Chương 2
MÀN 1
HOÀNG TỬ LẠC ĐƯỜNG
Chúng tôi bị lạc trong khu rừng này. Do không tìm được tình yêu, nên bị lạc mất phương hướng...
------
Thời tiết hôm nay thật tuyệt, gió biển mát rượi nhè nhẹ thổi khắp thành phố, làm tan đi bầu không khí nóng bức, ngột ngạt.
Hôm qua mẹ đi công tác, chỉ có mình tôi bị bỏ lại ở nhà. May mà tối hôm qua tôi đã hẹn giờ cho 3 cái đồng hồ, nếu không hôm nay chắc chắn là sẽ ngủ đến trưa luôn. Nhanh nhẩu đánh răng, rửa mặt, thay đồ, sau đó tôi cầm ổ bánh mì "ngồm ngoàm" đi ra khỏi nhà.
Người ở trạm xe đông quá. Một đoàn người rồng rắn. Điều này không khỏi khiến cho người xếp cuối cùng như tôi phải nổi nóng.
A! Xe buýt đến rồi!
"Nhanh lên! Mọi người cố chen vào, đừng bỏ lại một mình tôi chứ! Chen vào. A! Phù phù! Cố lên! Cố lên!"
Tôi vừa hô hoán khẩu hiệu, vừa liều mạng chen lên phía trước.
Hả? Có nhầm không vậy? Chỉ còn lại mình tôi sao? "Chú tài xế ơi! Đừng đóng cửa! Cho cháu đi với!"
"Chờ chiếc xe sau thôi, cô bé! Nhanh thôi mà!"
"Hả? Không được, không được! Cháu trễ mất! Cho cháu đi với! Cháu chỉ cao có 1.58m, 40Kg thôi mà! Cháu không chiếm nhiều chỗ của mọi người đâu! Á, chờ cháu với! Không được đâu!..."
Thật xui xẻo, ngay cả chiều cao và cân nặng mà mình chẳng muốn nói ra cũng đã nói rồi, chú tài xế lại chẳng chút tình cảm nào cứ cho chiếc xe buýt to tướng đó ầm ầm chạy mất. Mấy người "xấu xa" trên chiếc xe buýt đó còn cứ nhìn tôi mà cười cười nữa chứ. Thật đáng ghét, có gì đáng cười đâu chứ? Chưa từng thấy người trẻ tập thể dục buổi sáng sao?
Á! Thời gian không còn nhiều nữa, xem ra chỉ còn cách dùng hết số tiền lẻ hôm qua mẹ để lại cho.
Oái! Ví tiền đâu rồi? Không... phải... chứ...? Không phải xui xẻo như thế chứ?
... Hết cách rồi, chỉ còn cách gọi điện cho A Mộc để cầu may đi nhờ xe cậu ấy thôi.
Tôi cầm chắc chiếc thẻ điện thoại, ép sát vào người, chạy ra xung quanh tìm buồng điện thoại. Kỳ quái thật, cái thành phố này bị điên rồi chắc, mấy cái điện thoại này ghét thật, sao lại hư hết rồi? Chẳng lẽ mấy người khác thường gọi điện thoại bằng cách đập chúng hư hết hay sao? À, không cần nói nữa! Cái điện thoại phía trước bị một anh chàng cao cao độc chiếm kia chắc chắn là cái duy nhất còn sử dụng được trong cái khu rộng mấy trăm mét vuông này. Hay quá!
Tôi mừng rỡ chạy ngay đến, đứng ngay sau lưng anh chàng đang gọi điện thoại ấy.
Ủa? Chiếc xe bóng loáng cao cấp kia là của anh ta sao? Cũng chắc lắm à! Từ phía sau mà nhìn, y phục của anh ấy toàn là đồ hiệu, rất hợp với chiếc xe đó. Nhưng mà (tôi nhíu mày giận phừng phừng) anh ta có nhiều tiền như thế, mắc gì lại giành điện thoại với tôi? Chẳng lẽ anh ta không có điện thoại di động à?
"... Cậu đừng có lảm nhảm nữa! Điện thoại của tớ bị rơi xuống nước rồi! Còn nói ba cái chuyện thừa thãi đó làm gì?"
Hả? Gã này thật đáng ghét! Có điều cũng ngốc nghếch, ha ha, điện thoại mà cũng làm rớt xuống nước, xem ra anh ta cũng chẳng thông minh gì lắm. Hố hố hố... Tôi cố nén cười nhón chân rướn người về phía trước, muốn nghe xem cái anh chàng này nói cái gì?
"... Gọi...? Gọi cái gì nữa?..." (Trời, tôi bắt đầu hoài nghi cái anh chàng đứng trước tôi không phải là người trái đất). "... Còn đưa tiền nữa à? Cậu cũng biết là tớ ra đường không mang theo tiền mà!" (Đồ ch.ết bầm! Anh ta không mang tiền, mang vàng theo chắc?)... "Nam Xuyên? Cậu không hiểu tớ nói gì sao? Đừng có giở cái mặt đùa giỡn ra đó! Dù sao bây giờ tớ đang ở bên đường... Đúng rồi! Là một con đường!... Hả? Tớ làm sao biết được con đường này tên gì? Nó đâu phải do tớ sinh ra chứ!... Tóm lại là lạc đường rồi! Trong vòng 2 phút, cậu phải xuất hiện ra đây cho tớ! Nếu không thì..."
Trời ơi! Già đầu mà ngốc thế à? Nói cái gì mà con đường này không phải do tôi sinh ra? Tôi vốn luôn cho rằng, học lực của tôi kém lắm rồi, xem ra anh chàng này còn ngốc hơn cả mình nữa, tức cười thật!
Tôi nén không nổi, cuối cùng cũng bật lên thành tiếng cười lớn. Thôi ch.ết! Bị anh ta nghe thấy rồi! Chỉ thấy sau lưng anh ta rung lên, sau đó từ từ quay người lại. Ưm ưm, tôi có một dự cảm không hay. Tệ thật! Chỉ thấy một gương mặt ngăm đen, đầy sát khí chìa ra ngay trước mặt tôi.
"Cô đang nghe trộm tôi nói điện thoại?" Giọng anh ta đầy khủng bố, giống như muốn ăn tươi tôi vậy. Tôi sợ đến nỗi nuốt ực cả nước bọt.
"Cháu... chỉ qua đường..."
"Qua đường? Thế cô cười cái gì? Hả?" Tôi quả thực không thể nào chịu nổi cái mặt đen thui đó nói gằn từng tiếng một. Nếu tôi có bệnh tim, nhất định sẽ bị anh ta dọa đến phát khiếp. Ôi, sao tôi lại vô ý chọc ghẹo vào phần tử khủng bố kia chứ? Anh ta không nện cho tôi một trận chứ?
"Chú à... cháu... cháu đâu có cười..."
"Còn dám nói láo hả? Xung quanh đây chỉ có mình cô! Cô dám nói là giọng cười khó nghe đó không phải là do cô phát ra hay sao? Chẳng lẽ là quỷ à?"
Hả? Tiếng cười của tôi khó nghe? Có nhầm không vậy? Hồi còn học mẫu giáo, tôi còn là trụ cột của trạm phát thanh trong lớp mà? Đáng ghét! Chẳng qua tôi không muốn tranh cãi với hắn, mặt hắn đầy nét khủng bố! Ừ, thật đáng tiếc, nhìn phía sau có vẻ đẹp trai thế, nào ngờ quay đầu lại thì biến thành con ếch xanh, thật mất hứng!
"Tiếng đó là do tôi phát ra, nhưng tôi đâu có cười! Xin lỗi nha! Chú nhầm rồi chú ơi..."
Mắt anh ta đột nhiên dựng lên: "Còn dám ngụy biện nữa à? Đúng là đầu con thỏ không biết lễ độ! Nhìn tôi này..."
Hả? Đầu con thỏ? Anh ta nói gì thế? Thôi ch.ết rồi! Sao lại để người ta đặt cho mình cái ngoại hiệu khó nghe đến thế?
Anh ta vừa muốn nắm lấy tôi, đột nhiên, trong ống nghe vang lên âm thanh rất ồn: "A Dạ! A Dạ! Sao không nói chuyện? Đồ ngốc này không phải bị người ta đem bán đi rồi chứ? Tớ chỉ nói chơi thôi!... A... Dạ!..."
"Không cần gọi nữa!" Anh chàng này hầm hầm hét vào ống nghe.
Đột nhiên, anh ta quay đầu nheo mắt nhìn tôi đang lúng túng, rồi chẳng hề nương tay, nắm chặt lấy cánh tay tôi kéo đến bên điện thoại.
"Chú ơi chú! Chú làm gì thế?"
"Cho cô một cơ hội! Mau nói địa chỉ ở đây nhanh lên! Nói không rõ ràng tôi sẽ không tha cho cô!"
Ngất đi... Có nhầm không vậy? Tự mình không biết đường thì ngoan ngoãn mà học hỏi! Có đâu lại hung tợn như thế?
"Ui da! Xin chú nhẹ tay chút đi! Để tôi nói là xong thôi chứ gì!"
Tôi quả thực xui xẻo, mới sáng sớm đã không thuận lợi như thế, đặc biệt là gặp phải anh chàng đáng ghét này, thật là thảm quá! Quay vẻ mặt thê thảm sang ống nghe, tôi hét vào: "Này! Ông chú kia nghe rõ này! Ông chú này đang ở..."
Tôi ba la bô lô nói địa chỉ qua một lượt, nghĩ rằng, cái tên Người Dơi này dù sao cũng nên cảm ơn mình một chút chứ! Ai ngờ anh ta "cạch" một tiếng gác điện thoại xuống, ngay cả nhìn tôi cũng không thèm, xăm xăm chui tọt vào trong xe.
Hừ! Đúng là chẳng có lễ phép gì cả! Hung dữ cái gì? Dọa nạt cái gì? Tôi nguyền rủa anh lạc đường cả đời luôn! Thôi bỏ đi, loại người này tốt nhất không thèm để ý đến (mẹ nói là gặp phải loại người không đáng tin thì nên tránh xa một chút). Tôi còn phải nhanh chóng tìm A Mộc đến cứu mạng nữa chứ, nếu không hôm nay sẽ bị phạt mất.
Tôi vội vàng gọi điện thoại cho A Mộc: "A Mộc à? Không xong rồi! Không xong rồi! Mẹ tớ không có ở nhà! Tớ bỏ tiền và chìa khóa trong nhà rồi, giờ chẳng có tiền đi học nữa! Mau đến cứu tớ với... Cái gì? Cậu hôm nay trực nhật à? Đã đến trường rồi? Ừa... thôi được rồi! Để tớ tự mình nghĩ cách... Bái bai, A Mộc..."
Ừ, thật là xui xẻo! Đi học trễ nữa rồi, đành vậy thôi, xem ra chỉ còn cách chạy bộ! Trễ ít phút sẽ bị phạt ít một phút! Đừng do dự nữa, chạy đi nào!
Phù phù! Tôi bắt đầu ôm cặp chạy trối ch.ết về trường học! Đương nhiên rồi! Lúc sắp đi, tôi không quên liếc qua chiếc xe đó! Hừ! Anh ta thật đáng ghét, chẳng thèm nhìn mình! Chẳng lẽ tôi quả thực tệ lắm sao? Đồ trời đánh đáng ghét!
Chạy chạy chạy... Chạy được mười phút rồi, hai cái chân sắp gãy ra rồi, trường vẫn còn xa...
Tội nghiệp cho mình quá. Thời tiết tốt thế này, tôi lại là một cô nữ sinh lương thiện, rốt cuộc lại phải chịu cảnh này? Nếu bây giờ có một hoàng tử cưỡi ngựa trắng (chỉ sợ lại là lừa trắng) đột nhiên xuất hiện, ra tay "anh hùng cứu mĩ nhân" mang tôi đi theo thì tốt biết mấy?
Tôi còn đang suy nghĩ vớ vẩn thì lúc đó, một chiếc xe hơi xinh đẹp lướt qua bên người tôi. Ủa? Không phải là chiếc xe của anh chàng xấu xí đó sao? Sao thế? Cái người gọi là Thiên Xuyên gì gì đó đã đến đón anh ta rồi sao?
Thật là quá đáng! Anh ta cùng đường với mình mà chẳng thèm chở mình đi một đoạn! Một chút lòng cảm ơn cũng không có nữa! Thật là hết thuốc chữa!...