Chương 7
Tại văn phòng vẫn chưa có nhân viên nào đi làm, ngay khi bật đèn và bước vào chưa được bao lâu thì họ nhìn thấy giám đốc Kim hì hục chạy tới. Trưởng phòng Cha đã nắm bắt được mức độ nghiêm trọng của vẫn đề khi nhìn thấy bộ dạng hớt hải từ đầu tới chân, mặc nguyên bộ đồ đi tập rồi đội nón tới đây của giám đốc Kim.
"In Seop à, cậu đứng ở đây đợi một lát."
Giám đốc Kim nói với Choi In Seop rồi đi ngang qua hành lang tiến vào văn phòng. Kế đó, trưởng phòng Cha cùng Lee Woo Yeon cũng đi theo sau.
Sau khi xác nhận là đã đóng kín của phòng, giám đốc quay người lại, hỏi: "Lee Woo Yeon. Là cậu đúng không?"
"Gì cơ ạ?"
Lee Woo Yeon ngồi xuống ghế sopha nhìn giám đốc Kim với vẻ mặt, anh đang nói cái gì thế.
"Ngoài cậu ra thì còn ai vào đây nữa. Sao tự nhiên Kang Young Mo lại bị tấn công từ phía sau chứ?"
"Để xem nào. Có khi nào là bị cướp không?" Lee Woo Yeon qua loa trả lời. Đó không phải là một phản ứng bình thường khi nghe tin diễn viên đồng nghiệp đang quay phim cùng mình bị tấn công và đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Kể cả nửa câu không dùng kính ngữ đi chăng nữa thì hắn chưa bao giờ thốt ra câu lo lắng cho Kang Young Mo ra khỏi miệng.
"Kẻ cướp có bị điên không khi mà đánh người nổi tiếng ngay trung tâm thành phố hả?"
Lee Woo Yeon cười tươi, nói: "Chắc là một tên cướp bị điên thật rồi."
Giám đốc Kim hỏi thẳng: "Kang Young Mo làm gì khiến cậu nổi điên à?"
"Thì tiền bối Kang Young Mo đúng là có tài làm người khác nổi điên thật."
"Đúng. Đúng nhỉ? Kang Young Mo đụng chạm vào lòng tự trọng của cậu nên cậu mới thế đúng không? Kang Young Mo đúng là có chút đáng ghét mà. Nhỉ?"
Trước khi mọi việc trở nên lớn hơn, giám đốc Kim đã giả vờ xoa dịu Lee Woo Yeon vì anh muốn làm mọi cách để có thể giải quyết được vấn đề ngay luc này.
"Lúc diễn hay phun nước miếng đã chớ, hừm, miệng còn hôi, tính cách thì không tốt, giả vờ ta đây ghê lắm còn đáng ghét nữa."
Lee Woo Yeon đếm ngón tay liệt kê những điểm xấu của Kang Young Mo. Giám đốc Kim đứng đó mặt đen thui thành tâm hảo ý ra vẻ rất tán đồng ý kiến của hắn.
"Đ, đúng thế. Tôi cũng biết thừa là tính cách của cậu ta không tốt rồi. Vậy nên hai người nổi đoá lên rồi đánh nhau thành ra như vậy đúng chứ?"
Lee Woo Yeon ngước lên nhìn anh rồi đáp: "Đâu có đánh nhau đâu ạ?"
"Em với tiền bối Kang Young Mo đánh nhau á? Anh nghe ai nói vậy. Hôm qua bầu không khí vẫn rất tốt mà. Nếu anh cần người làm chứ thì em có thể đưa tất cả mọi người tới đây cho anh hỏi luôn."
"Nhưng mà sao Kang Young Mo lại thành ra như thế hả!"
"Làm ơn nhỏ tiếng lại đi ạ. Ai đó nghe thấy bây giờ."
Trưởng phòng Cha ra hiệu cho giám đốc Kim hạ giọng xuống. Giám đốc Kim dùng tay đấm bình bịch vào ngực mình rồi lấy nước ra khỏi tủ lạnh và uống một ngụm, anh nói: "Haiz... bắt đầu lại nào."
Giám đốc Kim chống tay lên bàn cố gắng bình tĩnh lại, anh hỏi: "Vậy nên không phải do cậu làm?"
"Đương nhiên rồi."
"Tại sao không phải."
"Giám đốc, em không phải người thuộc công ty mình à. Sao anh lại không tin lời em nói chứ?"
Ngay khi Lee Woo Yeon oan oan ức ức nói ra câu đó, giám đốc Kim và trưởng phòng Cha cùng lúc cắn môi nghĩ thầm, nếu là người như cậu thì cậu nhắm tin nổi chính cậu không!
"Nói lại cho chắc nào. Không phải cậu đúng chứ?"
"Không phải."
"Vậy thì ai mới được."
"Để xem nào. Chắc là cướp? Dạo này có rất nhiều tên cướp nhắm vào người say rượu. Hôm qua tiền bối uống hơi nhiều, anh ta mê man đến mức không thể giữ nổi cơ thể thăng bằng kia mà. Còn người quản lý thì bị anh ta đuổi về nhà mất rồi. Lúc tiền bối nói rằng sẽ tự biết đường lo liệu cho mình, lẽ ra em nên ở bên cạnh anh ta.
"Từ khi nào mà tấm lòng của cậu dành cho tiền bối chứa đầy lo lắng vậy..."
"Cứ cho là bắt đầu lo lắng từ hôm qua đi."
Một câu trả lời không hề giả trân chút nào. Giám đốc Kim đưa tay xoa xoa thái dương lắc đâu.
Trưởng phòng Cha như muốn xác minh lại một lần nữa, anh hỏi: "Thật sự không phải cậu đúng không? Lỡ như có một bài báo vớ vẩn nào đó tuồn ra là ăn cám. Giữa mấy thằng đàn ông đấm nhau toe mỏ thì còn bỏ qua được chứ đánh từ phía sau thì thôi rồi tiến không được lùi cũng không xong đâu. Thật sự, không phải cậu?"
"Em đã nói là không phải rồi mà."
Giám đốc Kim với vẻ mặt nhợt nhạt, cứng nhắc nói: "...Không bao lâu nữa là nhận thưởng rồi. Vạn nhất nếu là như thế thì không phải mỗi cậu tiêu đời đâu, tôi đây cũng ch.ết chắc luôn."
"Lẽ nào tên thủ phạm đó không kiểm tr.a CCTV mà cứ thế đánh lén sau lưng một người nổi tiếng ư? Nếu cứ thế đánh mà không kiểm tr.a thì thằng đó ch.ết cũng đáng đời lắm."
"........"
"........."
Chính là cậu ta. Cậu ta chính là thủ phạm!
Mặt giám đốc Kim và trưởng phòng Cha méo xệch nhăn nheo như giẻ lau nhà nghĩ thầm.
Lee Woo Yeon vừa đứng dậy từ chỗ ngồi, nói: "Vậy thì anh hãy liên lạc với đạo diễn thử đi. Có gì thì gọi cho em."
Giám đốc Kim không còn sức để nói thêm gì nữa, lắc lắc tay ý bảo hắn ra ngoài đi.
Choi In Seop đang ngồi trong góc văn phòng thì bật dậy khỏi chỗ ngồi khi thấy Lee Woo Yeon đi ra từ phòng giám đốc, cậu hỏi: "Ơ, như thế nào rồi ạ? Kang Young Mo có sao không ạ?"
"Để xem nào. Tôi cũng chưa được nghe chi tiết nữa."
"Ch, chắc là không ch.ết đâu nhỉ?"
"Sao có thể ch.ết được."
Lee Woo Yeon đã chú ý hành động để không làm lớn chuyện lên. Dĩ nhiên việc hôm qua có xác suất trở thành việc phiền phức khá cao nhưng giải quyết được Kang Young Mo cứ như nhổ được cái răng bị sâu vậy, tâm trạng hắn tốt lên và thoải mái hơn hẳn.
Và hơn hết.
"Nếu anh ta bị thương nặng thì làm sao bây giờ?"
Viền mắt sần sùi hiện lên vẻ lo lắng bất an như sắp khóc của Choi In Seop nằm trong tầm mắt của hắn. Lee Woo Yeon vươn tay ra nắm lấy cằm của cậu, hỏi: "Đã bôi thuốc chưa?"
"Vâng?"
"Bị bầm tím hết rồi."
Ngay khi tay hắn chạm vào, Choi In Seop chớp chớp đôi mắt với gương mặt sợ hãi. Lee Woo Yeon thoáng rơi vào trầm mặc hắn nghĩ, hoá ra tâm trạng khi trêu đùa động vật nhỏ là như thế này. Hắn vờ như không biết nhấn vào vết thương trên miệng khiến cậu nhăn mặt aiya một tiếng.
"Có vẻ như cậu vẫn chưa bôi thuốc. Để lại sẹo thì phải làm sao hả."
"Tôi không sao..."
"Nhưng tôi thì có sao đấy."
"....."
Tâm trạng của Lee Woo Yeon sau khi nói xong câu đó thực sự có sao thật. Nếu mổ xẻ những thứ cảm giác phức tạp của hắn ra mà nói thì Lee Woo Yeon ghét việc nhìn thấy vết thương trên mặt Choi In Seop. Không phải là vì tiếc nuối cho khuôn mặt xinh đẹp có vết thương. Trong giới nghệ sĩ, hắn đã gặp rất nhiều người có khuôn mặt đẹp nên hắn không nghĩ rằng ngoại hình của Choi In Seop là xuất sắc.
Mũi tròn, tàn nhang, khuôn mặt nhỏ, đôi mắt quá to thậm chí nhiều lúc trông có vẻ bất an. Nói một cách khách quan thì khuôn mặt không đẹp lắm. Tuy nhiên, ngay khi nhìn thấy vết xước ở đây, cảm xúc khó chịu trong lòng hắn dâng trào.
"Thuốc nằm ở trong cái tủ đằng kia."
Choi In Seop do dự một lúc, cậu khó khắm mở miệng: "Vâng. Tôi biết rồi. Nhưng mà chuyện đó..."
"Kang Young Mo... thật sự không sao chứ ạ?"
Lee Woo Yeon hừm một tiếng rồi nhẹ thở dài, hỏi: "Cậu thích tiền bối Kang Young Mo à?"
"Vâng?"
"Không phải cậu đã từng rất ghét người đó sao?"
Choi In Seop ngơ ngác một lúc trước câu hỏi đột ngột, cậu lắp bắp đáp: "Kh, không phải thích nhưng, cũng không... ghét đến nổi... à thì dĩ nhiên tôi ghét nhưng...."
Với người đang bị thương nằm trong bệnh viện thì việc thảo luận thích hay không thích đối với Choi In Seop có chút bất tiện. Dĩ nhiên để mà nói thì cảm giác của cậu đối với Kang Young Mo thì thiên về bên ghét nhiều hơn. Nhưng mà không đến mức cậu muốn giết quách anh ta hay là bỏ mặc không quan tâm anh ta sống ch.ết như thế nào.
"Ai nhìn vào lại tưởng cậu là fan của Kang Young Mo đấy. Nhìn cậu lo lắng chưa kìa."
"Cái đó..."
".......?"
Lee Woo Yeon thong thả chờ đợi câu tiếp theo từ Choi In Seop.
"Chỉ là... biết mặt nhau thôi."
Choi In Seop cảm thấy gánh nặng vì cậu nghĩ rằng do mình báo cáo trễ nên tình trạng của Kang Young Mo mới trở nặng hơn. Trên đường tới đây cứ nghĩ tới vì sự nghiệp báo thù của bản thân mà gây nguy hiểm đến tính mạng của người khác nó lại khiến cậu khó chịu hơn bao giờ hết.
"Cậu In Seop thật là..."
Lee Woo Yeon khẽ cười rồi nheo mắt mình khi nhìn thấy Choi In Seop dần hạ mắt một cách u sầu. Tim của Choi In Seop bất an đập thình thịch vì không biết Lee Woo Yeon sẽ nói cái gì.
Bỗng, giám đốc Kim mở cửa rồi vừa tiến tới vừa gọi tên cậu: "In Seop à! In Seop à!"
"Vâng! Giám đốc."
"Bây giờ trước tiên cứ gọi điện thoại tới đây...cái mặt cậu bị làm sao thế kia?"
Giám đốc Kim ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt của Choi In Seop. Lúc nãy vì không có thời gian thư thả nên anh ấy đã không kịp nhìn kỹ gương mặt của cậu.
"Tôi bị ngã ạ."
Giám đốc Kim liếc nhìn Lee Woo Yeon và nói: "Bị ngã thôi mà bị thương như thế kia? Nhìn cứ như cậu bị người ta đánh mà?"
Nếu là thằng đó thì lúc hắn không vừa ý hắn sẽ vờ như sai sót mà đấm vào mặt người ta. Ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, Lee Woo Yeon nhẹ nhàng nhăn mày tỏ ý anh hiểu lầm to rồi.
"Cậu ấy nói còn chưa bôi thuốc ấy."
"Phải bôi thuốc đi chứ. Có sẹo trên mặt bây giờ."
"Đúng đó. Cứ làm người ta lo."
Giám đốc Kim nghe được những thứ vốn không thể nghe được từ miệng hắn, anh liếc nhìn Lee Woo Yeon. Hắn vừa cười vừa hỏi ngược lại anh:
"Sao thế ạ?"
"Lo lắng...?"
"Tất nhiên phải lo rồi. Cậu ấy là ân nhân cứu mạng em mà. Cậu In Seop cứu em tận ba lần rồi đó."
"Kh, không phải. Chuyện đó.."
Choi In Seop phủ định lắc mạnh hai tay. Mỗi khi từ ân nhân phát ra từ miệng Lee Woo Yeon, cậu lại cảm thấy áp lực không thể nào diễn tả bằng lời. Bây giờ cậu sắp rời Hàn Quốc và còn phải tung nhược điểm của Lee Woo Yeon ra thì ân nhân cái gì chứ.
"Là ân nhân cứu mạng đó. Nếu trong trường hợp này đối tượng mà là con gái thì phải kết hôn để trả ơn rồi. Giám đốc nhỉ?"
Giám đốc Kim nhìn hắn với ánh mắt ghét bỏ.
Anh không thể nói trước mặt Choi In Seop rằng thật sự vô cùng may mắn khi cậu là con trai được.
"C, chắc vậy. Ờ dù sao thì In Seop, cậu gọi lại cho bên này nha. Sáng nay tin tức sẽ lên báo nên là dặn họ nếu phóng viên có gọi tới thì trả lời sao cho thoả đáng."
Choi In Seop lấy cuốn sổ tay ra, cầm bút bằng mấy ngón tay bị thương và điềm tĩnh viết công việc cần làm của mình.
"Chắc là một thời gian tới sẽ bận tối mắt cho mà xem. In Seop, cậu cũng chuẩn bị tinh thần đi. Mấy lúc thế này mà nói vớ vẩn một câu thì... à thì tuy cũng làm tốt như điên trong việc tạo dựng hình ảnh rồi."
Giám đốc Kim vừa lẩm bẩm một cách đau khổ vừa đứa cho cậu hết tờ giấy này tới tờ giấy kia. Lee Woo Yeon đứng bên cạnh nhìn theo Choi In Seop nhận nó, hắn nghĩ ra gì đó đột nhiên a một tiếng rồi vỗ tay vào nhau.
"Cậu đừng cất bút vội. Phải ký tên đã."
"Kí tên ạ?"
"Thì ký hợp đồng ấy. Cậu đã suy nghĩ thử chưa?"
"Vâng? Ah..."
Vì bất ngờ mà Choi In Seop đã trượt tay làm rơi đống giấy đang cầm. Cậu vừa nhặt những tờ giấy rải rác trên sàn nhà vừa cố gắng hết sức để không chạm mắt với Lee Woo Yeon. Lee Woo Yeon cúi xuống nhặt một tờ giấy rơi ngay chân mình và đưa cho Choi In Seop.
"Cậu vẫn đang suy nghĩ à?"
"...Vâng."
"Có gì cần phải suy nghĩ lâu đến vậy sao? Cậu không hài lòng về điều kiện ký hợp đồng? Vậy thì tăng lương thêm một chút."
"Gì?"
Lần này đến lượt giám đốc Kim bất ngờ hét lên. Điều kiện ký hợp đồng thời hạn ba năm đã được soạn thảo theo yêu cầu của Lee Woo Yeon tốt đến mức có thể nói là vô cùng đặc biệt. Ngay cả trưởng phòng Cha khi nhìn thấy mức lương được ghi trong hợp đồng cũng chậc lưỡi rồi nói rằng, tốt hơn hết thì đừng cho ai xem bản hợp đồng này.
Giờ lại bảo tăng thêm lương? Lee Woo Yeon bị điên rồi à?
Ngay khi nghe giám đốc Kim thét lên đầy kinh ngạc, Lee Woo Yeon dùng giọng điện nhẹ nhà khuyên bảo: "Giám đốc Kim. Để có thể níu giữ một người tốt ở bên cạnh thì tiền đâu phải là vấn đề đâu?"
Hắn đấm cả người khác rồi còn gì.
Lee Woo Yeon nuốt xuống lời nói trong lòng rồi nở một nụ cười mỉm.
Tuy việc Kang Young Mo lởn vởn trước mặt cũng rất khó chịu, nhưng việc anh ta liên tục quấy rối Choi In Seop thực sự đã làm cho Lee Woo Yeon bực mình. Trong lúc Kang Young Mo đi vệ sinh một lát tại bữa tiệc rượu, vì các nhân viên say rượu nên họ đã bày tỏ chuyện này chuyện kia một chút. Họ nói Kang Young Mo một khi đã chọc ghẹo trợ lý của các diễn viên khác thì sau khi quay phim xong, nhất định sẽ có một hoặc hai người trợ lý nghỉ việc nên hãy trông nom quản lý cho tốt vào.
Lee Woo Yeon cười cười nói vậy à rồi gật nhẹ tựa như tán đồng. Ngay thời điểm đó hắn đã quyết tâm rằng sẽ xoá sổ Kang Young Mo.
"Nếu cậu có mức lương mong muốn thì hãy nói cho tôi biết. Tôi sẽ bàn bạc với giám đốc và sẽ nâng lên."
"Không. Bây giờ cũng đủ rồi."
Không những đủ mà còn vượt quá nữa. Choi In Seop chỉ cảm thấy hoang mang và có lỗi với tất cả những gì cậu nhận được ở đây. Giám đốc Kim và trưởng phòng Cha so với những trợ lý khác họ đặc biệt đối xử tốt với trợ lý của Lee Woo Yeon là Choi In Seop cậu đây. Cậu sẽ không thể báo đáp lại tình cảm đó và sẽ cứ thế rời đi...
"Vậy thì khi nào cậu mới ký hợp đồng?"
Trong đầu Lee Woo Yeon dường như hoàn toàn không có suy nghĩ rằng Choi In Seop sẽ từ chối. Choi In Seop lẩm bẩm nói không biết nữa rồi rời khỏi chỗ ngồi.
Giám đốc Kim nhìn Lee Woo Yeon chậc chậc hai tiếng trêu chọc: "Lee Woo Yeon bị đá rồi. Hình như Choi In Seop không định ký tên thì phải?"
"Làm gì có chuyện đó."
"Nếu đã muốn ký tên thì ngay ngày nhận được hợp đồng đã ký luôn rồi. Không phải vậy sao?"
Trong câu này có một nửa là ý nói đùa. Giám đốc Kim nghĩ rằng Lee Woo Yeon sẽ cười tươi rồi nhẹ nhàng bỏ qua như mọi khi. Nhưng mà từ nơi Lee Woo Yeon vốn đang đứng đó, không có một âm thanh nào phát ra hết.
Giám đốc Kim cảm nhận được một luồng khí kì lạ, anh quay đầu lại kiểm ra thì bất ngờ hít sâu một hơi khi nhìn thấy mặt Lee Woo Yeon. Không phải đang cười, cũng chẳng phải đang tức giận, mà là một Lee Woo Yeon mặt lạnh tanh không chút biểu cảm nào đang đứng ở đó.
Thường thì trong lòng Lee Woo Yeon có thối như cái cống đi chăng nữa, nhưng bề ngoài hắn vẫn luôn tươi cười nên vẫn có thể nói chuyện mà không kiêng dè gì. Vậy mà bây giờ hắn lại bày ra bản mặt đó.
Lạnh gáy quá. Giám đốc Kim cảm giác như bản thân đang dõi theo khoảnh khắc Lee Woo Yeon đứng bên cạnh thoát khỏi phạm trù hiểu biết của con người.
"Làm sao có chuyện đó được. Cậu ấy là fan của em mà."
Khuôn mặt Lee Woo Yeon lại tràn đầy sinh khí. Giám đốc Kim hít sâu một hơi, anh cảm giác giờ mới thực sự là đang nói chuyện với người sống.
"V, vậy à. Ờ.. nhưng mà cậu...Kang Young Mo."
Giám đốc Kim và trưởng phòng Cha đã đối diện với nhau trong phòng giám đốc để thảo luận về biện pháp tự cứu. Tỉ như nếu thực sự Lee Woo Yeon đã đánh sau đầu của Kang Young Mo thì phải giải quyết ra làm sao, phải thuyết phục Lee Woo Yeon như thế nào để hắn ra đầu thú,... có lẽ Lee Woo Yeon sẽ không nghe lời của bọn họ, vân vân
Cuối cùng họ đi tới kết luận, Lee Woo Yeon không để lại bằng chứng, nên là tuyệt đối sẽ chẳng có việc hắn mò đầu đi tìm cảnh sát đâu.
"Làm sao bây giờ."
Giám đốc Kim bày ra vẻ mặt buồn bã, chạm vào bộ râu mọc rậm rạp vì vẫn chưa thể cạo được.
"Gì cơ."
"Kang Young Mo ấy."
"Làm gì mới được. Em là bác sĩ chắc?"
"......."
"Thì, chắc mua đoá hoa hồng đỏ rồi tới thăm bệnh."
"Lee Woo Yeon!"
"Hahaha, em sẽ không vậy đâu. Em sẽ tự biết đường lo liệu."
"Cậu đi đâu! Đi đâu thế hả!"
Khi Lee Woo Yeon thể hiện ý muốn rời đi. Giám đốc Kim đã hét toáng lên, giờ cứ nhìn từng hành động một của Lee Woo Yeon là anh lại thấy bất an.
"Đi chăm sóc da. Dạo này quay đêm nhiều nên da em thô ráp lắm. Lát nữa phóng viên sẽ ào ào kéo tới đó."
"......"
"Vậy gặp anh sau."
Khi nhìn thấy dáng vẻ phía sau của Lee Woo Yeon nhẹ nhàng vẫy tay và dần biến mất, giám đốc Kim nguyền rủa rồi lại nguyền rủa bản thân hồi xưa bỗng dưng nổi hứng casting một thanh niên tìm đến mà không có chút duyên cớ nào.