Chương 53: Chị họ
Ngày bị Khiết Đạt ruồng bỏ, bị qua khu B, Gia Uyển suốt ngày đều "túc trực" trong quán bar. Gia Uyển uống một ly rồi thêm một ly, cứ như vậy mà uống, đến khi có một cánh tay chạm vào vai Gia Uyển. Gia Uyển mới giật mình xoay qua nhìn.
Người con gái đó mặt trong người bộ váy đen bó sát cơ thể, mái tóc xõa ra, đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt lại tỏa sáng cả quán bar. Có thể nói cô là một mĩ nhân thật sự.
-Chị.-Gia Uyển có chút run rẩy gọi một tiếng
-Nếu chị không đến thì chị không biết em ra thế này. Phải làm sao đây, vì em mà chị bị chỉ trích lắm đó.-người đó vẻ thất vọng nói nhưng ẩn sao đó là nụ cười đầy ác độc và nỗi tức giận trào dâng
-Em, em...-Gia Uyển biết mình đã gây lỗi lầm to lớn liên luỵ đến chị ta, không đợi chị ta nói ra cô cũng đủ hiểu
-Chị chỉ nói thế thôi mà, em làm gì căng thẳng thế.-người đó vỗ nhẹ vai Gia Uyển nhưng cô biết đó là lời cảnh cáo dành cho mình
- Em thật sự không cố ý, chuyện đó em...
-Chị biết em không cố ý, nhưng mà anh ấy lại xa lánh chị nữa rồi, cứ ngỡ quay về sẽ được tình cảm của anh ấy, nào ngờ bị phá hỏng.-lời nói lại rất nhẹ nhàng nhưng mà như toả ra một luồn sát khí không hề nhẹ
-Em, em chỉ vì Khiết Đạt thôi, em sai rồi, chị.-Gia Uyển cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi xuống đáp
-Lại vì Khiết Đạt. Gia Uyển, cho dù em yêu cậu ta, cũng không nên làm ra những chuyện như vậy, còn làm lớn nữa. Em xem, danh tiếng của chị cũng bị kéo theo.
-Chị họ, em sai rồi, em biết em sai thật rồi. Nhưng mà tại con nhỏ ăn mày đó hết, chị, chị làm ơn tha cho em, em không muốn phải qua khu B, em không muốn làm chị bị liên luỵ, em càng không muốn anh ấy sẽ xa lánh chị.
Gia Uyển run người lên, nước mắt bỗng chan hòa, cô sợ rất sợ, người con gái trước mặt cô chẳng khác nào con quỉ dữ sẽ bất chấp mọi thứ vì người con trai đó.
-Được rồi, em là em của chị, không lẽ chị lại bỏ mặc em. Chuyện của em chị sẽ cố gắng dàn xếp.
-Em biết rồi… em sẽ không tái phạm nữa… chị yên tâm đi.-Gia Uyển sợ hãi gật đầu răm rắp
-Chị cũng rất muốn gặp mặt "con ăn mày" mà em luôn nói ra sao lại có thể cùng một lúc câu dẫn Khiết Đạt và Thiên!??-người đó cảm thấy rất hứng thú nói
-Chị, nó đang làm trợ lý riêng của hội trưởng.
-Vậy sao? Chà chà, càng ngày càng không ổn rồi, chị lại đang rất nhàn rỗi, để mai chị vào xem, rốt cục nó có nhan sắc bao nhiêu?-người đó cười lộ ra tia giết người
-Chị, chị tuyệt đối đừng tin lời nó hoặc vì vẻ bề ngoài của nó đánh lừa, những đứa như đó chẳng qua vào được ngôi trường này chỉ mong kiếm được tài lộc.
-Vậy thì em nên canh chừng Khiết Đạt của em rồi, chị thấy em đã qua khi B thì nó sẽ có thời gian gần gũi Khiết Đạt hơn, thứ của em thì em nên giữ lấy đừng bắt chị phải dạy làm thế nào.
-Em biết rồi.-Gia Uyển đặt mạnh ly cocktail xuống,tay siết chặt như muốn bóp nát chiếc ly ra
-Chị chỉ nói thế thôi, em không cần quan tâm.
Người đó vỗ vỗ bả vai Gia Uyển, tiếp đó là nụ cười vẻ khiêu khích.
-Em nhất định phải dạy cho nó bài học, nó thật to gan, dám hại em qua khu B rồi tiếp cận Khiết Đạt.
Gia Uyển nói nở nụ cười độc ác, sau đó cúi chào người con gái đi nhanh ra khỏi quán bar, cô gái đó mỉm cười vẻ thích thú, kế hoạch thật sự dễ hơn cô tưởng, quá đơn giản để loại trừ cái gai trong mắt, vị trí trợ lí tuyệt đối cô phải nắm giữ.
Tay nắm chặt ly rượu, người con gái khẽ cười độc ác, khuôn mặt tuy ẩn hiện nụ cười qua ánh đèn nhưng sau đó là giọng nói đầy cai nghiệt
-Xin lỗi, có trách thì trách bản thân mày đi.