tốt nhất anh từng nghe, nó như làm ta biến hết nỗi buồn trong lòng anh mấy ngày qua, nó khiến tinh thần anh phấn chấn lên hẳn.
-Vậy cũng được, đánh cược lần này vậy. – Nói rồi Ken chào mọi người và đi lên phòng của mình.
Mie chỉ biết nhìn theo bóng anh mà lắc đầu, có lẽ mãi mãi anh cũng không thể nào nhận ra được tình cảm này của cô đâu. Khẽ cười buồn cho chính bản thân mình, Mie cũng trở về phòng.
Còn riêng Bo, tuy anh đã đoán được tình cảm của Ken nhưng anh không ngờ mọi chuyện lại xảy ra nhanh đến vậy, anh không biết phải đối mặt với tình huống này ra sao nữa. Anh cũng rất muốn giống Kei nói hết tình cảm ra một lần nhưng anh lại tự hỏi mình làm như vậy thì được gì khi mà Pu lại thích Ken mất rồi.
Nếu anh làm như Kei chẳng phải lại làm tổn thương Pu hay sao? Không anh không thể làm tổn thương bất cứ ai, đặc biệt là Pu. Đối với anh Pu là một món quà đặc biệt mà ông trời dành cho anh. Đang miên man suy nghĩ, bỗng 1 tiếng nói từ phía sau lưng làm anh giật mình
-Bây giờ có lẽ tao hiểu được cảm giác của mày. –Kei thấy Bo đi ra vườn với ánh mắt đượm buồn nên anh cũng vội đi theo
Anh nghĩ có lẽ cảm nhận của anh là đúng, Bo cũng thích Pu nhưng anh đang phân vân giữa tình bạn với Ken và tình yêu với Pu.
-Bây giờ mày định làm gì? – Kei thấy Bo ngồi xuống ghế thì cũng tiến đến ngồi cạnh bên
-Làm được gì hả mày? Chúc Ken và Pu hạnh phúc thôi. – Bo khẽ mỉm cười chua chát mà trả lời
-Mày không đấu tranh cho tình yêu của mày à? Mặc dù Ken là bạn mày nhưng đây là tình yêu. Trong tình yêu không có sự nhường nhịn - Kei nhìn Bo thắc mắc
-Nếu như người đó là người không tốt tao chắc chắn sẽ giành Pu lại, hoặc nếu như Pu không yêu người đó thì tao cũng sẽ giành lại, nhưng đằng này lại khác, Ken là bạn thân của tao, tao biết nó yêu Pu như thế nào, nó cũng không phải người xấu, mà Pu lại cũng yêu nó nữa, vậy thì ta hỏi mày, tao giành lại như thế nào đây? – Bo đưa mắt về một nơi xa xăm mà trả lời.
Trong tình yêu không thể có chữ nhường và sự tranh giành nhưng khi yêu ai mà không ích kỉ, ai mà không muốn giành phần thắng.
Bản thân anh cũng vậy nên nếu nói anh không ích kỉ là nói dối. Anh đã rất muốn giành lại Pu nhưng giành lại để làm gì khi mà kết quả chỉ là sự tổn thương dành cho nhau. Mà đó lại là điều mà anh không muốn thấy nhất hơn nữa là đối với người con gái đặc biệt như Pu
-Vậy mày sẽ đối mặt với Pu sao đây? – Kei lo lắng cho Bo vì anh đã từng trải qua thời gian đó, nhưng anh may mắn hơn Bo vì anh nhận ra người anh yêu là Min và Min đã dần thay thế khoảng trống trong tim anh.
-Thì có gì đâu, nếu không được đi bên cạnh cô ấy, thì tao đi phía sau cũng được mà, nhìn cô ấy hạnh phúc là tao cũng vui lây rồi. – Bo cười nhạt cho chính bản thân mình. Để nói ra được câu này lòng anh đau như cắt.
-Tao phục mày thật đó Bo, có lẽ Bin nói đúng tình cảm của mày dành cho Pu mới đúng là tình yêu thật sự còn tao thì chỉ là sự ích kỉ thôi. Nhưng mà nói gì thì nói tao vẫn hi vọng mày vui vẻ, có gì cứ tìm tao nha. – Kei nói rồi thì khẽ vỗ vỗ vai Bo như cho sự động viên
Không khí giữa cả hai rơi vào trạng thái im lặng, Kei cũng không biết phải nói với Bo như thế nào nên anh đành im lặng. Bỗng anh thấy Min giống như đang tìm kiếm gì đó nên anh đành để lại không gian cho Bo và sang chỗ Min.
Kei đi chưa được bao lâu thì Ken lại đến.
-tao muốn nói chuyện với mày được không? – Ken nhìn Bo chờ đợi câu trả lời
-ừ, mày ngồi xuống đi, chứ đứng vậy nói chuyện tao thấy mỏi cổ quá. – Bo cố gắng bình thản nhất có thể để nói chuyện với Ken
-tao nghĩ kĩ rồi, có lẽ tao sẽ không làm theo kế hoạch đâu. – Ken nói ra suy nghĩ của mình.
-Mày đừng để quá khứ ám ảnh mày nữa được không? Nó đã ngủ rất yên rồi, tao biết mày cũng yêu Pu mà đúng không?
-Đúng, tao yêu cô ấy nhưng yêu thì được gì hả mày khi mà tao cứ hết lần nay đến lần khác làm cô ấy tổn thương. Hơn nữa tao không muốn mày buồn.
-Mày sống hoài trong quá khứ mới làm tao buồn đó thằng khỉ - Bo cười nhạt
-Mày đừng tưởng tao không biết mày cũng thích Pu, tao thấy mày thích hợp vói Pu hơn là tao đó.
-Ai thích hợp với cô ấy không quan trọng bằng cô ấy chọn ai mày hiểu không? Chỉ có cô ấy mới biết được ai thật sự là người cô ấy cần. Vả lại mày chỉ mới dự định nói với cô ấy thôi mà, nếu cô ấy không đồng ý thì tao vẫn còn cơ hội mà. Mày làm trước đi để tao rút kinh nghiệm . - Bo cố lấy bình tĩnh đêt nói đùa
-Bo à, mày đừng như vậy được không, thà mày trách tao, mày giận tao, thậm chí đánh tao thì tốt hơn là mà mạnh mẽ với tao thế này, mày rất giống Pu đó, cứ cố mạnh mẽ để làm gì? - Ken khó chịu khi Bo cứ muốn cho anh yên tâm nên cố diễn, Bo đầu biết rằng thật ra chơi vơi nhau bao nhiêu lâu không lẽ Ken không nhận ra.
- Tao biết mày không muốn làm tao buồn nhưng mày yên tâm đi, tao vẫn ổn,tao không sao cả đâu. Và tao nói rồi, Pu không phải món hàng để tao với mày có thể quyết định là nhường hay không, cô ấy là một người đặc biệt và nhiệm vụ của tụi mình là bảo vệ và mang lại niềm vui cho cô ấy bất kể cô ấy chọn ai – Bo không muốn Ken vì mình mà bỏ lỡ cơ hội nên anh trấn an Ken.