Chương 60: Kết thúc
Nhạc bắt đầu vang lên trong tiếng hoan hô của mọi người.
"Đến đây nào, cô bé, em hôm nay mặc bộ đầm này dễ thương lắm đó!" Anh Nam Xuyên nói xong, mỉm cười đưa tay về phía tôi.
"Anh Nam Xuyên..." Chỉ có anh Nam Xuyên mới khiến tôi quên hết những đau khổ kia...
"Nhanh lên đi! Cái đầu hạt dẻ kia! Kiểu tóc hôm nay của cô khó coi quá!" Nguyên Dạ vẫn khinh khỉnh nói, cũng chìa một cánh tay ra.
Miệng Nguyên Dạ làm gì mà cứ ác độc thế không biết? Tâm trạng tuyệt vời của tôi mới vừa nảy sinh đã bị anh ta phá tan hết mất rồi. Thôi thì trong lúc khiêu vũ không thèm nhìn vào mắt anh ta là được rồi. Đúng thế, nhìn mặt anh Nam Xuyên thôi, không thèm nhìn Nguyên Dạ dù chỉ một con mắt! Không, nửa con cũng không nhìn!
Nghĩ đến đây, tôi hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần, đưa hai tay về phía hai anh trưởng ban ở phía trước trong tiếng hoan hô ầm ĩ của mọi người, sau đó xiêu vẹo đi về phía họ. Trời! Đừng cười tôi nhé! Tôi căng thẳng quá nên mới đi xiêu vẹo đó!
Căng thẳng quá! Đang được mọi người chú mắt nhìn mà! Thật là căng thẳng! Bước đi của tôi bây giờ còn chậm hơn cả rùa nữa! Một bước... hai bước... ba bước... gần đến tay của hai anh ấy rồi... Ui da! Không phải chứ! ch.ết thật? Tôi bước không vững, cả người đổ nhào về phía trước! Cứu với...
Ngay lúc tôi sắp ngã nhào xuông đất, đèn toàn bộ hội trường đột nhiên tắt ngúm, không còn chút ánh sáng nào. Sự cố đột ngột này làm mọi người trở nên hoảng loạn, mấy cô con gái hét ầm ĩ.
Ui da! Không xong rồi! Còn tôi té nhào xuống đất, trong bóng tối tôi sợ quá, quờ quạng hai tay ra nhào lên phía trước. Tôi cũng không biết là đã túm lấy áo của ai, đè người đó ngã xuống luôn. Ôi không! Chính xác là tôi cảm thấy cả một đám người té nhào theo dây chuyền như tôi.
Hả? Miệng tôi hình như có cái gì đó mềm mềm, ấm ấm đụng vào? Hơn nữa cái vật này còn động đậy nữa... Một ánh điện như chớp lướt qua đầu tôi...
Tôi đâu có khoa trương! Cảm giác ấy kỳ lạ lắm! Đầu tôi không còn mơ hồ nữa... hình như tế bào não của tôi được nạp điện vậy, toàn thân tôi hình như được tiêm thuốc hưng phấn vào vậy.
"Ôi chao! Chẳng lẽ là... không!" Tôi hét lên trong bống tối, nhảy lên, đúng hơn là bị người tôi nằm đè lên đẩy lên.
Ui da! Không phải chứ? Chẳng lẽ cái thứ mềm mềm, ấm ấm mà tôi vừa đụng phải đó trong môn sinh vật học gọi là môi hay sao? Chẳng lẽ tôi vừa hôn như trong truyền thuyết hay sao? A! Không! Không thể được! Dương Hạ Chí tôi là một thiếu nữ trong trắng thì làm sao hôn người ta chứ? Vừa rồi là ai mà ghét thế? Rốt cuộc là ai đã hại tôi thế này? Là ai?...
(Lời bình: Còn nói là người ta hại cậu nữa? Rõ ràng là cậu hại người ta mà! Thật là...)
Tôi thật không muốn sống nữa! Không muốn sống nữa! Sao lại xảy ra chuyện này thế? A! Không, không, không! Chính xác là tôi muốn biết chuyện gì xảy ra? Tại sao lại có cảm giác kỳ lại đến như thế? Rốt cuộc là có chuyện gì?
Đang lúc cả hội trường đang náo loạn thì đột nhiên có điện trở lại, đèn bừng sáng. Mọi người cũng dần khôi phục lại tâm trạng, nhao nhao bàn tán chuyện vừa mới xảy ra.
"Tiểu Chí! Cậu không sao chứ? Hình như vừa rồi tớ nghe thấy cậu hét lớn lắm!" Tôi đã hoàn toàn rơi vào trạng thái lẩn thẩn, còn may là có A Mộc làm bừng tỉnh.
"A Mộc..." Đầu tôi hỗn loạn đến mức không biết nói gì nữa. Lúc này, tôi phát hiện anh Nam Xuyên đứng bên cạnh đang sửa sang lại bộ đồ bị đề lên xộc xệch, mái tóc đỏ đẹp trai bây giờ rối nùi. Càng khiến tôi kinh ngạc hơn là, anh Nam Xuyên đang cố hết sức chùi miệng cho mình, hơn nữa, mặt anh ấy còn đỏ nữa.
A! Tôi biết rồi... Khoan đã! Không đúng, khi tôi quay đầu lại nhìn thấy Nguyên Dạ, tôi cũng nhìn thấy anh cũng sửa lại quần áo của mình, mặt anh ấy cũng đỏ.
Hả? Rốt cuộc là chuyện gì? Tôi vừa rồi hôn ai? Tôi bị vấn đề này làm cho choáng váng, cảm thấy xấu hổ.
Thấy tôi thần sắc bất ổn, A Mộc thật sự lo lắng: "Tiểu Chí! Làm gì mà ngớ ra vậy? Cậu bị gì thế?"
Lúc đó tôi mới tỉnh lại: "Hả? Tớ... tớ, không có gì, A Mộc..."
Chuyện này có nên nói ra không? Chẳng lẽ nói với A Mộc là mình mới vừa hôn Nguyên Dạ hay anh Nam Xuyên gì đấy hay sao? Hơn nữa còn có cảm giác kỳ lạ nữa... Làm sao dám nói ra đây...
Đang lúc ấy, cửa hội trường mở ra, trong ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, hai cô gái dong dỏng cao xuất hiện. A! Còn có thể là ai nữa chứ! Ngoài Nhã Mỹ và Tiểu Ưu ra thì còn ai nữa chứ? Cả hội trường trở nên ch.ết lặng.
Kỳ lạ! Họ đến đây làm gì?
Anh Đa Lâm vội đến ngăn trước mặt Nhã Mỹ: "Xin lỗi! Hôm nay là cuộc họp nội bộ của Ban Kịch nghệ, không có mời những đài thông tin."
Tiểu Ưu từ sau lưng Nhã Mỹ bước lên, đắc ý nói: "Yên tâm đi! Hôm nay chúng tôi không làm mất nhiều thời gian của mọi người, chỉ có tin vui này muốn báo cho mọi người thôi!"
Tin vui? Hừ, có tin vui thì mới lạ đó! Nhìn cái mặt âm hiểm của Tiểu Ưu thì biết chắc là chẳng có gì tốt rồi!
"Có chuyện gì nói mau đi! Chúng tôi còn những tiết mục khác nữa!" Anh Đa Lâm không hề khách sáo nói.
Tiểu Ưu cười nhạt một tiếng, lấy trong túi áo ra một cái gì đó giống như là giấy thông báo: "Thôi được! Mọi người đã muốn biết như thế, các người cũng biết rồi đấy, do gần đây Ban Kịch nghệ của các người vi phạm nội quy của trường nhiều lần, lại tùy tiện sửa đổi kịch bản khi sắp kết thúc vở kịch Trà Hoa Nữ trong lần công diễn vừa rồi, gây nên ảnh hưởng nghiêm trọng đến nhà trường. Do đó nhà trường quyết định, nếu Ban Kịch nghệ không thể giành giải quán quân trong cuộc thi Liên đoàn các đoàn kịch nghệ toàn quốc sắp tới thì sẽ lập tức giải tán Ban Kịch nghệ."
"Cái gì? Giải tán?" Nghe tin động trời này, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Sao lại như thế? Sao nhà trường có thể tống đạt cho Ban Kịch nghệ một tối hậu thư như thế này? Coi như lần công diễn vừa rồi của chúng tôi có giả phối âm lời thoại, nhưng chúng tôi cũng có bù đắp lại mà! Hơn nữa, hiệu quả diễn xuất ở màn cuối cùng rất tốt! Huống chi, chúng tôi phải làm như thế là do có người hãm hại? (80% là do Ban Thông tin làm rồi!) Sao nhà trường có thể không điều tr.a rõ ràng mà vội ra thông báo vô lý như thế?
"Không thể được! Các người nói láo!" Anh Đa Lâm tức giận nói.
"Tùy các người nghĩ sao thì nghĩ!" Nói xong, Tiểu Ưu vứt tờ thông báo có dấu mộc đỏ của nhà trường lên người anh Đa Lâm. "Còn một tin tốt lành nữa này, Ban Kịch nghệ đoạt quán quân năm rồi của trường trung học Dục Tài đã mời nữ vai chính xinh đẹp nhất là Úy Bảo Nhi của trường trung học Thành Hy liên minh diễn một vở kịch mới!"
Hả? Úy Bảo Nhi? Cái gã này nghe quen quá!)
(Lời bình: Trí nhớ của cậu thật là kém! Lật lại màn 6 mà coi đi!)
"Lần này những tay cao thủ mạnh liên minh với nhau, hy vọng Ban Kịch nghệ Úc Văn không bị thua thảm hại!" Cuối cùng, cái mặt không chút biểu cảm của Ngô Nhã Mỹ cũng lên tiếng nói một câu lạnh lùng, dẫn theo Tiểu Ưu đi ra ngoài.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra. Anh Nguyên Dạ và anh Nam Xuyên cũng không nói tiêng nào rời buổi tiệc, chỉ còn lại một đám người chúng tôi đang đứng ngẩn ngơ ra đấy.
Sao lại như thế?
Ban Kịch nghệ bị giải tán? Không! Không thể được! Dương Hạ Chí tôi vừa mới được công nhận là thành viên chính thức mà! Còn có A Mộc chưa kịp gia nhập Ban Kịch nghệ nữa mà, làm sao có chuyện này xảy ra được! Không! Ngô Nhã Mỹ sẽ không thể đắc ý! Ban Kịch nghệ mãi mãi không thể bị giải tán! Mai mãi không!
Trời ơi! Chỉ có một buổi tối mà xảy ra bao nhiêu chuyện thế này?
Nhà trường sao đột nhiên gửi tối hậu thư như thế?
Cái hôn kỳ lạ vừa rồi là của ai?
Và còn hai viên đá quý trong bụng tôi nữa?...
THE END
(phần tiếp theo mọi người hãy suy diễn theo trí tưởng tượng của mình nhé!!!)