Chương 25
MÀN 6
LỜI NGUYỀN KỲ DIỆU
Tất cả mọi thứ,
Đều chỉ là trò đùa của thiên thần...
-----------
SÁNG HÔM SAU
"Tiểu Chí, sao sáng nay con dậy sớm thế?" Mẹ vừa bận rộn với bữa ăn sáng trong bếp vừa ngạc nhiên hỏi.
"Dạ... Trực nhật ạ..."
Ừ, tôi chỉ đành nói dóc thôi, chứ không lẽ nói với mẹ là mình đi đón một tên "mù đường" đi học sao? Nói như thế mẹ nhất định không tin, ngược lại còn nghi ngờ mình yêu sớm nữa không chừng! Thật là đau khổ.
Tôi vừa ai oán trong lòng vừa thu gom cặp sách đi bay ra khỏi cửa, nhưng không thể không nhìn thấy ánh mắt hiếu kỳ của mẹ.
Dừng lại ở ngã rẽ đầu tiên, tôi thập thò quan sát xung quanh để tránh gặp phải người quen phát hiện ra hành tung của mình. Sau đó, đón tuyến xe buýt đi ngược hướng với trường học, về hướng nhà Nguyên Dạ theo địa chỉ mà anh Nam Xuyên đã cho tôi.
TRƯỚC CỬA NHÀ ĐẰNG NGUYÊN DẠ
Ôi! Căn nhà đẹp quá! Nhìn ra xung quanh cũng đều là loại nhà cao cao, xinh đẹp thế này. Nếu đem so sánh, cái khu nhỏ của mình ở đúng là "khu nhà nghèo".
Nghe anh Nam Xuyên nói, nhà Nguyên Dạ chỉ có mình anh ấy, mẹ mất rồi, bố và những người thân khác đều ở nước ngoài, những người giúp việc như quản gia, đầu bếp, tài xế... đều bị anh ấy cho nghỉ việc. Anh ấy là một tên "mù đường", sao không để lại một người nào đó bên cạnh để chăm sóc cho mình chứ? Chẳng lẽ giống như anh Nam Xuyên nói, là vì Nguyên Dạ sợ bị mất mặt nên chỉ tìm mỗi mình anh Nam Xuyên để giúp đỡ? Ôi, thế thì đúng là anh Nam Xuyên thật tội nghiệp... À, mà ngay cả người giúp việc và người nấu bếp cũng đuổi đi luôn thì ai nấu cơm cho anh ta ăn, ai giúp anh ta giặt quần áo? Thật kỳ lạ?
Tôi đứng trước cánh cổng sắt cao vút, ngước lên nhìn rồi nghĩ: Ừ, mấy người có tiền cái gì cũng tốt, ngay cả cửa và tường rào cũng cao quá chừng,giống như nhà tù ấy, thật chẳng hiểu nổi họ có gì mà lại tự nhốt mình vào trong ấy, thật chẳng hiểu nổi.
Thôi kệ, cũng chẳng cần phải quan tâm đến mấy chuyện ấy, tôi còn phải mau đưa anh ta đi học nữa. Nghĩ đến đây, tôi ưỡn ngực bước từng bước lớn đi về phía tòa biệt thự xinh đẹp ấy.
Lúc gần đến cổng, đột nhiên tôi cảm thấy phía sau từng cơn gió lạnh ùa đến. Không xong rồi, hình như có chuyện gì đó? Tôi quay đầu lại. A! Thấy có đến 10 con chó dữ đang gầm gừ nhe răng nhìn tôi chằm chằm. Mấy con chó này từ đâu chui ra vậy? Chúng nó có luyện khinh công hay sao nhỉ? Ngay cả tiếng bước chân của chúng mình cũng không nghe thấy nữa? Hết rồi, hết rồi, mỗi con chỉ cần cắn mình một cái thì ngay cả xương cũng chẳng còn.
Tôi nghĩ lung tung, sợ đến không dám nhúc nhích. Lúc ấy, con chó đi đầu sủa ầm lên, ngay sau đó, cả bầy cùng nhau sủa dữ dội. Thế này chắc mình ch.ết mất!
Cả bầy chó vừa sủa vừa tiến dần về phía tôi. Làm sao bây giờ? Làm sao đây?
(Lời bình: Đồ ngốc! Mau chạy đi!)
Đúng rồi! Đúng rồi! Mau chạy trốn lấy mạng trước đã! Nghĩ đến đây, tôi hét lớn "Cứu tôi với!" Sau đó, quay đầu chạy thục mạng vào phía trong tòa biệt thự.
"Oái..." Hu hu hu! Thật xui quá! Tôi vấp vào bậc tam cấp nhà Nguyên Dạ ngã xuống, đau điếng! Tôi ôm lấy chân, đau quá khóc ầm lên. Nhưng mà bây giờ đâu phải lúc ngồi khóc dữ hơn nữa, chúng gầm gừ chạy nhào đến tôi! ch.ết rồi, cái mạng ngắn ngủi của Dương Hạ Chí tôi đã đến hồi kết thúc? Hối hận quá! Không bằng hồi nửa năm trước lúc cứu đứa nhỏ bị rơi xuống sông ch.ết luôn đi cho rồi, lúc đó dù gì cũng được coi là anh hùng! Còn bây giờ thì sao? Có thể bị coi là đột nhập vào nhà người ta rồi bị chó cắn ch.ết... Hu hu hu... cái gã Nguyên Dạ đáng ghét! Cái tên Nam Xuyên đáng ghét! Dương Hạ Chí tôi dù có biến thành quỷ cũng không tha cho bọn họ! A!... Vĩnh biệt mẹ...
...
Ủa? Chuyện gì thế? Mấy con chó sao không kêu nữa? Mà sao cũng chẳng tấn công mình? Chuyện gì thế?
"Đồ ngốc!"
Khi tôi còn đang suy nghĩ, trên đầu đột nhiên vọng xuống một câu lạnh như băng, chẳng chút nhân tính. Hả? Tôi vội ngẩng đầu lên, thấy Nguyên Dạ đang ôm con chó nhỏ trong lòng, đứng sừng sững sau lưng và đang nhìn tôi một cách cau có.
"Chó... chó... chó..." Tôi chẳng cần thể diện nữa mà khóc hu hu cầu cứu tên xấu xa đó. Chỉ thấy Nguyên Dạ vẫy tay, bọn chó dữ đó ngoan ngoãn biến mất. "Sao cô vào đây được? Định trộm đồ hả?"
Đồ ác độc! Rõ ràng là mình té thê thảm dưới đất, anh ta chẳng những không qua giúp đỡ mà còn nói mấy câu chẳng chút tình người như thế! Thật là tức ch.ết!
"Không có! Cửa nhà anh không khóa mà. Em đến để đón anh đi học!"
Nguyên Dạ dùng cái dáng vẻ thật gai mắt nhìn tôi: "Cảnh cáo cô, lần sau không được đến quấy rầy giấc ngủ của tôi sớm thế này nữa!"
"Cái gì? Quấy rầy anh? Chẳng lẽ anh không sợ đi học trễ sao? Bây giờ là 7 giờ 50 rồi đó!"
"Cấp 3 chín giờ mới lên lớp, đồ ngốc ạ!"
"Hả... 9 giờ? Sao lại..."
"Cô vẫn muốn nằm lì ở trước nhà tôi à?"
Đồ đáng ghét! Lại nói mấy câu chẳng nhân tính ấy.
"Anh tưởng em muốn vậy hả? Em... em không nhúc nhích được chứ bộ, chân của em..." Tôi tủi thân, không kiềm được nước mắt.
"Cô đúng là phiền phức quá!" Nguyên Dạ ngồi xuống, bỏ con chó nhỏ chạy đi, rồi chẳng nương tay, nâng chân tôi lên. Tôi phiền phức thế này thì ai cần anh lo? Để tôi ch.ết mục xương ở đây luôn cho rồi.
"Ui da, nhẹ tay chút đi!Anh nhẹ tay chút đi! Đau quá!"
Nguyên Dạ chẳng thèm để ý, vẫn nắm lấy chân tôi xem xét kỹ lưỡng. Tôi thấy bực mình quá, anh ta tưởng là nhìn như thế thì có thể làm lành chân tôi được sao? Chẳng phải là bác sĩ, anh ta biết cái gì mà coi kia chứ?
Nguyên Dạ vừa coi vừa nhíu mày trách móc: "Sưng to thế này, xem cô giống cái gì? Xui xẻo thật, phải đưa cô đi bệnh viện thôi, đúng là phiền phức."
Xui xẻo? Cái người chẳng có nhân tính kia, không biết là tôi xui hay là anh xui nữa. Còn nói phiền phức nữa? Thật là vô sỉ, chẳng lẽ anh ta không biết anh ta còn phiền phức hơn tôi đến cỡ nào sao? So với con gái còn...
"Này này! Anh làm gì thế?" Chuyện gì vậy? Anh ta đưa tay ra muốn ôm tôi kìa. Tôi đâu phải để ai muốn ôm là ôm đâu? "Anh buông ra! Buông ra!" Tôi dùng hết sức đẩy anh ta ra, nhưng Nguyên Dạ cũng đã ôm gọn tôi rồi.
"Cô đừng có nhúc nhích nữa! Nặng như con..."
"Anh muốn gì?Ai cho anh ôm tôi?" Tôi la chói lói.
"Ngậm cái miệng lại! Cô lanh chanh lắm, có biết không? Còn lảm nhảm nữa là tôi bỏ cô vào chuồng chó bây giờ!" Nguyên Dạ cũng la lớn.
"..."
Đồ đáng ghét! Bây giờ đang ở trên địa bàn của anh ta, nghe lời anh ta thôi, phải nhẫn nhịn một chút thôi... thật là bực mình.
Nguyên Dạ bỏ tôi vào băng ghế sau xe và khởi động máy. Nào ngờ xe mới ra khỏi cửa thì dừng lại. Tôi còn đang lấy làm lạ, Nguyên Dạ đã chìa cái mặt đáng ghét đến trước: "Bệnh viện đi đường nào?"
Trời, mình quên là cái gã này bị "mù đường"! Ừ, tôi chỉ đành lắc đầu, tự hỏi không biết một người như thế này mà có thể sống đến bây giờ, thật là một kỳ tích.
"Rẽ trái, sau đó đi thẳng..." cứ như thế, tôi cố nén đau chỉ đường, cuối cùng cũng đến bệnh viện. "Bên trái... đúng rồi! Đăng ký... rồi quẹo phải lên thang máy."
Vào đến bên trong bệnh viện, mặt Nguyên Dạ xám xịt, chẳng muốn cứ ôm tôi thế này, dưới sự chỉ dẫn của tôi làm hết một mớ thủ tục, sau cùng cũng đến được phòng bác sĩ.
Hi hi, vừa rồi thật là thú vị, ai cũng nhìn hai chúng tôi cũng nghĩ chúng tôi một người thì què, một người thì chột!