Chương 47
[Peter. Chạy việc vặt giúp mẹ chút nhé?]
[Vâng. Đợi con chút.]
Ngay khi cậu vừa chạy xuống cầu thang mẹ đã lôi tiền ra đưa cho cậu.
[Đi mua giúp mẹ ít bột gạo. Phải là loại hữu cơ ấy nhé.]
[Vâng. Dù sao thì con cũng đang định ra ngoài.]
[Đi thư viện à?]
[Đi trả sách, xong cũng có chút việc ạ.]
[Đi đi rồi về.]
Tiếng bước chân ra cửa chính của cậu xa dần. Cậu về Mỹ cũng đâu gần được nửa tháng rồi, vết thương đã tốt hơn rất nhiều mặt mũi cũng tươi sáng hơn hẳn. Dĩ nhiên máu huyết cũng đầy đủ hơn vì cậu ăn toàn mấy món bồi bổ do chính mẹ cậu nấu.
Choi In Seop cũng đang đều đặn tập thể dục mỗi ngày. Vì vẫn chưa được làm việc quá sức nên vận động đối với cậu chỉ là đi dạo một mình mà thôi. Dẫu thế cậu vẫn chăm chỉ luyện tập không hề bỏ bê dù chỉ một ngày. Will đang nằm trên đất tưởng được đi dạo nên đã ngay lập tức vẫy cái đuôi nhỏ đi theo cậu.
[Không được. Chờ đã. Hôm nay anh phải đi một mình.]
Cậu tuỳ tiện vươn tay làm rối bộ lông của Will rồi cất bước rời khỏi nhà. Choi In Seop tới trả sách đã mượn cho thư viện sau đó ghé qua tiệm hoa mua một bó hoa. Là bó hoa cậu sẽ mang đến cho Jenny. Cầm một bó lớn hoa Lan Nam Phi mà Jenny thích, cậu bước lên xe buýt.
Đến nơi Jenny được chôn cất, Choi In Seop tìm tới mộ phần của cô rồi đặt bó hoa xuống.
[Chúc mừng sinh nhật cậu, Jenny. Cậu vẫn là cô gái 19 tuổi nhỉ.]
Nếu bây giờ mà họ vẫn ở cạnh nhau thì còn có thể chia sẻ những câu chuyện hay ho và thú vị hơn nữa kìa. Nếu cậu kể những chuyện ở Hàn Quốc cho cô nghe, thì cô ấy sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ. Chắc sẽ vừa cười khúc khích vừa không tin lời cậu nói mất. Rồi sau đó mắt lại phát sáng vòi vĩnh cậu kể tiếp những chuyện khác cho mà xem.
[Mình biết Phillip là một tên khốn nhưng có vẻ như anh ấy chưa từng đọc thư của cậu. Ngay từ đầu anh ấy không phải là loại người sẽ đọc thư... Người đã bày ra những trò xấu xa đối với cậu, dù sao đi nữa thì có vẻ là người khác mới đúng.]
Đây là kết luận của Choi In Seop, cậu đã dõi theo bên cạnh một Lee Woo Yeon chưa bao giờ đọc qua những bức thư được gửi tới cho hắn.
[Xin lỗi nhé. ...Jenny. Vì đã không thể tin tưởng cậu. Lúc đấy, dù người khác có nói gì đi chăng nữa thì đáng lẽ ra mình vẫn phải đứng về phía cậu mới đúng.]
Cậu vừa lau nước mắt vừa thủ thỉ những lời hối hận còn đọng lại trong sâu thẳm tâm can. Choi In Seop cứ thế ngồi trước ngôi mộ của Jenny hết nói chuyện này lại đến chuyện kia một lúc lâu, đến khi chợt nhớ tới lời mẹ kêu đi mua bột mì thì cậu mới đứng dậy.
[Lần sau mình sẽ lại tới nữa.]
Choi In Seop chào tạm biệt Jenny rồi rời khỏi đó. Xuống thành phố cậu ghé qua bưu điện.
Cậu gửi bức thư mà mình vừa viết ngày hôm qua cho Lee Woo Yeon rồi tiện hỏi nhân viên bưu điện xem phải mất bao lâu thì thư mới tới Hàn Quốc. Nhân viên trước sau như một nói rằng vì là gửi tốc hành nên dạo này thường mất hai ngày là tới rồi.
...Nếu vậy thì nó đã đến nơi rồi mới đúng.
Năm ngày trước, Choi In Seop đã lấy hết dũng khí viết thư cho Lee Woo Yeon. Sau khi về Mỹ, họ không gọi điện thoại, không nhắn tin hay gửi mail gì cả. Lee Woo Yeon cũng thế mà Choi In Seop cũng vậy.
Hai người không liên lạc với nhau tựa như đã hứa từ trước vậy. Choi In Seop biết bao nhiêu lần cứ cầm điện thoại rồi lưỡng lự hay là cứ gọi điện thoại cho hắn nhỉ. Nhưng nếu bây giờ mà nghe thấy giọng nói của hắn thì không biết chừng cậu sẽ chạy ngay đến Hàn Quốc mất, thế nên cậu lại cố gắng nhịn xuống không gọi.
Trong khi sắp xếp tủ sách, Choi In Seop phát hiện ra một bó thư màu cam cậu từng mua trước đây. Và việc cậu quyết định sẽ viết thư cho hắn gần như là hành động nông nổi cậu chợt nghĩ ra mà thôi. Cứ viết rồi lại vò nát ném vào thùng rác, phải khó khăn lắm cậu mới viết xong được một bức.
Chào anh. Em, Choi In Seop đây. Em đang sống rất tốt. Em rất tò mò không biết anh đang sống như thế nào. Em sẽ quay lại ngay sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc.
Ps- Kate có sống tốt không ạ?
Câu nói cuối cùng được thêm vào như tạo chút dí dỏm cho bức thư có nội dung đầy cứng nhắc. Tất nhiên đối phương bên kia có thấy nó buồn cười hay không thì cậu làm sao mà biết được.
Sau khi gửi thư đi rồi thì Choi In Seop một ngày nghía ra thùng thư không biết bao nhiêu lần. Dù biết rằng hiện tại không phải là thời gian thư hồi đáp có thể tới thì cậu vẫn trông ngóng, cũng chẳng còn cách nào khác cả. Dù không hồi đáp thư, thì chỉ cần gọi cho cậu một cuộc thôi...
Choi In Seop lắc đầu.
Không, không. Trong tình cảnh này mà gọi cho Lee Woo Yeon thì đừng nói nghỉ hè dưỡng bệnh gì sất, không biết chừng cậu sẽ cứ thế bay tới Hàn Quốc luôn cũng nên. Đây là quyết định mà Lee Woo Yeon vì cậu nên mới cố tình làm vậy, cậu phải ngoan ngoãn nghe theo mới được. Đúng vậy, cậu phải nhịn xuống.
...Nhưng Choi In Seop cậu quên mất cái gì đó rồi thì phải. À! Là bột mì.
Choi In Seop quay lại nơi có siêu thị người Hàn Quốc. Mẹ cậu có sở thích nướng bánh nên rất thường xuyên lấy bột gạo nướng bánh mì. Cậu cúi chào bà chủ cửa hàng quen mặt rồi đi vào quầy bột lấy túi bột gạo lên.
"Nghe nó con mới đi du lịch về?"
Mọi người xung quanh đều tưởng cậu rời Mỹ một năm qua là do cậu đi du lịch bụi. Choi In Seop cười cười đáp: "Đúng vậy ạ."
"Có vui không?"
"Con cũng không biết có thú vị hay không nữa...nhưng mà chắc là không thể nào quên được đâu."
"Thì đúng rồi, còn trẻ mà. Có khổ thì cũng gắng đi, khổ trước sướng sau."
Nghe được giọng nói ấm áp lâu rồi chưa được nghe của bà chủ quán, khoé miệng Choi In Seop câu lên nụ cười. Sau khi tính tiền xong, bà chủ quay lưng lại cất lên hai tiếng cảm thán ôi trời ơi rồi tăng âm lượng TV lên. Nghe thấy tiếng Hàn vang lên cậu liền đoán được có vẻ như nó là một chương trình giải trí Hàn Quốc mà bà ấy thích.
Định mệnh trớ trêu thay, ngay khi Choi In Seop định rời khỏi cửa hàng thì cái tên Lee Woo Yeon lại lọt vào tai cậu. Cậu xoay người nhanh chóng đi tới quầy tính tiền, nơi mà TV được lắp đặt ở đó.
"Bây giờ họ đang nói cái gì vậy ạ?"
"Nói rằng nghệ sĩ nào đó gặp phải tai nạn lớn. Nghe nói bộ phim đó lần trước cũng đã có người bị tai nạn rồi kia mà. Bộ phim đó dính bùa chú gì rồi hả."
"Cái người bị tai nạn là ai vậy ạ?"
"Tên gì ấy nhỉ, Lee..."
"Là Lee Woo Yeon sao?"
"Đúng rồi, nhưng mà sao thế?"
"Họ nói bị thương nặng lắm ạ? Tai nạn gì thế? Bị thương tới mức nào vậy?"
Choi In Seop hỏi bằng giọng gần như muốn khóc đến nơi, chủ cửa hàng mở to mắt rồi nhún vai.
"Bà không biết nữa. Xem chương trình phát sóng thì thấy, nghe nói là xe bị đụng. Việc quay phim thì mãi mãi... Này! Peter!"
Choi In Seop chạy ra khỏi cửa hàng. Cậu vẫn chưa được chạy, nhưng đây là tình huống cậu không thể nào đi bộ được. Bây giờ cậu phải trở về nhà rồi thu gói hành lý ngay.
Tuy rằng ba mẹ cậu sẽ không cho phép nhưng sau này cậu sẽ giải thích sau, trước tiên cậu phải đóng gói hành lý rồi đi cái đã. À không, cậu cũng không cần hành lý. Chỉ cần hộ chiếu và tiền là được.
Cậu nhất định phải gặp được người đó bằng bất cứ giá nào. Bằng mọi cách.
"Ha a... Ha a..."
Còn chưa chạy qua được một dãy nhà mà hơi thở đã dồn lên tới trên hàm. Cơn buồn nôn khan trào lên, cậu cúi người xuống thở hổn hển một lúc lâu. Đôi chân mới đó đã trở nên nặng trĩu. Dẫu thế thì cậu vẫn phải đi. Choi In Seop đứng thẳng dậy, hít vào thở ra một hơi thật sâu rồi cất cước bộ.
Khi Choi In Seop đi qua góc phố và đến trước nhà, cậu phát hiện ra chiếc Mercedes màu đen của ai đó đỗ trước cửa. Đúng là cậu có tò mò không biết đó là xe của ai, nhưng hiện giờ cậu không có thì giờ để quản mấy ch...
"..........."
Choi In Seop dừng cước bộ, như thể đóng băng tại chỗ.
Có một người đàn ông đứng trước nhà cậu. Người đó bó bột từ vai phải, đứng trước cửa ra vào với vẻ mặt cứng nhắc nhìn chăm chăm về phía này.
"...Lee Woo Yeon...?"
"In Seop."
Đã nhìn thấy rồi nhưng mà cậu vẫn không thể nào tin vào mắt mình, Choi In Seop chớp đi chớp lại mắt vài lần. Là Lee Woo Yeon. Lee Woo Yeon, hiện tại, ở Mỹ, đứng ngay trước cửa nhà của cậu.
"L, làm sao anh lại ở..., à không. Nghe nói anh bị thương, xảy ra tai nạn hả, ở đâu, nhiều không, bệnh viện... anh có sao không?"
Cậu không biết phải hỏi gì trước nên đã lắp ba lắp bắp nói ra tất cả những gì xuất hiện ở trong đầu. Khuôn mặt Lee Woo Yeon bày ra biểu cảm có hơi khó xử một chút, sau đó hắn mới mở lời: "Xin lỗi em. In Seop... Kate, sống không được tốt cho lắm."
Chậu cây được đặt ở dưới chân của hắn. Đừng nói là sống không tốt, ngược lại còn tươi roi rói. Rốt cuộc làm thế nào hắn có thể ôm chậu cây lên máy bay rồi bay qua đây được vậy. Mà khoan, vậy là do Kate không khoẻ nên hắn mới tới đây à? Rốt cuộc, là sao chứ.
Choi In Seop nhìn Lee Woo Yeo với khuôn mặt khó hiểu. Lee Woo Yeon khó xử thở dài một hơi, đôi mắt hắn hơi nheo lại.
"Anh nhận được thư rồi."
Hắn lấy từ trong túi ra bì thư màu cam mà Choi In Seop đã gửi cho mình.
"Vốn dĩ anh định để em sống ở Mỹ 6 tháng."
Choi In Seop cũng đã nghĩ như thế, nghỉ ngơi khoảng từng ấy thời gian rồi quay lại Hàn Quốc cũng ổn. Dĩ nhiên, cậu rất chi là nhớ Lee Woo Yeon, nhưng bởi vì một phần cậu cũng cảm thấy có lỗi với gia đình và việc phục hồi sức khỏe là điều cấp bách hơn hết.
"Anh đã cố tình không liên lạc với em."
".........."
"Anh sợ anh sẽ nhớ em quá, không thể để em đi được, vậy nên anh mới không tới gặp em."
"........."
Choi In Seop đoán ra được. Thông qua cuốn sổ tay cậu nhận lại từ Lee Woo Yeon, Choi In Seop cũng phần nào nhận ra được rằng hắn đã cho cậu một kỳ nghỉ dài. Và Lee Woo Yeon không đến nhìn mặt cậu là bởi vì sợ bản thân không nỡ để cho cậu đi.
"Nhưng mà, chỉ vì, duy nhất một lá thư...., mà anh muốn phát điên lên."
Lee Woo Yeon sau khi nhận được thư của Choi In Seop đã đọc đi đọc lại nội dung trong đó hàng trăm lần, à không hàng ngàn lần mới đúng. Thậm chỉ còn xảy ra cả tình huống hắn vừa đọc thư vừa tự thẩm, phải tới lúc đó Lee Woo Yeon mới thay đổi suy nghĩ vì hắn tự ý thức được rằng thật sự không ổn rồi.
Hắn quyết định đi gặp Choi In Seop.
"Tai nạn thì...sao lại...."
"Hết cách rồi."
Lee Woo Yeon cười.
Đúng là không còn cách nào khác. Lịch trình cho bộ phim đã được lên kế hoạch rồi, vừa khéo vì sự cố trước đây mà bầu không khí trong đoàn phim đã cũng không vừa chút nào. Và nếu không làm như thế để lấy cớ thì Lee Woo Yeon hoàn toàn không dành ra được chút thời gian nào, vậy nên hắn đã âm thầm lái chiếc xe của mình ra ngoài. Chiếc xe Ben do giám đốc Kim tặng nát tanh bành. Khi nghe bác sĩ nói rằng nếu chỉ sơ suất thêm chút nữa thôi là dây thần kinh ở tay đã bị đứt và cánh tay này mãi mãi sẽ không thể nào dùng được nữa, Lee Woo Yeon cũng chỉ cười cười đáp rằng: "May là vẫn chưa đứt."
Kết quả cho chuyện này là bộ phim bị hoãn vô thời hạn. Các nhà đầu tư cảm thấy ngay từ khi bộ phim này bắt đầu đã xui xẻo vì từ Kang Young Mo đến Lee Woo Yeon đều gặp tai nạn nên đã rút hết vốn về. Nhìn thấy giám đốc Kim đỡ lấy cổ rồi ngã khuỵu ra đó nhưng mà Lee Woo Yeon vẫn có thể ngang nhiên nói rằng em đi nghỉ rồi sẽ về sau.
Choi In Seop bước đến gần hắn một bước.
"Anh không sao chứ?"
Ngay khi nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ đầy lo lắng của cậu đang hướng về phía mình, trong đầu Lee Woo Yeon nảy ra suy nghĩ thật may mắn khi hắn đã gây ra tai nạn đó.
"Anh không sao."
"Xương...gãy ở đâu đó rồi sao?"
"Không sao. Nó sẽ lành ngay thôi."
"Anh, đây là cố tình làm thế này đúng không?"
Giọng nói của Choi In Seop đầy oán trách. Thấy Lee Woo Yeon không trả lời mà chỉ hơi mỉm cười Choi In Seop càng lớn tiếng hơn.
"Tại sao anh lại làm như vậy? Rốt cuộc là tại sao! Dù sao thì không lâu sau nữa là được gặp lại nhau rồi mà, ...Nếu anh bị thương thế này thì...!"
Lee Woo Yeon ôm Choi In Seop vào lòng bằng tay còn lại.
"Mẹ nó, anh nhớ em đến nỗi sắp phát điên luôn rồi. Em kêu anh phải làm sao bây giờ."
"............"
"Anh cứ nghĩ rằng mình sẽ ch.ết mất, cả ngày chỉ đọc đi đọc lại thư của In Seop, rồi mãi suy nghĩ đến em, muốn chạm vào em, ...Anh gần như sắp phát điên rồi mới chạy tới đây đó. Anh làm thế cũng không được à?"
Lee Woo Yeon lần nữa hỏi lại.
"Anh hỏi là anh làm như thế cũng không được à."
"............"
"In Seop không nhớ anh hả?"
Choi In Seop khẽ gật đầu trong cái ôm của hắn. Nhịn xuống cơn khóc, cậu nói rằng em cũng nhớ anh lắm.
Lee Woo Yeon thở hắt một hơi thật dài, sau đó mở miệng nói: "...Anh muốn hôn môi với In Seop, mà hôn ở đây thì có hơi không ổn cho lắm nhỉ. Trước tiên, chúng ta tới khách sạn đã nhé."
Choi In Seop lau sạch nước mắt.
"Anh đợi em một chút."
"........................."
Ngồi trong máy bay bay từ Hàn Quốc tới Mỹ, chỉ cần nghĩ tới chuyện sẽ được gặp lại Choi In Seop thôi cũng khiến cho Lee Woo Yeon không tài nào vào giấc được. Thuê xe tại sân bay rồi phóng tới đây, hắn gần như bỏ qua hết tín hiệu trên suốt quãng đường đi. Vậy mà giờ đây khi nghe thấy Choi In Seop nói rằng hãy chờ cậu một chút, không hiểu sao hắn lại cảm thấy nó còn tàn nhẫn hơn gấp mấy lần câu "Hãy chờ cậu cả đời đi" nữa.
Choi In Seop đi tới trước cửa nhà, đặt cái túi đang xách xuống. Sau đó cậu lần nữa tới trước mặt Lee Woo Yeon, nói: "Bây giờ thì được rồi."