Chương 87: Giảng hòa và vòng thi thứ 1
Từng đợt hương hoa cùng tiếng chim hót vang lên, Bảo Ngọc tỉnh dậy từ trong giấc mộng. Cô nhíu mày cố gắng thích nghi với ánh sáng trong phòng. Ánh nắng rực rỡ, lăn tăn chiếu xuống chiếc thảm màu trắng mềm mại. Từng tia nắng như những giọt nước nhẹ nhàng rớt xuống bóng nắng loang lổ, gió mát thổi qua rèm cửa, tiếng chuông gió như tiếng sóng biển, vang lên thật êm tai.
Thiết kế gian phòng là màu xanh biển và trắng đan xen, đơn giản nhưng lại thể hiện rõ tính cách của chủ căn phòng, mùi hoa violet lan tỏa trong phòng, phả vào cánh mũi của Bảo Ngọc, xâm nhập vào huyết quản.
Phát hiện mình đang ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ, Bảo Ngọc ngồi dậy, định bước xuống giường thì cơn đau đầu ập đến khiến cô đứng không vững lại ngồi phịch xuống giường.
Cô nhíu mi tâm mường tượng lại ngày hôm qua.
Bảo Ngọc nhớ là ngày hôm qua cô cùng với Quốc Phong đến dự tiệc, sau đó vô tình thấy Hoàng Quân đang cùng Sarah ôm nhau thế là cô chạy vội ra ngoài, có đôi chút giằng co. Còn sau đó là chuyện gì thì cô cũng không nhớ rõ nữa.
Sau đó đã phát sinh chuyện gì? Tại sao cô lại ở đây? Đây là đâu?
Lẽ nào là Hoàng Quân đưa cô về đây? Phải rồi tất cả chỉ là giấc mơ. Đúng chỉ là một cơn ác mộng thôi, Hoàng Quân vẫn ở bên cô không hề phản bội cô.
Bảo Ngọc trấn tĩnh mình, vui vẻ bước vào phòng tắm. Trong phòng tắm, có đầy đủ dụng cụ vệ sinh cá nhân và tất cả đều mới cả. Bên trong còn treo sẵn một chiếc váy màu vàng nhạt, đủ hiểu người đó đã chu đáo cỡ nào. Nghĩ đến người chuẩn bị cho mình là Hoàng Quân cô mỉm cười, vệ sinh cá nhân, thay chiếc váy rồi nhanh chân ra khỏi phòng chạy nhanh đến phòng khách.
- Hoàng…
Bảo Ngọc định cất tiếng gọi Hoàng Quân nhưng lời nói vừa đến miệng thì lại không thoát ra được nữa. Người con trai phía trước đang loay hoay trong bếp, anh mặc chiếc áo sơ mi màu xanh biển, mái tóc màu hạt dẻ ánh lên trong nắng sớm, anh nở nụ cười tươi nhìn cô. Đẹp tựa như một thiên thần, một vị thiên thần không có cánh.
Nhưng đang tiếc Bảo Ngọc không hề cảm nhận được điều đó. Cô thất vọng cụp mắt xuống, biểu hiện đó đương nhiên rơi vào mắt Quốc Phong. Điều đó làm trái tim anh khẽ đau nhói, anh gượng cười:
- Em thức dậy rồi à? Vào đây ăn sáng chút đi.
Trong lòng Bảo Ngọc nổi lên một tia bi thương, mơ hồ tác động lên thần kinh cô.
Phải chi người trước mặt cô là Hoàng Quân.
Phải chi người nở nụ cười, ân cần giúp cô chuẩn bị bữa sáng là Hoàng Quân.
Thì có lẽ Bảo Ngọc sẽ tin ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ. Nhưng không! Sự thật hiện ra trước mắt đã khẳng định đó chính là sự thật, không phải là một cơn ác mộng.
Trong lúc nhất thời, một tia suy nghĩ hiện lên trong đầu cô: có phải tình yêu giữa cô và anh đã định rằng từ lúc bắt đầu đã không có kết quả rồi không?
Bảo Ngọc hít thở sâu, khôi phục lại vẻ mặt vui vẻ, bước đến bàn ăn.
- Em không ngờ sư huynh lại biết nấu ăn đó nha
- Tiếc là điều này rất ít người biết – Quốc Phong xoa đầu cô, dịu dàng nói
- Vậy em có nên xem đây là một niềm vinh hạnh không nhỉ?
- Thôi mau ăn sáng đi cô nương
Quốc Phong ôn nhu cười. Anh nhìn Bảo Ngọc, trái tim như ai bóp chặt. Đây là Bảo Ngọc sao? Người con gái luôn vui tươi yêu đời sao? Tại sao bây giờ thứ anh thấy quanh cô chỉ là sự đau đớn được che giấu sau lớp ngụy trang mà cô cố tạo ra?
Âm báo điên thoại vang lên, anh móc ra xem. Hàng lông mày rậm cau lại, anh bước ra khỏi phòng ăn, rồi mới mở điện thoại.
- Tớ nghe
[ Bảo Ngọc đâu?]
Bên kia không nói không rằng trực tiếp vào thẳng vấn đề, đủ để hiểu rõ người đó đã không còn kiên nhẫn.
- Cô ấy hiện tại không muốn gặp cậu đâu.
Quốc Phong không vui đáp trả lại. Anh cảm thấy tội cho cô và cũng bực tức vì cái thái độ của Hoàng Quân. Anh biết Hoàng Quân có nỗi khổ tâm riêng của mình, nhưng nếu bắt anh phải chọn lựa và nhìn thấy người con gái mình yêu phải đau khổ thì anh thà phải nói sự thật với cô gái kia. Đó là Quốc Phong không phải Hoàng Quân.
[ Tôi sẽ qua đón cô ấy]
- Không cần phiền cậu, tự tôi sẽ đưa đi. Với lại tôi không nghĩ là Bảo Ngọc sẽ đồng ý đi chung với cậu đâu. Vậy nhé!.
Nói xong, Quốc Phong chẳng chờ bên kia hồi đáp, thẳng tay cúp máy.
Mặc dù anh không thể là người Bảo Ngọc yêu, không phải là người có tư cách mãi mãi bên cạnh cô nhưng dù vậy anh vẫn muốn được bảo vệ cho cô, dù chỉ là âm thầm lặng lẽ thì anh vẫn sẽ như thế.
Quốc Phong bước vào vừa lúc đã thấy Bảo Ngọc đang ngồi thẫn thờ, tay sờ nhẹ lên chiếc bông tai màu tím. Ánh mắt anh lóe lên một tia đau đớn nhưng nhanh chóng bị che lấp đi giống như tình yêu mà anh đang cố kìm nén trong tim.
- Bảo Ngọc em đi thay đồ đi rồi chúng ta sẽ cùng đến trường.
- À…vâng – Bảo Ngọc hơi giật mình trước sự xuất hiện bất ngờ của Quốc Phong. Cô nhanh chóng quay người, đưa lưng về phía anh đáp. Giọng có chút khàn khàn.
----------------------------------------------Ta là đường phân cách thời gian-------------------
Học viên High School Libery, 7 giờ 30 phút sáng.
Trước cổng trường, một chiếc xe Ferrari mang một màu đỏ chói mắt, hiên ngang chạy vào khuôn viên trường trước con mắt hâm mộ của bao nhiêu người. Từ trên xe, bước xuống là một cô nàng có mái tóc lượn sóng tự nhiên được xõa ra tự nhiên thắt vòng phía sau là một cái nơ màu tím được đính lên tóc bằng dây ruy băng. Cô mặc trên người chiếc váy đồng phục của trường nhưng không hiểu sao lại quý phái, và xinh đẹp như thế. Như thể bản chất của cô gái đó sinh ra đã mang nét sang trọng như thế rồi.
Vì sự xuất hiện của cô gái xinh đẹp làm sân trường chả mấy chốc xôn xao ầm ĩ, nhưng ít nhiều ai cũng nhận ra đó chính là nữ hoàng sắc đẹp Sarah.
Đáp lại ánh mắt mong chờ của nhiều nam sinh đang ngày một đổ ra càng nhiều, Sarah chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, chào hỏi. Một nụ cười nhưng lại đẹp khuynh nước khuynh thành thì thử hỏi xem có người nào không bị chinh phục chứ.
Nam sinh xúm lại đã đông, nữ sinh càng đông hơn, đủ thứ tiếng ồn làm sân trường ban sáng như trẩy hội. Có một vài đám sinh đánh bạo bước đến nói chuyện, xin số làm quen với Sarah, nhưng từ nhỏ đến lớn Sarah rất ít tiếp xúc với con trai ngoại trừ Hoàng Quân và ba chàng còn lại ra thì hầu như cô rất ngại khi nói chuyện với người bạn khác giới. Sarah mặc dù cũng thường tham dự các buổi tiệc, giao tiếp cũng khá tốt, cũng từng gặp qua những chàng công tử nhưng đa phần đều là những chàng trai lịch sự chứ không phải những người đang nhìn cô với cặp mắt soi mói, muốn đem cô về nhà như thế này.
Sarah đang lúng túng không biết giải quyết như thế nào thì từ cổng trường, ba chiếc siêu xa từ từ chạy vào. Như mọi lần, Hoàng Quân, Hạo Thiên và Trọng Kỳ bước xuống kéo theo đó là một lúc tĩnh lặng rồi lại vỡ òa trong tiếng la hét của nữ sinh đang đứng trên các dãy phòng và sân trường. Hoàng Quân bước nhanh tới chỗ Sarah đang bị đám nam sinh bao vây.
Thấy Hoàng Quân khí thế hàn băng đang bước đến, chả ai bảo ai đều tự động lui về một bước nhường đường. Sarah mỉm cười vui vẻ, nhìn Hoàng Quân:
- Ryan, cuối cùng cậu cũng đến rồi!
Cô bước đến, trước mặt tất cả mọi người khoát tay anh một cách tự nhiên. Hoàng Quân chỉ khẽ liếc mấy nam sinh ban nãy, rồi cũng không nói gì, bước đi nhanh mặc cho Sarah cứ ôm chặt mình. Tiếng xì xào một lần nữa lại nổi lên.
- Kìa, cậu nhìn xem cô gái đó là ai vậy?
- Đó là Sarah, nữ hoàng sắc đẹp đó.
- Hôn thê của Hoàng Quân có khác.
- Hai người đó thật đẹp đôi nha.
- Còn phải nói, chắc là Hoàng Quân chơi chán cái con nhỏ Bảo Ngọc gì rồi.
- ……
Những lời bàn tán cứ thế càng lớn dần, lòng Bảo Ngọc cứ thế càng lạnh đi. Cô và Quốc Phong vừa mới tới trường thì đã tận mắt chứng kiến Hoàng Quân và Sarah công khai thân mật như thế thì hỏi sao Bảo Ngọc không đau lòng. Bảo Ngọc còn nhớ lúc cô và Hoàng Quân mới quen, thậm chí cô cũng không dám đi gần anh quá. Bởi cô nghĩ nếu mình bên cạnh anh quá sợ anh sẽ phiền thì sao? Nhưng lúc đó Bảo Ngọc vẫn tin rằng Hoàng Quân vẫn yêu cô vì anh không gần gũi cô gái nào khác ngoài cô ra. Vậy bây giờ thì sao?
Hoàng Quân đảo mắt quanh một vòng, tìm kiếm bóng dáng người đó. Chuyện tối qua anh thật sự vẫn chưa có thời gian giải thích cho cô, tận mắt thấy biểu tình của Bảo Ngọc tối qua đã làm trái tim anh nhói đau. Cứ nghĩ rằng giấu cô tất cả mọi chuyện và tự mình giải quyết thì có thể bảo vệ, không làm tổn thương cô. Kết quả là không được như anh muốn, ngược lại còn làm Bảo Ngọc tổn thương rất nhiều lần. Nếu biết vậy thì anh đã nói hết với cô từ lâu rồi.
Một cơn gió khẽ lướt qua, cuốn theo là những chiếc lá xanh trong không trung. Hoàng Quân thấy Bảo Ngọc. Cô đứng đó, im lặng, bình tĩnh như không có việc gì xảy ra. Đôi mắt đen như vô hồn, nhìn anh như người xa lạ, điều đó như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim vốn đã rỉ máu của anh. (cảm nhận của riêng Hoàng Quân)
Hoàng Quân đã thấy cô, đôi mắt anh như ánh lên những nét ưu tư. Khuôn mặt vốn sáng sủa, đẹp như thiên thần nhưng hôm nay lại như có mấy phần hốc hác. Chẳng lẽ là chuyện hôm qua? Sau tất cả, chẳng lẽ đó chỉ là hiểu lầm thôi sao. Bảo Ngọc khẽ lùi lại một bước, cô tránh đi đôi mắt đó của anh. Quay người vội bước đi nhanh, hiện tại thật sự cô không thể gặp anh, không thể đối mặt với anh. (cảm nhận của Bảo Ngọc).
------------------------------------------------------------------