Chương 42

Choi In Seop hướng cặp vợ chồng người nước ngoài đang nhìn cậu với đôi mắt kỳ lạ nói "Hi", nhưng không được đáp lại.


Nhìn cậu kì lạ là đúng rồi. Tầng 12 chỉ có đúng 5 phòng nghỉ thôi và toàn bộ đều là dạng phòng đa chức năng. Thế mà lại có một người ăn mặc lôi thôi như cậu ngồi thẫn thờ trước cửa.
Choi In Seop cẩn thận mở hộp bánh ra xem. Vẫn ổn nhưng mà kem cũng sắp chảy ra đến nơi rồi.


"...Vẫn còn đang quay hình sao."
Choi In Seop vừa thấp thỏm lẩm bẩm một mình vừa đóng hộp bánh lại. Lúc cậu hừng hực khí thế đi vào thành phố để mua bánh kem thì đúng là tốt thật đó, nhưng đến khi quay về phòng thì cậu mới chợt nhớ ra là mình đã quên đem theo thẻ phòng mất rồi.


Vấn đề là cậu không chỉ quên đem theo thẻ phòng căn ở tầng 12 mà phòng của cậu ở tầng 9 cũng quên nốt. Choi In Seop không thể làm gì khác đành phải ngồi trước cửa phòng của Lee Woo Yeon đợi hắn. Đại sảnh khách sạn quá đông nên có thể cậu đã đi lướt qua Lee Woo Yeon cũng nên.


Choi In Seop hy vọng hắn sẽ về nhanh một chút. Vì để bánh kem tan mất là không được đâu.


Cậu vừa suy nghĩ như thế vừa di chuyển tầm nhìn về phía hành lang có thang máy. Mỗi khi thang máy dừng thì sẽ có tiếng tinh vang lên. Choi In Seop cứ xoay đầu nhìn hy vọng thang máy sẽ dừng ở tầng 12, nhưng mãi cậu vẫn chẳng thấy bóng dáng của Lee Woo Yeon đâu. Lần này thang máy có lẽ cũng sẽ dừng lại ở tầng khác.


available on google playdownload on app store


Hiện giờ cậu đã cảm nhận được việc không có điện thoại bất tiện đến như thế nào rồi. Choi In Seop thực sự tò mò không biết thời chưa có điện thoại con người đã gặp nhau như thế nào, đã sống như thế nào. Điện thoại mới được phổ biến hoá cũng chưa bao lâu cả...
"..........?"


Choi In Seop nhìn thấy đôi giày quen thuộc xuất hiện trước mặt mình thì ngẩng đầu lên. Là Lee Woo Yeon.
"Ơ...!"


Choi In Seop ngạc nhiên dơ tay lên khi nhìn thấy vết máu dính trên áo sơ mi của hắn. Lee Woo Yeon cứ như thế tóm lấy tay cậu rồi ép cậu đứng lên. Trước khi Choi In Seop kịp hỏi rốt cuộc là đã có chuyện gì thì cậu đã bị Lee Woo Yeon kéo vào trong phòng.
"Anh bị thương à?"
".........."


Lee Woo Yeon không đáp. Hắn chỉ đứng đó nắm lấy cổ tay cậu, cúi xuống chăm chú nhìn cậu.
"Anh không có bị thương ở đâu chứ?"


Choi In Seop cẩn thận quan sát cơ thể Lee Woo Yeon rồi cất tiếng hỏi. Không phải mỗi áo, ngay cả mặt cũng dính đầy máu, tóc thì không biết hắn vừa mới làm gì đi đâu về mà ướt đẫm mồ hôi.
"...Anh vừa mới quay hình về à?"
"Em."
"...........?"
"Em vừa mới đi đâu về."


Choi In Seop bị doạ sợ bởi giọng nói cứng nhắc của Lee Woo Yeon, cậu chớp chớp mắt.
"Tôi hỏi rốt cuộc em vừa đi đâu về."
"...Em đi mua bánh kem..."


Choi In Seop vừa nâng hộp bánh kem cậu đang cầm trong tay lên cho hắn nhìn vừa nói tiếp: "Em nghe nói ở đây nổi tiếng nên,...em về hơi muộn vì nó ở xa hơn em nghĩ. Xin lỗi vì nếu em đã để anh chờ."
Lee Woo Yeon cười khẩy một tiếng. Hắn một bên vuốt mớ tóc ướt đẫm vì mồ hôi lên, một bên cúi xuống nhìn cậu.


"Chờ?"
".........."
"Chờ ư?"
Lee Woo Yeon hét lên.


Hắn đã chạy đi chạy lại ba tiếng rồi. Đến mức không có một toà nhà nào, không có một nơi nào mà hắn chưa từng vào qua. Mỗi khi nhìn thấy bóng dáng người phương Đông là con trai, hắn lại lao tới như hổ đói để xác nhận xem có phải cậu hay không. Hắn cũng gọi điện cho sân bay để nhờ tìm hiểu xem có ai tên là Choi In Seop đã xuất cảnh hay chưa. Dù Lee Woo Yeon biết là sẽ bị họ từ chối nhưng hắn vẫn kiên trì gọi cho từng sân bay để hỏi thăm. Hắn cũng đã lái xe tới sân bay hơn hai lần rồi, chạy khắp trụ sở sân bay, cứ nhìn thấy nhân viên là hắn lại cho họ xem ảnh của Choi In Seop rồi hỏi xem họ có thấy qua người này hay không.


Lee Woo Yeon đã chạy đi tìm Choi In Seop như một thằng điên. Mặc dù biết bản thân đang làm trò vô bổ nhưng Lee Woo Yeon vẫn cứ tiếp tục chạy. Đầu thì bảo là không được nhưng cơ thể thì chẳng chịu dừng lại, nó cứ thế chạy đi tựa như không phải của hắn. Tiếp tục chạy mãi, chạy đến tận khi kiệt sức.


Lee Woo Yeon đã chạy quanh nội thành cho đến tận khi hiện thực buộc hắn phải chấp nhận việc không thể nào tìm thấy Choi In Seop. Lúc Lee Woo Yeon quay trở về khách sạn, hắn đã đi vào phòng của Choi In Seop trước. Dẫu biết nơi đó chỉ là một căn phòng trống, nhưng Lee Woo Yeon vẫn một lần nữa lục lọi khắp căn phòng. Sự thật cay đắng rằng Choi In Seop đã bỏ rơi hắn và biến mất vẫn cứ nghẹn ứ trong cổ họng Lee Woo Yeon khi hắn leo cầu thang bộ từ tầng 9 đến tầng 12. Cảm xúc khó chịu từ cổ họng lan xuống bụng châm sáng ngọn lửa trong hắn.


Giận dữ, nản lòng, hổ thẹn và cảm giác phản bội vì bị lừa những hai lần.


Mỗi khi hít vào, những cảm xúc đen ngòm tích tụ lại đã siết chặt lấy cổ hắn. Lần đầu tiên hắn có cảm xúc tự trách chính mình. Về việc cứ để lại Choi In Seop ở trong phòng như vậy mà đi, về việc không biết trong phòng bì tài liệu có gì mà cứ thế kêu người ta đưa cho cậu, và hơn hết là về chính bản thân mình đã dành nhiều tình cảm cho Choi In Seop đến như thế.


Lee Woo Yeon vừa đè nén thứ cảm xúc đắng ngắt như thuốc độc trong miệng vừa sải bước đi trên hành lang, bỗng nhiên thân ảnh Choi In Seop ngồi thẫn thờ trước cửa lọt vào mắt hắn. Lee Woo Yeon nhắm mắt lại cảm thán, cuối cùng thì bệnh tâm thần của hắn đã nặng tới mức nhìn thấy cả ảo giác rồi, sau đó hắn lại mở mắt ra. Nhưng càng tới gần thì cái thứ mà hắn nghĩ rằng là ảo giác kia lại càng chân thực, hơn nữa nó còn chuyển động.


Trước tiên hắn đã mạnh mẽ tóm lấy Choi In Seop. Rồi cứ thế Lee Woo Yeon kéo thẳng cậu vào phòng. Trước câu hỏi cậu đã làm gì ở đâu mà hắn đặt ra, Choi In Seop chỉ nhẹ đưa hộp bánh kem lên. Lee Woo Yeon sửng sốt đến mức cười cũng cười không nổi.
"Tôi đã đợi em sao?"
Lee Woo Yeon hét lớn với Choi In Seop.


Đôi khi hắn không chắc chắn về việc lựa chọn từ ngữ cho lắm vì thứ cảm xúc mà bản thân hắn cảm nhận được khác với người ta. Nhưng hiện giờ hắn có thể chắc chắn nói rằng quãng thời gian đó không thể nào biểu hiện được chỉ bằng từ chờ đợi.
Đó là cảm giác tuyệt vọng.


Khoảng thời gian bị vứt bỏ bởi Choi In Seop, là nỗi tuyệt vọng đối với Lee Woo Yeon.
"Tôi, con mẹ nó, đợi em sao?"
Lee Woo Yeon lại hét lên với thanh âm chứa đầy sự tức giận. Tiếng hét đó cứ như thể hét lên với chính bản thân hắn.


Lee Woo Yeon vứt hộp bánh kem mà Choi In Seop đang cầm trong tay xuống nền đất. Ngay khi Choi In Seop a lên một tiếng xoay đầu nhìn theo hộp bánh kem, thì Lee Woo Yeon lại nắm lấy cằm cậu khiến cậu quay sang nhìn hắn.
"...Em...về muộn..."


Lời xin lỗi Choi In Seop còn chưa kịp nói ra đã bị Lee Woo Yeon ngậm lấy môi như thể muốn cắn đứt rời nó. Là một nụ hôn vô cùng hung hăng và dữ dội. Lee Woo Yeon đưa tay xe rách áo của Choi In Seop. Cơn đau vì vết thương chưa lành trên cổ tay truyền tới khiến thân thể cậu quặn lại, nhưng Lee Woo Yeon không hề quan tâm.


Hắn ép cậu nằm trên bàn rồi kéo quần cậu xuống. Khi khoá quần của Lee Woo Yeon được kéo xuống, dương vật bóng loáng như hung khí đứng dậy sừng sững giữa đám lông lộ ra.
"Woo Yeon, đợi, nghe em nói, đợi...áh!"


Không làm chút chuẩn bị trước nào hết, Lee Woo Yeon cứ thế đẩy cái của hắn vào giữa hai mông cậu. Hắn ôm Choi In Seop, siết sao đưa đẩy hung khí của mình bên trong cái động chật hẹp đó. Nỗi đau đớn như cơ thể bị xé làm hai này khiến cho Choi In Seop không ngừng nức nở rơi nước mắt.


Lee Woo Yeon cứ như phát điên. Hắn không muốn làm Choi In Seop bị thương nhưng mọi chuyện lại không theo ý hắn. Cơ thể hắn không nghe lời. Nỗi phẫn nộ khiến trước mắt hắn trở nên trắng bệch. Lee Woo Yeon chẳng thể nào phân biệt được việc hắn lao vào cơ thể cậu là vì khát cầu ȶìиɦ ɖu͙ƈ hay chỉ là vì tức giận Choi In Seop nữa.


"Ah...! Đ, đau...d, dừng lại..."
Choi In Seop tay nắm lấy bàn vừa khóc vừa cầu xin hắn. Nhìn thấy vết hằn rõ ràng trên tay cậu do chính hắn gây nên ngày hôm qua, Lee Woo Yeon hỏi: "Sao, em lại, biến tôi, thành ra thế này."
"Ức...a, d, dừng lại...đừng, đừng mà...!"


"Tôi hỏi em, làm sao, em lại biến tôi, thành một kẻ điên, như thế này hả?"
Dẫu biết rằng Choi In Seop hiện tại không thể nào trả lời được nhưng Lee Woo Yeon vẫn cố đào bới câu trả lời từ cậu.
"Em hãy trả lời tôi đi! Choi In Seop!"


Mỗi tiếng va chạm phập, phập vang lên là cái bàn lại rung lắc mãnh liệt. Cơ thể mảnh khảnh của Choi In Seop cũng liên tục lắc lư ở trên đó. Khung cảnh vô cùng chật vật và đáng thương khiến sự phẫn nộ của Lee Woo Yeon đối với chính mình ngày càng tăng lên. Đầu hắn như muốn nổ tung, không thể suy nghĩ thêm được bất cứ chuyện gì khác. Chỉ có một mong muốn, là hắn phải nắm được thứ này ở trong tay bằng bất cứ giá nào. Hơi thở như tắc nghẽn lại. Trước mắt trắng xoá khiến hắn cái gì cũng không nhìn thấy. Thậm chí còn không có cảm giác hiện thực, Lee Woo Yeon vừa cắn môi vừa di chuyển eo.


Lee Woo Yeon ôm lấy mông cậu rồi bắn hết vào trong. Máu và tinh dịch cùng nhau men theo đường giữa hai chân Choi In Seop chảy xuống. Vì bị Lee Woo Yeon bất chấp ra ra vào vào nên bên trong cậu đã rách ra từ bao giờ, máu chảy xuống từng dòng.
"Hức-, hư.. hức..."


Thanh âm nức nở của Choi In Seop dần dần làm dịu đi cảm xúc của Lee Woo Yeon. Choi In Seop nằm úp sấp ở đó rồi khóc nấc lên. Tầm nhìn của Lee Woo Yeon ngày càng rõ ràng hơn. Thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt hắn là đôi vai đang run rẩy của Choi In Seop.
"In Seop..."


Khi Lee Woo Yeon định chạm vào vai cậu thì thân thể Choi In Seop lại giật nảy lên lùi về phía sau. Lee Woo Yeon đọc được nỗi sợ hãi hiện trên gương mặt trắng bệch của đối phương.


Đó là một cái nhìn quen thuộc. Ánh mắt như thể vừa nhìn thấy một con quái vật đáng ghét hướng về phía hắn. Lee Woo Yeon không bận tâm đến chuyện người khác nhìn mình như thế nào. Bởi vì hắn nghĩ rằng cho dù có bị người khác xem là quái vật, thì chỉ cần hắn không tự xem chính mình thành quái vật là được.


Nhưng đứng trước ánh mắt của Choi In Seop, Lee Woo Yeon lại nhận ra được sự thật rằng hắn chính là quái vật. Tim hắn vừa đập thình thịch vừa thắt lại. Lee Woo Yeon vô cùng bàng hoàng trước thứ cảm xúc đang tràn tới khiến cổ họng hắn đau buốt đến nghẹt thở này.
"In Seop..."


Hắn một lần nữa vươn tay ra chạm lấy vai cậu. Cơ thể Choi In Seop run lẩy bẩy, cậu thút thít khóc. Máu giữa hai chân cậu vẫn đang chảy không ngừng, Lee Woo Yeon nhanh chóng cởi áo sơ mi ra rồi lau chân cho cậu. Hắn định dìu Choi In Seop đang khóc đi đến bên giường.
"Đ, đừng làm thế!"


Nhưng, Choi In Seop lại hét lên. Bằng giọng nói chứa đựng sự từ chối dứt khoát lẫn nỗi sợ hãi.
"Đừng, đừng chạm vào tôi. T, tôi sẽ đi...ngay đây."


Choi In Seop kéo quần lên rồi cố đứng dậy bằng đôi chân run run. Nhưng đi chưa được mấy bước thì cậu lại ngồi phịch xuống đất. Nhìn thấy hình ảnh đó khiến cơn đau trong ngực mà ban nãy Lee Woo Yeon cảm nhận được lại càng nhức nhối thêm một tầng, hắn nhăn mặt lại.
"In Seop, để tôi dìu em."


"Tôi, sẽ biết... đường tự lo liệu."
"Xin lỗi. Em,...hãy nghe tôi nói đã."
"Như lời Lee Woo Yeon nói đấy, anh không thể nghe lời tôi nói trước đã à."
Nước mắt tuôn ra từ đôi mắt to tròn của Choi In Seop.


Tài liệu mà Lee Da Young đưa cho cậu có chứa bản sao giấy phép lái xe của Lee Woo Yeon. Choi In Seop đã nghi ngờ chính đôi mắt của mình khi nhìn thấy ngày tháng năm sinh được viết trên đó. Bởi vì so với sinh nhật của Lee Woo Yeon mà cậu biết thì nó cách biệt những hai tháng. Hơn nữa, sinh nhật được viết trên giấy tờ thậm chí còn là vào ngày hôm nay.


Choi In Seop khó nhọc suy nghĩ một hồi, cuối cùng cậu quyết định đứng dậy mặc quần áo đi mua bánh kem. Mặc dù di chuyển cơ thể còn hơi quá sức đối với cậu nhưng nhờ gặp được nhân viên từ công ty tạp chí ở thang máy nên cậu vẫn có thể ngồi nhờ xe đi được tới tận được nội thành. Choi In Seop đến tiệm bánh kem nổi tiếng nhất Hawaii ở trong nội thành rồi đợi ròng rã một tiếng, sau khi mua được bánh kem thì cậu quay về. Nhưng vì để mua bánh kem nên cậu đã tiêu sạch túi tiền của mình rồi, đến tiền để bắt taxi cậu cũng không có. Trên đường đi bộ về khách sạn, Choi In Seop đã phải dừng lại mấy lần vì cơ thể đổ đầy mồ hôi lạnh. Cậu đã nghĩ rằng sẽ quay về đợi Lee Woo Yeon rồi cùng nhau trải qua một buổi tiệc sinh nhật ấm áp. Tuy không thể chuẩn bị quà, nhưng cậu vẫn muốn dành điều nhỏ nhoi này cho hắn, cậu cũng đã định sẽ gom góp hết dũng khí để hôn lên môi Lee Woo Yeon nữa. Choi In Seop đã vừa suy nghĩ như thế vừa ngồi trước cửa chờ đợi Lee Woo Yeon.


Nhưng cậu lại bị Lee Woo Yeon kéo vào phòng, không biết đầu đuôi gì hết cứ vậy bị hắn làm thành thế này. Lee Woo Yeon đã không cho cậu thời gian để giải thích dù chỉ một giây.


Choi In Seop uất ức và sợ hãi đến mức nước mắt không ngừng rơi. Cậu ghét Lee Woo Yeon. Một con người bạo lực và luôn làm theo ý mình, một con người không bao giờ thương tiếc cho cậu, cậu muốn cứ thế bỏ hắn lại đây rồi biến mất cho xong. Nhưng cậu lại đau lòng không thôi vì nghĩ rằng ánh mắt u sầu khi hắn chăm chú nhìn cậu không biết chừng lại là cảm xúc thật sự của Lee Woo Yeon.


Cậu quá đỗi thích Lee Woo Yeon, cậu mong rằng Lee Woo Yeon cũng sẽ thích cậu bằng thứ cảm xúc tương tự mà cậu có.
"Tôi xin lỗi. In Seop...."
Lee Woo Yeon mở miệng nói. Hắn vươn tay muốn ôm lấy Choi In Seop nhưng cậu vẫn kiên quyết tránh né. Hiện tại, ngay lúc này cậu không muốn phó mặc cảm xúc vào vòng tay mê hoặc đó của Lee Woo Yeon.


"In Seop. Em hãy nhìn tôi một lát đi. Nhé? Ngẩng mặt lên một chút đi mà."
Lee Woo Yeon cúi người xuống, hắn đưa khuôn mặt của mình xuống dưới khuôn mặt của Choi In Seop rồi dịu dàng thủ thỉ. Choi In Seop vươn tay đẩy vai hắn ra.


Lee Woo Yeon bị đẩy ra phía sau chỉ vì một động tác tay đơn giản đó, hắn đứng cách Choi In Seop khoảng một bước chân chăm chú nhìn cậu. Cùng với biểu cảm không biết phải làm gì, khiến cho lồng ngực Choi In Seop thêm một lần nữa nhói đau.
"...Tôi tưởng em đi rồi."
".........."
"Tôi cứ nghĩ rằng, em đã bỏ trốn rồi."


Lee Woo Yeon gằn giọng, thốt lên từng chữ qua kẽ răng.
"Tôi nghe nói, tài liệu, mà Lee Da Young, đưa cho em có chứa bản sao chứng minh thư...nghe xong chuyện đó tôi liền nghĩ rằng em đã bỏ trốn mất rồi."
"Tôi không thấy. Cái đó..."


Đến chuyện trong tệp tài liệu có chứa bản sao chứng minh thư của mình Choi In Seop cũng chẳng biết. Thứ cậu nhìn thấy chỉ có bằng lái xe của Lee Woo Yeon mà thôi.


"Tôi đã chạy ra ngoài ngay sau khi nghe thấy chuyện có một người phương Đông...bị đâm. Mặc dù không phải em...nhưng vì nhìn thấy đống máu đó...nên tôi đã tiếp tục chạy đi tìm In Seop."
Lee Woo Yeon cúi đầu nói.


"Vì không nhìn thấy In Seop,...nên tôi đã đi tìm. Tôi đã tìm...tìm mãi, nhưng tôi chẳng thể tìm thấy em!"


Lee Woo Yeon không thể nào nhịn xuống cơn tức giận, hắn hét lên rồi siết tay thành hình nắm đấm. Chỉ cần nghĩ tới chuyện Choi In Seop rời khỏi vòng tay hắn hoặc là biến mất thôi cũng đủ khiến Lee Woo Yeon tức đến run người.
"Tôi đã tìm em mãi."
"............"


"Chạy như điên ngoài đường, thấy người giống em là tôi lại tóm lấy người ta, chạy nữa, chạy mãi, vẫn không thấy em đâu...."


Lee Woo Yeon đưa tay ôm lấy trán. Đầu hắn như muốn nổ tung tới nơi. Trái tim hắn lần nữa nhói lên, siết chặt lại. Lee Woo Yeon như muốn phát điên, hắn thậm chí không thể phân biệt được thứ hắn đang cảm thấy ngay lúc này là cảm xúc hay chỉ là sự biến hoá của thân thể. Cảm giác tựa như việc mặc dù không biết bơi nhưng lại bị ném ra giữa biển vậy.


Chới với, quay cuồng, hoảng loạn đến tột cùng.
Choi In Seop mở to mắt khi nhìn thấy gương mặt trắng bệch lẫn vầng trán ướt đẫm mồ hôi lạnh của Lee Woo Yeon.
"Anh...làm sao thế?"
"...Bụng tôi không ổn lắm."


Sau khi nói xong câu đó, Lee Woo Yeon lập tức chạy vào nhà tắm. Nghe thấy tiếng nôn mửa truyền ra từ nhà tắm khiến Choi In Seop cứng đờ ngay tại chỗ.


Choi In Seop cảm nhận được đó không phải là Lee Woo Yeon mà cậu quen. Lạ lắm. Không còn là người đàn ông thong dong và tràn đầy tự tin nữa. Người đàn ông kia rốt cuộc là ai chứ.
Choi In Seop kéo lê đôi chân không còn chút sức nào nữa đi vào phòng tắm.
"Woo Yeon...anh ổn chứ?"


Lee Woo Yeon đứng ngơ ngác trước bồn rửa mặt đang mở nước. Nhìn thấy bóng lưng cứng ngắc như tượng đá của hắn, Choi In Seop lo lắng hỏi lại thêm lần nữa.
"...Anh có sao không? Woo Yeon, anh ổ..."


Choi In Seop nắm lấy cánh tay Lee Woo Yeon, định kiểm tr.a sắc mặt của hắn thì lại bị doạ đến mức kinh hãi. Lee Woo Yeon thế mà lại đang khóc. Nước mắt đang không ngừng tuôn ra từ đôi mắt ngơ ngác của hắn.
"W, Woo Yeon. Anh có s...tôi gọi bác sĩ nhé? Tôi sẽ gọi bác sĩ."


Choi In Seop luống ca luống cuống đứng dậy. Chỉ vì cái suy nghĩ có chuyện gì đó rất kì lạ ở đây khiến cho bàn tay của Choi In Seop kịch liệt run rẩy. Cậu trước tiên phải đi tìm điện thoại, mà đi bệnh viện nào mới được, triệu chứng rốt cuộc là gì...!


Lee Woo Yeon ôm lấy cậu từ sau lưng. Cảm giác ẩm ướt chạm vào cổ khiến Choi In Seop giật mình, cậu nghĩ rằng phải gọi bác sĩ tới ngay lập tức thì mới được.
"Tôi sẽ đi gọi bác sĩ. Không sao đâu. Tôi sẽ đi gọi bác sĩ tới cho anh nên là..."
"Phải làm sao đây..."


"Không sao đâu. Tôi sẽ đưa bác sĩ tới đây. Anh đừng lo lắng. Tôi, tôi sẽ ra ngoài và...!"
Vòng tay đang ôm lấy vai cậu càng dùng sức siết chặt lại. Lee Woo Yeon ở phía sau nhỏ giọng nói: "Đừng đi. In Seop...mẹ kiếp, em đừng đi mà."
"...W, Woo Yeon..."
"Phải làm sao đây...bây giờ tôi đúng là phát điên thật rồi."


"...Woo Yeon à...."
"Thật đấy, tôi thật sự phát điên mất. Chỉ cần quyết tâm là tôi có thể cư xử như bao người bình thường khác,...nhưng lại không được."
Giọng nói pha lẫn thanh âm khi khóc của Lee Woo Yeon chạm vào cổ cậu.
"Tôi phải làm sao đây..."


Choi In Seop từ từ ngoảnh về phía sau nhìn. Cậu tách gương mặt của Lee Woo Yeon đang dính trên người mình ra rồi chăm chú nhìn hắn. Một Lee Woo Yeon với khuôn mặt lạ lẫm không thể tìm thấy được ở bất kì một tác phẩm nào, một cảnh quay nào đang đứng ngay đây.


Lee Woo Yeon đang sợ hãi. Vì không thể chịu đựng nổi sự ảnh hưởng từ thứ cảm xúc mà hắn cảm nhận được, vậy nên hắn đang rất sợ hãi. Trong cái bộ dạng bất thường đó, Choi In Seop lại đọc ra được khía cạnh mang tính con người từ Lee Woo Yeon. Đáng thương đến xót xa...thực không ổn chút nào.


Choi In Seop vươn tay vuốt ve khuôn mặt của Lee Woo Yeon. Hắn hơi khựng lại sau đó khoá tầm mắt trên người cậu. Đó chỉ là một ánh nhìn trống rỗng, chẳng có gì cả. Nhưng khi bốn mắt chạm nhau, cảm xúc dần dâng trào lên trong đôi mắt đó.
Sự ngạc nhiên, niềm bối rối, nỗi sợ hãi, cảm giác bình an và cả tham vọng.


"Sẽ không."
Choi In Seop quyết tâm nói.
"Tôi muốn đi lắm, đã rất muốn đi...nhưng lại không thể."
"...In Seop."
"Dù có bị Lee Woo Yeon làm thành thế này thì,...còn tôi,...vì quá kém cỏi và ngốc nghếch nên, dẫu thế, em vẫn...."
Thích anh.


Câu nói cuối cùng như lăn một vòng trong miệng rồi bị cậu nuốt xuống nên cũng có thể Lee Woo Yeon sẽ không nghe thấy được. Nhưng Lee Woo Yeon lại vồ vập ôm chầm lấy Choi In Seop trước khi đôi môi cậu kịp khép lại.
"...Em hãy nói tiếp đi."
"............."
"Hãy nói với tôi rằng em thích tôi, rằng em sẽ không bao giờ rời đi."


"...Em thích anh."
"Lại lần nữa."
"Em thích anh."
"Nữa, em hãy nói thêm nữa đi."
"Em sẽ không đi. Em muốn, tiếp tục ở bên cạnh...Lee Woo Yeon. Chỉ cần Lee Woo Yeon muốn..."


Cậu cảm thấy câu nói cuối cùng cậu nói ra có chút vô nghĩa. Nỗi xót ra không đâu chợt kéo tới, tựa như vừa nghe được câu nếu Lee Woo Yeon ghét cậu thì cậu buộc phải rời đi thôi vậy. Choi In Seop rơi nước mắt. Vòng tay đang ôm lấy cậu của Lee Woo Yeon run lên.
"In Seop, xin lỗi em..."
"...Hức..."


"Vì là một tên điên,...nên tôi cũng không rõ thứ tôi cảm nhận được, và thứ In Seop cảm nhận được có giống nhau hay không nữa."
Bàn tay Lee Woo Yeon vuốt ve tấm lưng của Choi In Seop. Hắn vừa hôn vào gáy của cậu vừa nói ra những thứ cảm xúc đen ngòm bị tích tụ lại trong hắn.


"Tôi đã sống khá tốt với cái đầu hỏng hóc này cho tới tận bây giờ,...nhưng vì em nên trái tim này của tôi có lẽ cũng hỏng mất rồi."
Đôi môi nóng bỏng của Lee Woo Yeon chạm vào má, mắt và trán của cậu. Choi In Seop có cảm giác những lời mà Lee Woo Yeon thì thầm tựa như khảm sâu vào trong da thịt của cậu.


"Dường như trái tim này đã hỏng, ngay từ khoảnh khắc em cứu tôi ra khỏi hồ nước kia rồi."
".............."
"Vậy nên em phải chịu trách nhiệm ở bên cạnh tôi nhé."


Lee Woo Yeon ôm Choi In Seop, vừa dịu dàng thủ thỉ vừa hôn lên môi cậu. Hắn nhẹ nhàng rà soát một lượt bên trong miệng Choi In Seop sau đó hôn cái chóc lên môi cậu. Lee Woo Yeon khẽ cười khi nhìn thấy cậu thở hổn hển trong trạng thái tay còn đang ôm lấy cổ mình.
"....Sao anh lại cười."
"Mẹ kiếp, tôi đúng là điên thật rồi."


"..........."
"Bởi vì chỉ mới nghe thấy tiếng thở hổn hển của em sau khi bị tôi hôn thôi mà đã khiến tôi cười thành thế này."
".........."
"À không, vốn dĩ tôi đã là một tên điên rồi mà. Xin lỗi em. Tôi sẽ không đổ cả cái lỗi đó lên đầu In Seop đâu."


Lee Woo Yeon đưa tay ôm lấy khuôn mặt của Choi In Seop. Sau đó hắn ấn môi mình lên trán của cậu, lẩm bẩm nói: "Nếu In Seop, bỏ tôi mà đi, thì không biết chừng em sẽ thấy tôi xuất hiện trên tin tức thời sự 9 giờ tối thay vì chương trình giải trí đấy."


Hắn hôn lên đỉnh đầu của Choi In Seop. Cả mái tóc lẫn vành tai. Cũng nâng bàn tay của cậu lên rồi lần lượt hôn từng ngón tay một.
"Nếu em, thực sự, rất chi là ghét tôi, đến mức em không thể nào chịu đựng nổi nữa thì lúc đó em cứ giết quách tôi đi."
"Gì..."


"Nếu em không làm như thế thì có khả năng tôi sẽ phải giết em đấy."
"..........."
"Và tôi thì không muốn như thế đâu. Tuyệt đối, không muốn như thế."


Lee Woo Yeon ôm lấy Choi In Seop vào lòng. Cảm xúc mà hắn cảm nhận được ngày hôm nay, cả đời này Lee Woo Yeon sẽ không bao giờ có thể vượt qua được lần thứ hai nữa đâu. Hắn mở miệng cậu ra, cùng cậu hôn môi thật sâu. Lee Woo Yeon đưa lưỡi vào trong khuôn miệng nóng bỏng rồi bắt đầu di chuyển. Cơ thể Lee Woo Yeon dần nóng lên vì cảm giác được hoà quyện trong miệng của Choi In Seop.


"Ha......"


Lee Woo Yeon nhẹ nhàng cọ cọ phần eo của Choi In Seop mà hắn đang ôm trong tay rồi thở hắt một hơi nóng bỏng. Mặt Choi In Seop dần đỏ bừng vì cảm giác cứng rắn từ phía dưới truyền lên. Thực ra thì từ nãy đến giờ phía dưới của Choi In Seop cũng đã có tín hiệu rồi. Vì không muốn bị phát hiện nên cậu đã cố sống cố ch.ết lùi eo về phía sau, nhưng Lee Woo Yeon lại cứ thẳng thừng đưa phía dưới cọ tới cọ lui.


"In Seop...."
Lee Woo Yeon gọi tên cậu bằng thanh âm đầy mong mỏi.
"In Seop, Choi In Seop...In Seop à."
".........."


Cậu biết hắn đang muốn cái gì. Vì phía trước đũng quần của hắn đã phình lên một đống từ lâu rồi. Nhưng vì chuyện ban nãy nên đây lại là tình huống mà Lee Woo Yeon không thể nào mở miệng ra yêu cầu trước được. Hắn vừa vuốt ve mông lẫn eo của cậu vừa gọi tên cậu bằng chất giọng ngọt ngào như muốn tan ra đến nơi.


"In Seop..., In Seop. In Seop."
Chỉ nghe thấy giọng nói thôi cũng đã khiến chân của Choi In Seop như muốn nhũn ra luôn rồi. Thanh âm nóng hổi của Lee Woo Yeon không ngừng gọi tên cậu.
"In Seop, In Seop à,....In Seop. ...In Seop."
Choi In Seop vẫn đang trong trạng thái ôm lấy cổ Lee Woo Yeon, cậu khẽ thì thầm: "Về giường đi."


Ngay khi được cậu cho phép, Lee Woo Yeon hùng hùng hổ hổ ôm cậu lên đi về phía giường. Vì quá xấu hổ trước những lời mình vừa nói ra nên Choi In Seop đã nhắm nghiền mắt lại rồi bám dính trên người Lee Woo Yeon.
"In Seop."


Lee Woo Yeon đặt cậu nằm lên giường sau đó lại một lần nữa gọi tên cậu. Là thanh âm mong ngóng được đối phương cho phép.
"In Seop à... tôi không muốn làm ra những chuyện mà em ghét."
"..........."
"Hãy cho phép tôi làm những thứ mà em muốn thôi nhé."
Lee Woo Yeon hôn lên trán cậu.
"Như thế này được chứ?"


"...Dạ."
Bờ môi đó lại chạm lên miệng cậu. Hắn ngậm một chút rồi rời đi, sau đó theo thứ tự ɭϊếʍƈ hết môi trên đến môi dưới. Lee Woo Yeon tiếp tục hỏi "Cái này thì sao?". Choi In Seop khẽ gật đầu. Chỉ mới nhiêu đây thôi mà mặt cậu như muốn bốc cháy tới nơi rồi.


Lee Woo Yeon đẩy lưỡi vào trong miệng cậu rồi bắt đầu luân động đầu lưỡi. Nụ hôn càng ngày càng sâu hơn, hơi thở dần trở nên rối loạn. Ngay khi Lee Woo Yeon vừa lùi ra, Choi In Seop liền hổn hển thở hắt ra một hơi.
"Hôn thì có được không?"
"...Được ạ."


Lee Woo Yeon gặm cổ cậu. Hắn vừa đưa răng cắn nhẹ phần thịt ở cổ cậu vừa hỏi: "Ở đây thì sao?"


Choi In Seop hai tay bưng kín mặt gật gật đầu. Môi của Lee Woo Yeon dần dần trượt xuống dưới. Hắn vươn lưỡi ɭϊếʍƈ láp hạt đậu nhô lên ở trên ngực của cậu. Choi In Seop ức một tiếng, nuốt xuống hơi thở hổn hển. Lee Woo Yeon lại hỏi: "Tôi ɭϊếʍƈ ngực em có được không?"
".........!"


Là cố tình, bây giờ hắn đang làm như thế này, chính là cố tình.
Choi In Seop ngẩng đầu lên lườm Lee Woo Yeon. Bốn mắt chạm nhau, Lee Woo Yeon thấy thế liền hỏi: "Sao thế?"
"Anh bây giờ đang cố tình..."
"Tại tôi thấy có lỗi nên mới vậy."


Lee Woo Yeon thở dài một hơi. Không phải đùa, lời hắn nói là sự thật. Lee Woo Yeon thật lòng cảm thấy rất có lỗi vì bản thân đã ép buộc cậu, cứ thế tiến vào trong khiến cậu bị thương.
"Bây giờ em nói tôi đừng làm cái gì thì tôi sẽ không làm cái đó."
"............"
"Tôi thật lòng đấy."


Ánh mắt không chút dao động của Lee Woo Yeon dính chặt lên người Choi In Seop. Cậu khẽ aiz một tiếng rồi chôn đầu vào gối nằm. Lee Woo Yeon vươn tay đặt giữa hai chân của cậu.
"Tôi muốn cởi quần em ra."
"...Làm đi."


Choi In Seop để yên cho hắn muốn làm gì thì làm. Lee Woo Yeon cởi quần cậu ra, đặt bàn tay lên phía đùi trong của cậu rồi lại nói tiếp: "In Seop, tôi muốn sờ vật nhỏ của em."
".........."
"Cho phép tôi sờ nhé."


Choi In Seop muốn khóc lắm rồi. Đến mức cậu nghĩ rằng thôi thì hắn đừng xin phép cậu, cứ trực tiếp sờ có khi lại đỡ hơn. Cậu thực sự muốn hỏi hắn xem, làm cách nào hắn lại có thể phun ra những lời ɖâʍ tục với cái giọng đầy long trọng đó.
"In Seop à..."


Thấy Choi In Seop chỉ cắn môi không nói gì, Lee Woo Yeon thấp thỏm gọi tên cậu. Choi In Seop dùng mu bàn tay che mắt mình lại, đáp: "...Sờ đi."
Bàn tay của Lee Woo Yeon lục lọi trong qυầи ɭót của cậu. Hắn lôi vật nhỏ đang được bao bọc trong đám lông ra. Nắm vật nhỏ trong tay, Lee Woo Yeon lại vừa mân mê vừa hỏi: "Vật nhỏ của In Seop...."
"Làm đi!"


Choi In Seop quát lên. Khuôn mặt của cậu đã đỏ tới mức không thể nào đỏ hơn được nữa rồi. Choi In Seop rưng rưng nói: "Làm đi. Làm hết đi. Làm sao cũng được cả. Làm ơn, vậy nên đừng có hỏi em nữa... cứ làm những gì Woo Yeon muốn là được."
"Tôi làm vậy cũng được sao?"


Choi In Seop cúi đầu xuống, tay thì che kín khuôn mặt. Cậu đang xấu hổ muốn ch.ết đây. Đến mức cậu còn suy nghĩ rằng ước gì có ai đó tới bịt miệng của Lee Woo Yeon lại giúp cậu.
"Tôi ôm em cũng được ư?"
"Dù sao thì...không phải vốn dĩ đã vậy sao."
"..........."


"...Ngay từ đầu, anh đã, làm như thế rồi còn gì."
Choi In Seop giọng run run lắp ba lắp bắp nói tiếp.
"Dù sao thì,...em vẫn sẽ tiếp tục, thích Lee Woo Yeon nên là không sao đâu."


Lee Woo Yeon ôm chầm lấy Choi In Seop. Hắn không thể nào, nhịn thêm được nữa. Hắn chẳng thể nào đè nén nổi thứ cảm xúc ấm nóng đang dâng trào trong tim nữa rồi.
Hắn lột quần trong của cậu xuống, cũng tự cởi đồ của mình ra. Trong nháy mắt, hai thân thể trần truồng ôm chặt lấy nhau.


Lee Woo Yeon liên tục hôn rải rác khắp nơi trên mặt lẫn trên cổ Choi In Seop. Trong lúc đó hắn cũng không ngừng cọ qua cọ lại phía dưới. Tạo ra âm thanh da thịt cùng phần lông ma sát với nhau. Lee Woo Yeon ghé vào tai cậu rồi nói nhỏ rằng nếu cậu chuẩn bị xong rồi thì hãy nói cho hắn biết.


Lee Woo Yeon bắt đầu từ vai, đến gáy, sau đó hạ xuống ngực, eo, hôn từng nơi một trên cơ thể cậu. Dùng đầu lưỡi ɭϊếʍƈ láp như nếm vị cũng có, dùng răng cắn nhẹ lưu lại dấu răng cũng có.


Nhìn thấy vật nhỏ của cậu vì bị hắn hôn khắp nơi nên hưng phấn dần dần đứng lên, Lee Woo Yeon liền vươn tay ra. Choi In Seop vặn vẹo eo khẽ rên lên khi bị Lee Woo Yeon nắm lấy vật nhỏ trong tay nhẹ dàng ma sát.
"Ah...."
"Em biết không?"
"..........."
"Vật nhỏ của In Seop lớn lên trông đáng yêu lắm đấy."
"............."


"Từ hình dáng, tới màu sắc. Thực sự nhìn ngon mắt lắm."
"...Anh không nói chuyện kiểu thế thì không được à?"
Choi In Seop mếu máo nhờ vả hắn. Lee Woo Yeon thế mà lại vừa cười vừa hỏi vặn lại: "Sao thế?"
"Anh không biết ngại à?"


Lee Woo Yeon cười cười, sau đó đưa ngón tay chỉ vào đầu mình, hắn nói: "Xin lỗi em. Vì tôi là một tên không có khái niệm xấu hổ đó."
"...Nhưng em thì có."
"Tôi cũng muốn biết nó ra sao lắm, nên In Seop hãy nói mấy lời kiểu đó cho tôi nghe đi."
"Không, phải thế, anh chỉ cần, không nói là đ...ức."


Lee Woo Yeon dùng đầu ngón tay xoa nắn phần quy đầu. Lee Woo Yeon đưa miệng tới, ngậm lấy vật nhỏ của cậu trong miệng. Choi In Seop thở hắt ra một tiếng.


Eo cậu run bần bật khi bị Lee Woo Yeon ngậm cái đó trong miệng, hắn còn đưa lưỡi lướt qua lướt lại phần quy đầu. Khuôn ngực thở hổn hển lúc lên lúc xuống của cậu vô cùng đẹp mắt. Tay Lee Woo Yeon mò mẫm xoa nắn đầu ngực của cậu. Chưa được bao lâu thì hơi thở của Choi In Seop càng trở nên mãnh liệt hơn, eo cậu cũng bắt đầu căng cứng.


"W, Woo Yeon, em sắp... ah, không..."
Choi In Seop dùng chân muốn đẩy hắn ra nhưng Lee Woo Yeon không những không nhúc nhích mà còn dùng sức ʍút̼ mạnh hơn cái của cậu.
"............!"
Đầu ngón chân như được tiếp thêm sức lực. Sóng tình mãnh liệt tràn tới khiến eo cậu cũng cong lên theo. Lee Woo Yeon ưm một tiếng nhăn mặt lại.


"A, anh...ăn rồi...?"
"Ra là nó có vị nhứ thế này. Cũng không sảng khoái cho lắm."
".....! Sao lại...."
"Vì em cũng đã từng ăn ngon lành cái của tôi mà, nên tôi cũng muốn nếm thử, à thì nó cũng không tệ đâu."


Lee Woo Yeon vừa đưa tay lau đi vết tinh dịch dính trên môi vừa lẩm bẩm. Choi In Seop nhấc gối lên che kín khuôn mặt lại. Chỉ cần nghĩ tới chuyện Lee Woo Yeon vừa nuốt tinh dịch của mình thôi cũng đã khiến Choi In Seop không còn chút tự tin nào để mở mắt ra rồi nhìn hắn nữa.
"In Seop."


Lee Woo Yeon một bên kéo cái gối xuống một bên gọi tên cậu.
"Đừng thế mà."
"..........."
"Để tôi nhìn mặt em đi. Vì tôi muốn nhìn thấy, khung cảnh tôi đang làʍ ȶìиɦ cùng với Choi In Seop."
Lee Woo Yeon kéo tay cậu xuống. Nhìn thấy cổ tay cậu vẫn còn sưng cho tới tận bây giờ, Lee Woo Yeon liền nhỏ giọng nói xin lỗi cậu.


"Sẽ không bao giờ, có chuyện tôi làm em bị thương nữa đâu."
Cũng không biết là đang nói cho ai nghe, Lee Woo Yeon cười khổ rồi nói tiếp: "Nhưng mà,...phía dưới có vẻ lại không nghĩ như vậy."


Phía dưới của hắn không ai đụng tay vào nhưng lại sừng sững cương lên như thể muốn chứng tỏ sự tồn tại mãnh liệt của nó. Mặt Choi In Seop lại đỏ bừng lên ngay sau khi cậu ngộ ra được ẩn ý trong lời nói đó. Bên trong cậu hiện tại vẫn đang trong trạng thái bị rách ra do chuyện ban nãy. Nghĩ tới việc nơi đó sẽ tiếp nhận thứ gì đó đi vào khiến khuôn mặt của Choi In Seop tự động cứng lại.


Lee Woo Yeon đưa ngón tay mò mẫm nơi nằm giữa hai mông cậu rồi hỏi: "Đau không?"
"...Một chút."
"Tôi muốn đi vào,...nhưng chắc là không được rồi."


Lee Woo Yeon sầu muộn nói, đôi mắt cũng hơi nheo lại. Choi In Seop có thể nhìn thấu tham vọng chợt thoáng qua trong mắt hắn. Nhìn thấy bộ dạng một con thú hung dữ đang đè nén tham vọng của chính mình vì để ý đến cái nhìn của cậu, khiến Choi In Seop rất đau lòng.


Choi In Seop tự phỉ nhổ chính bản thân. Aiz, sao cậu lại dại dột thế này cơ chứ. Giờ mà đổi tên cậu từ Choi In Seop thành Choi-dại dột-In Seop thì cũng chẳng có gì để mà bàn luôn.
"...Anh cho vào đi."
Choi In Seop dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu lẩm bẩm nói.
"Sao?"
"...Cho nó vào đi."
"Cho gì vào, cho vào đâu cơ?"


Lee Woo Yeon hỏi ngược lại. Nghe thấy giọng điệu thoải mái của hắn khiến Choi In Seop nhận ra được cậu lại bị hắn trêu nữa rồi, vậy nên cậu xoay đầu về hướng khác rồi mới nói: "Nếu không biết, thì, thì đừng có làm nữa."


Lee Woo Yeon cắn nhẹ vào tai Choi In Seop rồi nhả ra. Hắn vừa dùng lưỡi từ từ ɭϊếʍƈ vành tai của cậu vừa nói: "Ý em là, giờ tôi cho dương vật của tôi đi vào bên trong em cũng được đúng không?"
"............."
"Em chỉ cần gật đầu thôi."


Ngay sau khi thấy cậu khẽ gật đầu thì Lee Woo Yeon đã luồn tay xuống dưới thắt lưng của Choi In Seop rồi lật người cậu lại. Choi In Seop thầm cảm thấy may mắn, tư thế chổng mông lên trời như này có khi lại tốt hơn vì không thể nhìn thấy mặt nhau.
"..........!"


Nhưng để cái suy nghĩ gọi là may mắn đó trong đầu cậu tan biến thì cũng không tốn nhiều thời gian cho lắm.
"G,gì-!"
"Phải làm ướt nó chứ. Để nó không bị rách thêm nữa."
"B, b, bẩn lắm...ạ."


Choi In Seop vẫn rất khó lòng có thể chấp nhận được việc có người sẽ đưa miệng tới đặt ở nơi đó. Lee Woo Yeon cười.
"Có người suốt ngày cứ suy nghĩ muốn ăn cái nơi bẩn đó ở đây này."
"............"
"Muốn cho vào bên trong bằng mọi giá, cứ như sắp phát điên vậy. Tôi ấy."


Lee Woo Yeon một lần nữa khiến Choi In Seop nằm úp sấp xuống. Choi In Seop vặn vẹo eo hòng ngăn cản không cho Lee Woo Yeon ɭϊếʍƈ nơi đó nhưng Lee Woo Yeon lại mạnh mẽ tóm lấy cậu. Hắn một lần nữa vươn đầu lưỡi bắt đầu ɭϊếʍƈ cái miệng nhỏ nằm giữa hai mông.
"...Không...Đ, đừng mà..."


Cảm nhận được đầu lưỡi ẩm ướt lướt qua nếp gấp quanh miệng sau đó tiến vào bên trong, Choi In Seop vừa lắc đầu dữ dội vừa cắn chặt lấy môi mình. Cảm giác, xấu hổ muốn ch.ết. Những thứ cậu cảm nhận được quá đỗi chân thực, khiến phía dưới của cậu đứng thẳng tưng dù đến tay còn chưa kịp đụng vào nơi đó. Dường như sợ Lee Woo Yeon sẽ phát hiện ra nên Choi In Seop đã hạ eo xuống rồi đè vật nhỏ trên tấm chăn. Nhưng vì cơn khoái cảm mạnh mẽ truyền tới từ phía sau khiến bản năng trong cậu trỗi dậy, cứ thế thành ra bộ dạng cậu đang di chuyển hông chà xát phía dưới.


"Ah, hức...hư...."
"Đừng làm một mình chứ."
Lee Woo Yeon nhẹ cắn vào mông cậu rồi nói tiếp: "Làm cùng tôi. Đợi tôi làm nó ướt thêm chút nữa..."
"Anh...cứ vào đi."
"Im nào."
"Không sao đâu, nên là cứ làm đi...xin anh."


Chỉ một câu nói xin anh thôi đã cắt phăng đi sợi dây lý trí của Lee Woo Yeon. Hắn cầm gậy thịt cương cứng từ này tới giờ đến mức phát đau ở trong tay rồi đặt nó trước miệng huyệt. Phần quy đầu hơi dùng sức chen vào bên trong, miệng huyệt dần dần bị mở ra.
"Ức-"


Lee Woo Yeon cố gắng tiến vào chậm nhất có thể. Bàn tay chống đỡ cơ thể Lee Woo Yeon run lên bần bật, vì hắn hiện tại đang vô cùng khó khăn nhịn xuống cảm giác muốn cứ thế đâm lút cán vào bên trong.


Mồ hôi lạnh thấm đẫm phía sau lưng của Lee Woo Yeon. Trán của Choi In Seop cũng tương tự, ứa đầy mồ hôi hột. Cảm giác đau rát khi bị thứ đó chen vào ùa tới khiến tay Choi In Seop siết chặt lấy tấm chăn.


Chầm chậm, Lee Woo Yeon tiền vào bên trong cơ thể cậu rất chi là chậm rãi. Ngược lại, sự chậm rãi đó đã khiến cho cảm nhận của Choi In Seop trở nên nhạy cảm hơn.
"Ah-!........"
"Vẫn, chưa vào được một nửa."


Vì câu nói của Lee Woo Yeon mà suýt nữa Choi In Seop đã oà lên khóc. Mới vào được một nửa mà cậu cứ tưởng đi qua một mùa luôn rồi. Trái lại hắn cứ nhanh, nhanh chóng tiến vào trong có khi lại...
"...N, nhanh..."
"Sao?"
"Đút...vào đi...trái lại, như thế...!"


Thật may mắn khi cậu chưa kịp nói xong câu như thế có khi lại tốt hơn. Một tiếng phập vang lên, cảm giác khi dương vật tiến sâu vào khiến miệng Choi In Seop mở to ra, cậu hét không thành tiếng.
"Sao...em lại cứ kích thích người khác thế này hả."
"Ah,...W, Woo Yeon..."
"Tôi đang, cố gắng, nhẹ nhàng, hết sức có thể rồi kia mà!"


Cứ chỗ nào Lee Woo Yeon nói ngắt quãng là hắn lại không ngừng đẩy eo khiến hai cơ thể va chạm phát ra tiếng bạch bạch.
"Nếu em, nói như thế, ...thì rốt cuộc ai mà chịu cho nổi."
"Ah, ...a ah! Đ, đợi... áh!"


Lee Woo Yeon ngừng di chuyển, hắn xoay người cậu lại để mặt hai người đối diện với nhau. Choi In Seop hổn hển hít thở như sắp cạn hơi đến nơi, cậu chớp chớp đôi mắt nhìn Lee Woo Yeon. Lee Woo Yeon cũng cúi xuống nhìn chằm chằm Choi In Seop. Đôi mắt hắn ngập trong dục vọng khiến cho ánh nhìn khi chiếu xuống cậu cũng chất chứa đầy tham vọng mãnh liệt.


Lee Woo Yeon nhẹ nhàng nâng eo lên. Choi In Seop khẽ thốt ra một tiếng rên rỉ. Tựa như thanh âm đó chưa đủ khiến hắn thoả mãn, Lee Woo Yeon một lần nữa động eo. Mỗi khi hắn nâng eo lên rồi hạ eo xuống, từng tiếng rên thất thanh từ miệng Choi In Seop lại tràn ra.
"A, a ah! Hức... ưm! Ah!"
"Thích không?"
"Ưm, a ah! Chậm,... Đợi... chút...!"


"Tôi thì thích muốn ch.ết luôn rồi, mẹ nó, In Seop,...em thích không?"


Hơi thở của Lee Woo Yeon dần trở nên mãnh liệt hơn. Lee Woo Yeon hưng phấn như điên khi nhìn thấy cảnh Choi In Seop bám lấy cánh tay của mình không ngừng thốt ra tiếng rên rỉ lẫn thanh âm nức nở. Lee Woo Yeon hạ eo xuống để cơ thể mình chồng lên trên cơ thể của cậu. Hai cơ thể dính chặt lấy nhau, Lee Woo Yeon mà động eo một cái là thành ra vật nhỏ của cậu lại cọ cọ lên bụng hắn.


"Hãy nói rằng... Em thích tôi đi."
Lee Woo Yeon ôm lấy cậu rồi nói. Choi In Seop dùng giọng hổn ha hổn hển như sắp đứt hơi đáp lại hắn: "Em, t-, th, thích anh... ah, W, Woo Yeon."
"Nói thêm, thêm nữa, thêm nữa đi."
Bạch, bạch, bạch.


Dương vật không ngừng dù chỉ một giây liên tục khuấy đảo bên trong cậu. Mặc dù vết thương phía dưới tựa như lại bị mở ra truyền tới con đau nong nóng, nhưng so với chuyện đó thì đứng trước cảm giác người đàn ông này vui vẻ hưng phấn như muốn phát điên bên trong cơ thể mình, càng khiến cậu không thể nào tỉnh táo lại nổi.


Choi In Seop chỉ có thể cố gắng mở rộng chân ra hết mức để giúp Lee Woo Yeon tiến vào càng sâu hơn. Dương vật cứng rắn không ngừng chà xát, cọ qua cọ lại, đâm chọt vào vách nội bích. Choi In Seop vừa khóc vừa nói những mấy lần rằng cậu thích hắn. Mỗi lúc như thế Lee Woo Yeon lại thúc vào bên trong một cách mạnh mẽ hơn.


"Em thích anh...ah! Ưm...ah! Em thích, anh... Woo Yeon! Em thích...anh!"
Choi In Seop vừa nói ra lời thổ lộ trộn lẫn tiếng rên rỉ loạn thành một đống vừa bám dính lấy Lee Woo Yeon. Gương mặt đứng đắn của Lee Woo Yeon bị nhuốm đẫm bởi dục vọng.
"In Seop, In Seop à... ha a, em ngon lắm. ...Đến mức khiến tôi muốn phát điên. In Seop có thấy ngon không?"


"Vâng, ah! Hức... W, Woo Yeon, em, em!"


Vật nhỏ của Choi In Seop bị chà xát trên phần bụng rắn chắc của Lee Woo Yeon đến mức khí thế hừng hực bắt đầu giật nảy lên. Nó dần dần đạt tới đỉnh điểm. Choi In Seop bám lấy Lee Wo Yeon tự mình di chuyển eo. Hình ảnh cậu tự di chuyển eo dù e thẹn muốn ch.ết đã đánh một phát trí mạng vào dục vọng nóng như lửa của Lee Woo Yeon.


Hắn gầm lên như một con thú rồi đẩy eo lên hết cỡ. Choi In Seop đạt đến cao trào trước, tinh dịch nóng hổi bắn đầy lên bụng Lee Woo Yeon. Lee Woo Yeon cũng lập tức nâng eo lên, cơ thể hắn run bần bật vì cảm giác phía dưới đang siết chặt lại. Một dòng nước ấm tràn vào bên trong cơ thể của Choi In Seop. Tinh dịch mà Lee Woo Yeon bắn vào trong cậu nhóp nhép chảy ra từng giọt theo chuyển động mấp máy lặp đi lặp lại của cái lỗ nhỏ.


"Ha a-, ha...."
Choi In Seop thở hắt ra một hơi, thân thể dần được thả lỏng. Lee Woo Yeon cũng điều hoà lại hơi thở rồi nhổm dậy. Tinh dịch dính trên bụng của Lee Woo Yeon rơi xuống cơ thể Choi In Seop.
Cảm giác xấu hổ chạy từ đầu tới chân mà cậu đã quên béng kia bỗng chốc lại bị khơi dậy. Hàng lông mi của Choi In Seop nhẹ run lên.


Lee Woo Yeon vuốt ve mái tóc của Choi In Seop rồi hỏi: "Em có sao không?"
"............."
"Có đau không?"


Đừng nói là đau, cậu thích đến mức suýt chút nữa thì tắt thở luôn. Nhưng Choi In Seop hoàn toàn không thể nào nói ra những lời như thế được. Nhìn thấy gương mặt cậu cứng đờ ngậm miệng không chịu nói năng gì cả, lông mày của Lee Woo Yeon hơi nhíu lại. Hắn ngập ngừng nói xin lỗi cậu.


"Tôi đã không biết nó lại làm em đau."
"Không đ... em ổn mà."
Lee Woo Yeon thơm lên má cậu. Sau đó hắn lại lần nữa thì thầm nói xin lỗi cậu. Mỗi khi bờ môi đấy lướt nhẹ qua má, cảm giác ngứa ngáy lại truyền tới khiến Choi In Seop cũng vô thức bật cười thành tiếng. Cậu vừa cười vừa đẩy nhẹ vai của Lee Woo Yeon.


"Nhột em..."
Đôi mắt chan chứa ý cười của cậu chạm phải ánh mắt của hắn. Vào khoảnh khắc đó sắc mặt của Lee Woo Yeon đã có một sự thay đổi vô cùng nhỏ, nhỏ đến mức nếu không thực sự quan tâm và để ý thì sẽ không thể nào nhận ra được.


Choi In Seop tự hỏi liệu mình có nhìn nhầm hay không, sau đó vừa chớp mắt vừa kiểm tr.a lại khuôn mặt của Lee Woo Yeon. Nhưng Lee Woo Yeon vẫn đang cúi xuống nhìn cậu với khuôn mặt như mọi hôm.
"In Seop."
"...Dạ."
"Em có thể cười thêm một chút nữa không?"
Ngón tay của Lee Woo Yeon mân mê bờ môi lẫn đôi mắt của cậu.


"Tôi cứ tưởng lúc em khóc đã đẹp lắm rồi, ...nhưng không ngờ lúc em cười lên còn đẹp hơn gấp bội."
Lời nói đó khiến gương mặt cậu nóng lên dữ dội. Gương mặt cậu nóng đến nỗi hơi thở khi cậu thở ra cũng hầm hập nóng theo.
Hãy, cười nhiều hơn.


Lee Woo Yeon khẽ thủ thỉ khi ôm lấy Choi In Seop. Bây giờ, hãy cứ cười thôi. In Seop nhé.
Lời nói tha thiết chạm tới không hiểu sao lại khiến cậu đau lòng, Choi In Seop cúi đầu xuống nước mắt cũng bắt đầu chảy ra. Lee Woo Yeon chậc lưỡi một cái, ôm chặt cậu hơn trong vòng tay.


"Tôi đính chính lại một chút. Em làm gì, như thế nào cũng xinh đẹp hết, vậy nên xin em hãy cứ ở bên cạnh tôi là được."
Choi In Seop ôm lấy hắn, không chút do dự gật đầu. Lựa chọn mà cậu có thể chọn, ngay từ đầu chỉ có cái này mà thôi.


Hai người một lần nữa ôm lấy nhau, trao nhau một cái hôn thật sâu.






Truyện liên quan