Chương 29
Mí mắt cậu nặng trĩu, Choi In Seop khó khăn lắm mới mở mắt ra được. Cậu nhíu chặt mày cố lấy lại tiêu cự. Khi cậu định chống người ngồi dậy thì cảm nhận được bàn tay của người nào đó chạm vào trán.
"Không sao đâu. Ngủ thêm chút nữa đi."
Bàn tay vô cùng mát mẻ. Choi In Seop nghe xong câu đó cũng nằm xuống và nhắm mắt lại. Bàn tay đặt trên trán di chuyển xuống vuốt ve khuôn mặt của cậu. Choi In Seop định nuốt một ngụm nước bọt nhưng cổ họng đau rát khiến cậu lại vô thức nhíu chặt mày.
Lee Woo Yeon dịu dàng hỏi: "Cậu đau ở đâu à?"
Choi In Seop nói một chữ nước, với chất giọng tựa như pha chút nhõng nhẽo vào đó. Ngay lập tức môi cậu chạm vào viền cốc nước. Cậu muốn chống người dậy để uống nước nhưng nó lại không như ý muốn của cậu.
Nếu ai đó không đỡ lấy cổ và nâng cậu lên thì có khi cậu sẽ tiếp tục lầm bầm rồi lại thiếp đi mất. Nước lạnh chảy vào miệng, đi qua cổ và lan ra khắp cơ thể của cậu. Sau khi uống nước thoả thê, Choi In Seop nằm phịch trở lại trên giường.
Bàn tay đặt trên trán ban nãy lần này giúp cậu vuốt lại phần tóc. Động tác vô cùng dịu dàng. Ở trong lòng bàn tay thoải mái này Choi In Seop bỗng nhiên muốn làm nũng, cậu nheo mắt ghé sát mặt tới rồi thoả thích cọ cọ vào bàn tay rộng lớn đó.
Bàn tay khựng lại một lát sau đó thì di chuyển chậm lại. Dù cậu không biết là ai nhưng rõ ràng chủ nhân của bàn tay này là một người tốt bụng và dịu dàng. Vì nếu không phải như vậy thì bàn tay vuốt ve người khác làm sao có thể vững chắc ôn nhu như thế này được.
Cậu hy vọng bàn tay này sẽ tiếp tục ở bên cạnh xoa đầu cậu, sau đó Choi In Seop lại chìm vào giấc ngủ. Khi cậu đang lang thang trong ý thức hỗn loạn một hồi lâu thì có ai đó nắm lấy vai cậu lắc nhẹ.
"Vẫn còn ngủ à? Cậu bây giờ dậy nổi không?"
"........"
"Ăn gì đó rồi hãy ngủ lại. Cậu đã ngủ cả ngày rồi."
".....Ơ...."
Choi In Seop đang định mở miệng nói gì đó thì cậu bỗng nhíu mày ôm lấy cổ mình. Không biết cổ có phải là bị sưng lên rồi hay không mà cậu chẳng thể nào nói nổi ra thành tiếng.
"Chắc là do cậu rên nhiều quá nên bị khàn giọng rồi."
"........"
Vì câu nói rên nhiều quá của hắn mà một loạt những hình ảnh nhanh chóng lướt qua trong đầu Choi In Seop.
....Làm mất rồi. Với Lee Woo Yeon. Nó đã vượt qua giới hạn trò đùa tinh quái mà Lee Woo Yeon làm ra rồi. Đáng lẽ ra mọi chuyện không nên như thế này.
Cảm giác xấu hồ ùn ùn kéo tới lấp đầy cả cổ họng cậu. Mỗi lần hít thở là một lần cậu cảm nhận được sự tự trách lẫn nhục nhã không ngừng tuôn ra từ bên trong cơ thể, chúng dần chất đầy xung quanh cậu. Choi In Seop muốn ch.ết cho xong.
"Nhiệt độ cơ thể thế nào rồi?"
Lee Woo Yeon vươn tay ra muốn chạm vào trán cậu nhưng Choi In Seop lại vô thức hất văng bàn tay đó đi. Bàn tay bỗng mất đi phương hướng có hơi khựng lại một chút, sau đó hắn thu tay về nói: "Tôi xin lỗi."
".........!"
"Tôi xin lỗi. Là lỗi của tôi."
Choi In Seop thực sự đã rất ngạc nhiên. Kể từ sau hôm biết được bản chất thật sự của Lee Woo Yeon, cậu đã từ bỏ việc có thể nghe thấy những lời nhân văn thốt ra từ con người đó rồi...
"Dù In Seop có quyến rũ tôi thế nào đi nữa thì tôi cũng phải tự biết cách cư xử sao cho tốt, nhưng tôi lại cứ thế đánh mất lý trí mà làm mất rồi."
".........."
Đúng rồi. Như này mới đúng là Lee Woo Yeon, không phải ai khác.
"Vì là lần đầu tiên nên chắc cậu đã vất vả lắm. Tôi xin lỗi."
Choi In Seop từ từ di chuyển cơ thể nằm quay lưng lại với Lee Woo Yeon. Con người đó dù có thốt ra mấy lời hoa mỹ đi chăng nữa thì kết cục tóm lại vẫn là làm theo ý mình mà thôi.
"À, đúng rồi. Hay không phải là lần đầu của cậu?"
".........!"
"Cậu nói đã từng làm qua với phụ nữ nhỉ? Là Kate thì phải?"
"Ka...te là...."
Giọng nói đứt quảng thật khó để có thể hoàn chỉnh nói ra một câu. Dẫu vậy lần này cậu vẫn muốn triệt để giải quyết hiểu lầm to lớn này, Choi In Seop giọng khàn khàn nói: "...Cây cảnh. Cây trinh nữ... "
"Cây cảnh? Ý cậu là, cỏ?"
Choi In Seop gật đầu.
"Choi In Seop...cậu có hứng thú với thực vật à?"
"........!"
"Tôi đùa thôi. Nhưng, Kate mà thỉnh thoảng cậu nói đang ở chung là một chậu cây cảnh?"
"...Vâng."
"Hoá ra câu đi tưới nước kia, thực sự chỉ là tưới nước à."
Giọng của Lee Woo Yeon khi nói câu đó không hiểu sao lại có chút vui vẻ. Choi In Seop không đáp, yên lặng kéo chăn lên che mặt. Lee Woo Yeon thì lại kéo chăn xuống, hắn nói: "Lại sốt nữa bây giờ. Cậu vẫn còn hơi sốt nhẹ đấy. Chắc là do trần truồng làm trong nhà tắm có hơi quá sức với cơ thể của cậu."
"..........."
"Vốn dĩ tôi chỉ định lấy sạch số tinh dịch tôi đã bắn bên trong cậu thôi, nhưng mà cậu In Seop lại nài nỉ tôi đút vào quá nên tôi cũng hết cách."
Nếu ai mà nghe thấy thì chắc họ thật sự sẽ nghĩ rằng do cậu giải bày xin xỏ đòi làm nên đằng kia hết cách chỉ đành cho vào mất. Choi In Seop đắm chìm trong nổi oan ức đến mức muốn lăn ra ngất, nhưng mà với tình trạng cơ thể vốn đã không tốt hẳn như này rồi thì chẳng còn cần thiết nữa.
"Vì ngày mai không có lịch trình nên cậu có thể nghỉ ngơi cho đến mai."
".........?"
"Tôi đã bảo họ lùi lịch trình lại. Đi làm mà không có trợ lý thì chỉ hôm nay thôi là quá đủ rồi."
Phải đến lúc đó cậu mới nhìn đồng hồ. Ánh sáng lờ mờ chiếu qua rèm cửa nhìn cỡ nào cũng biết không phải là ánh nắng của mặt trời mọc mà là mặt trời lặn.
"Hôm nay..."
"Tôi tự biết đường xử lý hết rồi. Đừng lo lắng."
Hôm nay Lee Woo Yeon đã bóc lột trưởng phòng Cha bằng cách kêu anh ấy làm tài xế cho mình. Dù trưởng phòng Cha vừa khóc lóc vừa càu nhàu nhưng tóm lại là hôm nay Lee Woo Yeon Yeon đã đi làm và tan làm trong yên bình. Dẫu sao thì nhân tiện dạo gần đây hắn cũng không mấy vừa lòng với sự thân thiện không đâu của trưởng phòng Cha dành cho Choi In Seop.
"Tôi...xin lỗi."
Ngay sau khi nghe thấy Choi In Seop buồn rầu nói như thế xong Lee Woo Yeon có hơi khựng lại một chút rồi bật cười: "Hahahaha."
Tiếng cười của hắn tản ra trong không khí, Choi In Seop cuộn mình lại cúi đầu xuống.
"Hahahaha. In Seop. Cậu thật sự thấy có lỗi nên mới vậy sao? À không, tôi chỉ nói vậy thôi. Dù sao thì cậu thật sự thấy có lỗi hay không cũng buồn cười lắm, hahaha. Đúng là cạn lời mà."
Lee Woo Yeon vừa đưa tay vuốt lại mái tóc rối tung vì cười vừa nói: "Choi In Seop, cậu tồn tại trên thế giới này bằng cách đó từ xưa đến giờ à? Bản thân thì thế nào cũng được, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nếu lỡ gây phiền phức cho người khác dù chỉ một chút thì cậu lại chịu không nổi. Như đồ ngốc vậy."
"........."
Câu nói cuối cùng của hắn mắng cậu như đồ ngốc kia đâm vào tận sâu trong lồng ngực của cậu, nhưng vì nó là một câu chỉ trích đầy sắc bén nên cậu chẳng thể nào nổi giận được. Cũng là câu nói cậu thường nghe được từ bố mẹ. Rằng cậu quá quan tâm đến người khác đến mức rất chi là vô ích. Mẹ cậu đã nói rằng "Hãy quý trọng bản thân hơn đi, Peter".
Chỉ một lần duy nhất, cậu đã từng hành động theo ý mình vì coi trọng cảm nhận của bản thân hơn cảm xúc của người khác. Kết quả là nó để lại một vết thương lớn trong cuộc đời của cậu. Thế nên Choi In Seop càng quan tâm đến việc liệu bản thân có gây phiền phức cho người khác hay không hơn cả trước đây. Cũng có thể gọi nó là chứng ám ảnh cưỡng chế.
"Cũng phải, vậy nên... mà thôi được rồi. Dù sao thì không có gì cần phải xin lỗi cả. Lịch trình dạo gần đây cũng thong thả mà."
Bàn tay Lee Woo Yeon lướt qua vỗ nhẹ một cái lên đầu Choi In Seop. Trái tim của cậu thịch một cái. Choi In Seop thầm nghĩ, không lẽ bàn tay cậu làm nũng trong lúc mơ màng ngủ là của Lee Woo Yeon sao. Hắn là chủ chân của bàn tay dịu dàng hết vuốt trán lại đến vuốt ve mái tóc của cậu ư.
Tay của Lee Woo Yeon từ từ trượt xuống, chạm từ phần đầu lướt qua gáy đi xuống tới cả eo. Sau đó hắn dừng lại nơi hông dưới của cậu, vỗ nhẹ rồi nói đầy ẩn ý: "Mau khỏe lại nhé."
"........."
Đây là một giấc mơ. Rõ ràng là mơ. Nếu là Lee Woo Yeon thì hắn không thể nào dùng tay vờn cậu như vậy được.
"Tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn, cậu cứ nằm đó đi."
"Tôi..."
"Không sao đâu."
Lee Woo Yeon lại để cho Choi In Seop nằm xuống và ra khỏi phòng ngủ. Choi In Seop dính mặt lên gối, cậu tự răn đe bản thân rằng không được yếu lòng vì những chuyện như thế này. Nào là, chỉ cần dùng lời nói, nói những điều tốt với Lee Woo Yeon thôi. Phải đối xử lạnh lùng. Không được suy nghĩ gì nữa hết. Tỉnh táo lại đi.
Nhưng cháo mà Lee Woo Yeon mang đến thật sự rất ngọt và ngon, kết quả là Choi In Seop đã dọn sạch một bát sau đó cậu lại tự chìm sâu vào sự xấu hổ của chính mình.