Chương 43: Thiên thần

Tại một ngôi biệt thự xinh đẹp, nguy nga nằm cách biệt với thành phố ồn ào nhộn nhịp, có một cô gái đang dùng bàn chải đánh răng chà lên sàn nhà, chà rồi lại lau, lau rồi lại chà. Trong lòng thì ko ngừng rủa mắng cái người có tên là Hoàng Quân. Cô gái đó chính là Bảo Ngọc, còn vì sao mà cô lại phải chà sàn nhà bằng cái kiểu ko giống ai đó thì phải quay lại cách đó 15 phút


Bảo Ngọc đi theo ông quản gia đến chỗ người phụ trách quét dọn để bàn giao công việc cho Bảo Ngọc, cũng như cách thức lau chùi như thế nào. Người phụ trách quét dọn là một người phụ nữ tầm 45 tuổi hơi mập và có chiều cao khá khiêm tốn, khuôn mặt có đôi chút dữ dằn. Bác quản gia dẫn cô đến chỗ người phụ nữ, giới thiệu:


- Đây là bà Yến, người quản các việc vệ sinh, quét dọn của cả ngôi nhà này. Bà đã làm ở đây gần 30 năm, mọi việc lớn nhỏ bà đều rõ. Nên có việc gì ko hiểu tiểu thư cứ việc hỏi bà ấy.


Bà Yến nhìn Bảo Ngọc với con mắt khinh bỉ, nhếch mép mang đầy vẻ coi thường. Bảo Ngọc tất nhiên thấy thái độ của bà ta nhưng vẫn nở nụ cười tươi, lễ phép nói:
- Cháu tên là Bảo Ngọc, mong bà giúp đỡ cháu.


Bà Yến ban đầu khi thấy Bảo Ngọc thì ko có chút thiện cảm với cô lắm, vì trước đây cũng đã có nhiều cô tiểu thư khuê các đến đây già vờ làm người giúp việc để được tiếp cận Hoàng Quân và kết quả các cô đó lần lượt bị tống ra ngoài còn những người giúp việc như bà thì bị Hoàng Quân mắng cho một trận. Đương nhiên lúc đầu thấy Bảo Ngọc thì bà lại nghĩ ngay đến việc đó nhưng khi thấy được nụ cười và ánh mắt ngời sáng trong veo của cô thì mọi ác cảm trong lòng bà Yến cũng vơi đi phần nào. Bà khẽ gật đầu đáp lại lời chào hỏi của Bảo Ngọc, sau đó bước sang một bên thì thầm to nhỏ gì đó với ông quản gia. Dù Bảo Ngọc có cố kéo hai cái tai để nghe có rõ những gì họ nói nhưng vẫn ko nghe được gì chỉ thấy bà Yến lâu lâu lại gật gật đầu thôi, và đôi lúc lại nhíu máy nhìn cô với ánh mắt e ngại. Bảo Ngọc khẽ sởn da gà, cô có cảm giác mình sắp phải đón nhận một điều gì đó rất tồi tệ. sau khi nói với bà Yến xong ông quản gia chỉ mỉm cười chào Bảo Ngọc rồi bước ra ngoài để lại một mình Bảo Ngọc với bà cô hung dữ. Bà Yến bước lại gần cô, nhìn từ trên xuống dưới, rồi lại đi một vòng quanh người rồi lắc đầu tặc lưỡi. Bảo Ngọc đương nhiên cảm thấy hết sức khó hiểu vô cùng với hành đồng kỳ quặc của bà Yến, nhưng cũng ko dám cất tiếng hỏi. Bà Yến nhìn Bảo Ngọc nói:


- Cô đứng đây đợi tôi.


available on google playdownload on app store


Nói xong bà bước đi luôn, để lại dấu chấm hỏi to đùng trên đầu Bảo Ngọc. Đợi đến lúc bà đi khuất bóng, Bảo Ngọc mới dám thở ra một cái làm động tác vuốt vuốt ngực của mình, cũng may ở nhà cô Liên người làm hết thảy đều vui vẻ ôn hòa, chứ ko như ở đây người nào mặt cũng lầm lầm lì lì, đằng đằng sát khí cứ như người máy nếu ko Bảo Ngọc mỗi ngày cứ đối diện với mấy khuôn mặt ko ch.ết thì cũng vào bệnh viện sớm vì bệnh nhồi máu cơ tim quá.


Bà Yến đi một lát thì quay lại ngay, trên tay là một cái xô có vắt một cái khăn và tay kia là một cây bàn chải đánh răng. Bà Yến lại tiếp tục gây sự khó hiểu cho Bảo Ngọc, cái xô và cái khăn thì nhìn qua cô đã biết nó dùng để làm gì rồi nhưng còn cây bàn chải….chẳng lẽ vừa đánh răng vừa lau nhà sao Lần này bà Yến giao cho cô tất cả mọi thứ trên tay, rồi nói:


- Đây là những thứ dùng để làm sạch sàn nhà. Đây *chỉ cái xô và tấm khăn* dùng để lau, còn cây bàn chải là dùng để cọ sạch vết bẩn dính trên sàn nhà.


- Sao ạ Dùng cái cây bàn chải bé tý này để cọ sàn nhà sao? Căn nhà này lớn như thế biết bao giờ mới sạch hả bà? – Bảo Ngọc bị sốc toàn tập
- Đó là việc của cô ko liên quan đến tôi – Bà Yến lạnh lùng nói


- Vậy bà có thể cho cháu hỏi: chẳng lẽ ngày nào bà cũng phải làm sạch cái nền nhà bằng cách này sao?
- Ko. Tôi dùng máy hút bụi để hút những bụi bẩn, sau đó dùng cây lau nhà lau sơ qua thế là sạch. Còn cái cách lau độc lạ này thì tụi tôi nghĩ còn chưa nghĩ ra nói chi đến thử.


- Thế….tại sao….bà lại đưa cháu những thứ này
- Là ý của thiếu gia. Cậu ấy bảo đây là món quà cậu ấy tặng cho cô.


Bảo Ngọc nghe hai từ “thiếu gia” thì đã tức giận rồi đằng này còn thêm hai từ “món quà” nữa chẳng khác nào hành hạ cô. Cô nghiến răng ken két, tay giơ thành nắm đấm đế trước mặt lẩm bẩm cho đủ mình nghe:


- Rõ ràng là hắn muốn chơi mình mà, làm như thế có đến năm sau cũng chưa chắc xong, cái con rùa ch.ết tiệt Đặng Hoàng Quân, hãy đợi đấy! Tốt nhất người đừng để lộ sơ hở của mình, nếu để bà phát hiện chắc chắn ngươi sẽ ch.ết dưới tay bà.


Bà Yến thấy Bảo Ngọc cứ lầm bầm thì vội lên tiếng thúc giục cô đi làm việc. Bảo Ngọc gật đầu, chào bà Yến rồi ôm xô bước đi. Nơi Bảo Ngọc bắt đầu công việc đầu tiên chính là phòng khách. Nhưng vì sợ dơ bộ đồng phục của clb nên Bảo Ngọc đã mượn một bộ đồ giúp việc mặc tạm. Dù chỉ làm giúp việc nhưng những người ở đây đều có đồng phục đàng hoàng, một chiếc váy ngang đầu gối có màu đen đeo một chiếc tạp dề màu trắng cùng cái băng đô màu đen trắng trên đầu. Bảo Ngọc có được bộ đồ đó là nhờ chị giúp việc tốt bụng tên Hà cho mượn, cũng may hai người có vóc người ngang nhau nên đồ của chị Hà cô mặc rất vừa vặn, mái tóc được Bảo Ngọc bới cao buộc gọn lại….Sau đó cô bắt tay vào công việc.


Hiện tại, Bảo Ngọc vẫn phải lau cái phòng khách, vì ko biết nên trách Bảo Ngọc xui xẻo hay trách những người giúp việc vô tâm mà họ cứ thay phiên nhau đạp lên sàn nhà. Cứ mỗi khi một chỗ nhỏ vừa lau xong thì lại bị bước lên đi một cách thản nhiên. Kết quả Bảo Ngọc hết lau rồi lại chà, hết chà rồi lại lau, khổ hết biết! Đang lúc vừa mệt vừa tức thì Bảo Ngọc chợt nảy ra một cách, cô vừa ngẩm nghĩ vừa cười một cách vui vẻ:


- Đặng Hoàng Quân anh tưởng dễ dàng bắt nạt tôi như thế sao? Đâu có dễ, anh xem tôi ứng phó anh như thế nào…..


Ngay lúc đó, trên phòng, Hoàng Quân tay đeo heartphone vừa đọc sách. Anh ngước nhìn đồng hồ, đã một tiếng trôi qua ko biết Bảo Ngọc đã làm việc tới đâu rồi. Hoàng Quân vô cùng thích thú khi nghĩ đến cảnh Bảo Ngọc nhận “món quà” mà Hoàng Quân sắp đặt tặng nó rồi cảnh nó vừa lau nhà vừa than trời than đất, khuôn mặt của Bảo Ngọc chắc chắn sẽ buồn cười lắm. Nhưng một tia suy nghĩ chợt thoáng qua đầu anh:


“ Ko biết mình làm thế có quá đáng ko nhỉ? Dù sao con heo ngốc đó cũng là con gái mà, làm như thế liệu có khi nào con heo đó sẽ ghét và căm thù mình luôn ko?”


Hoàng Quân gỡ heartphone ra, đặt quyển sách trên bàn, anh bước đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Hình ảnh lúc Bảo Ngọc đứng bên cửa sổ lại xuất hiện trong đầu anh, một khuôn mặt dù ko phải thuộc hàng xinh đẹp nhưng lại mang vẻ trẻ con, trong sáng, nụ cười luôn hiện hữu trên nét mặt của cô làm cho người ta cảm giác cô luôn là một người lạc quan yêu đời, ko biết gì là buồn phiền cả. Đôi mắt là thứ thu hút nhất ở cô, một đôi mắt to tròn đen láy, trong veo ko hề dính một chút tạp chất. Tất cả, tất cả hiện lên ngày một rõ như nó đang hiện ra trước mắt anh, một nụ cười thoáng hiện lên trên môi.


“ Khoan đã, mình đang suy nghĩ gì thế này? *vừa nghĩ vừa vỗ đầu mình* Tại sao lại suy nghĩ về con heo ngốc đó nhiều như thế? Mình bắt đầu quan tâm con heo đó nghĩ gì về mình từ khi nào thế? Chẳng lẽ….ko thế nào..tuyệt đối ko thế”


Hoàng Quân tự nhủ bản thân gạt đi những hình ảnh của Bảo Ngọc ra khỏi đầu. Anh ko dám tin bất kỳ cô gái nào có thể thật lòng yêu anh mà ko quan tâm đến vẻ bề ngoài, hoặc tài sản mà mình đang được hưởng. Bảo Ngọc cũng ko ngoại lệ, cô cũng nằm trong số những người con gái mang danh nghĩa yêu anh nhưng thực chất là yêu cái tiền yêu vị thế mà Hoàng Quân đang được hưởng mà thôi! Chắc chắn là như thế. Duy nhất chỉ trừ người con gái đó nhưng đó là chuyện của của quá khứ. Nếu còn bây giờ thì chắc chắn cô bé ngày đó cũng đã đổi thay rồi. Con người rồi cũng có lúc sẽ bị thời gian làm thay đổi tất cả từ bên ngoài đến bên trong. Còn thay đổi theo hướng nào thì lại phụ thuộc vào người đó….


Hoàng Quân mở cửa phòng, bước ra ngoài, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt anh là những người làm đang cùng nhau lau nhà, và lau cửa sổ. Đặc biệt cái cách lau nhà là chính cách anh bắt Bảo Ngọc làm. Anh nhìn xung quang tìm kiếm cô nhưng ko hề thấy Bảo Ngọc đâu cả. Hoàng Quân bắt đầu tức giận, anh quát lên:


- QUẢN GIA! ÔNG RA ĐÂY CHO TÔI
- Vâng thưa thiếu gia
- Tôi muốn nghe một lời giải thích về việc này.
- Thưa thiếu gia chẳng phải đây là ý của cậu sao?
- ÔNG NÓI GÌ?
- Huỳnh tiểu thư đã bảo với tôi như thế, và tôi đã làm theo
- Con heo đó đâu rồi?


- Thưa đang ở trong vườn tưới cây, cậu có cần tôi chạy ra nói với cô ấy một tiếng ko?
- KO
Nói xong, Hoàng Quân bước đi hướng vườn cây.


Lại nói về Bảo Ngọc, cô đang vui vẻ cầm ống nước tưới cho cây cối trong vườn. Thật ra cô rất thích cây xanh, có thể là vì cô sống dưới quê đã lâu, quanh năm cây cối bao quanh thành ra cũng đã thành thói quen, nhưng giờ lên Sài Gòn rồi, đất chật người đông muốn tìm cây xanh cũng khó. Nhà cô Liên, cùng trồng cây nhưng chỉ lát đát vài cây còn lại nhường chỗ cho hoa hồng, nên Bảo Ngọc nhiều lúc cũng cảm thấy thiếu thiếu trong lòng. Lúc này Bảo Ngọc tưới cho từng cái cây trong vườn, vừa tưới vừa ca hát nhìn cô rất vui vẻ. Đến dãy hoa tường vi, Bảo Ngọc chợt dừng bước ngồi xuống ngửi, vẫn là mùi hương thoang thoảng. Tường vi là là loại hoa ko kiêu sa như hoa hồng, ko rực rỡ như hoa cúc, cũng ko lộng lẫy như hoa mẫu đơn, đơn giản nó chỉ mang màu sắc nhẹ nhàng cùng hương thơm thoang thoảng , đó chính là thứ Bảo Ngọc thích ở loài hoa này. Ko hiểu sao, cô lại có cảm tình duy nhất chỉ loại hoa này, có lẽ nó gắn với mối tình hồi thơ bé của cô. Một chuyện tình dễ thương, nhẹ nhàng nhưng mau chóng tan vỡ. Cô nâng niu bông hoa, khẽ mỉm cười, nụ cười còn xinh hơn cả bông hoa, khoảnh khắc xinh đẹp đó đã khiến tim ai đó đang đứng phía cửa khẽ xao động và sững sờ với nét đẹp đó. Bảo Ngọc tiếp túc cầm vòi nước tưới cây, Hoàng Quân cố trấn tĩnh tâm trạng lại, đút tay vào túi, bước ra. Khi đã đến gần Bảo Ngọc anh vội lên tiếng:


- Heo ngốc!
Và đương nhiên theo phản xạ cô quay lại và quên mất cái vòi nước đang ở chế độ mở thế là……toàn bộ nước rơi lên người và bộ quần áo của anh. Sững sờ, bất ngờ, ngạc nhiên rồi đến run sợ
1s
2s
3s
4s
5s
- CÔ LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ? – Hoàng Quân quát lên


- Xin…lỗi…tôi thật sự ko cố ý – Bảo Ngọc vội tắt vòi nước bước đến bên rối rít nói
- XIN LỖI LẠI XIN LỖI! CÔ KO CÒN TỪ NÀO KHÁC À? – Hoàng Quân thực sự bị Bảo Ngọc làm tức ch.ết
- Vậy anh bắt tôi phải nói gì? Chẳng lẽ cảm ơn
- Cô…cô….


- Cô cô gì? Tất cả cũng tại anh chứ bộ, ai kêu lại đứng sau lưng tôi làm gì chứ?
- Cô còn dám nói? Việc bên trong kia là sao?
- Thì sao là sao?
- Giải thích
- Thì tui….nhờ mọi người giúp đỡ thôi
- Nhờ giúp đỡ bộ cô quên đây là hình phạt tôi dành cho cô sao?


- Vậy xin lỗi nhé! Anh chỉ nói tôi phải làm việc thôi chứ đâu có nói tôi ko quyền nhờ mọi người giúp đỡ - Bảo Ngọc lè lưỡi nói
- Cô…..giỏi lắm – Hoàng Quân chỉ mặt cô nói
- Cảm ơn quá khen – Bảo Ngọc quay lưng tiếp tục công việc của mình


Về phần Hoàng Quân, quần áo từ trên xuống dưới ướt nhẹp, bộ dạng hết sức thê thảm. Anh chợt thấy một cái vòi nước gần đó.
“ Được lắm! Tôi sẽ cho cô biết thế nào là gậy ông đập lưng ông”
Hoàng Quân mở vòi nước, lên tiếng:
- Heo ngốc
- Lại có chuyện gì nữa?


Bảo Ngọc quay người lại và…..bi kịch lặp lại lần 2, và lần này lại trên người Bảo Ngọc. Cô xắn tay áo, máu nóng bốc lên tận não nói:
- ANH LÀM CÁI QUÁI GÌ THẾ HẢ?
- Có vay có trả - Hoàng Quân dửng dưng đáp
- Được là anh khiêu khích tôi trước


Bảo Ngọc vừa nói vừa vặn vòi nước lên mức tối đa sau đó đưa thẳng vào khuôn mặt hắn. Vì ko ngờ cô lại phản đòn nhanh như thế nên Hoàng Quân lãnh trọn hết, mái tóc lại ướt nhem. Bảo Ngọc nhìn khuôn mặt của anh thì cười nắc nẻ, vẻ đắc thắng. Hoàng Quân cũng ko chịu thua anh cũng chỉnh vòi nước…..Thế là cuộc chiến vòi nước đã xảy ra phía sau nhà Hoàng Quân. Tiếng nước và tiếng cười vui vẻ của Bảo Ngọc và Hoàng Quân hòa lẫn vào nhau. Chưa bao giờ ngôi nhà này lại náo nhiệt và vui vẻ như thế! Nhưng khi Bảo Ngọc đến thì mọi ko khí âm u vội vàng tan biến! Phải chăng cô chính là thiên thần người có thể làm xua tan đi góc tối trong ngôi nhà này cũng như trái tim đã đóng băng từ lâu của Hoàng Quân






Truyện liên quan