Chương 17: Chăm sóc 2
reng....reng....reng
- Đi thôi Thùy Dương - Thảo Anh háo hứng kéo tay Thùy Dương
- Uk, đi thôi * quay qua hắn* các anh sẽ đi chứ?
- Uk bọn anh sẽ đến nhưng đó là sau khi xử lí một số việc. - Hắn nói
- Xử lí việc gì vậy? Cho em biết có được ko? - Thảo Anh tò mò hỏi hắn
- À chỉ là một số việc riêng thôi, hai em đi trước đi - Hạo Thiên cứu nguy cho hắn
- Vậy bọn em đi trước - Nói rồi Thùy Dương kéo Thảo Anh đi ra cửa
- Các cậu có âm mưu gì à? - Quốc Phong nhàn nhạt hỏi
- Ko có gì chỉ là thăm hỏi một vài người thôi - Hạo Thiên vừa nói vừa nở nụ cười ác quỷ
- Tùy các cậu, tôi ko tham gia đâu - Nói rồi Quốc Phong xách cặp bước ra khỏi cửa
- Cái thằng này....- Hắn tức giận đập tay xuống bàn
- Thôi thôi, Quân cậu biết tính của Phong mà, ta đi thôi, nào đi thôi - Vừa nói Hạo Thiên vừa kéo hắn ra khỏi phòng hướng nhà xe.
---------------------------------------------------------------------------------
Tại bệnh viện.
- Này Trọng Kỳ, anh đừng có cản trở tui ăn hoài có được ko? - Nó vừa nhai vừa nói
- Haiz, anh cản em hồi nào? Em ăn một lần nhiều đồ ăn vặt quá là sẽ đau bụng đấy - Trọng Kỳ ngao ngán nhìn một túi bánh thật lớn anh mua hồi sang chỉ còn vài một ít
- Anh yên tâm bụng tui chắc lắm, yên tâm đi - Nó vừa cười vừa cho miếng bánh vào miệng
- Thôi anh bó tay với em luôn rồi - Trọng Kỳ nói
Cánh cửa phòng bật mở, Thảo Anh và Thùy Dương bước vào.
- Thùy Dương, Thảo Anh các cậu đến rồi đó hả?
- Bảo Ngọc huhuhuhhhuhuhhuh..............- Thảo Anh chạy đến ôm chầm lấy nó, mắt rưng rưng xem chừng sắp khóc
- Có việc gì vậy Thảo Anh? Ai làm cậu khóc? - Nó lo lắng hỏi
- Còn ai nữa? Cậu đó. Cậu làm tớ lo lắng lắm biết ko? Cứ tưởng ko bao giờ gặp lại cậu nữa huhuhu - Thảo Anh mắng yêu nó
- Thì chẳng phải tớ còn ngồi ở đây sao? - Nó mỉm cười nói với Thảo Anh, quay sang Thùy Dương, lúc này mắt Thùy Dương cũng đã ngấn lệ - Thùy Dương?
- Tớ ko sao - Vừa nói Thùy Dương vừa quay ra sau tránh để cho nó thấy bộ dạng lúc nó khóc
- Thùy Dương, Thảo Anh hai cậu bị gì thế? Chẳng phải tớ còn sống sao các cậu làm như tớ ch.ết rồi ko bằng. Ngốc quá - Nó bực tức mắng hai đứa bạn.
- Cậu mới là đồ ngốc đó! Tại sao lại đỡ đạn giùm tôi. Tôi có thể tự xoay sở được mà, ai cần cậu giúp chứ - Thùy Dương vừa nói vừa lau nước mắt
- Đúng đó cậu là đồ đại ngốc đó - Thảo Anh phụ họa
- Haiz hai cậu nói tớ ngốc nhưng chính hai cậu mới là đồ ngốc đó. Chẳng phải chúng ta là bạn sao? Nếu như ngày hôm đó người bị bắn ko phải là Thùy Dương mà là tớ thì hai cậu sẽ như thế nào? - Nó nhẹ nhàng nói
- Đương nhiên là chạy ra đỡ đạn giùm cậu rồi - Thảo Anh ngây thơ nói
- Tôi......tôi.....tôi ko dở hơi như cậu đâu. Tôi sẽ đứng đó bảo toàn tính mạng của mình - Thùy Dương ấp úng nói ( T/g: chị Ngọc ơi chị Dương nói dối đó; Nó: thiệt hả?; Dương: mi câm mồm nếu ko ta sẽ cho mi xuống uống trà ăn bánh với bác Vương bây giờ; T/g: d.....ạ em câm liền * khóa miệng*)
- Nếu như cậu nói vậy thì tớ cũng sẽ ko giận cậu đâu. - Nó vô tư nói
- Tại sao - đồng thanh tập 1
- Đơn giản chỉ vì đã là bạn của nhau thì phải sống ch.ết có nhau chứ, nếu là bạn mà tối ngày chỉ biết bảo vệ quyền lợi của mình, lợi dụng nhau thì nó đâu còn là tình bạn nữa mà nó trở thành một cuộc trao đổi, buôn bán rồi - Nó ngây thơ nói ra những suy nghĩ của mình
- Đồ ngốc - Đồng thanh tập 2
- Thật ra thì đúng là tình bạn theo định nghĩa của tớ đúng là ngốc nghếch nhưng đó chính là những gì tớ suy nghĩ, tình bạn mang đến cho ta nụ cười, tình yêu thương, sự sẻ chia nỗi buồn. Nhờ có bạn mà niềm vui của ta sẽ nhân hai nhân ba, nhờ có bạn mà nỗi buồn của ta sẽ vơi đi phần nào. Và giống như tớ bây giờ vậy nè, nhờ có hai cậu mà cái vết thương ấy đã ko còn đau đớn gì nữa chẳng phải sao? - Nó nở nụ cười nói.
- Bảo Ngọc huhuhu - hai đứa nghe nó nói xong thì xúc động chạy đến ôm chặt lấy nó
- Chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt của nhau nhé, nek móc ngoéo đi - Nó ôm hai đứa bạn, đưa ngón tay út ra
- Mãi mãi là bạn - ba đứa vừa nói vừa móc ngoéo với nhau