Chương 51

"Anh lớp lớn này, chúng ta đi đâu thế?" Ngồi sau xe đạp của anh Nam Xuyên, tôi lớn tiếng hỏi.
"Hôm nay là chủ nhật, đừng có kêu anh lớp lớn nữa được không?"
"Hả? không kêu bằng anh lớp lớn? Thế kêu bằng gì?"


"Ờ... Em thích kêu bằng gì cũng được!" Anh Nam Xuyên quay đầu lại làm mặt xấu rồi nói tiếp: "Anh Nam Xuyên, anh Nam Xuyên đẹp trai, anh Nam Xuyên siêu cấp đẹp trai... Ha! Tùy em thích thôi à!"


Đẹp người thật là hạnh phúc, tự tâng bốc mình cũng chẳng khó khăn chút nào. Nếu là tôi nói ra mấy câu này, người ta nhất định cười cho thối mũi...
Chiếc xe đạp của chúng tôi sắp chạy đến nơi rồi? Tuy rằng toi cũng không biết nơi đích đến là ở đâu nữa.


Một anh chàng đẹp trai như anh Nam Xuyên đạp xe đạp chạy trên một con đường nhỏ ở ngoại ô thành phố thật khiến người ta chú ý nhìn. Nhưng có điều, một người xấu xí như tôi ngồi phía sau thật chẳng xứng chút nào.


Người đi đường cứ chỉ chỏ về phía chúng tôi. Tôi không biết họ đang nói cái gì, có hai khả năng.
Khả năng thứ nhất: "Ôi chao! Thật là đáng tiếc! Một anh chàng đẹp trai thế mà lại bị một con khủng long chưa trưởng thành chiếm mất?"


Còn khả năng thứ hai: "Anh chàng đẹp trai giàu tình yêu thương ghê. Nghỉ ngày chủ nhật không hẹn hò đi chơi với người yêu, mà chở em gái còn học mẫu giáo của mình đi chơi!"


available on google playdownload on app store


Nếu tôi là một cô gái xinh đẹp, mặc một chiếc áo dài thướt tha thì mấy người đó có dám nói thế không? Như thế hai chúng tôi có thể thong thả mà ngắm cảnh đẹp hai bên đường rồi. Chúng tôi sẽ không bị ánh mắt khác thường của người khác nhìn mình.


Nghĩ như thế, tôi lại thấy mình có lỗi với anh Nam Xuyên. Tóm lại đều do tôi cả, khiến cho một anh Nam Xuyên bình thường ai cũng yêu mến nhưng hôm nay hình như không còn ai ngưỡng mộ.
Đột nhiên, anh Nam Xuyên quay đầu lại nói lớn: "Này! Mau ôm eo anh đi! Tốc độ sắp tăng nhanh ở phía trước đấy!"


Hả? Ôm eo anh Nam Xuyên? Thế thì tôi không phải đã biến thành quỷ râu xanh trong mắt mọi người hay sao? Không được! Không được! Tôi không thể làm chuyện này được!


Tôi còn đang do dự, đột nhiên tốc độ xe tăng nhanh, thì ra chúng tôi chạy đến một con đường dốc. Xe chạy nhanh quá, chút nữa ném tôi xuống đất. Tôi kêu lớn một tiếng, ôm đại lấy eo anh Nam Xuyên. Người khác chắn chắn sẽ nghĩ tôi lợi dụng anh Nam Xuyên, nhưng thôi kệ, lo giữ lấy cái mạng trước đã!


Gió thổi "ù ù" qua bên tai, tôi lấy hết can đảm mở mắt ra nhìn thì thấy hai chúng tôi đã đến một nơi cây cỏ xanh mướt, vô cùng xinh đẹp. Cảnh vật hai bên lướt nhanh ra phía sau, tôi cảm thấy mình như đang bay vậy, thật thích quá!


"Này! Cô bé, em sắp làm anh ngạt thở rồi này!" Xe dừng lại rồi, anh Nam Xuyên quay đầu lại nghịch ngợm nói.
Hừ... Xe đã dừng lại rồi, tôi còn ôm cứng eo anh Nam Xuyên làm gì? Tôi lúc ấy mới đỏ mặt vội buông tay ra. Xuống xe, chúng tôi đi bộ từ từ đến gần một ngôi làng nhỏ ở gần đấy.


"Anh Nam Xuyên, chúng ta đến đây làm gì?"
"Đừng có ồn, lát nữa em sẽ biết!"
Hi hi, làm gì thần bí thế? Tôi tinh nghịch thè lưỡi, ngoan ngoãn đi theo anh Nam Xuyên.
Một lát sau, chúng tôi đến một nhà thờ nhỏ trong làng. "Hả? Đến nhà thờ làm gì?"


"Vào đây nào! Chúng ta sắp làm một việc vô cùng quan trọng!"
Vô cùng quan trọng? Là chuyện gì thế? Tôi tò mò đi theo anh Nam Xuyên vào trong. Hả? Trong này chẳng có ai hết!
Tôi bắt chước anh Nam Xuyên quỳ xuống ghế cầu nguyện ở hàng thứ ba. "Anh Nam Xuyên, anh muốn làm gì vậy?"


Anh Nam Xuyên không nói gì, vẫn cứ đan chắp hai tay phía trước để trước ngực, mắt nhắm lại, thái độ nghiêm túc bắt đầu thầm cầu nguyện.
Anh Nam Xuyên cầu nguyện cái gì thế? Tôi cố ý nghe ngóng, muốn nghe xem anh ấy đang cầu mong điều gì?
"... Chúa Jesus, Đức Mẹ Maria, Đức phật tổ Thích ca mâu ni..."


Hả? Anh ấy đang nói lung tung gì thế?
"... Xin hãy phù hộ! Phù hộ cho Dương Hạ Chí thông minh lên một chút..."
Tôi muốn xỉu... Có cần làm tôi tổn thương thế không? Chẳng lẽ chỉ vì trí tuệ của tôi kém cỏi mà phải chạy ra tít ngoài này hay sao?


"... Trước giờ Ban Kịch nghệ chúng con chưa có một thành viên chính thức nào ngốc đến nỗi không có môn nào đạt yêu cầu cả! Xin hãy phù hộ cho cô ấy..."
Hả? Anh Nam Xuyên nói gì? Thành viên chính thức? Anh... anh ấy nói tôi sao? Rốt cuộc là chuyện gì thế?


Tôi kích động nắm lấy tay anh Nam Xuyên lắc lắc: "Anh lớp lớn! Anh lớp lớn! Rốt cuộc là chuyệ gì thế? Anh mới vừa nói cái gì mà thành viên chính thức gì đó? Là cái gì hả?"


Anh Nam Xuyên tinh nghịch cười: "Trời ơi! Em ngốc đến như thế kia à? Chẳng hiểu nổi cái gã Nguyên Dạ ấy sao lại đột nhiên đồng ý cho một cô bé ngốc như em chính thức gia nhập Ban Kịch nghệ rồi! Ha! Anh thấy chắc là cậu ta điên rồi!"


Hu hu hu... Tôi thấy không phải Nguyên Dạ điên đâu, mà tôi điên thì có: "Cái gì? Chính thức gia nhập Ban Kịch nghệ? Thật hả anh? Anh Nguyên Dạ không phải đã nói là môn nào em cũng phải thi đạt chuẩn thì mới có thể làm thành viên chính thức sao?"


"Cho nên mới nói, cái gã này chắc là điên rồi! Còn điên nặng nữa! Còn mời em tham gia buổi tiệc chúc mừng vào tối mai nữa! Em nói xem anh ta có điên không?" Anh Nam Xuyên nói xong, cười mãi.


Điều này là thật sao? Tôi thật sự trở thành thành viên chính thức của Ban Kịch nghệ rồi hay sao? Tôi không phải nằm mơ chứ? Thật là hạnh phúc quá! Tôi nhất định phải kể cho mẹ nghe! Phải kể cho A Mộc nghe nữa! Cậu ấy nhất định vui lắm, nhất định cảm thấy tự hào về mình lắm! Hu hu hu! Tôi hạnh phúc quá đến nỗi muốn ch.ết luôn...


"Tuyệt quá! Em là thành viên chính thức rồi! Em là thành viên chính thức của Ban Kịch nghệ rồi! Thật là vui quá! Em là thành viên chính thức rồi..."


Tôi vui mừng chạy nhảy lung tung như điên trong ngôi nhà thờ nhỏ ấy, vui như một con châu chấu tìm thấy mồi vậy (Lời bình:... Câu so sánh lúc nào cũng khá đặc biệt đấy chứ!), tôi không ngừng hét lên, nhảy lên. Ngay lúc này đây, dường như ánh nắng chiếu khắp thế giới này đều chiếu sáng trên người tôi, tất cả những bóng tối của quá khứ đều bị xua tan đi hết.






Truyện liên quan