Chương 20

"Tôi sẽ ra ngoài rồi quay về ngay. Đừng có bày trò mà ở yên đó đi nhé."
Lee Woo Yeon vừa đi ra hướng cửa chính vừa nói với cậu. Lee Woo Yeon đã tuyên bố sẽ không cho Choi In Seop ra ngoài trước khi cậu trả lời. Lời nói của hắn là sự thật.


Choi In Seop vẫn chưa thể nhận lại quần áo từ hắn, cậu vẫn đang trong trạng thái quấn ga trải giường sinh hoạt. Phòng thay đồ nơi có quần áo của Lee Woo Yeon đã được gọi người tới tháo bản lề rồi thay bằng cửa sắt mất rồi. Là loại cửa mà dù có đập bằng búa 100 ngày cũng không nhúc nhích miếng nào.


Đã là ngày thứ ba rồi. Choi In Seop đang cố gắng chịu đựng.


Nếu bị một con hổ vờn chơi trong một thời gian, thì đến lúc nó nảy sinh chán ghét cậu sẽ bị nó cắn ch.ết, đến lúc nó đói thì nó sẽ vồ tới và nuốt cậu vào bụng nhưng tuyệt đối nó sẽ không bao giờ thả cậu ra. Vậy nên tuyệt đối không được tham gia vào trò chơi của hắn.


Ngoại trừ việc cậu không có quần áo mặc và không được tự do, thì cuộc sống ở đây không có gì bất tiện cả. Vì lịch trình bận rộn nên Lee Woo Yeon gần như luôn vắng nhà và Choi In Seop chỉ cần trông nhà một mình là được.


Vấn đề lớn nhất là cậu đã không thể gọi điện được cho ba mẹ trong bốn ngày rồi. Cậu đã hứa cứ ba ngày một lần, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cậu vẫn sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ, vậy nên cậu đã lo lắng không ít. Nếu có internet thì cậu sẽ gửi được mail, nhưng Lee Woo Yeon đã chặn mọi giao tiếp với thế giới bên ngoài rồi. Hắn khoá cả máy tính trong phòng thay đồ.


available on google playdownload on app store


Choi In Seop quấn tấm ga nằm trên ghế sofa. Cậu đói bụng nhưng cậu lại không có suy nghĩ muốn ăn gì đó, cậu chỉ đầu óc mơ màng nằm đó thôi. Lee Woo Yeon không chửi mắng hay đánh cậu như ngày hôm đó nữa. Thỉnh thoảng cách nói chuyện chỉ hơi hung dữ, gần giống với trước đây. Cũng có lúc Lee Woo Yeon đối xử với cậu dịu dàng đến mức cậu suýt quên đi sự thật rằng hắn là một con người đáng sợ.


"Jenny..."
Choi In Seop nhắm mắt lại và gọi tên của Jenny.


Sau khi cãi nhau ngày hôm đó, cậu đã không nói chuyện với Jenny. Mỗi đêm Jenny đến dưới cửa sổ rồi ném đá hoặc gọi tên Peter, nhưng cậu sẽ giả vờ không biết gì. Cậu không thể tha thứ được cho những gì cô ấy đã nói. Trong những lời nói đó, có một số sự thật sắc bén mà đến bản thân cậu cũng không muốn thừa nhận, cậu muốn giấu nó đi nên càng không thể chấp nhận được cô ấy. Bởi vì nếu làm như vậy thì có lẽ cậu phải thừa nhận những sự thật vốn đã bị cậu ngoảnh mặt làm ngơ.


Peter tiếp tục phớt lờ, sau đó cô ấy bắt đầu viết thư. Ban đầu nội dung thư rất bình thường chỉ là muốn cậu tha thứ cho cô ấy, nhưng nội dung của bức thư càng ngày càng hung dữ. Cô ấy khẳng định rằng tất cả những việc này đều là gian kế do Phillip bịa ra và bản thân cô ấy là một người đáng thương đã bị lừa dối. Peter đã phớt lờ bức thư đó. Jenny xem việc cô ấy bị từ chối thành sự lừa dối bịa đặt. Bức thư cuối cùng cô ấy gửi cho cậu đã chứa đầy lời nguyền và chửi rủa dành cho Phillip.


Và hai ngày sau khi cậu nhận được bức thư đó, Jenny đã tự sát. Mẹ cô ấy đã phát hiện ra cô ấy treo cổ tự vẫn trong phòng nên đã báo cảnh sát. Vì không ai tin lời nói của bản thân nên cuối cùng cô ấy đã chọn phương pháp đó. Cô ấy đã tiết lộ lý do mình tự vẫn ở trong bức di chúc.


Peter nghe được tin tức đó là lúc cậu tỉnh dậy ở phòng bệnh sau khi kết thúc thành công cuộc phẫu thuật lớn chỉ trong 13 giờ. Trước khi cậu kịp cảm nhận được niềm vui vì được sống thì nỗi buồn đã tới trước rồi. Đối với cậu, đó là tin tức tựa như bầu trời sụp đổ. Khi cậu vừa khóc nức nở vừa nói rằng thà cậu ch.ết cùng Jenny cho rồi thì nghe được một chuyện bất ngờ từ mẹ. Mẹ nói rằng thực ra tim của cậu đã ngừng đập do tổn thương mạnh trong quá trình phẫu thuật. Nhưng bằng một cách kỳ diệu nào đó, nhịp tim cậu quay trở lại vậy nên bây giờ cậu mới có thể ngồi đây. Và mẹ đã cho cậu nghe lời nhắn nhủ cuối cùng Jenny dành cho cậu.


"Jenny đã viết thêm vào cuối di chúc rằng hãy đưa trái tim của con bé cho Peter. Chắc là vì vậy đó. Tim của con đã ngừng đập nhưng nó bắt đầu đập lại có lẽ là do Jenny đã cho con trái tim. Con còn sống là nhờ Jenny cả đó. Vì vậy, con không được nói như vậy nữa. Làm ơn đừng nói như vậy."


Ngay khi nói xong câu đó, mẹ cậu nắm lấy tay cậu và khóc nức nở. Cậu cũng khóc theo. Bác sĩ đã dặn là không được quá sức nên trước khi được cho thuốc an thần và chìm vào giấc ngủ, cậu cứ thế ngồi khóc mãi.


Khi xuất viện và trở về nhà, có ai đó đã tìm đến cậu. Người phụ nữ mặc trang phục rách rưới đã giới thiệu bản thân là dì của Jenny. Là dì Spencer. Đó là người mà Jenny luôn nhắc đến mòn cả miệng. Vì đi du lịch châu Phi về nên dì ấy không thể kịp tham dự tang lễ của Jenny, dì ấy đã đưa nhật ký của Jenny cho cậu với đôi mắt rưng rưng. Sau khi nói rằng, sau này cậu hãy giữ thứ này thì tốt hơn và con bé cũng mong muốn như vậy thì dì Spencer leo lên chiếc xe màu xanh lam rồi đi mất.


Peter quay trở lại phòng rồi mở cuốn nhật ký ra. Trong này có ghi chép về cuộc sống hàng ngày của Jenny bằng chữ viết xấu đến khó nhìn ra. Những chuyện liên quan đến hoàng tử, việc cãi nhau với mẹ, câu chuyện về việc bị bạo lực ở trường. Đó là một loạt nội dung việc cô ấy muốn ch.ết, muốn ch.ết và mong muốn được ch.ết.


Thực tế hạnh phúc duy nhất cửa cô được ghi ở trong đó chỉ có thời gian trải qua với Peter. Ở cuối nhật ký được viết như thế này.
-Nếu Peter lại tin mình thêm một lần nữa thì mình có thể làm bất cứ thứ gì.-


Cậu nhận ra rằng cô ấy đã rơi xuống sự tuyệt vọng vì chính cậu đã buông tay cô ấy. Cậu cứ thế mất đi Jenny.
Choi In Seop dùng lòng bàn tay ấn vào mi mắt. Chỉ cần nhớ lại những chuyện ngày xưa thôi cũng đủ rơi nước mắt rồi.


Jenny đã viết nội dung nguyền rủa Phillip đầy khắp cuốn nhật ký. Vào cả cái ngày cô ấy kể về sự dịu dàng và cách cư xử thân thiện của hoàng tử, cô ấy cũng đã viết nhật ký thành Phillip phớt lờ bản thân và khiến cô khó chịu. Ban đầu cậu đã không tin nhật ký của Jenny. Thời gian càng trôi qua, việc quay lưng lại với sự cô đơn của Jenny càng trở nên khó khăn. Jenny mỗi khi viết nhật ký về Phillip cô đồng thời trút hết tình yêu và lời nguyền về hắn xuống cùng một lúc. Cô ấy nói rằng Phillp đang làm phiền cô, cách để thoát khỏi nỗi đau này chỉ có thể là giết hắn. Trong phần nhật ký viết vào ngày cuối cùng có ghi lời xin lỗi của cô dành cho Peter, hy vọng cậu tin cô, và muốn cậu trả thù Phillip vì hắn đã làm phiền cô ấy. Đó có phải là sự thật hay không thì chỉ có mình Jenny biết mà thôi.


Cô ấy đã ôm lấy sự thật đó rồi rời khỏi thế gian này, cậu chẳng thể làm gì khác ngoài việc tin vào điều đó.
Cậu chẳng thể làm gì cả.


Choi In Seop giơ tay che lấy khuôn mặt. Sự bất lực lúc đó và bây giờ giống hệt nhau. Hình ảnh bản thân hiện tại bị cởi sạch quần áo, không thể làm được bất kì chuyện gì chỉ nằm dài ra đó chính là bản thân cậu của lúc trước.


Cậu thầm tự hỏi, rốt cuộc là cậu đã làm gì vậy. Cậu đã làm gì nhỉ. Mang tiếng là tin lời Jenny rồi mới tới đây, vậy mà kết quả là tới đây rồi chỉ tổ gây hại cho người khác.
"Haiz... thật là..."


Thật câm nín làm sao, giờ đây cậu chỉ có thể ngồi ở nơi này gượng gạo nở nụ cười. Nếu kể chuyện này cho ai đó thì rõ ràng chỉ nhận được lại sự chế nhạo vì trên đời này làm gì có chuyện trả thù ngu ngốc như vậy đâu.
"Jenny à... mình đến để trả thù nhưng lại bị bắt rồi."


Sau khi nói nói ra câu đó cậu càng cảm thấy bản thân càng trở nên tồi tệ hơn. Cậu đã cần cù mài bén con dao để tiêu diệt quái vật nhằm báo thù rồi đuổi theo nó tới tận đây, nhưng cậu còn chưa kịp dùng thử con dao thì đã bị quái vật tước lấy vũ khí và biến cậu trở thành con tin của nó. Thậm chí thứ tồi tệ hơn là tâm của cậu lại rung động trước con quái vật đáng sợ đó, kết quả là dù đã đào bới ra được điểm yếu nhưng cậu lại muốn ôm nó trở về Mỹ.


Nếu viết chuyện này thành truyện cổ tích thì dù có bán 100 won một cuốn chắc cũng không bán được 5 cuốn đâu. Làm gì có câu chuyện ngu ngốc như vậy tồn tại ở trên thế giới này.


Choi In Seop kéo tấm ga lên trùm đầu lại, liên tục tự trách bản thân. Cứ như thế cậu nhắm mắt lại, được một lúc thì ngủ quên lúc nào không hay. Cậu mơ màng tỉnh dậy trong giấc mộng khi nghe thấy tiếng mở cửa, cậu cảm nhận được tiếng thở dài của người đàn ông trên đỉnh đầu mình.


"Không còn gì để nói luôn."
Cũng đúng. Hai người bây giờ hiển nhiên vẫn đang cãi nhau, vậy mà tan làm về nhà thấy đối phương cuộn chăn nằm ngủ trên ghế sopha ai mà chẳng thế.


Choi In Seop giả vờ ngủ và chờ mong Lee Woo Yeon rời khỏi chỗ này. Choi In Seop nghe thấy tiếng cửa nặng nề của phòng thay đồ mở ra. Cậu muốn cứ thế bật dậy chạy vào phòng thay đồ rồi lấy trộm bất kỳ bộ quần áo nào và bỏ chạy, nhưng cậu sợ hậu quả để lại. Không, chắc chắn là chưa chạy được mấy bước đã bị nắm tóc kéo lê lết trở về, và lần này cậu sẽ hoàn toàn bị nhốt trong phòng thay đồ luôn.


Choi In Seop thở dài, xóa bỏ giấc mơ ngắn ngủi về việc trốn thoát. Lee Woo Yeon không biết đã thay quần áo hay chưa, hắn đi ra phòng khách. Khác với dự đoán của Choi In Seop, cậu nghĩ rằng hắn sẽ tới tủ lạnh lấy nước uống và đi vào phòng, nhưng Lee Woo Yeon lại đi đến trước ghế sofa. Sau đó, hắn cứ thế ôm cậu lên.


Choi In Seop hét lên một tiếng trong lòng. Mỗi khi đầu ngón tay của Lee Woo Yeon chạm vào cơ thể, cậu vẫn còn ớn lạnh đến nổi da gà đầy người. Cậu muốn tránh việc bị hắn ôm trong vòng tay như thế này bằng mọi giá. Nhưng ngay từ đầu cậu đã giả vờ ngủ nên không thể nào vùng vẫy rồi thoát ra được.


Lee Woo Yeon đặt Choi In Seop lên giường. Cảm nhận được nhiệt độ của hắn nằm bên cạnh, thần kinh của cậu rơi vào trạng thái căng thẳng tột độ.
"Ngủ ngon."
Đèn trong phòng tắt. Choi In Seoo nín thở chờ đợi người đàn ông nằm bên cạnh ngủ. Ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Lee Woo Yeon.


Choi In Seop dùng đầu ngón tay kéo nhẹ tấm ga xuống rồi nhìn sang bên cạnh. Lee Woo Yeon nhắm mắt và ngủ say bên cạnh cậu. Choi In Seop từ từ đi xuống từ trên giường.
Rõ ràng ban nãy Lee Woo Yeon đã đặt điện thoại ở....
"...........!"


Choi In Seop sau khi phát hiện ra điện thoại di động của Lee Woo Yeon đặt gần bàn, cậu nhanh nhẹn cầm nó trong tay rồi chạy đi. Trước tiên cậu sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ, tuy không thể nói rằng....cậu đang sống tốt lắm nhưng cũng phải nói với họ đừng lo lắng cho cậu.


Choi In Seop nhanh chóng nhấn số điện thoại, cậu dùng tay che đi phần loa rồi cúi người xuống. Sau khi tiếng kết nối tín hiệu vang lên năm hoặc sáu lần, cậu nghe thấy giọng nói của mẹ cậu.
[Là con, Peter đây.]


Đúng như dự đoán, mẹ cậu đặt câu hỏi dồn dập với giọng nói đầy lo lắng. Choi In Seop cố gắng thì thầm nhỏ nhất có thể.
[Do có chút việc ạ, con sẽ quay về sớm thôi.]
[Con có v...!]
Có ai đó lấy điện thoại khỏi tay cậu từ trên cao.


[Cậu ấy có chút việc ở công ty nên trong một khoảng thời gian tới không thể quay về được ạ. Mong cô thông cảm. Vậy tôi xin phép cúp máy.]


Lee Woo Yeon kết thúc cuộc gọi bằng tiếng Anh trôi chảy, hắn nhấn nút nguồn điện thoại rồi ném nó lên ghế sofa. Choi In Seop nhìn Lee Woo Yeon với biểu cảm như nhìn thấy quỷ...À không, bây giờ Lee Woo Yeon còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Không biết hắn ra đây từ khi nào, đến cả bước chân cậu cũng chẳng nghe thấy...


"Tôi đã nói là cấm gọi điện thoại rồi mà nhỉ."
"T, tôi đã hứa với mẹ. Là phải gọi cho bà ấy bốn ngày một lần."
"Chuyện đó thì có liên quan gì đến tôi."
"Lee Woo Yeon cũng có mẹ mà, anh không thể hiểu điều đó cho tôi được sao ạ?"


Cậu dùng biện pháp cuối cùng, bất cứ ai nếu là con người đều sẽ có tình cảm với mẹ của mình.
"Tôi đã nói chuyện điện thoại với mẹ, ừm, xem nào, hình như đã hơn 4, 5 năm rồi thì phải?"
"........."


Hắn là đối tượng không có cảm xúc con người. Choi In Seop xốc lại tinh thần trong nỗi tuyệt vọng, cậu kéo kéo tầm ga trải nhàu nát lên.
"Đừng có hành động như gái chưa chồng thế. Vì ngay cả khi nhìn thấy cơ thể cởi trần của cậu tôi cũng không cứng nổi đâu."
".........!"


Choi In Seop cúi đầu xuống, khuôn mặt cậu đỏ rực lan tới tới tận mang tai. Nhìn thấy cậu như vậy, nụ cười kỳ lạ lan rộng trên môi Lee Woo Yeon.
"Gì đây? Cậu thật sự vẫn còn trinh? Cậu chưa từng làm với ai sao?"
"..........."
"Có vẻ như cậu muốn làm với tôi nên mới giữ trinh tiết sống cho tới tận bây giờ à."
"Kh, không..."


Nói một cách nghiêm túc thì không phải vì muốn làm với Lee Woo Yeon nên mới thủ thân tới tận bây giờ. Mà là vì cậu không được yêu thích nên cậu chưa từng được thử hẹn hò với ai một lần nào cả, và cứ thể cậu thủ thân sống tới bây giờ.
"Cậu In Seop thích tôi ở điểm nào vậy?"
"........"


Choi In Seop ngậm chặt môi và quay đầu sang bên cạnh. Nhưng Lee Woo Yeon lại vươn tay ra và cố định đầu của cậu về phía mình.
"Thích tôi ở điểm nào?"
Trong đôi mắt đầy ý cười của Lee Woo Yeon, một luồng khí lạnh dữ dội lóe lên.


Choi In Seop đã nghĩ rằng nói cái gì cũng được, cậu nhất định phải trả lời hắn nên cậu đã thật thà đáp lại: "Vai ạ."
"Tại sao?"
"...Vì nó rộng."
"À, vậy nên lần trước..."
Không biết là Lee Woo Yeon nhớ tới chuyện gì vui mà hắn bỗng cười tươi nói: "Cậu có muốn tôi đút nó vào không?"


"..........!"
"Thật đáng tiếc. Nếu cậu mà là phụ nữ thì tôi có thể sẽ chiều theo ý của cậu rồi đút nó vào trong cậu một lần đấy."
"T, th, thôi khỏi ạ."


Cậu muốn thoát khỏi bầu không khí này. Choi In Seop nắm lấy tấm ga trải rồi đi đến ghế sofa. Nhưng Lee Woo Yeon lại kiên trì theo sau cậu, hắn hỏi: "Cậu đã bao giờ nghĩ về tôi và làm chuyện đó chưa?"
"..........!"
"Cậu vừa tưởng tượng vừa làm như thế nào?"
"T, tôi không làm. Chuyện đó."


Cậu dứt khoát lắc đầu nhưng Lee Woo Yeon còn không thèm giả vờ là đã nghe thấy.
"Cậu tưởng tượng được tôi đút vào phía sau cậu à? Chắc cậu vừa suy nghĩ như thế vừa giải quyết nhu cầu của bản thân nhỉ?"


Choi In Seop ngồi ở góc ghế sofa, cậu kéo tấm ga trải lên đến tận đầu và bày tỏ ý định không muốn nói chuyện thêm nữa. Lee Woo Yeon nắm lấy tấm ga. Choi In Seop cố gắng hết sức để bảo vệ tấm ga, nhưng cậu không phải là đối thủ có thể thắng nổi sức mạnh của hắn nên ngay lập tức cậu vuột mất tấm ga vào tay của Lee Woo Yeon.


Choi In Seop toàn thân trần trụi vùng vẫy như bị rơi xuống nước cố níu lấy phần góc của tấm ga để che cơ thể lại. Lee Woo Yeon đẩy cậu ra rồi nói: "Trả lời đi, rồi tôi sẽ đưa cho cậu."
"T, tôi không làm. Tôi không, không có, suy nghĩ như vậy."
"Tại sao không? Cậu thích tôi đến như vậy mà."


Trong suốt ba ngày im lặng Choi In Seop đã thầm nghĩ, Lee Woo Yeon hóa ra vẫn giữ lại lòng tự trọng cuối cùng cho cậu. Nhưng cậu vừa mới nhận ra sự thật rằng đó là một sự nhầm lẫn lớn.


"Không lẽ, chắc cậu không định nói rằng cậu đang yêu một tình yêu thuần khiết ở cái tuổi này đâu ha? Cũng đúng, làm gì có chuyện đó. Vì lúc đó cậu cũng ʍút̼ dương vật của tôi ngon lành đến vậy cơ mà."


Lee Woo Yeon thản nhiên thốt ra những lời nói thô tục. Nói với chất giọng không thể nào ngọt ngào và dịu dàng hơn khiến cho sự khác biệt giữa nội dung quá lớn nên nghe có vẻ phi thực tế.
"Xin lỗi nhé. Vì In Seop mà tôi đang ngủ lại bị đánh thức nên tâm trạng không được tốt cho lắm."


Giọng nói không có chút thành ý xin lỗi nào.
"Xin lỗi ạ..."
"Nhờ cậu mà tôi còn chẳng thể đưa phụ nữ về nhà nên bực bội lắm."
"Vậy thì cứ thả tôi ra..."
"Mẹ kiếp, khi tôi còn nói lời hay ý đẹp thì cậu im miệng đi nhé."


Lee Woo Yeon ném tấm ga mà hắn đang cầm xuống sàn. Vai Choi In Seop giật một cái, cậu nhanh chóng lùi cơ thể về góc ghế sofa.
"Làm thế nào để tôi tin cậu và cứ thể thả cậu đi hả."
"V, vậy làm sao anh có thể tin tưởng tôi rồi để tôi quay lại làm trợ lý chứ?"


Mặc dù cậu sợ muốn ch.ết như cậu nhất định phải nói ra câu đó.
"Vậy nên tôi mới nhờ cậu làm sao để tôi tin tưởng cậu đi rồi còn gì."
"........."
"Cậu hãy thuyết phục tôi tin rằng những lời cậu nói là thật đi. Bằng mọi giá, không từ thủ đoạn, phương pháp nào hết."


"Tại sao... Anh lại như vậy? Nếu....tôi khiến anh... nghĩ rằng tôi... thích anh Lee Woo Yeon.... thì sẽ có gì khác đi cơ chứ."
Giọng nói hỗn loạn của Choi In Seop đặt ra câu hỏi lượn lờ trong đầu cậu suốt mấy ngày hôm nay. Lee Woo Yeon ngồi xuống cạnh In Seop, nói: "Để xem nào."


Trong trạng thái không một mảnh vải che thân, mỗi khi Lee Woo Yeon di chuyển Choi In Seop lại căng thẳng đến mức tim đập thình thịch.
Lee Woo Yeon lẩm bẩm một mình với vẻ mặt không vừa ý: "Có gì sẽ khác đi nhỉ?"
"........."
Tiếng hét oan ức vang lên trong lòng Choi In Seop, cậu mới là người muốn hỏi hắn câu đó mà.


Lee Woo Yeon cứ nhìn chằm chằm vào Choi In Seop rồi lặp đi lặp lại câu hỏi sẽ có gì thay đổi. Vì thực sự tò mò về chuyện đó, thêm việc cậu không thể hiểu được Lee Woo Yeon đang nghĩ gì càng làm cậu thêm nóng ruột nóng gan.


Ngồi dựa lưng vào ghế sofa, Lee Woo Yeon chìm vào suy nghĩ của chính bản thân một lúc lâu. Rốt cuộc thì đôi mắt cười mềm mại đó của Lee Woo Yeon cũng đã quay trở lại, hắn nhìn cậu rồi nói: "Tôi cũng tò mò không biết sẽ có gì khác đi, vậy nên hãy thử một lần xem sao."






Truyện liên quan