Chương 22
Cậu gõ cửa hai lần thì nghe thấy tiếng nói "Vào đi". Chỉ cần nghe thấy giọng nói đó thôi cũng khiến dạ dày Choi In Seop quặn đau khủng khiếp.
"Tiền bối. Cơ thể anh ổn chứ?"
Lee Woo Yeon bước vào phòng bệnh, hắn cất tiếng hỏi thăm bằng giọng nói dịu dàng. Kang Young Mo cổ bị bó bột đang nằm trên giường lập tức nhăn mặt khi nhìn thấy Lee Woo Yeon, anh ta hỏi: "Gì vậy, tại sao cậu lại đến đây?"
"Tiền bối thì đang bị thương và dĩ nhiên việc tìm đến thăm bệnh là đạo lý nên làm của hậu bối mà."
Khi Lee Woo Yeon đưa giỏ trái cây mà hắn mang đến ra, người chăm sóc bệnh nhanh chóng nhận lấy rồi đặt lên bàn.
"Miệng thì nói là đạo lý hậu bối, vậy mà giờ mới mò đến? Hậu bối thật tuyệt vời quá nhỉ. Đó là gì vậy, tại sao cậu ta cũng bò tới tận đây?"
Kang Young Mo một mặt nhăn nhó nhìn Choi In Seop.
"A, anh có sao không ạ?"
"Gì? Tới để ngắm cảnh à?"
"Tôi đến... để thăm bệnh."
Choi In Seop đứng nép ở góc tường, cậu cố gắng tránh xa Kang Young Mo nhất có thể.
Cứ hễ nhìn thấy Kang Young Mo và Lee Woo Yeon ở cạnh nhau là cậu nhớ đến bộ dạng của Lee Woo Yeon khi đi ra từ con hẻm, nó khiến cậu không thể nào kiểm soát được biểu cảm trên gương mặt mình.
Khi Lee Woo Yeon bảo cậu cùng đi thăm bệnh Kang Young Mo với hắn, Choi In Seop đã hoài nghi rằng không biết tai cậu có bị hỏng chỗ nào hay không. Nhìn dáng vẻ phía sau của Lee Woo Yeon lúc hắn lựa giỏ trái cây, cậu đã nghĩ rằng có thể Lee Woo Yeon không hẳn chỉ là người xấu.
Kang Young Mo vừa chỉ vào chậu hoa nhỏ mà Choi In Seop đang cầm vừa hỏi: "Rồi nó là cái gì nữa?"
"À, đúng rồi. Đây là quà thăm bệnh."
Choi In Seop khe khẽ nói, cậu cẩn thận đặt chậu hoa nhỏ mua từ cửa hàng hoa bên dưới xuống bàn.
"Vứt đi. Cái chậu hoa rẻ tiền đó, cậu đang đặt ở đâu vậy hả. "
Thấy Kang Young Mo tính tình cáu kỉnh gắt gỏng cả lên, người chăm bệnh có khuôn mặt vàng vàng nhanh chóng đem chậu hoa đặt ở trong góc khung cửa sổ. Trong phòng bệnh có rất nhiều chậu hoa đắt tiền được gửi tới từ PD và các quan chức truyền hình khác nhau.
Choi In Seop cảm thấy rằng thà là một Kang Young Mo trong ngoài như một, dễ đoán dễ biết dễ tránh, còn đỡ hơn là một Lee Woo Yeon không biết trong lòng đang nghĩ cái gì.
"Anh nghe qua chuyện về bộ phim chưa?"
"Tôi nghe rồi."
Đạo diễn, đài truyền hình và các quan chức của các nhà đầu tư đã tập hợp lại để thảo luận sôi nổi về việc ngoại trừ Kang Young Mo bị thương thì các diễn viên khác vẫn phân vai bình thường, hay là lùi lịch quay lại cho tới khi Kang Young Mo hồi phục. Với lập trường bên phía đạo diễn và đài phát sóng thì là vì không thể trì hoãn việc quay phim vô thời hạn nên họ muốn mời các diễn viên khác, còn về phía lập trường của các quan chức nhà đầu tư thì muốn Kang Young Mo tiếp tục diễn. Đó là kết quả đương nhiên vì công ty Kang Young Mo trực thuộc đã đầu tư vào bộ phim này. Lập trường được chia làm hai và hiếm khi ý kiến không được thu hẹp lại nên dự kiến sẽ gặp khó khăn trong việc quay phim. Lúc đó, Lee Woo Yeon chỉ ngồi yên lắng nghe đã cất giọng tuy điềm đạm nhưng lại đầy kiên quyết, hắn nói: "Nếu tiền bối Kang Young Mo không diễn tiếp thì tôi cũng sẽ xin rút khỏi bộ phim này."
Đạo diễn chăm chăm nhìn hắn với biểu cảm, cậu vừa nói cái quái gì thế. Sau đó những người khác cũng đã ngăn cản Lee Woo Yeon, nhưng hắn lại thản nhiên nói: "Nếu đã đi chung một thuyền thì phải đi cùng nhau đến cuối cùng mới được chứ. Giờ cũng bắt đầu quay phim rồi, tôi nghĩ ở thời điểm hiện tại chúng ta không nên đổi diễn viên. Và tôi nghĩ rằng nhân vật Lee Won Sik của bộ phim này, ngoài tiền bối Kang Young Mo ra thì không còn ai hợp hơn nữa."
Cuối cùng, việc quay phim đã bị trì hoãn cho đến khi Kang Young Mo rời khỏi giường bệnh. Đương nhiên phía đài truyền hình đã náo loạn một hồi vì phải lên lịch lấp đi chỗ trống do bộ phim này gây ra. Mọi việc chấp dứt bằng biện pháp đẩy bộ phim sẽ tiếp nối phát sóng sau bộ phim này lên, vậy nên bộ phim đó cũng phải rục rịch vội vội vàng vàng vào quay.
Kang Young Mo sau khi nghe được một loạt chuyện này, biểu cảm đầu tiên của anh ta chính là "Lee Woo Yeon điên rồi à?". Mối quan hệ giữa hai người ở trường quay nhìn bề ngoài thì không có vấn đề gì đặc biệt, nhưng để mà nói là tốt đẹp thì dù có xé rách miệng cũng không nói ra được. Kang Young Mo thì lần nào cũng gây chuyện còn Lee Woo Yeon lại giả vờ nhẹ nhàng đối đáp nhưng hắn tuyệt đối không bao giờ nhún nhường. Kang Young Mo là người hiểu rõ điều đó hơn bất kì ai. Trực giác mách bảo anh ta tuy rằng ngoài mặt Lee Woo Yeon luôn cười cười nói nói nhưng thức ra bên trong lại một bụng dạ đen tối.
"Rốt cuộc cậu đã nghĩ gì mà lại muốn cùng tôi tiếp tục quay vậy?"
"Tôi muốn kết thúc bộ phim này cùng với tiền bối."
"Tại sao? Cậu sợ nếu không phải là tôi thì sẽ không có tỷ lệ người xem cao?"
"Đương nhiên là lý do đó rồi."
Cả hai đều nhìn mặt nhau rồi nở nụ cười. Choi In Seop đứng bên cạnh đổ đầy mồ hôi lạnh, cậu cảm tưởng như sức lực của mình đang dần bị hút cạn.
"Dù sao thì thật may mắn khi thủ phạm đã bị bắt."
"Đúng vậy. Nhưng mà cái tình cờ này cũng trớ trêu quá rồi. Tên tội phạm đã đánh cậu lại đánh luôn cả tôi à? Có tin nổi không?"
"Đúng thế. Còn có cả những sự tình cờ như thế này luôn nhỉ."
Kang Young Mo nhìn chằm chằm vào Lee Woo Yeon. Anh ta tin chắc rằng rõ ràng là Lee Woo Yeon đang giở trò gì đó.
"Tôi nhận ra rằng trên thế giới này không có việc gì gọi là tình cờ hết. Có đi chăng nữa thì cũng chỉ là sự tình cờ giả tạo."
"Sao vậy? Rõ ràng là có mà. Tình cờ* đây này."
Lee Woo Yeon chỉ ngón tay vào hắn rồi nở nụ cười. Kang Young Mo nhìn hắn với vẻ mặt cậu đang nói cái quái gì vậy.
"Hahaha. Thật may mắn khi nhìn thấy tiền bối khoẻ mạnh như thế này. Tôi thấy nhẹ lòng hơn rồi."
"Cái gì? May mắn?"
Trạng thái hiện tại của Kang Young Mo đến nằm cũng không thể nằm được tử tế, cổ thì bị bó bột và chân thì gãy mất một cái. Với tình trạng đó mà Lee Woo Yeon lại nói vô cùng may mắn rồi còn cảm thấy được nhẹ nhõm.
"Trong mắt cậu, như thế này là may mắn à?"
"Ý tôi là thật may mắn khi anh chỉ bị thương như vậy, ban nãy tôi nói sai rồi."
Choi In Seop nhận ra rằng lời nói đó không phải là sai lầm mà là ý định thật sự của hắn. Kang Young Mo không thể chế ngự được tính khí, mặt anh ta giận đỏ tía cả lên nhìn chằm chằm vào Lee Woo Yeon. Ngay khi phát hiện ra Choi In Seop đang lo lắng bất an đứng bên cạnh thì anh ta nhắm mũi tên công kích qua phía cậu.
"Này. Cậu đi mua nước uống cho tôi."
"Vâng? Anh uống gì..."
"Cửa tiệm ở dưới tầng hầm bệnh viện bán nước ép trai cây ngon nên xuống đó mua một ly đi. Bỏ si rô ra."
"Anh muốn uống loại nào?"
"Dâu tây."
Kang Young Mo mặt dày sai cậu chạy việc vặt, đến tiền còn không thèm đưa cho cậu. Khi Choi In Seop định rời khỏi phòng bệnh thì Lee Woo Yeon đã nắm lấy cánh tay của cậu.
"Tôi sẽ đi mua."
"Vâng?"
"Cậu ở đây đi."
"Không. Tôi sẽ..."
Đôi mắt đang cười của Lee Woo Yeon hiện lên ánh nhìn lạnh lẽo. Vai Choi In Seop run rẩy, cậu khẽ gật đầu với hắn.
"Mua nước ép dâu cho anh là được đúng không?"
"Đúng rồi. Thích làm gì thì làm đi."
Bất cứ ai trong hai người đi ra ngoài, Kang Young Mo cũng đều không quan tâm. Khi Lee Woo Yeon ra khỏi phòng bệnh, cảm giác gượng gạo trong phòng bệnh càng làm Choi In Seop đổ nhiều mồ hôi lạnh nhiều hơn. Cái lúc ngay cả người chăm sóc bệnh cũng đứng dậy xin phép đi dùng bữa một lát thì cậu đúng là muốn ngất xĩu tới nơi luôn.
Khi Choi In Seop đứng trong góc phòng không biết phải làm gì thì Kang Young Mo gọi cậu: "Này."
"Vâng?"
"Hôm đó, cậu đã nói với Lee Woo Yeon về việc cậu bị đánh à?"
"Tôi không có nói."
Chuyện ngày hôm đó Choi In Seop đã không nói gì hết. Khi Lee Woo Yeon hỏi cậu đã bị ai đánh, cậu chỉ trả lời rằng mình đã bị ngã mà thôi. Cậu không biết hắn có tin chuyện đó hay không nhưng trước hết thì Choi In Seop đã không hề nói gì cả.
"Không phải cậu đã nói với Lee Woo Yeon sao? Vậy nên tên khốn đó mới đưa bọn đâu đâu tới đánh sau lưng tôi, không phải vậy à?"
"Tôi thật sự không nói gì cả."
Choi In Seop căng thẳng đến mức đổ đầy mồ hôi lạnh. Cậu thầm nghĩ, biết thế thì thôi cậu thà đi mua 100 ly nước ép rồi cầm lên đây cho rồi. Cái tai hoại không đâu này là sao chứ.
"Vậy à? Nếu mà cậu nói ra thì đừng tưởng còn có thể đặt chân lên thế giới này nữa."
"...Tôi biết rồi."
Bây giờ trong lòng cậu chỉ muốn van xin nài nỉ anh ta làm ơn, hãy làm cậu biến mất khỏi thế giới này luôn đi.
Lúc đó, bỗng dưng Kang Yong Mo cáu gắt mắng: "Aiz, mẹ kiếp."
"Anh bị đau ở đâu à? Tôi có nên gọi y tá đến không?"
"Này, có một bình nước tiểu ở dưới đó. Đem đi rửa rồi cầm tới đây."
Choi In Seop vừa cầm bình nhựa nhỏ đặt dưới giường vừa hỏi: "Dưới giường ạ?"
"Đúng rồi. Đi rửa sạch rồi mang lại đây."
"Vâng."
Mặc dù tâm trạng của cậu không tốt lắm, tuy nhiên vì đối phương là bệnh nhân nên cậu đã nghĩ lại rằng đương nhiên cậu phải giúp. Thế nhưng, Kang Young Mo lại tiếp tục yêu cầu vô cùng trơ trẽn.
"Hứng nước tiểu đi."
"Vâng?"
"Tôi nói cậu hứng nước tiểu đi."
"Tôi gọi y tá tới nhé?"
"Chờ tới bao giờ nữa. Tôi sắp ra tới nơi rồi."
"Người chăm sóc bệnh..."
"Làm gì có chuyện người nổi tiếng để cho người chăm bệnh nhìn thấy cái đó được? Tuy mấy người chăm bệnh là người nhận tiền để làm những việc đó nên không sao, nhưng cậu biết bọn họ nhiều chuyện tới mức nào không?"
"Vậy trợ lý của anh đi đâu rồi..."
"Đuổi rồi, bực mình quá. Làm cái gì vậy hả? Hứng nước tiểu nhanh."
".........."
Choi In Seop nghĩ, biết vậy đi mua nước ép trái cây cho rồi. Lẽ ra mình phải là người đi mua.
Choi In Seop một mặt đầy gượng gạo kéo đồ bệnh nhân của Kang Young Mo xuống rồi đặt bình đựng nước tiểu vào chỗ đó.
"Này, thằng ngu ch.ết tiệt kia. Làm cho đàng hoàng đi. Nó chảy ra ngoài hết rồi kìa."
Bỗng nhiên Kang Young Mo nổi giận làm Choi In Seop giật hết cả mình, cậu một lần nữa đẩy miệng bình tới chỗ đó của anh ta.
"Quay đầu đi."
"Vâng..."
Dù sao thì đó cũng là cảnh tượng mà cậu không muốn nhìn thấy nên Choi In Seop sớm đã ngoan ngoãn quay đầu sang phía bên kia rồi. Cậu nghe thấy tiếng chất lỏng chảy vào cái bình rỗng.
Xấu hổ quá.
Choi In Seop cố gắng nghĩ tới chuyện khác và chờ đợi thời gian không vui vẻ này trôi qua càng nhanh càng tốt. Đúng lúc đó cửa phòng bệnh mở ra, Lee Woo Yeon một tay cầm lon đồ uống quay lại.
"Vì hết trái cây tươi rồi nên..."
Thấy Lee Woo Yeon nhìn hai người với ánh mắt ngạc nhiên, Kang Young Mo nổi giận và hét lên: "Gì thế? Cậu không gõ cửa à? Tên ch.ết tiệt không có chút lịch sự. Đóng cửa lại đi."
"Xin lỗi."
Khi Lee Woo Yeon tiến vào, Choi In Seop càng trở nên nan giải hơn bao giờ hết. Kết quả sau khi Kang Young Mo đi xong, từ việc giúp hắn chỉnh lại quần áo, đến việc đem bình tiểu đi rửa sạch đều trở thành phần việc của cậu
Dẫu thế, vì giữ lịch sự với bệnh nhân cậu vẫn vừa giúp hắn sửa lại quần áo vừa hỏi: "Anh có thấy khó chịu ở đâu không?"
"Cậu đúng thật sự không biết xấu hổ là gì mà."
"......"
"Nếu là tôi, ai mà nhờ tôi hứng nước tiểu thì tôi sẽ đi lên mặt nó luôn. Hahhaha."
Kang Young Mo đang cười lớn thì không biết có phải anh ta cảm nhận được cơn đau từ cổ hay không mà mặt nhăn lại một đống.
"Mẹ kiếp, thật tình. Cái lũ kia dù có mài ra uống cũng không thấy đủ. Những thứ rác rưởi đó dám đánh tôi ư. Tại sao lại bò vào thế giới của người khác rồi làm loạn vậy chứ? Bực bội quá."
Lee Woo Yeon, cái tên dù có mài ra uống cũng không thấy đủ, thứ rác rưởi bò vào thế giới của người khác nhẹ nhàng tán đồng: "Đúng nhỉ."
"Nhưng mà đã làm trợ lý thì phải không có lòng tự ái, không có mặt mũi như thế này mới đúng chứ. Dạo gần đây mấy đứa nó chẳng có chút ý chí quyết tâm nào nên cứ được thời gian là lại nghỉ việc."
Choi In Seop khẽ thở dài khi nghĩ tới mới vừa nãy chính miệng Kang Young Mo còn nói vì bực bội nên đã đuổi việc trợ lý của mình.
Thật may mắn vì đã bình yên vô sự, nhưng cậu thực sự ghét người này.
Lúc đấy Kang Yoong Mo bỗng nhiên không biết vừa nghĩ ra được cái gì, anh ta một bên khúc khích cười một bên nói: "Lee Woo Yeon, cho tôi mượn trợ lý của cậu đi."
"Hả? Ý anh là sao?"
"Tôi thấy hơi bất tiện khi không có trợ lý. Chắc là sẽ tìm ngay thôi. À thì, thằng nhóc này vừa nghe lời lại còn ngoan ngoãn nữa, đúng chuẩn cảm giác là trợ lý luôn."
Kang Young Mo hất cằm về phía Choi In Seop.
"Không được. Đây là trợ lý của tôi."
Lee Woo Yeon nở nụ cười từ chối. Nếu là trước đây thì trong lòng cậu có thể sẽ ủng hộ cho Lee Woo Yeon, nhưng đối với Choi In Seop của hiện tại thì Kang Young Mo hay là Lee Woo Yeon đều giống nhau.
"Cậu cũng hay đổi trợ lý ngay mà. Cái thứ ngu ngốc không biết xấu hổ như cậu ta bóc lột là vừa đẹp luôn."
Choi In Seop bất ngờ trở thành một tên ngốc không biết xấu hổ nhưng cậu một câu cũng không thể nào phản bác lại được. Đừng nói là tên ngốc vô liêm sỉ, giờ có bị nói là kẻ ngu đần thì cậu cũng không có gì để nói cả.
"Cho tôi mượn 3 tuần, à không, 1 tháng thôi. Để tôi sai chạy việc vặt."
"Tôi không thích."
Trước lời đề nghị được đưa ra Lee Woo Yeon không phải nói đùa lại như không được, không đâu, mà là cứng rắn trực tiếp nói không thích. Ngay lúc đó, Kang Young Mo hung hãn mở to mắt, anh ta hét: "Gì? Không thích?"
"Vâng. Tôi không thích."
"Bây giờ cậu đang nói không thích với tiền bối đấy à? Cậu không thích cho tiền bối đang bị thương mượn trợ lý ư? Ha, thật là, dạo này giới diễn xuất thoải mái hơn rồi à? Hả? Cậu xem tiền bối như đầu b**i chứ gì?"
Đó là một logic lạ lùng. Choi In Seop cảm thấy bồn chồn khi thấy Kang Young Mo đang bắt đầu gây rắc rối. Cậu hiện tại chỉ mong muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi khó chịu này.
"Làm sao mà tôi cho anh mượn trợ lý được."
"Cậu có nhiều trợ lý khác mà."
"Như lời tiền bối nói đó, anh cũng có nhiều trợ lý khác mà. Tôi chỉ có mình In Seop thôi."
Tôi chỉ có mình In Seop thôi.
Mặc dù cậu biết rằng không có ý nghĩa gì trong câu nói đó nhưng mặt Choi In Seop vẫn nóng bừng cả lên.
"Sao cậu ta lại đứng đó rồi đỏ bừng hết cả mặt lên vậy? Không lẽ hai người thực sự là mối quan hệ như thế à? Tởm vãi."
Nụ cười đê tiện lan rộng trên môi Kang Young Mo. Lee Woo Yeon vừa cười vừa trả lời: "Làm sao có thể chứ?"
"Thật sự không phải vậy sao? Vậy nên cậu mới không cho tôi mượn? Đm, cậu sợ tôi ăn thằng khốn kia hay gì?"
Sự mỉa mai của Kang Young Mo ngày càng dữ dội hơn. Choi In Seop cảm thấy bị xúc phạm, cậu cúi đầu xuống và cầu mong cho cuộc thăm bệnh này nhanh nhanh kết thúc.
"Tiền bối, anh đùa hơi quá rồi đó. Ngày hôm đó tôi cũng đã nhờ anh rồi mà."
Lee Woo Yeon cười cười nắm lấy tay Kang Young Mo. Nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt hắn biến mất. Khuôn mặt vô cảm như tờ giấy trắng trơn, hắn nhìn Kang Young Mo và nói: "Tôi mong anh sau này hãy cẩn thận một chút."
Giọng nói nhẹ bẫng tựa như chú bướm đậu trên cành hoa, nhưng sống lưng của Choi In Seop lại buốt hết cả lên khi cậu nhìn ra được ý nghĩa thật sự ẩn giấu bên trong lời nói đó.
Lúc Kang Young Mo trợn mắt hét lên, cái gì? Thì biểu cảm tươi cười đã quay trở lại trên gương mặt hắn.
"Dù sao thì anh cũng đừng làm phiền In Seop quá. Ngày hôm đó tôi cũng đã nói rồi nhưng mà, cậu ấy là trợ lý của tôi."
"Mẹ kiếp, ngày hôm đó thì tôi biết cái gì chứ. Say quá nên tôi còn chẳng nhớ mình đã nói cái gì nữa là, làm bực hết cả mình mau cút đi."
Kang Young Mo hất tay ý bảo hai người đi ra ngoài.
"Vâng, vậy tôi xin phép đi trước. Mong anh giữ gìn sức khoẻ."
Lee Woo Yeon chào Kang Young Mo mặt đang nhăn lại một cục rồi đi ra khỏi phòng bệnh. Choi In Seop cũng cúi đầu xuống rồi rời khỏi chỗ đó. Những bệnh nhân, hộ sĩ đi bộ trên hành lang ai ai cũng thì thầm to nhỏ rồi quay sang nhìn hắn.
Bình thường Lee Woo Yeon sẽ đưa mắt chào hỏi vừa phải mới mọi người, nhưng hiện tại bước chân của Lee Woo Yeon rất nhanh. Choi In Seop thở hổn hển đi theo sau, cậu nhận ra rằng tâm trạng của Lee Woo Yeon đang khó chịu.
Ngay cả lúc đi thang máy xuống, có người giả vờ biết hắn nhưng Lee Woo Yeon chỉ máy móc gật đầu, không còn cư xử dịu dàng như mọi hôm nữa. Đi đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, Lee Woo Yeon hối thúc Choi In Seop đang bước ngắn bước dài đuổi theo sau hắn: "Nhanh tới đây."
Choi In Seop đã cố gắng hết sức để đi theo rồi. Nhưng sau đó, gần giống như là cậu đang chạy theo sau Lee Woo Yeon mới đúng. Chiếc xe benz được đậu ở góc, Choi In Seop đang định lên ghế lái thì bị Lee Woo Yeon nắm tay kéo lại.
"............?"