Chương 26
"Tôi đưa anh đến trung tâm thể hình nhé?"
Đây là câu hỏi mà cậu có thể đặt ra được với hắn vì cậu biết thói quen mỗi khi lịch trình kết thúc sớm của Lee Woo Yeon là sẽ tới đó. Nhưng câu trả lời của Lee Woo Yeon lại nằm ngoài dự đoán của cậu.
"Cậu In Seop lên trước đi. Tôi đi làm chút việc rồi về sau."
Cậu có chút hoài nghi không biết là cậu có hiểu sai ý của hắn hay không, Choi In Seop cứ thế ngồi ngẩn ra ở ghế lái cho dù xe đã tắt máy.
"Sao thế? Cậu định đi theo à?"
"Không ạ... nhưng mà tôi ở một mình cũng được sao?"
Kể từ sau ngày hôm đấy, lịch trình thì đương nhiên đi cùng nhau rồi nhưng đến khi cậu làm cả những việc nhỏ nhặt Lee Woo Yeon vẫn luôn kè kè bên cậu. Vì hắn tin rằng nếu để cậu ở một nơi mà hắn không nhìn thấy thì không biết chừng cậu sẽ làm ra chuyện gì đó.
"Đi lên rồi ngoan ngoãn trông nhà đợi tôi. Những suy nghĩ không đâu, chính bản thân cậu biết rõ nhất là không làm thì sẽ tốt hơn nhỉ."
"Vâng...tôi biết rồi."
Lee Woo Yeon xuống xe trước, hắn chuyển sang xe của mình và cứ thế lái xe đi ra khỏi bãi đậu xe. Choi In Seop khi rời khỏi ghế lái vẫn ngơ ra một đống, cậu nhìn chằm chằm chiếc xe của Lee Woo Yeon đi xa dần.
Đứng một mình trong thang máy đi lên tầng 49, Choi In Seop đã nghĩ rằng liệu đây có phải là một cơ hội hiếm có khó tìm dành cho cậu hay không. Nhưng sau khi cậu nhớ tới việc nếu cậu biến mất thì sẽ có những gì xảy ra với Choi In Seop vô tội kia thì chân của cậu không khỏi run rẩy. Trên hết, cả chứng minh thư lẫn hộ chiếu của cậu đều nằm sâu trong két sắt của Lee Woo Yeon nên không thể vào về Mỹ ngay được.
"Sẽ lại bị tóm ngay thôi."
Dù cậu có thờ ơ nhắm mắt rồi chạy trốn thì chẳng có gì đảm bảo được rằng Lee Woo Yeon sẽ không thể tìm thấy cậu. Nếu hắn lại tìm đến nơi cậu lẫn trốn như ngày hôm đó nữa, thì cậu nghĩ rằng trái tim khó lắm mới bình ổn trở lại này của cậu sẽ dừng lại ngay đêm đó luôn cho mà xem.
Cậu nhấn mật khẩu y như Lee Woo Yeon đã chỉ rồi mở cửa vào nhà. Choi In Seop mỉm cười cay đắng khi nghĩ đến khả năng thích ứng giữa con người với nhau.
Cũng chẳng phải cậu bị hội chứng stockholm*, cậu chỉ đến để trả thù thế nhưng lại thành ra thế này thì nên gọi là gì nhỉ. Không biết chừng nó sẽ trở thành một lý thuyết mới trong giới học thuật cũng nên.
*Stockholm: Hiện tượng tâm lý không bình thường khi nạn nhân đồng cảm, bị cảm hóa bởi kẻ phạm tội.
Choi In Seop cởi giày ra rồi đi vào nhà. Thường thì cậu hay về cùng Lee Woo Yeon, nhưng hôm nay lại về có một mình khiến cậu cảm thấy căn nhà càng lớn thêm một bậc.
Cứ vài ngày một lần người dọn dẹp sẽ đến dọn dẹp nhà cửa nên nơi này luôn sạch sẽ. Dẫu thế Choi In Seop vẫn nhìn xung quanh xem có gì để cậu dọn dẹp hay không, cậu gấp gọn mấy tờ báo lộn xộn để trên bàn, cũng sắp xếp lại mấy cái gối ở trên sô pha.
Sau khi tắm xong và bước ra ngoài, cậu lại thấy một vài thứ cần sắp xếp lại nên cứ thế đi đi lại lại trong phòng khách một hồi. Làm xong hết việc thì Choi In Seop nhanh chóng trở nên nhàn rỗi. Trước đây cậu hay dành thời gian để sắp xếp và ghi chép lại thông tin liên quan đến Lee Woo Yeon, nhưng bây giờ thì cậu không cần phải làm như vậy nữa.
"Haiz..."
không biết bao lâu rồi cậu mới lại giết thời gian theo cách này. Bỗng dưng lại rảnh rỗi quá mức như thế này. Ngay cả khi bật TV lên và chuyển kênh liên tục đi chăng nữa thì sự hứng thú cũng nhanh chóng biến mất vì không có chương trình cậu đang xem. Cậu đứng trước kệ sách suy nghĩ xem có nên đọc sách không, nhưng nó không phải sách của cậu, cũng không có chủ nhân của nó ở đây, vậy nên cậu nghĩ rằng cậu không nên tùy tiện chạm vào nó.
Hết cách cậu chỉ đành đi qua đi lại trong nhà, lượn tới trước két sắt cậu nắm lấy tay cầm rồi bắt đầu lắc nó.
"Không lí nào lại mở được nó cả..."
Điện thoại cậu thì Lee Woo Yeon cầm theo, hắn chỉ trả lại cho cậu khi nào có điện thoại liên quan tới công việc hoặc lúc cậu định kỳ ba ngày một lần gọi cho ba mẹ mà thôi. Thật ra thì dù có điện thoại đi nữa cậu cũng chẳng có ai để gọi. Không có bạn bè ở Hàn Quốc, cũng chẳng có bạn thân. Không còn nơi nào khác để cậu đi hết.
Không phải quá lời khi nói rằng cuộc sống ở Hàn Quốc của cậu chỉ phụ thuộc vào Lee Woo Yeon. Mặc dù không thể biết được điều này có ý nghĩa tốt hay là xấu, nhưng kết quả bây giờ khi nhìn lại xung quanh thì thứ còn sót lại chỉ có mình Lee Woo Yeon.
Choi In Seop nhìn đồng hồ. Cậu đã rất ngạc nhiên khi nhận ra rằng cậu mới về nhà chưa đầy một giờ. Cậu thầm tự hỏi, hóa ra một tiếng đồng hồ vốn dĩ dài như vậy sao.
"Khi nào anh ấy mới về..."
Nói ra hết rồi cậu mới chợt tự nhận thức được điều mình vừa nói, Choi In Seop ngạc nhiên khựng lại một chút lấy tay bị miệng. Như thể cậu đang chờ đợi Lee Woo Yeon về nhà vậy. Thật may là không có ai nghe thấy. Giống như bị ai đó phát hiện ra tâm tư thật sự của bản thân, mặt Choi In Seop nóng bừng cả lên. Cậu giơ tay lên đánh mạnh vào má mình.
"Tỉnh táo lại đi. Choi In Seop."
Cứ hễ được Lee Woo Yeon đối xử tốt một chút là cậu lại mất hết tỉnh táo như thế này. Cậu tự nhủ bản thân không được như thế này nữa. Lee Woo Yeon là một tên xấu xa, cực kì xấu xa, à không, phải là một con người kỳ lạ xấu xa đến mức không thể nào diễn tả bằng lời nói mới đúng.
Dù vậy hắn cũng đối xử tốt với cậu.
Trừ những lúc Lee Woo Yeon nói bậy hoặc thể hiện tính cách thật ra thì thời gian còn lại hắn đối xử với cậu tốt hơn rất nhiều so với trước đây. Là những chuyện nhỏ nhặt đến mức không quan tâm thì sẽ không thể nào nhận ra được, nhưng nói chung là đối xử với cậu rất ân cần. Không cho cậu bưng đồ nặng. Cũng thông báo cho bên văn phòng chỉnh sửa thời gian lịch trình thành cố gắng kết thúc trước nửa đêm. Dĩ nhiên nó chỉ có khả năng khi việc đấy không nằm trong phạm vi công việc của bộ phim đang quay mà thôi. Đối với một người nửa đêm tan làm sáng sớm đi làm như Choi In Seop mà nói thì gần đây đúng là thoải mái hơn hẳn. Nếu là trước đây khi đợi Lee Woo Yeon ghi hình thì cậu sẽ thường bỏ bữa nhưng hiện tại thì gần như không có chuyện đó. Cậu luôn luôn có thời gian nghỉ ngơi khớp với giờ dùng bữa. Thỉnh thoảng hắn cũng chuẩn bị bữa sáng cho cậu vào những ngày không có lịch trình. Thậm chí hắn sẽ mua bất cứ thứ gì cho cậu nếu cậu cần. Tất cả quần áo và giày dép mà cậu đang mặc đều là Lee Woo Yeon mua cho cậu ở trung tâm thương mại. Lee Woo Yeon đã đối xử tốt với Choi In Seop đến mức khiến cậu tự hỏi liệu cậu cứ sống một cuộc sống xa hoa như thế này cũng được sao. Hôm nay khi dùng chung ô, Lee Woo Yeon thậm chí còn ôm chặt lấy vai của cậu.
Choi In Seop tự sờ vai mình rồi thở ra một hơi.
...Lee Woo Yeon đừng có chọc ghẹo cậu thì tốt biết mấy.
Choi In Seop lắc đầu, cậu đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Mặc dù không biết khi nào Lee Woo Yeon sẽ quay về, nhưng với suy nghĩ muốn rủ hắn ăn cơm chung nên hiện tại cậu đang đứng trong nhà bếp luôn rồi. Kỹ năng nấu nướng của cậu tuy không phải rất giỏi nhưng cậu vẫn có thể đơn giản chuẩn được bị ít salat và nước sốt mì Ý. Mì thì cậu định đợi Lee Woo Yeon về rồi mới luộc.
Cậu bày biện đồ ăn ra bàn trong bếp rồi lần nữa nhìn đồng hồ. Choi In Seop một mình ngồi nhai salat đợi Lee Woo Yeon về. Ngay khi nghe thấy âm thanh cửa mở khoá, Choi In Seop đứng bật dậy chạy ra trước cửa.
"Anh về r..."
"Ai vậy?"
Lee Woo Yeon về nhà rồi. Bên cạnh còn dẫn theo một cô gái mặc trang phục rực rỡ.
Baek Hee Jin. Choi In Seop biết, cô là một diễn viên trước đây từng dính scandals với Lee Woo Yeon một thời gian.
"Là trợ lý."
Lee Woo Yeon trả lời rồi tiến vào nhà.
"Tôi về nhà để thay đồ một lát."
"Vâng..."
Trong khi Lee Woo Yeon bước vào phòng thay đồ, Baek Hee Jin cũng cởi giày ra, cô bước vào nhà và bắt đầu nhìn xung quanh.
"Nhà anh Woo Yeon sạch sẽ thật đấy. Ai nhìn vào lại tưởng anh ấy đang sống cùng một cô gái mất."
"Haha, có người quét dọn riêng nên vậy đó ạ."
Cô ấy vừa nhìn Choi In Seop vừa hỏi: "Trợ lý cũng quét dọn à?"
"Không, tôi chỉ là sắp xếp lại...một chút thôi."
"Thì ra là vậy. Hai người sống cùng nhau à?"
"...Vì có chút chuyện nên sống cùng một thơi gian ngắn."
"Thì ra đó là lý do tại sao anh ấy lại muốn gặp nhau ở bên ngoài."
Baek Hee Jin tự nói một mình, Choi In Seop nghe thấy vậy cũng chỉ cúi đầu xuống. Cô ấy nhìn vào kệ sách bao phủ mặt tường ở phòng khách cất tiếng cảm thán.
"Có vẻ như Lee Woo Yeon rất là thích sách. À, tôi cũng biết tác giả này. Cuốn sách này thú vị lắm."
Cuốn sách mà cô ấy chọn là cuốn sách mà Lee Woo Yeon chưa đọc được vài trang đã nói sách gì như rác rồi ném đi. Choi In Seop đang nghĩ có nên nói cho cô biết hay không nhưng sau cùng thì cậu vẫn là ngậm chặt miệng.
Lee Woo Yeon mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, đeo cà vạt lên cổ hắn vừa cài nút áo vừa cười tươi khi nhìn thấy cuốn sách mà Baek Hee Jin đang cầm.
"Đó là một cuốn sách thú vị."
"Vâng. Em đã ngồi yên tại chỗ đọc hết nó một mạch luôn. Vốn dĩ em không hay đọc sách, nhưng có vẻ đúng sở thích của em thì phải."
"Vậy à."
Lee Woo Yeon vừa cài nốt nút áo sơ mi vừa đáp. Choi In Seop chỉ yên lặng đứng đó cúi đầu vân vê vạt áo cứ như thể cậu là người phạm lỗi gì đó.
"Sau này nếu có sách muốn đọc thì em có thể tới đây mượn được không?"
"Được thôi."
Tuy rằng Lee Woo Yeon sảng khoái đáp lời nhưng thực chất hắn không bao giờ gặp gỡ một người phụ nữ đến tận hai lần. Khi Baek Hee Jin nhìn quanh kệ sách và âm thầm tự lập một danh sách riêng xem cô nên mượn sách gì vào lần tới, thì Lee Woo Yeon đã quay đầu lại nhìn Choi In Seop.
"Cậu ăn chưa?"
"Vâng. Bây giờ tôi đang định..."
Lee Woo Yeon liếc nhìn lên bàn.
"Cậu định ăn hết một mình à?"
Lee Woo Yeon biết rõ sự thật rằng những món ăn được chuẩn bị trên bàn đều là phần của hai người nhưng hắn vẫn hỏi cậu như thế. Choi In Seop chỉ biết nhẹ gật đầu.
Lee Woo Yeon cười cười nói: "Ăn nhiều quá thì sẽ khó tiêu đấy, lúc đó lại ngủ không được. Ăn vừa đủ thôi."
"Nhanh đi thôi nào."
Baek Hee Jin đặt cánh tay của mình lên cánh tay của Lee Woo Yeon nũng nịu nói. Lee Woo Yeon chỉ vứt lại cho cậu một câu là trông nhà cẩn thận rồi rời đi.
Nghe thấy giọng nói của hai người dần nhỏ đi sau cánh cửa, Choi In Seop nở một ngụ cười cay đắng.
Lại nữa.
Lần nào cũng vậy. Nếu Lee Woo Yeon đối xử tốt với cậu một chút thì cậu sẽ không biết thân biết phận mà tự mình phấn khích... Sau đó kết quả sẽ thành ra như thế này.
Choi In Seop một mình ngồi lại vào bàn rồi ăn hết số salat còn lại. Cậu định luộc mì Ý nhưng khẩu vị ăn uống của cậu đều mất sạch cả rồi, vậy nên Choi In Seop đem phần nước sốt đổ hết đi. Lúc cậu dọn sạch sẽ xong bàn ăn thì cũng là lúc cậu phát hiện ra bản thân mình đang khóc.
"Mình chán ghét lắm rồi, thật đấy..."
Nếu cứ nhận huấn luyện lặp đi lặp lại thì đến chó hoặc khỉ đều có thể học hỏi được, trong khi đó cậu là con người nhưng lúc nào cũng thất vọng và nản lòng cùng một sự việc. Choi In Seop vào căn phòng mà Lee Woo Yeon đã dành ra cho cậu sử dụng. Cậu kéo chăn lên đến tận đầu và nằm xuống sàn.
Cậu thầm nghĩ, hay là cậu cứ thế chạy trốn cho rồi. Cậu không thể sống ích kỷ được sao? Cậu không thể sống mà chỉ làm những gì cậu muốn sao.... Chắc là không thể rồi. Trong cái thời điểm cậu đã lôi người khác vào chuyện của bản thân rồi thì cậu không thể nào cứ thế một mình bỏ trốn được. Dẫu vậy nhưng cậu vẫn ghét lắm. Dù sao thì Lee Woo Yeon cũng sẽ không tin cậu, hắn chỉ làm theo ý mà hắn muốn thôi và rõ ràng sau này....
"........!"
"Cậu làm gì ở đây thế?"
"Sao lại...."
"Tôi để quên cái gì đó nên mới quay lại. Cậu không nghe thấy tiếng tôi gọi à?"
Vì cậu đóng cửa rồi còn trùm chăn nên cậu không nghe thấy tiếng chân hắn bước vào. Lee Woo Yeon thú vị chăm chú nhìn Choi In Seop người đầy mồ hôi nước mắt ướt nhèm nằm co ro trong chăn.
"Sao lại khóc rồi?"
"......."
"Tại tôi ngủ với phụ nữ nên cậu mới thế à."
"Không ạ. Chỉ là tôi có chút sầu muộn nên mới vậy."
Dù cậu đã cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nhưng bộ dạng hiện tại vẫn rất buồn cười. Choi In Seop kéo tấm chăn mà Lee Woo Yeon đang nắm.
"Anh đừng để ý."
Lee Woo Yeon khẽ cười vì câu nói chèn thêm của cậu. Choi In Seop cảm nhận được trái tim mình thắt chặt khi nghe thấy tiếng cười đó. Dù bản thân cậu có làm gì đi nữa thì cuối cùng Lee Woo Yeon cũng chỉ coi tất cả những điều này như một trò đùa mà thôi.
Buông lời nói trêu đùa cậu, đối xử thân thiện với cậu và cả những lúc yêu cầu cậu làm những hành động kì lạ cũng chỉ là những hành động không có chút suy nghĩ đặc biệt nào mà thôi. Giống như sự thân thiện lúc đó mà Phillip còn chẳng thể nào nhớ nổi đã dành cho Peter, hoàn toàn không là gì cả.
"Tôi thì để ý đó."
"..........."
"Vì để ý nên nên tôi mới đưa phụ nữ đến khách sạn chứ. Có phóng viên đi theo nên tôi không hay đến khách sạn cho lắm. Tôi đã bảo cô ta chờ ở dưới nhưng cô ta vẫn đi theo tôi. Chắc là cô ta đi theo để giám sát xem tôi còn giấu cô nào khác hay không, đúng là ngu ngốc."
Choi In Seop không có ý định cười nhạo cô ấy. Bởi vì nếu nói là ngu ngốc thì cậu hay cô ấy đều giống hệt nhau mà thôi.
"Tôi biết rồi."
Choi In Seop cố tình trả lời cứng nhắc, cậu một lần nữa giấu mình trong chăn. Lee Woo Yeon mở tấm chăn ra.
"...Tại sao anh lại cứ như vậy?"
"Tôi khác với In Seop, nếu trong một thời gian dài không làm thì bụng dưới của tôi sẽ căng lên đến mức phát đau."
"........"
"Tôi phải xả nó ra. Không phải là dùng tay hay dùng miệng xả, mà là phải bắn ra trong một cái lỗ đúng nghĩa."
Choi In Seop vẫn chưa quen với hình ảnh một Lee Woo Yeon gương mặt ôn hoà và nhã nhặn lại phun ra những lời thô tục như vậy. Cậu cảm thấy như mình đang xem một cảnh phim kì lạ được lồng riêng tiếng.
"Đây là lý do tôi đi làʍ ȶìиɦ. Dẫu vậy thì vì nghĩ cho In Seop nên tôi mới định ra ngoài làm đó."
"...Vâng, làm vui vẻ rồi quay về nhé."
Choi In Seop khó hiểu, tại sao người này lại nói với cậu rằng hắn sẽ đi làʍ ȶìиɦ. Không nhất thiết phải nói ra thì cậu cũng biết được mà.
Choi In Seop dồn sức để lấy tấm chăn ra khỏi tay Lee Woo Yeon. Nhưng Lee Woo Yeon vẫn không chịu thả lỏng bàn tay đang nắm chặt tấm chăn.
"In Seop à, cậu vì tôi nên mới khóc đúng không?"
"Không ạ. Chỉ là tôi có hơi u sầu nên mới thế thôi."
"Ban nãy tâm trạng cậu tốt lắm mà. Nghe thấy tiếng mở cửa liền chạy tới. Chạy đến tận hành lang như một chú chó."
"..........."
"Làm cả đồ ăn để đợi tôi nhưng sau đó tôi lại cùng người phụ nữ khác ra ngoài mất, vậy nên cậu mới khóc à?"
Lee Woo Yeon khẽ chậc lưỡi, hắn đưa tay lau những giọt nước mắt rơi đầy trên gương mặt của cậu. Bàn tay vuốt ve trên gương mặt cậu rất đỗi dịu dàng nhưng Choi In Seop đã quyết tâm không được rung động nữa.
"Không phải vì thế nên tôi mới khóc đâu."
"Cậu đúng là khóc vì tôi mà. Cậu sợ tôi làʍ ȶìиɦ với phụ nữ."
"....Không phải ạ."
"Làm sao? Không phải In Seop thích tôi à? Vì cậu thích tôi, nên bây giờ mới đang làm loạn còn gì."
"Anh đi đi ạ. Vị kia đang chờ anh đó."
Choi In Seop đang cố gắng nằm xuống một lần nữa thì bị Lee Woo Yeon nắm chặt cánh tay. Hắn nói: "Cậu đừng giả vờ là mình trưởng thành nữa. Hãy thành thật mà nói rằng cậu khóc như một đứa trẻ chỉ vì muốn làʍ ȶìиɦ với tôi đi xem nào."
"Cái gì...! Không phải như vậy."
Cậu không biết cái kết luận đó của hắn bằng cách nào và từ đâu mà ra, nhưng nó khiến cậu bối rối đến mức đỏ bừng cả mặt. Giọng nói của cậu run run.
"Không phải, không phải đâu. Không đâu....anh đi đi."
Cậu cứ thế muốn nằm xuống sàn rồi chìm vào giấc ngủ, nhưng Lee Woo Yeon không thả cánh tay mà hắn đang nắm của Choi In Seop ra.
"Thế thì sao cậu lại khóc sướt mướt vậy hả."
".........."
Biểu cảm Lee Woo Yeon nhìn thấy trước khi đóng cửa và đi ra ngoài của Choi In Seop đã chọt trúng chỗ bực của hắn. Đến mức người phụ nữ ngồi bên cạnh đang nói chuyện phiếm nhưng hắn tuyệt nhiên không nghe lọt nổi tai câu nào. Kết quả là hắn đã nói với cô rằng để quên chút đồ rồi vòng xe về.
Vì không nhìn thấy bóng dáng của Choi In Seop đâu nên hắn mới bước vào phòng xem thử thì thấy Choi In Seop trùm chăn kín mít nằm thành một đống.
Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt Choi In Seop đỏ ửng lên vì nhịn khóc, phía dưới của Lee Woo Yeon siết sao căng cứng. Đây cũng chính là cảm giác của hắn trong suốt đoạn đường ngồi trong xe về nhà.
Nếu muốn loại bỏ cảm giác nặng nề này thì không còn cách nào khác ngoài việc phải đàng hoàng đút vào trong rồi bắn ra. Việc mượn miệng hoặc tay của Choi In Seop để giải tỏa dục vọng cũng khá là hấp dẫn, nhưng chỉ với mức độ đó thì không thể giải quyết được hoàn toàn. Cảm giác hơi thiêu thiếu.
Đó là lý do tại sao hắn liên lạc với phụ nữ. Hắn cần một nơi để đút vào và giải toả dục vọng.
Nhưng khi thấy bộ dạng Choi In Seop một mình trùm chăn khóc thút thít vì biết được chuyện đó, hắn lại thấy không hài lòng chút nào.
Lee Woo Yeon nhăn mày suy nghĩ một lúc, sau đó dường như đã quyết tâm, hắn hỏi cậu bằng chất giọng không khác gì mọi hôm.
"In Seop, vậy thì cậu làʍ ȶìиɦ với tôi nhé?"
Choi In Seop ngơ ngác ngước nhìn Lee Woo Yeon. Đôi khi hắn có hay nói đôi ba lời khó hiểu nhưng chưa bao giờ nó lại khó hiểu tới mức này.
Lee Woo Yeon khuôn mặt không chút ý cười, hắn nghiêm túc hỏi cậu: "Choi In Seop, tôi hỏi là cậu có làʍ ȶìиɦ với tôi hay không."
"...Vâng?"
Lee Woo Yeon ép Choi In Seop đứng dậy. Sau đó hắn vươn tay ra rồi mò mẫm nơi nằm giữa hai mông của cậu.
"Bây giờ, tôi đang hỏi là cậu có muốn tôi đút dương vật của tôi vào phía sau của cậu hay không."
Không còn lời nào có thể giải thích dễ hiểu hơn thế này nữa. Nhưng Choi In Seop lại chớp chớp mắt bày ra biểu cảm như thể vừa bị đánh mạnh một đòn vào gáy, cậu không thể nào tiếp thu được lời nói của Lee Woo Yeon.
Dường như dù hắn có nói gì đi chăng nữa thì Choi In Seop cũng không thể nào tiếp nhận được tình huống này. Lee Woo Yeon thoáng nhăn mày, hắn chọt tay vào má cậu hỏi: "In Seop à, vậy cậu nói chuyện này thôi. Cậu có muốn tôi đưa cô gái đó đến đây và đi vào giường của tôi ngay trước mặt cậu hay không?"
Phía dưới của hắn trở nên nặng nề hơn so với lúc nãy. Giờ thì làm gì còn tâm trạng nào mà đi khách sạn nữa. Lee Woo Yeon nắm lấy cằm của Choi In Seop và hung dữ dồn ép cậu.
"Tôi hỏi là cậu có muốn nhìn thấy tôi ngủ với phụ nữ trước mặt cậu không. Không muốn thì cứ nói không muốn, chuyện khác tôi sẽ tự biết đường lo liệu."
"...Không muốn..."
Choi In Seop ngơ ngác lắc đầu. Đó không phải là điều mà cậu mong muốn. À không, phải nói là ghét mới đúng. Cậu chịu đủ vất vả chạy tới đây không phải để nhìn thấy hình ảnh đó.
"Được rồi, tốt thôi."
Lee Woo Yeon lấy điện thoại ra khỏi túi và gọi cho người phụ nữ đang chờ ở trong xe. Hắn nói rằng vì có việc rất gấp nên bây giờ hắn phải đi ngay, không thèm nói thêm một lời xin lỗi nào nữa cả chỉ nói xong câu đó rồi cúp máy.
Lee Woo Yeon ném đại điện thoại ra chỗ khác, hắn kéo cánh tay của Choi In Seop ra khỏi phòng.
"Anh, anh đang làm gì..."
"Rõ ràng chính In Seop đã lựa chọn. Bây giờ tôi cần một nơi để đút vào, và tất nhiên In Seop sẽ là người giúp tôi."
"Tại sao lại là tôi, tôi không thích. Kh..."
Cậu bị ném lên giường. Choi In Seop nhìn thấy Lee Woo Yeon đóng cửa lại và bắt đầu cởi quần áo, cậu sợ hãi bật dậy.
"Cậu đi đâu."
"Tôi không làm."
"Tại sao?"
"Không thích làm."
"Làm sao?"
"T, tất nhiên là..."
"Sao nào?"
Lee Woo Yeon hỏi. Khuôn mặt hắn chính là biểu cảm thực sự không thể nào hiểu được.
"Tại sao lại không thích? In Seop, cậu thích tôi kia mà."
"..........."
Lee Woo Yeon vừa cởi từng nút áo sơ mi ra vừa nói: "Cậu không thích tôi làʍ ȶìиɦ với người phụ nữ khác, và tôi làʍ ȶìиɦ với cậu thì cũng không được. Ở đâu ra có cái đạo lý ích kỉ như vậy."
"A, anh Lee Woo Yeon như thế này đâu phải vì anh muốn làm với tôi?"
Choi In Seop cố sống cố ch.ết tìm ra lý do nhằm ngăn cản Lee Woo Yeon.
"Anh Lee Woo Yeon, ý tôi là, anh đâu có muốn làm chuyện đó với tôi đâu."
"Sao cậu lại nghĩ như vậy?"
"Tất nhiên..."
Cậu nghĩ rằng Lee Woo Yeon thích phụ nữ. Việc đã xảy ra trước đây chỉ giống như một trò đùa tàn nhẫn của hắn nhằm khơi dậy sự nhục nhã trong cậu mà thôi. Nhưng đây là việc không thể xem như trò đùa được.
"Ý cậu là nếu tôi nói tôi muốn làm với cậu, vậy thì tôi có thể làm đúng không?"
"Ý tôi là..."
Lee Woo Yeon à ha một tiếng, hắn gật gù nói: "Tôi muốn làʍ ȶìиɦ. Với cậu In Seop."
"Đ, đừng nói dối..."
Lee Woo Yeon dùng lòng bàn tay chặn miệng Choi In Seop lại, hắn nói: "Im miệng và nghe nào. Người khác đang nói mà."
".........!"
"Tôi nói tôi muốn làm. Tôi muốn đút dương vật của tôi vào phía cái lỗ phía sau cậu. Cậu muốn nghe câu này đúng không?"
_END Quyển 3_