Chương 33

Chúng ta cùng đi xem phim nhé.


Cậu hoàn toàn không hiểu làm thế nào mà câu nói ấy lại có thể xuất hiện vào thời điểm đó. Đầu óc của cậu hiện tại hoàn toàn trống rỗng chỉ còn lại những mảnh ý thức tựa như ảo giác. Ngay khi cậu muốn rũ bỏ những suy nghĩ về Lee Woo Yeon thì hắn đột nhiên lại nói: "Tối nay chúng ta đi nhé. Lịch trình kết thúc lúc mấy giờ?"


Choi In Seop mặc dù bối rối những vẫn điềm tĩnh nói cho hắn biết thời gian lịch trình kết thúc cũng luôn tiện hỏi hắn muốn đi đâu. Sau đó Lee Woo Yeon điềm nhiên trả lời: "Dĩ nhiên là đi xem phim rồi."
Kết quả là sau cuộc trò chuyện đó, Lee Woo Yeon đã đặt trước vé xem phim bằng điện thoại.


"...Anh có ổn thật không ạ?"
Choi In Seop vừa dừng xe lại vừa hỏi Lee Woo Yeon. Ngay cả khi Lee Woo Yeon đã đội mũ bóng chày và đeo kính kín mít thì bất cứ ai khi nhìn vào vẫn có thể nhận ra hắn là nghệ sĩ vì cái ngoại hình trời sinh này.
"Bây giờ là đêm khuya ngày thường nên sẽ không đông người tới vậy đâu."


"Dù vậy vẫn sẽ có khá nhiều người đấy ạ."
"Nếu có thì đã sao. Tôi đi tới đây cũng không phải là tới để phạm tội."
Choi In Seop thì hoàn toàn chẳng thể nào trả lời lại rằng vì cậu cảm thấy như chính mình đang phạm tội được.
"Nhưng thật sự đậu xe ở đây có sao không?"


"Hết cách rồi. Họ nói bãi đậu xe dưới tầng hầm đang được sơn lại."


available on google playdownload on app store


Hà tất cứ phải là tu sửa vào hôm nay nên không còn cách nào khác, hai người phải đậu xe ở bãi đậu xe trên mặt đường gần đây. Bãi đậu xe trên mặt đường dù có hẻo lánh cỡ nào đi chăng nữa thì vẫn sẽ thu hút ánh nhìn của mọi người, thế nên Choi In Seop thường vô điều kiện ưu tiên bãi đậu xe ngầm hơn. Hơn nữa chiếc xe mà Lee Woo Yeon đang đi cũng chẳng phải là loại có thể thường thấy trên đường nên càng dễ thu hút ánh nhìn. Mà dù sao thì vẫn may mắn khi không phải là chiếc xe Benz. Đi chiếc đó không khác nào thông báo cho mọi người rằng trong xe này đang có người nổi tiếng.


Choi In Seop đậu xe ở góc khuất nhất của bãi đậu xe rồi bước xuống. Lee Woo Yeon ngồi phía sau cũng xuống theo cậu miệng ngậm thuốc lá bắt đầu châm lửa, hắn nói: "Đợi tôi chút, một điếu thôi." Rồi bắt đầu từ từ nhả ra khói thuốc lá. Mặc dù là một hành động tự nhiên như nước chảy mây trôi của hắn nhưng nó vẫn tự động thu hút ánh nhìn. Mỗi khi đôi môi Lee Woo Yeon mím lại ngậm lấy đầu lọc điếu thuốc và hút vào thì ngọn lửa cuối điếu lại sáng rực lên.


Khói thuốc bay xung quanh toàn thân của Lee Woo Yeon dường như khiến mọi thứ ở gần đó đều trở nên mơ hồ. Điều này càng làm cho cậu cảm nhận được sự tồn tại rõ ràng hơn của hắn.
Choi In Seop cố tình xoay đầu về hướng ngược lại rồi chờ đợi cho tới khi hắn hút xong.
"Được rồi. Đi thôi."


Lee Woo Yeon vừa nói vừa ném điếu thuốc vào thùng rác. Choi In Seop thả cước bộ bên cạnh hắn, cậu cố cách Lee Woo Yeon khoảng tầm một mét. Khoảng cáchvừa phải. Nếu xa quá thì sẽ bị hắn phát hiện, nếu gần quá thì có thể hắn sẽ nghe được tiếng tim đập râm ran của cậu.


Hai người rải bước vào rạp chiếu phim bằng con đường nối liền dưới tầng hầm, Choi In Seop cố gắng không nhìn về hướng của Lee Woo Yeon. Các cửa hàng đều đã đóng cửa nên hầu như còn rất ít người đi bộ trên đường. Nhưng ai nấy đều chợt dừng bước rồi quay đầu lại khi mới chỉ vừa nhìn thoáng qua vẻ ngoài của Lee Woo Yeon.


"Đúng là lâu rồi mới đến đây. Không phải là tới buổi chiếu thử mà là tới rạp để xem phim như thế này ấy."
"....Vậy à."
"Cậu ăn bỏng ngô không?"
"Vâng, nếu ổn thì..."


Ngay khi tới rạp chiếu phim, Lee Woo Yeon đứng trước quầy thu ngân lôi ví tiền ra. Mặc dù Choi In Seop đã dành trả tiền nhưng không có tác dụng, nhìn Lee Woo Yeon tính tiền xong mà lòng cậu nặng trĩu. Nhân viên làm thêm nơi rạp chiếu phim mà Lee Woo Yeon tìm được hỏi lại hắn những hai lần rằng có phải là Lee Woo Yeon thật không rồi mới đưa bỏng và cola tới. Nhân viên nhờ Lee Woo Yeon kí tên nhưng hắn lại vòng vo từ chối rằng sắp tới thời gian chiếu phim rồi nên thôi để lần sau.


Lee Woo Yeon vừa đưa bỏng ngô cho Choi In Seop vừa nói: "Có phải hiện tại cậu đang nghĩ trong lòng rằng đáng ra cậu nên trả tiền bỏng ngô không?"
"...Vâng."
"Cậu In Seop. Cậu biết thu nhập một năm của tôi khoảng bao nhiêu không?"
"Tôi biết, đại khái."


Lee Woo Yeon một bên ăn bỏng ngô mà Choi In Seop đang cầm một bên trêu ghẹo hỏi: "Biết mà vẫn có suy nghĩ muốn trả tiền bỏng ngô à?"
...Những lúc như thế này trông hắn giống như một con người bình thường.


Choi In Seop thở dài rồi trả lời: "Dù sao thì tiền nào mà chẳng là tiền. Tiền của người giàu thì không quý trọng sao ạ."
"Chuyện đó, cậu cũng nói với người định thuế thu nhập của tôi giúp với."
"Chuyện này mà bàn với nhân viên thuế thì..."
"Hahahaha."


Lee Woo Yeon mỉm cười sảng khoái đưa vé cho nhân viên kiểm vé. Quả nhiên, lần này nhân viên cũng nhận ra Lee Woo Yeon nên đã chào hỏi hắn. Lee Woo Yeon hơi cúi đầu quay sang nói với Choi In Seop.
"Nhanh tới đây. Phim sắp chiếu tới nơi rồi."
"Không có một ai cả này?"


"Làm gì có người nào đến xem thể loại phim này vào khung giờ này đâu. Ngồi đại chỗ nào đó đi."


Lee Woo Yeon cứ thế ngồi ở ghế giữa mà không nghĩ đến việc phải kiểm tr.a số ghế. Choi In Seop do dự một lát rồi ngồi xuống cạnh hắn. Cậu nghĩ rằng chủ nhân chỗ ngồi này có thể xuất hiện bất cứ khi nào và kêu hai người nhường chỗ nên đến cả áo ngoài cậu cũng không cởi ra.
"Chắc là không ai đến đâu."


"Tại sao ạ?"
"Tôi đã mướn toàn bộ rồi."
"...Tôi sẽ trả tiền bỏng ngô ạ."
Lee Woo Yeon bật cười khi nhìn thấy Choi In Seop lấy ví ra khỏi túi.
"Đùa thôi. Có một cặp đôi đang vào kìa."
Đến lúc này, khi thấy bóng dáng của người khác thì Choi In Seop mới bày ra vẻ mặt an tâm hơn.


"Không lẽ cậu sợ tôi làm chuyện gì đó kì lạ trong rạp chiếu phim à?"
"........."
"Cậu coi tôi là loại người gì chứ. Ah, bắt đầu rồi."


Lee Woo Yeon dựa người vào ghế. Khi đèn trong rạp chiếu phim tắt đi thì Choi In Seop mới cởi áo khoác đang mặc ra. Lúc đặt áo lên ghế bên cạnh và ngẩng đầu lên thì Choi In Seop đã lập tức đông cứng người ngay tại chỗ.
"...Bộ phim này...là phim kinh dị sao ạ?"
Lee Woo Yeon sảng khoái đáp: "Vâng."


"Tại sao...lại là bộ phim này?"
"Vì vừa khớp với thời gian và hình như cũng không không đông người cho lắm."


Lee Woo Yeon đã đặt vé với suy nghĩ rằng đêm hôm khuya khoắt thế này còn ai lại đi xem cái bộ phim kinh dị như rác này đâu. Dĩ nhiên hắn cũng có nghĩ qua nếu thực sự không có ai thì chắc là hắn sẽ kêu Choi In Seop blowjob thử xem sao.
Tuy nhiên, trên hết là.
"......!"


Vẫn chưa có gì xuất hiện nhưng Choi In Seop đã sợ hãi đến mức co rúm người lại. Nhân vật trong màn hình chỉ đang đi bộ trên hành lang mà thôi.


Lee Woo Yeon vừa cười vừa bốc bỏng ngô ăn. Đối với hắn, thứ đáng xem không phải là bộ phim kinh dị hạng ba này. Mỗi khi có gì đó xuất hiện trên màn hình thì Choi In Seop lại sợ hãi nhắm nghiền mắt. Nhưng mà trong lúc âm thanh phát ra, cậu đã lén mở mắt ra để xem có đáng sợ hơn không. Mặc dù điều đó chẳng kéo dài được lâu.


"Áhhhhhhh!!!!!!!"
Cuối cùng thì nhân vật đầu tiên đã ch.ết. Ngay từ đầu người không biết cảm giác sợ hãi là gì như Lee Woo Yeon đây đã nhìn vào màn hình với khuôn mặt điềm tĩnh. Choi In Seop ngồi bên cạnh hắn với khuôn mặt mệt mỏi như đang bị treo ngược trên vách đá.
"Cậu sợ à?"
".........."


"Ah, cái đó, quỷ kìa."
Lee Woo Yeon đưa ngón tay chỉ vào góc màn hình. Đột nhiên có cái gì xuất hiện ở đó rồi cứ thế tấn công nhân vật, Choi In Seop ném bỏng ngô đang cầm đi rồi giấu mặt về phía bên cạnh.


Cái trán run run của Choi In Seop chạm vào vai Lee Woo Yeon. Nụ cười trên môi của Lee Woo Yeon tan biến. Hắn cúi xuống nhìn Choi In Seop. Ngay cả trong rạp chiếu phim tối tăm hắn vẫn nhìn thấy được đôi mắt to tròn của Choi In Seop đang run run. Sau khi máu bắn lên màn hình thì tiếng la hét lại vang lên.
"Ah ư..."


Choi In Seop một lần nữa vùi đầu vào vai Lee Woo Yeon. Một tay còn lại của cậu thậm chí còn nắm chặt cánh tay của Lee Woo Yeon. Đó là hành động mà Choi In Seop của mọi ngày tuyệt đối sẽ không bao giờ làm. Lee Woo Yeon nâng ngón tay hạ xuống vuốt ve má Choi In Seop.


Choi In Seop đang run rẩy vì sợ hãi thì lại thấy một bàn tay đột ngột đến gần mình nên cậu đã hét toáng cả lên. Cặp đôi ngồi đằng kia thân thể đã dính thành một từ sớm rồi nên cũng chẳng quan tâm đến phía bên này. 
"Cậu sợ à?"


Khi Lee Woo Yeon hỏi lại, lần này Choi In Seop đã lập tức gật đầu. Cùng với đôi mắt ngân ngấn như sắp khóc tới nơi của cậu.


Miếng bỏng ngô ban nãy cậu ném nó đi bởi vì giật mình bị dính trên áo dần dần rơi xuống. Hình ảnh trưởng thành mà bình thường Choi In Seop cố sống cố ch.ết giữ gìn giờ đây đã bị gió cuốn bay mất rồi.
"Ah...!"


Choi In Seop lại nhìn màn hình rồi vùi đầu vào vai hắn. Lee Woo Yeon đưa tay xoa đầu Choi In Seop. Mềm mại quá. Cả tóc của Choi In Seop, lẫn phần da thịt ở gáy.
"Có muốn tôi nắm tay cậu không?"
Lee Woo Yeon đưa tay ra.
".........."


Vào khoảnh khắc đó Choi In Seop đã do dự một lúc. Nhưng ngay khi đến phân cảnh tiếp theo, con quỷ bỗng dưng vồ tới tóm lấy chân của người phụ nữ rồi lôi xuống cầu thang thì Choi In Seop lập tức nắm lấy tay hắn. Lee Woo Yeon nén cười vì sự thay đổi nhanh chóng đó của cậu.


Tay của cậu ươn ướt vì thấm đẫm mồ hôi. Mỗi khi xuất hiện cảnh đáng sợ, Choi In Seop lại nắm chặt lấy tay Lee Woo Yeon hết sức có thể. Chỉ là một sức mạnh không đáng kể. Và cậu lại dùng sức mạnh bé xíu đó cố gắng hết mình bám lấy hắn, kỳ lạ thay Lee Woo Yeon thật sự rất thích điều đó. Dù cậu có nắm chặt hơn một chút cũng không sao.


Lee Woo Yeon dựa người vào ghế rồi quay đầu sang nhìn Choi In Seop. Ánh sáng lờ mờ phát ra từ màn hình như ẩn như hiện ôm lấy đường nét khuôn mặt của Choi In Seop. Mắt của Lee Woo Yeon di chuyển theo ánh sáng lờ mờ, sau đó ánh nhìn của hắn dừng lại ở đôi môi nhỏ nhắn. Lee Woo Yeon cảm thấy hơi khát nên đã cầm ly coca lên uống. Ngay cả khi cho đá vào miệng cắn thì cơn khát siết chặt trong cổ họng hắn vẫn không tan biến. Choi In Seop hét lên một tiếng rồi ôm lấy vai của Lee Woo Yeon. Nếu cứ để nguyên như thế này thì hắn có cảm giác cậu chuẩn bị đu lên cổ hắn luôn rồi.


Lee Woo Yeon vừa vỗ về lưng của Choi In Seop vừa nói: "Không sao đâu. Chỉ là một bộ phim thôi."


Choi In Seop lại dùng sức nắm lấy tay của Lee Woo Yeon. Mỗi khi cảm thấy cậu dùng sức nhiều hơn dính lấy bản thân thì nụ cười trên môi Lee Woo Yeon càng đậm. Trong suốt thời gian xem phim thì Choi In Seop đều bám dính lấy Lee Woo Yeon, bàn tay hai người đan chặt lấy nhau. Mặc dù nội dung của bộ phim đáng thương đến mức khiến người khác rơi lệ, nhưng Lee Woo Yeon lại có một khoảng thời gian rất mãn ý.


Phần danh đề phim hiện ra, OST cuối của bộ phim cũng được phát lên. Choi In Seop sức lực kiệt quệ cứ như vừa tự mình vượt qua qua Thái Bình Dương. Cặp đôi ngồi phía trước dính sát rạt nhau trong lúc xem phim kia đã đi ra ngoài trước khi đèn trong rạp được bật lên.
"Cậu thấy thế nào? Có vui không?"


"...Tôi không biết là anh lại có sở thích như vậy đấy."
Lee Woo Yeon nhẹ mỉm cười khi nhìn xuống bàn tay của Choi In Seop đang nắm lấy tay mình.
"Đúng thế. Tôi cũng không biết sở thích của mình là như vậy đây."
"...Vâng."


Thật lòng mà nói thì Choi In Seop không thể nào nổi giận với người dẫn mình đi xem phim được, và cậu cũng chẳng còn sức để làm thế. Đầu thì quay cuồng, ruột thì nôn nao, tay thì đổ mồ h...
"..........!"
Choi In Seop ngay khi phát hiện bản thân đang nắm lấy tay Lee Woo Yeon thì bất ngờ tới mức hất văng tay ra.


"Tôi, tôi xin lỗi. Vì tôi không tỉnh táo...chắc là tôi bị điên rồi."
Khi tay của Choi In Seop rời đi, hơi ấm trong tay cũng dần nguội lạnh. Lee Woo Yeon hạ tay xuống rồi hất đầu với Choi In Seop ý bảo ra ngoài thôi.


Choi In Seop cầm áo khoác được đặt bên cạnh lên. Lúc cậu đang định đứng dậy thì lại đỡ lấy tay vịn ghế rồi ngồi xuống trở lại. Trong suốt thời gian xem phim, cậu đã rất căng thẳng nên hiện giờ toàn thân chẳng còn chút sức lực vào cả.
"Cậu muốn xem lại à? Sẽ không chiếu nữa đâu."
"........."


"Lẽ nào là do chân cậu không còn sức?"
"...Xin lỗi."
Lee Woo Yeon chìa tay ra trước mặt Choi In Seop.
"Để tôi đỡ cậu."
"Không sao đâu. Khoan đã...!"
Cậu định nói rằng nếu đợi thêm một lúc nữa thì sẽ ổn thôi. Nếu lúc đó cậu không bị Lee Woo Yeon túm lấy tay.


Nếu nói ban nãy là do cậu ở trong tình trạng không tỉnh táo, cậu không muốn ch.ết nên mới muốn túm đại lấy thứ gì đó thì bây giờ lại hoàn toàn khác. Cậu có cảm giác dường như tay cậu đang sắp bốc cháy rồi. Choi In Seop bị Lee Woo Yeon lôi kéo xuống cầu thang của rạp chiếu phim, cậu chìm trong sự bối rối nên không biết phải làm sao.


"Kh, không sao rồi ạ. Bây giờ thì tôi ổn rồi."
"Vậy sao? Nếu bây giờ mà buông ra thì lát nữa cậu có nhờ tôi nắm lại tôi cũng sẽ không nắm đâu đấy."
"...Tôi ổn ạ."


Choi In Seop đã tự nhủ rằng nếu sau này Lee Woo Yeon lại rủ cậu đi xem phim thì dù có phải lấy lý do gì đi nữa cậu cũng sẽ từ chối. Lee Woo Yeon nói thế à, rồi nhẹ nhàng buông tay cậu ra. Khi hai người ra khỏi rạp chiếu phim, những nhân viên làm thêm nghe được tin tức đang đứng ngó nghiêng gần đó đã đổ xô đến.


"Anh có thể ký tên cho em được không?"
"Hãy chụp chung một tấm hình với em đi."


Người bắt chuyện trước với Lee Woo Yeon là những cô gái. Choi In Seop từ chỗ Lee Woo Yeon lùi về sau một bước. Bình thường thì cậu là người đảm nhận vai trò ngăn chặn fan chạy tới gần Lee Woo Yeon, nhưng vào lúc như thế này thì cứ để yên cho hắn tự xử lý thì sẽ tốt hơn.
"Tôi sẽ ký tên cho bạn."


Lee Woo Yeon nhận bút rồi ký tên cho họ. Nếu không có việc gì đặc biệt thì hắn vẫn sẽ ký tên cho  fan hâm mộ.
"Chúng ta có thể chụp ảnh cùng nhau không ạ?"


Những lúc thế này thì đến lượt Choi In Seop ra mặt. Cậu hướng các nhân viên làm thêm đang vây xung quay, nói: "Thật xin lỗi. Bây giờ chúng tôi phải đi rồi."
"Xin lỗi. Lần sau nếu có cơ hội lại gặp mọi người sau nhé."


Sau khi Lee Woo Yeon gửi lời chào, các nhân viên  nữ với gương mặt tiếc nuối nói những câu đại loại như: "Em là fan của anh đó.", "Em sẽ mãi ủng hộ anh.", "Em yêu anh."
Vì đã muộn nên không có người nào trong lối đi thông với bên ngoài. Choi In Seop đi theo phía sau Lee Woo Yeon, cách hắn khoảng một bước chân.


"Đi bên cạnh đi tôi này."
Lee Woo Yeon dừng lại một chút rồi nhường chỗ bên cạnh hắn cho cậu. Choi In Seop có hơi khựng lại một chút mới tiến lên đứng cạnh hắn.
"Thành thật mà nói thì tôi không biết tại sao họ lại xin chữ ký làm gì. Cái đó có tác dụng gì đâu."


"Thì... chắc là cái đó cũng quan trọng chăng."
"Vậy sao? Vậy tôi cũng ký tên cho In Seop nhé?"
"Thôi khỏi ạ."
Lee Woo Yeon lại cười. Hôm nay thì tiếng cười của hắn vang lên nhẹ nhàng hơn hẳn. Giống như tiếng hòn đá nhỏ lướt qua mặt nước rồi chìm xuống. Là nụ cười phát ra thanh âm dễ nghe.


Choi In Seop không muốn bị hắn phát hiện suy nghĩ của chính mình nên đã vừa cúi đầu vừa cất bước đi. Ngay khi gần tới lối ra thì cậu nghe thấy một âm thanh vô cùng xui xẻo. Choi In Seop nhíu chặt mày nói: "Không lẽ..."
Ngoài trời đang mưa tầm tã.
"Dự báo thời tiết đâu có nói là mưa đâu ta..."


Cứ phải nhằm ngay ngày họ đậu xe ở trên đường để mưa, đã thế giờ còn phải dầm mưa đi bộ ra xe.  Choi In Seop vừa nhìn xung quanh vừa nói: "Tôi sẽ đi tìm cửa hàng tiện lợi rồi mua ô v...."


Lee Woo Yeon cởi áo khoác đang mặc ra rồi khoác lên một vai, tay còn lại thì nâng áo khoác lên . Cậu biết cử chỉ cơ thể kia của hắn có nghĩa là gì nhưng Choi In Seop hoàn toàn không thể tiến vào đó được.
"Còn làm gì vậy?"
"Cứ để tôi...."
Lee Woo Yeon tóm lấy Choi In Seop để cậu đứng trong vòng tay của mình.


"Cậu có thể chạy được không?"
"...Được một chút."


Ngay sau khi nghe xong câu trả lời của Choi In Seop, Lee Woo Yeon ôm vai lấy vai cậu rồi bắt đầu chạy. Nước mưa lạnh lẽo vẫn không ngừng đánh vào mặt. Nhưng mà tâm trí của Choi In Seop hoàn toàn bị dồn vào bàn tay đang ôm lấy vai mình của Lee Woo Yeon, vậy nên cậu chẳng thể để ý tới cơn mưa được nữa.


Chạy đến nơi đậu xe chưa đầy 5 phút. Nhưng mà Choi In Seop lại cảm thấy 5 phút đó dài như 5 năm. Các tế bào thần kinh trên vai cậu bị tay của Lee Woo Yeon chạm vào trở nên nhạy cảm như thể chúng đều đồng loạt dựng đứng lên hết. Vai cậu nhoi nhói, cũng cảm thấy nóng nữa. Choi In Seop hoàn toàn không thể nhìn thẳng mặt Lee Woo Yeon. Cậu chỉ muốn nhanh chóng thoát ra khỏi phạm vi của hắn.


Khi đến trước xe Choi In Seop thoát khỏi tay Lee Woo Yeon rồi thở phào một hơi nhẹ nhõm. Tuy nhiên, để tiếng thở dài đó của cậu biến thành sự kinh ngạc thì không mất nhiều thời gian.
"Ơ-!"
Choi In Seop mở to mắt đặt tay lên mui xe. Dù cậu có cúi xuống để nhìn cho rõ thì vẫn là như vậy, cậu không hề nhìn lầm.


"Bánh xe bị thủng hết rồi."
"Đúng nhỉ."
Lee Woo Yeon vừa mặc lại áo vừa trả lời như thể chuyện không có gì quan trọng. Choi In Seop dùng lòng bàn tay lau đi vệt nước mưa dính trên mặt rồi xem xét chiếc xe. Phần đầu xe mới vừa nãy thôi vẫn còn nguyên vẹn thì hiện giờ đã bị ai đó dùng đá đập cho méo mó.


"Có lẽ tôi phải báo cảnh sát."
"Trước tiên cứ vào trong đã."
Lee Woo Yeon vừa mở cửa xe vừa nói. Hắn ngồi ở ghế lái xe còn Choi In Seop thì đi về phía đối diện rồi ngồi vào ghế phụ lái.


Khi cậu ngồi vào bên trong và đóng cửa xe lại thì tiếng mưa rơi bên ngoài vang lớn hơn một bậc. Lee Woo Yeon lấy giấy trong hộc xe ra đưa cho Choi In Seop. Ngay cả khi đang lau đi nước mưa thì mi tâm của cậu vẫn nhăn nhúm lại vì mãi suy nghĩ về cái tên làm thủng tất cả bánh xe rồi bỏ đi mất.
"Không cần phải báo cảnh sát ạ?"


"Gần đây tôi đã ra ra vào vào cục cảnh sát quá nhiều rồi. Lấp đầy tổng số lần của một năm luôn rồi đấy."
"........"


"Những việc như thế này không thường xuyên, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có. Trước đây, tôi đã báo cảnh sát và giao lại cho họ xử lý rồi. Nhưng mà kết cục là tên ch.ết tiệt đó lại làm loạn lên bảo rằng do thích tôi quá nên mới thế, sau đó nộp tiền phạt xong thì được thả ra."


Lee Woo Yeon cởi mũ ném về phía sau. Hắn vừa đưa tay vuốt lại mái tóc bị đè xuống vừa xoay đầu sang nhìn Choi In Seop, nói: "Choi In Seop, người đại diện cho những kẻ bám đuôi hãy nói một lời đi chứ. Sao lại làm ra những hành động như kẻ điên thế này vậy?"


Những chiếc xe xung quanh vẫn nguyên vẹn. Nên đây là hành vi của kẻ nào đó biết chiếc xe này là của Lee Woo Yeon. Trái tim của cậu bỗng nhiên bị chọc một cái, Choi In Seop vô thức mấp máy môi lẩm bẩm lời xin lỗi.
"Hahaha. Cậu In Seop có làm gì đâu mà phải xin lỗi chứ."
"..........."


"Xe thì có thể sửa nên không sao. So với việc này thì việc bị ai đó kéo quần áo hoặc là ôm vồ lấy khiến tôi khó chịu hơn gấp trăm lần."


Lee Woo Yeon sẽ cư xử lạnh lùng với những fan cực đoan hay vồ vập ôm lấy cơ thể của hắn. Và dường như chính fan của hắn cũng biết rõ sự thật đó nên luôn luôn giữ khoảng cách nhất định, nhưng mà fan cuồng thì lại luôn luôn hành động theo ý mà họ muốn.


Lee Woo Yeon cởi kính ra, đặt vào bao kính rồi ném vào ghế sau. Choi In Seop ngồi ở ghế phụ lái, trong bầu không khí gượng gạo này cậu không biết nhìn đi đâu cho phải nên chỉ khẽ vân vê ngón tay của mình. Nếu ngồi ở ghế lái thì ít nhất cũng có bánh lái xe để cậu chạm vào... Lâu lắm rồi cậu mới ngồi vào ghế phụ lái, phía trước trống trơn nên cậu không biết phải làm gì cả.


"Tôi sẽ gọi taxi. Anh có thể cho tôi mượn điện thoại được không?"
Điện thoại của Choi In Seop được Lee Woo Yeon quản lý vậy nên nếu không phải làm việc như hôm nay thì hầu như đều để ở nhà. Lee Woo Yeon lắc đầu.
"Điện thoại của tôi hết pin rồi."
".........."


Hắn lấy điện thoại ra khỏi túi rồi cho cậu xem màn hình tắt nguồn đen thui. Choi In Seop a một tiếng rồi thở dài đầy tuyệt vọng.
"Có bao nhiêu bánh xe dự phòng?"
"Một."
"........."


Choi In Seop suy nghĩ một lúc sau đó mở cửa xe ghế phụ lái định đi ra ngoài. Lee Woo Yeon ngay lập tức vươn tay ra đóng sầm cửa lại ngay khi nó vừa mới mở.
"Cậu định đi đâu đó."
"Tôi sẽ ra ngoài gọi taxi đến."
"Đợi tạnh mưa chút đã rồi đi. Dù sao cũng chẳng có việc gì gấp cần phải làm ngay."


Lee Woo Yeon nói đúng. Không có việc gì gấp ngay lúc này cả. Chỉ là, trong lòng cậu gấp gáp mà thôi. Choi In Seop lại dựa người vào ghế phụ lái.
"Cậu không cởi áo ra à?"
"Vâng?!"
"Ướt hết rồi mà."


Chỉ là một cuộc đối thoại không có gì đặc biệt. Nhưng mà Choi In Seop lại vô thức xấu hổ, máu dồn vào hết khuôn mặt của cậu. Cậu cởi áo khoác đang mặc ra rồi để nó ở ghế sau. Sau khi hoàn thành tất cả những việc phải làm, một sự im lặng gượng gạo lại ập tới.


Phải nói gì đó. Nói gì giờ...Nên nói gì đây nhỉ.
Khi Choi In Seop xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ thầm thì trong miệng thì Lee Woo Yeon đột nhiệt mở miệng nói: "Choi In Seop đúng la một con người thiếu may mắn* mà."
"Vâng?"


Choi In Seop chớp chớp mắt, cậu không biết ý nghĩa trong câu nói của Lee Woo Yeon đơn thuần chỉ là nói cậu không may mắn, hay là hắn đang chê cậu đáng ghét nữa.
*재수가 없다:  Xui xẻo/ Đáng ghét.
"Đây là lần hẹn hò đầu tiên nhưng xe lại bị thủng bánh và giờ phải như thế này đây."


"Là hẹn hò... sao ạ?"
"Chứ cậu tưởng đây là gì. Cậu nghĩ đây là phần thưởng cho người trợ lý làm việc chăm chỉ chắc?"


Tất nhiên, cậu có nghĩ qua rằng nó hơi lạ. Bởi vì ngay sau khi cậu nói rằng nếu cậu có người yêu sẽ cùng nhau đi xem phim, thì Lee Woo Yeon lại đột ngột rủ cậu cùng đi xem phim đi. Nhưng mà hắn là một con người hoàn toàn không thế nắm bắt được nên cậu đã dẹp bỏ ngay khi suy nghĩ đó ấp tới trong đầu. Trên hết, cậu luôn quyết tâm rằng sẽ không đặt chút kỳ vọng nào vào Lee Woo Yeon dù chỉ là nhỏ nhất.


"....Tôi đã không biết."
"Vậy à. Vậy giờ biết là được chứ gì."
"............"
Bầu không khí lại trở nên ngượng nghịu hơn một bậc. Choi In Seop vân vê ngón tay suy nghĩ xem rốt cuộc hôm nay có chỗ nào giống một buổi hẹn hò.
...Không có. Chẳng có một cái nào hết.


Lee Woo Yeon ngồi bên cạnh bật cười. Phải đến lúc đó Choi In Seop mới đỏ mặt nhận ra sự thật rằng mình lại bị hắn trêu chọc.
"Ra là cậu muốn hẹn hò với tôi."
".........!"
"Lần tới nhé. Tử tế hẹn hò một bữa."
"....Tôi xin phép từ chối."
"Từ cái gì mà chối. Nếu muốn thì phải làm chứ."


Không hiểu sao cậu lại có cảm giác Lee Woo Yeon nói câu đó với tâm trạng rất tốt. Lee Woo Yeon ngả ghế ra sau rồi cứ thế nằm xuống. Hắn hất tay ý bảo Choi In Seop cũng nằm xuống đi.
"Tôi cứ ngồi th..."
Lee Woo Yeon ngả ghế phụ lái ra phía sau. Choi In Seop hết hồn khẽ a một tiếng rồi thân thể cứ thế đổ xuống.


"Vì một kẻ bám đuôi điên rồ mà được thưởng thức cảnh đẹp này đây."
"Thế ạ..."
"Thấy thế nào. Cảm giác nằm ngắm mưa rơi thông qua mui xe với tôi."
"...Ổn ạ."


Cuộc trò chuyện lại bị gián đoạn. Lee Woo Yeon có vẻ không quan tâm lắm, nhưng Choi In Seop ngượng ngùng đến mức miệng đều khô khốc cả rồi.


Phải nói gì đó. Phải nói gì...nói gì đây... suy nghĩ này cứ lởn vởn trong đầu của cậu. Choi In Seop đột nhiên nhớ lại những lời đã nói trong bữa tiệc rượu ngày hôm đó.
"...Bức thư đó, anh xử lý như thế nào?"
"Bức thư nào?"
"Bức thư anh được nhận một tháng một lần ấy."


"Bưu thiếp ấy hả? Dĩ nhiên là đốt nó. Cũng có khi là xé."
Lee Woo Yeon thản nhiên trả lời. Đúng như những gì cậu đoán, Choi In Seop sâu thẳm thở dài một hơi.
"Sao vậy? Số bưu thiếp đó là do In Seop...gửi tới chắc?"
"........."
"Thật sự là do cậu gửi tới à?"


"Không phải do tôi viết...nhưng đúng là do tôi gửi."
Tuy nó được chọn ra từ trong nhật ký của Jenny nhưng là do cậu viết, nên cậu đúng là người gửi. Lee Woo Yeon trầm thấp cười một tiếng, hắn nói: "Choi In Seop. Cậu đúng thật sự là kẻ bám đuôi nhỉ."


"Tuy nội dung không phải là do tôi viết...nhưng đúng chuyện là như vậy."
"Tại sao? Đó cũng là ý của người bạn kia à? Jenny ấy?"
Tâm trạng cậu thật kỳ lạ khi cái tên Jenny phát ra từ miệng Lee Woo Yeon. Choi In Seop khẽ gật đầu.
"Viết thư thay cho người ch.ết ư. Cậu không thấy khó chịu sao?"
"Không, suy nghĩ đó..."


Chưa bao giờ cậu có suy nghĩ đó. Cảm xúc của cậu khi đọc nhật ký Jenny viết chỉ có sự xin lỗi, hối hận và tội lỗi mà thôi. Cái suy nghĩ tuy cậu là bạn thân nhất của cô ấy nhưng lại chẳng thể ở cạnh cô ấy đến cuối cùng lúc nào cũng quấy nhiễu cậu.


"Tôi muốn làm thứ gì đó cho cô ấy. Nếu có thể, tôi sẽ làm bất cứ điều gì..."
Choi In Seop tin rằng đó là cách duy nhất để cậu chuộc lỗi với Jenny.
Lee Woo Yeon quay đầu về phía Choi In Seop. Trong bóng tối, đôi mắt lạnh lùng dần nhíu lại.
"Tại sao cậu lại sống như vậy?"
"Vâng?"


"Tại sao cậu lại sống như một kẻ ngốc vậy? Nếu cậu làm thế thì người ch.ết có thể sống lại được chắc?"
".........."


Choi In Seop cảm thấy lạnh cả người khi nghe thấy Lee Woo Yeon lật tung vết thương lòng của mình lên bằng giọng nói thản nhiên. Sự thật rằng dù có làm thế này thì cũng sẽ chẳng có gì khác đi cả, dĩ nhiên cậu là người biết rõ hơn bất cứ ai. Nhưng cậu không thể ngồi yên trong cái hố đầy tuyệt vọng và nỗi buồn kia mãi được.


"Thật ra cậu In Seop, người ch.ết chỉ là một cái cớ của cậu thôi, chính bản thân cậu muốn như vậy mới đúng."
".........!"
"Chính cậu muốn như vậy nên mới đi theo tôi, cậu đúng là thích tôi mà. Không phải sao?"


Khi Choi In Seop với gương mặt đỏ bừng định đứng dậy khỏi ghế thì Lee Woo Yeon đã nhanh hơn một bước vươn tay ra và ép cậu nằm xuống. Sau đó, hắn kéo dây an toàn tới cài xuống để cậu không thể nhổm dậy được nữa.


Choi In Seop đưa tay che đi khuôn mặt rồi nằm quay lưng lại với hắn. Lee Woo Yeon biết rằng bản thân hắn đã đào bới ra vết thương sâu sắc nhất của Choi In Seop. Choi In Seop không chỉ trích bất cứ ai hết. Cậu chỉ mãi liên tục tự làm tổn thương và xua đuổi bản thân mà thôi. Lee Woo Yeon cực kỳ không hài lòng với điều đó.


"Xin lỗi. Tôi đã nói hơi nặng lời."
".........."
"Tôi chỉ là cảm thấy rất tệ hại khi chính mình bị cuốn vào chuyện này chỉ vì một cô gái đến mặt tôi còn chẳng biết."


Nếu có thể thì Lee Woo Yeon muốn xé đi sự tồn tại của một người con gái tên Jenny bị mắc kẹt trong cuộc sống của Choi In Seop. Câu nói cậu sẽ làm bất cứ điều gì kia, không phải dành cho bản thân hắn mà lại là cho cô gái kia cũng khiến tâm trạng của Lee Woo Yeon hỏng bét.


Lee Woo Yeon nói: "Cứ xem như là cậu thích tôi, vì cậu thích tôi muốn điên nên mới làm thế đi. Nhé?"
Cậu biết được rằng đây là sự an ủi mà Lee Woo Yeon có thể dành cho cậu.
"Tôi sẽ... nghĩ như vậy."
"Không phải là nghĩ như vậy, mà sự thật là như vậy đó. Vì Choi In Seop thích tôi kia mà."


Khuôn mặt của Choi In Seop lại nóng hừng hực cả lên. Trái tim cậu siết chặt lại vì lo rằng Lee Woo Yeon sẽ lại nói ra những lời trên ghẹo không đứng đắn kia. Nhưng mà Lee Woo Yeon lại không nói gì đặc biệt cả, hắn chỉ nhìn cơn mưa đang trút xuống trên mui xe. Chỉ có vậy thôi.


Giữa hai người chỉ có tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái xe. Từng chút, từng chút một, âm thanh rửa sạch đi những thứ không thuộc về hai người của hiện tại. Choi In Seop thận trọng ngắm nhìn góc nghiêng khuôn mặt của Lee Woo Yeon. Khi ánh mắt hai người chạm mắt nhau, Lee Woo Yeon nhẹ mỉm cười. Trong tiếng mưa, Lee Woo Yeon đã cười như thế đấy.


Đây là đầu tiên ở bên cạnh Lee Woo Yeon mà Choi In Seop lại cảm thấy thoải mái đến vậy.


Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mui xe. Choi In Seop đã nghĩ rằng chắc hẳn mưa sẽ không tạnh trong một thời gian ngắn đâu, nhưng cậu lại không nói chuyện đó cho Lee Woo Yeon. Còn Lee Woo Yeon quả nhiên là chỉ ngậm chặt miệng nằm im ở đó. Chiếc điện thoại nằm trong túi của hắn ấy à, chỉ cần mở nguồn lên là được thôi.


Lúc mưa ngừng rơi thì đã là ba giờ sáng rồi.
***
Đứng trước hiên cửa, Choi In Seop cau mày nhìn đôi vớ ướt đẫm nước mưa của mình. Lee Woo Yeon thấy thế liền ôm cậu lên.
"T, tôi...."
"Cậu định vào nhà tôi với đôi chân bẩn đấy à?"
"............"
"Ở yên đó."


Lee Woo Yeon tiến vào nhà tắm rồi thả Choi In Seop xuống. Nhìn thấy Choi In Seop không cởi áo ra mà chỉ đứng ngơ ở đó, Lee Woo Yeon vừa cởi nút áo sơ mi vừa hỏi: "Có muốn tắm chung không?"
"Không. Không. Tôi sẽ tắm một mình."
"Được rồi. Tắm xong rồi ra ngoài."


Phải tới sau khi cửa phòng tắm đóng lại thì Choi In Seop mới cởi hết quần áo đang mặc ra. Kết quả là hai người đã đợi cho tới khi tạnh mưa, sau đó ra cửa hàng tiện lợi gần đó gọi điện cho công ty bảo hiểm. Đợi công ty bảo hiểm tới kéo xe đi thì hai người mới ngồi taxi về nhà.


Cậu kiểm tr.a đồng hồ có trong phòng tắm và phát hiện đã gần 4 giờ sáng rồi. Điều may mắn ở đây là chiều mai mới có lịch trình. Mặc dù cũng sẽ chẳng có việc ngủ nướng đâu, nhưng mà việc có lịch trình từ sáng sớm với việc bị áp lực tinh thần là hoàn toàn khác nhau.


Choi In Seop nghĩ mãi không hiểu, rốt rốt cuộc thì ai là người đã gây ra chuyện đó cơ chứ. Hôm nay cũng không có lịch trình công khai, làm sao lại có người bám theo và phá hỏng cả bánh xe được.


Thực ra trước khi trở thành trợ lý của Lee Woo Yeon thì Choi In Seop đã có làm qua một việc có thể xem như là trả thù. Mặc dù cậu đã tưởng tượng là sẽ đập cho chiếc xe nát bấy nhưng cuối cùng việc cậu gây ra chỉ là tạo một vệt xước nhỏ khoảng chừng 2cm trước đầu xe thôi.


Nhìn cái cách người đó phá hỏng xe đến như vậy thì chắc không phải là một kẻ bám đuôi bình thường.


Cậu vừa tắm vừa suy nghĩ rằng mình phải nói chuyện với giám đốc Kim hoặc trưởng phòng Cha, cứ thế trong chốc lát cậu đã tắm xong. Choi In Seo thay quần áo rồi bước ra phòng khách thì nhìn thấy Lee Woo Yeon đang ngồi đó đọc sách.
"Anh không ngủ sao?"
"Phải ngủ chứ. Bây giờ ngủ."


Hắn đóng cuốn sách đang đọc dở rồi đứng dậy từ chỗ ngồi. Cậu bỗng có một suy nghĩ kỳ lạ. Hình như là Lee Woo Yeon đã chờ cho đến khi cậu tắm xong thì phải.


Chắc không đâu, làm gì có chuyện đó. Choi In Seop lắc đầu và đi theo hắn vào phòng. Lee Woo Yeon bất ngờ hỏi khi nhìn thấy Choi In Seop lôi chăn ra trải ở dưới giường.
"Không phải hôm nay cậu sẽ ngủ trên giường sao."
"Vâng?"
"Cậu quên mất là có thứ gì đó sẽ chui ra từ dưới giường rồi đúng không."


"..............!"
Hình ảnh một con quỷ bò ra từ dưới giường, nó nắm chặt đầu nhân vật chính và kéo lê lết hiện lên trong đầu cậu, ngay lặp tức mặt Choi In Seop tái mét.
"Chắc là cậu sẽ phải ngủ với tôi rồi?"
"...Chỉ hôm nay..."


"Nếu đã lên đây một lần thì sẽ không thể xuống được nữa đâu, vậy nên cậu tự biết mà làm đi."
Cậu không thể biết được hắn là đang trêu chọc cậu thôi hay đó là sự thật nữa, Choi In Seop sau khi lo lắng một hồi đã quyết tâm trước tiên cứ nằm ở dưới đã.


"Nếu có gì dưới giường bò ra thì nhớ nói chuyện cẩn thận với người ta nhé."
"....Nó chỉ là phim mà thôi."
"Đúng vậy."


Lee Woo Yeon nói ngủ ngon rồi tắt đèn trong phòng ngủ. Vì Lee Woo Yeon đã nói rằng sẽ có thứ gì đó bò ra từ dưới giường nên Choi In Seop không thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Cậu trở người một lần. Trở người lại lần nữa. Lật qua, lật lại.


Để tạo ra một giấc ngủ thoải mái và không đáng sợ nhất có thể, Choi In Seop liên tục trở mình. Đột nhiên Lee Woo Yeon bật dậy, hắn từ trên giường bước xuống rồi kéo Choi In Seop lên.
"Anh làm g..."
"Tôi sợ quá nên không ngủ được."
"Dạ?"


"Cứ nghĩ rằng con quỷ sẽ bò ra khiến tôi sợ lắm, vậy nên tôi phải ngủ với In Seop thôi."
Lee Woo Yeon ôm lấy Choi In Seop bằng một tay và tiếp tục nói dối không chớp mắt.
"Suốt thời gian xem phim tôi đã sợ lắm đó."
"........."


Trong lúc xem phim kinh dị, đúng là Choi In Seop gần như không còn tỉnh táo nữa nhưng mà cậu không thể không cảm thán khi nhìn thấy Lee Woo Yeon nhìn chằm chằm vào màn hình, đến cả mi tâm cũng không động lấy một cái. Đến mức cậu còn nghĩ rằng, không lẽ con người đó không thể cảm nhận được sự sợ hãi sao.


"Vậy nên cậu In Seop hãy ngủ cạnh tôi đi."
Về mặt lý trí thì đúng là cậu nên đẩy Lee Woo Yeon ra rồi nằm ngủ ở dưới, nhưng hôm nay Choi In Seop muốn phớt lờ đi lý trí của bản thân.
Choi In Seop run run nói: "Vậy thì cứ làm vậy đi."


Sau đó cậu nằm xuống giường. Cậu cảm nhận được Lee Woo Yeon vừa cười vừa nằm xuống cạnh cậu. Choi In Seop trở người thêm vài lần nữa, khi cậu nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Lee Woo Yeon thì khẽ nén hơi thở lại.
Là khuôn mặt cậu vẫn hay nhìn thấy nhưng hôm nay nhìn như thế này cảm giác thật lạ lẫm.


Không phải là diễn viên Lee Woo Yeon mà mọi người yêu thích, cũng không phải là tiền vệ đội bóng bầu dục Phillip. Đó chỉ là Lee Woo Yeon mà cậu biết thôi.
Choi In Seop ngắm gương mặt Lee Woo Yeon một lúc lâu rồi nhắm mắt lại. Cậu không còn có suy nghĩ gì đáng sợ nữa.
Tiếng hít thở trong phòng ngay lập tức lắng xuống.






Truyện liên quan