Chương 18
TRƯỚC CỬA BAN KỊCH NGHỆ
"Này! Cô bé. Đến đây!" Đầu anh Nam Xuyên đột nhiên từ trong cửa thò ra, đến khi cả người anh hiện ra trước mặt, tôi muốn ngất đi luôn.
"Anh..."
Ái chà! Thật là... đẹp trai quá! Chỉ thấy anh Nam Xuyên mặc bộ đồ kỵ sĩ xinh đẹp nhưng không rườm rà, còn đội chiếc mũ vàng với những sợi tơ màu bạc, kết hợp với màu tóc đỏ và đôi mắt đen sâu thẳm, quả đúng là một vị hoàng tử của vương triều thời Trung cổ. Quả thật là đẹp trai quá!
"Em làm cái gì thế? Chưa từng thấy anh đẹp trai à? Mình vào đi!" Tôi vẫn còn đang nhìn đến mất hồn thì bị anh Nam Xuyên kéo vào trong.
Oa! Ban kịch nghệ thật là giàu có! Một phòng tập luyện thôi mà tới 200 mét vuông, hơn nữa thiết kế của sân khấu giống y như ở trong trường vậy.
Anh ấy nói lớn với những diễn viên trên sân khấu và những người đang làm việc ở bên dưới, tất cả mọi người đều ngừng lại. "Các bạn! Để tôi giới thiệu! Đây là Dương Hạ Chí học cấp 2, bắt đầu từ hôm nay, cô ấy là một thành viên trong chúng ta. Mọi người cùng chào đón cô ấy đi nào!"
Anh ấy vừa nói xong, cả gian phòng tràn ngập tiếng pháo tay và tiếng cổ vũ, mọi người đều nở nụ cười thân thiện.
Phù! Tôi hít thở thật sâu. Cũng còn may, xem ra mọi người đều là người tốt. Cảm ơn trời đất.
"Cảm ơn! Sau này xin nhờ mọi người chiếu cố!" Tôi nở nụ cười ngọt ngào nhất cúi người chào. Lúc này, từ trên không vọng đến một âm thanh vô cùng chói tai: "Đừng quên cô chỉ là dự bị thôi đấy! Đầu trái dưa à!"
Ui da da! Thật là đáng ghét! Tôi mà là đầu trái dưa à? Cái gã Nguyên Dạ đáng ghét kia thật là xấu xa quá! Tôi phừng phừng đứng thẳng dậy. Hừ! Người vô lễ giống như anh ta vậy thật chẳng đáng để tôi làm lễ chào.
Ủa? Kỳ lạ thật! Sao cái tên "mù đường" này không hóa trang đi? Điều kỳ lạ nhất là trên tay anh ta còn ôm một con chó nhỏ dễ thương nữa. Anh ta làm cái gì thế? Giả làm bà quý phụ à?
"Cô bé! Đừng có đứng ngớ người ra đó, mau đến giúp đỡ đi!"
Anh Nam Xuyên nói xong, kéo tôi qua một bên, cười tít mắt nói nhỏ với tôi: "Bắt đầu từ bây giờ em sẽ là phụ tá cho A Dạ, hôm nay tập vở Trà Hoa Nữ. A Dạ không có vai diễn mà là đạo diễn của vở này, em lo mà nghe lời cậu ta đó."
"Hả? Không phải nói chơi chứ? Em làm phụ tá cho anh ta? Anh ta ghét em lắm mà."
"Biểu hiện tốt chút đi, cậu ấy sẽ thích em thôi." Nói xong, anh Nam Xuyên còn gõ đầu tôi: "Đừng có ý định chạy trốn nhé, đừng quên là anh đang nắm cán đấy. Hi hi..."
Hừ... Thật là khinh người quá đáng.
"Ờ... Em biết rồi..." Tôi nuốt giận trả lời.
"Còn một chuyện nữa không được quên này! Sáng ngày mai, anh còn ra sân bay đón chị họ của anh, em thay anh đón Nguyên Dạ đi học nhé!"
Tôi giật mình nhảy thót lên: "Hả? Anh Nam Xuyên, anh đang nói đùa hả? Ngay cả nhà Nguyên Dạ ở đâu em cũng không biết mà!"
"Yên tâm đi, địa chỉ này." Nói xong, anh Nam Xuyên cười, bỏ tờ giấy nhỏ viết địa chỉ đã chuẩn bị sẵn vào tay tôi.
Hừ!... Thì ra là sớm có chuẩn bị trước rồi! Trốn không được rồi... Xem ra cái công việc "dẫn mù" này của tôi bắt đầu như thế đấy, cuộc đời mình ngày càng thảm rồi...