Chương 49: [Ngoại Truyện 1]
Choi In Seop đã trải qua một sự kiện kỳ lạ.
Hai ngày trước cậu đã gặp Fred trên đường đi mua cam tại siêu thị. Những ký ức không mấy tốt đẹp trước đây hiện về, trong khi cậu đang suy nghĩ xem liệu có nên quay gót bước đi không thì Fred đã phát hiện ra cậu trước.
Ngay sau đó, phản ứng của Fred hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu. Cứ như là vừa nhìn thấy ma quỷ, Fred mặt trắng bệch bắt đầu cất bước đi về hướng ngược lại.
Là cậu nhìn lầm rồi ư. Hình như cậu ta nhìn thấy thứ gì đó khác thì phải. Choi In Seop nghiêng đầu khó hiểu, bỏ chuyện vừa xảy ra sang một bên. Cậu cảm thấy dù sao cậu ta cũng chẳng phải là người lưu lại cho cậu những ký ức tốt đẹp, vậy nên cũng chẳng cần phải lưu tâm vớ vẩn.
Nhưng mà sáng nay khi cậu đến buổi họp mặt với ba và gặp phải Mellinda, cậu càng chắc chắn hơn sự kỳ lạ mà bản thân đã cảm nhận được. Ngay khi chạm mắt với Choi In Seop, cô ta đã giật mình rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Rõ ràng là có gì đó rất kỳ lạ.
Cảm giác bứt rứt dâng lên nhưng không có cách nào giải thích được, cậu đã nghĩ rằng hay là thôi cứ bỏ qua cho xong. Nhưng bây giờ, khi Sandra Kelly và Rachel vì muốn nói lời xin lỗi nên đã tìm đến và hỏi cậu xem mộ phần của Jenny ở đâu, thì cậu mới dám chắc chắn rằng quả nhiên đã có chuyện gì đó xảy ra rồi.
Các cô gái nghe giải thích về vị trí của ngôi mộ với khuôn mặt đầy sợ hãi, họ thậm chí còn không dám chạm mắt với cậu dù chỉ một lần. Ngay sau khi Choi In Seop nói xong, Rachel đã thúc vào hông Sandra và ba người cùng hét lên "Hãy tha thứ cho tôi" rồi biến mất dạng.
Thật sự rất kỳ lạ. Kỳ lạ lắm.
Choi In Seop vừa đi tới nhà hàng đã hẹn ăn tối với Lee Woo Yeon vừa lẩm bẩm trong miệng.
Không phải một lần mà là xảy ra những ba lần, rõ ràng là có chuyện gì đó.
Đến trước cửa nhà hàng, nhân viên phục vụ liền hỏi cậu có bạn đi chung hay không. Choi In Seop nói ra tên tiếng anh của Lee Woo Yeon. Nhân viên phục vụ hướng dẫn cậu đến chỗ ngồi ở ban công.
Bóng dáng Lee Woo Yeon đến trước đang ngồi đọc sách đẹp tựa nhân vật bước ra từ tranh vẽ. Mái tóc màu đen đặc biệt nổi bật trên nền áo sơ mi trắng mà hắn đang mặc. Đôi mắt hơi hạ xuống một chút, dường như đang chìm đắm trong cảm xúc sâu lắng. Những người phụ nữ xung quanh không ngần ngại vứt tầm nhìn lên người hắn.
"Xin lỗi vì đã tới trễ."
Vừa nghe thấy giọng của Choi In Seop, Lee Woo Yeon liền ngẩng đầu lên rồi mỉm cười. Là một nụ cười xinh đẹp.
Lee Woo Yeon đóng cuốn sách đang đọc lại, nói: "Anh cũng vừa mới tới thôi."
Choi In Seop vừa liếc nhìn tiêu đề của cuốn sách vừa hỏi: "Dạo này anh đọc sách của tác giả này nhiều lắm. Có hay không?"
"Trước đây có một số chỗ anh đã không thể nào hiểu được, nhưng giờ đọc lại thì cảm thấy có chút mới mẻ."
"Vậy à."
Cuốn sách mà Lee Woo Yeon đang đọc có tựa đề của Alain de Botton. Choi In Seop vừa ôm trong mình suy nghĩ rằng sau này sẽ tìm mua rồi đọc thử vừa ngồi xuống chỗ của mình.
"Anh đã chọn rượu vang rồi. Làm một ly thôi thì chắc không sao đâu nhỉ?"
"Vâng. Không sao ạ."
"Em muốn ăn gì."
"Em không rành lắm đâu, nên là em sẽ rất biết ơn nếu anh chọn giúp em đấy."
"Được rồi."
Lee Woo Yeon vẫy tay, nhân viên phục vụ thấy thế liền tiến lại gần hỏi hắn muốn gọi món gì. Lee Woo Yeon đưa tay chỉ lên menu bắt đầu gọi món. Ngay khi giọng nói dịu dàng của Lee Woo Yeon vang lên, những cái liếc nhìn của các cô gái đổ dồn về phía này càng tăng nhiều hơn.
"Đồ ăn ở đây khá ngon. Là nơi trước kia thỉnh thoảng anh thường tới."
"Vậy sao."
Chắc chắn đây là nơi trước kia hắn tới để hẹn hò với các cô gái. Nhìn khuôn mặt của Choi In Seop dần trở nên buồn bã, Lee Woo Yeon liền hỏi: "Em sao thế?"
"...Em đang nghĩ rằng, chắc là anh sẽ chẳng tới đây ăn một mình đâu."
Lee Woo Yeon à một tiếng, phải đến lúc này hắn mới gật đầu.
"Là do anh vô tâm rồi. Xin lỗi em."
Nghe được giọng nói thâm tình gửi tới mình lời xin lỗi của Lee Woo Yeon, tâm trạng Choi In Seop rất nhanh đã được hoá giải.
"Không ngờ đấy. Anh cứ nghĩ rằng In Seop là người sẽ không biết ghen tuông là gì cơ."
"...Em ghen, thì không được hả?"
Lee Woo Yeon sảng khoái cười lớn.
"Được chứ. Cứ thoải mái. Nhưng em không cần phải quá bận tâm về những việc đã xảy ra trước đây. Dù sao thì nó cũng là chuyện đã qua rồi."
Nghe thấy câu nói dù sao thì nó cũng là chuyện đã qua kia, Choi In Seop liền nghĩ tới một chỗi sự việc đáng nghi hoặc vướng mắc trong đầu cậu cả ngày hôm nay.
"Lee Woo Yeon. Em có chuyện muốn hỏi anh."
"Chuyện gì thế."
Nhân viên phục vụ tiến lại gần, sau đó vừa giải thích về chai rượu vang vừa bắt đầu rót rượu vào ly. Dù sao thì ở đây cũng không có ai có thể nghe hiểu họ đang nói gì nên Choi In Seop cũng thoải mái bắt đầu mở lời.
"Không lâu trước đây em đã gặp Fred."
"À, cái tên đầu trâu mặt lợn ấy."
Lee Woo Yeon tao nhã nở nụ cười, miệng lại không ngần ngại văng tục.
Cách đây không lâu khi hai người cùng nằm trên giường đọc sách, Lee Woo Yeon đột nhiên hỏi cậu: "Lúc còn đi học, liệu có người nào từng bắt nạt In Seop không?"
Choi In Seop không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ đơn giản đáp: "Cũng có chứ."
Và nếu biết trước chuyện Lee Woo Yeon không ngừng gặng hỏi cậu người đó là ai cho đến tận sáng sớm thì cậu tuyệt đối sẽ không trả lời như thế đâu... Dai dẳng đến mức kết cục Choi In Seop buộc phải nói ra cái tên Fred. Sau đó Lee Woo Yeon còn tìm đến tận nhà cậu rồi lật album ảnh ra xem xem con người tên Fred kia trông như thế nào.
"Cậu ta nói gì à?"
"...Cậu ta bỏ chạy. Sau khi thấy em."
Nhấp một ngụm rượu vang, Lee Woo Yeon nở một nụ cười thoã mãn. Nhìn hắn cậu càng thêm chắc chắn hơn về suy nghĩ của bản thân, Choi In Seop tiếp tục hỏi về những chuyện khác.
"Còn Mellinda thì sao. Cả Sandra và bạn của cô ta nữa."
"Xem nào, anh cũng không rõ lắm."
"............"
"Chắc là bị đâm trúng tim đen. Rồi bỗng nhiên muốn ăn năn hối cải cũng nên."
Vào cái ngày cùng nhau đến mộ phần của Jenny, hai người đã nói từ chuyện này tới chuyện kia và thậm chí còn nói cả về bữa tiệc ngày hôm đó. Lee Woo Yeon trầm ngâm chìm đắm trong suy nghĩ một lúc mới gật đầu nói rằng hắn có nhớ mang máng về nó. Sau đó hắn bám dính lấy cậu không ngừng dai dẳng hỏi về việc viết thư, những việc xảy ra ngày hôm đó, những người có mặt ngày hôm đó. Lee Woo Yeon sau khi nghe Choi In Seop kể xong liền hừm một tiếng, lại chìm vào suy nghĩ. Tối đó hắn lấy lý do có việc phải làm rồi đi mất dạng.
"Cứ cho rằng nhóm Sandra đã làm vậy đi, thì tại sao Mellinda cũng như thế chứ?"
Nghe cậu hỏi, Lee Woo Yeon chầm chậm nhắm mắt lại rồi mở mắt ra nói: "In Seop. Em từng nói rằng em đã viết thư bằng tiếng Hàn đúng không."
"...Vâng."
"Trong số những người có mặt ở buổi tiệc ngày hôm đó, chỉ có anh và Mellinda là biết tiếng Hàn thôi."
"............"
Choi In Seop chưa từng một lần nghi ngờ cô ta. Vì cô ta hiền lành và dịu dàng, nên lúc đó cậu chỉ mang máng cảm thấy rằng hai người họ rất hợp nhau mà thôi.
"Chuyện chỉ là vậy thôi. Anh không hề nói rằng là do Mellinda lấy thư từ trong hòm đồ của anh ra rồi hợp tác với đám Sandra gây ra chuyện này, hay là do đám bọn họ tự viết thư tự gửi đi đâu nhé."
"............."
Ra là thế...Mọi chuyện hoá ra là vậy sao.
"Thật ra anh cũng chẳng nhớ gì đâu. Người bạn của em đó, dĩ nhiên cô ấy nằm ngoài gu của anh nên cũng có thể anh đã đối xử khá lạnh lùng. Nhưng mà, xin thề với trời người đọc bức thư đó chắc chắn không phải anh."
"Em biết."
Trước kia hay bây giờ đều thế, phản ứng của Lee Woo Yeon đối với thư tình chỉ có ba loại.
Bỏ, xé, đốt.
"Thật may mắn vì bây giờ em chịu tin anh rồi. Được rồi. Thôi đừng nói chuyện đó nữa. Rượu vang ngon thế này mà, sao lại nói chuyện đó ở đây."
Lee Woo Yeon nâng ly rượu vang lên. Choi In Seop cũng nâng ly rượu trước mặt mình lên rồi nhẹ nhàng cụng ly với hắn. Nhấp một ngụm rượu vang, cảm nhận nồng độ mạnh mẽ của rượu trôi tuột qua cổ họng lan ra khắp cơ thể. Nhìn Choi In Seop khẽ nấc cụt rồi đưa tay che miệng, Lee Woo Yeon liền bật cười.
"Hahahaha, thật tình, điên mất thôi."
"...Anh đừng có cười."
"Anh, hiện tại muốn giao hợp với In Seop ngay lập tức."
"......! Ở, ở nơi này mà anh nói, gì...."
"Có sao đâu. Bây giờ ở đây có ai nghe hiểu chúng ta đang nói cái gì đâu."
Mặc dù xung quanh chỉ có những người phương Tây tóc vàng, nhưng một trong số họ vẫn có người có thể nghe hiểu được tiếng Hàn. Choi In Seop trợn tròn mắt, cậu yêu cầu hắn không được nói như thế nữa.
"Làm ơn, xin anh đấy. Làm ơn luôn."
Mỗi khi nhìn Lee Woo Yeon thốt ra những lời lẽ thô tục với khuôn mặt thanh lịch và thanh âm mềm mại, Choi In Seop lại tự vật lộn trong đau khổ.
"Vậy nên anh mới cố tình dùng từ giao hợp đó. Để không ai hiểu được."
"...Nhưng mà em nghe hiểu."
"Thì In Seop buộc phải nghe hiểu mà. Vì em phải biết được, trong đầu anh đang suy nghĩ cái gì chứ."
".........."
Lee Woo Yeon cầm ly rượu vang lên, phóng tầm nhìn tham lam lên người Choi In Seop.
"Hôm nay...không được."
Choi In Seop nói. Hôm nay bà nội đến nhà chơi nên sau khi kết thúc bữa tối thì cậu phải trở về nhà ngay. Và cậu cũng đã nói trước với Lee Woo Yeon về việc này rồi.
"Anh biết. Biết nên anh mới hẹn gặp em ở bên ngoài đấy."
Nơi Lee Woo Yeon đang ở bây giờ là dinh thự tách riêng khỏi căn nhà chính mà hắn từng tổ chức tiệc trước đây. Vốn dĩ đây là căn nhà được sử dụng như chỗ ở dành cho khách khi họ đến nhà Levin. Choi In Seop mơ hồ để lộ việc cậu cảm thấy áp lực khi cứ mãi lui tới khách sạn nên ngay tối hôm đó, Lee Woo Yeon đã về nhà chính để lấy chìa khoá nhà. Kể từ đó thì hắn sống tại căn dinh thự đấy luôn.
"Không có liên lạc... từ Hàn Quốc sao ạ?"
"Không có. Chẳng có cuộc gọi nào tới cả. Chắc độ nổi tiếng của anh giảm sút thật rồi. Sau này phải làm sao đây nhỉ?"
Choi In Seop biết rằng hắn đang nói dối. Hai ngày trước, giám đốc Kim say rượu vừa khóc vừa gọi điện thoại rồi không ngừng than thở với cậu về hắn cả một lúc lâu. Choi In Seop tự hỏi rằng không biết anh ấy đã kìm nén biết bao nhiêu mới gọi điện thoại quốc tế cho cậu những hơn một tiếng để lè nhè, cậu thậm chí còn không nỡ cúp máy trước.
"Hay anh thử đầu quân vào Hollywood nhỉ. Em thấy sao. Tiếng Anh được, mặt nạ ổn, diễn xuất cũng không tệ nên chắc vẫn kiếm cơm được thôi nhỉ?"
Choi In Seop sâu sắc thở dài một hơi khi nghe thấy câu nói nửa đùa nửa thật của Lee Woo Yeon.
"Sao thế? Câu nói ban nãy của anh, có hơi khó nghe à?"
"...Phải về rồi, bây giờ."
Lee Woo Yeon đem theo Kate đến Mỹ, mới đó đã được mười ngày rồi. Về lịch trình làm việc của hắn đang diễn ra như thế nào, Choi In Seop là người biết rõ hơn bất cứ ai hết. Thế nên cậu cũng hiểu được rằng hiện tại hắn không thể nào ở lại đây thêm được nữa.
Khuôn mặt Lee Woo Yeon sượng lại, hắn nâng ly rượu lên. Rõ ràng hắn cũng đã biết việc bản thân dần dần cần phải quay trở về rồi.
Choi In Seop nhìn Lee Woo Yeon rồi nói: "Anh phải quay về rồi. Em không nghĩ rằng nơi Woo Yeon thuộc về, là ở đây đâu. Em...thích một Lee Woo Yeon dưới tư cách là một diễn viên."
Cậu đã xem tất cả các tác phẩm của hắn chỉ để tìm hiểu về Lee Woo Yeon. Choi In Seop thích một Lee Woo Yeon đang làm việc dưới tư cách là một diễn viên. Dù cậu đã tự nhủ với bản thân rằng đây chỉ là điều tr.a tài liệu thôi, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những lúc cậu như người mất hồn chăm chú ngắm nhìn Lee Woo Yeon trong màn hình nhỏ. Thật sự thì, cậu vẫn chưa thể nói ra chuyện thỉnh thoảng cậu sẽ xem lại bộ phim có sự tham gia riêng của Lee Woo Yeon.
"Nếu anh đi thì sẽ rất khó để quay lại đây."
Lee Woo Yeon cay đắng lẩm bẩm. Choi In Seop biết điều đó, cậu yên lặng gật đầu. Lúc đấy, nhân viên phục vụ đem đồ ăn tới bàn cho họ.
Hai người yên lặng bắt đầu dùng bữa. Thỉnh thoảng xuất hiện vài câu chuyện vô vị. Sau khi thanh toán xong và bước ra khỏi nhà hàng, Lee Woo Yeon hỏi cậu: "Cùng đi bộ nhé?"
Hai người cứ thế im lặng đi bộ một lúc lâu. Làn gió dịu nhẹ đến mức có thể cảm nhận được nó hơi ngòn ngọt.
Lee Woo Yeon vừa cười vừa bắt đầu nói chuyện: "Mỗi sáng giám đốc Kim đều đặt vé máy bay rồi gửi qua email cho anh."
".........."
"Nội hôm nay thôi anh đã nhận được những năm vé."
Quả nhiên, anh ấy không phải chỉ say rượu rồi lè nhè suốt cả một tiếng.
"Ngày mai anh sẽ đi. Về Seoul."
"..........."
Bản thân thì đẩy lưng họ rồi kêu họ đi, nhưng ngay khi nghe được câu đó từ chính miệng Lee Woo Yeon thốt ta thì lòng cậu cảm thấy tiếc nuối và buồn bã không thôi.
"Đừng tới tiễn anh. Em tiễn anh lại không đi được."
"............"
"Nếu thật sự không chịu nổi nữa thì tới lúc đó anh sẽ làm gãy chân trái vậy."
Lee Woo Yeon nửa đùa nửa thật nói, còn đưa tay chỉ vào chân cho thêm phần sinh động.
"Anh đừng có nói mấy lời như vậy. Lần tới em sẽ đi đến chỗ anh."
Vừa nghe thấy Choi In Seop nói xong câu đó, Lee Woo Yeon đang đi phía trước liền dừng lại cước bộ. Ánh nhìn hắn trao lại cho cậu chứa đựng đầy nỗi niềm lo lắng.
"In Seop à, nếu em tới Hàn Quốc anh sẽ không thể để em đi được nữa đâu."
"............"
"Ngay lúc này đây, anh đã nhịn xuống việc muốn cứ thế đưa em đi đến mức sắp phát điên luôn rồi."
Choi In Seop hít một hơi thật sâu, cậu gom hết dũng khí nói: "Em cũng, muốn đi theo anh,...đến mức sắp phát điên luôn."
".........."
"Em muốn đi cùng anh. Muốn bỏ lại tất cả, rồi đi theo anh. Nhưng dẫu thế, đối với em, còn có những điều quý trọng khác,...Tuy rằng Woo Yeon đối với em cũng quan trọng nhưng,... Anh hãy đợi em nhé!"
Choi In Seop cúi đầu xuống.
Khoảng thời gian mười ngày ở bên nhau là những ngày như mơ đối với cậu. Cùng nhau ăn cơm, nằm trên giường đọc sách, nghe nhạc, đi dạo, chia sẻ tình yêu và ôm lấy nhau chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh dậy, cùng trao nhau những cái thơm má rồi chẳng biết ai bắt đầu trước cứ thế lại hôn nhau. Dẫu biết rằng một lúc nào đó sẽ kết thúc nhưng lại không thể nào ngừng hy vọng mọi thứ sẽ cứ mãi diễn ra như thế này.
"Em cũng sẽ gọi cho anh. Gửi cả tin nhắn, cả email,...và gửi cả thư tay nữa. Rồi cứ thế, cứ thế, đến cái ngày em mong nhớ anh tới mức không thể nào kiềm chế được nữa, thì lúc đó em sẽ gói ghém hành lý đi tìm anh."
Cậu sẽ rời đi cùng với suy nghĩ không biết chừng sẽ chẳng thể nào quay lại đây được nữa. Đó cũng chính là lý do khiến cậu không thể rời đi cùng hắn ngay bây giờ được, vì nó khiến cậu cảm thấy có lỗi với gia đình rất nhiều.
"Vậy nên,...Anh hãy đợi em nhé."
Choi In Seop nói ra lời thật tâm từ sâu thẳm trong lòng. Choi In Seop không biết Lee Woo Yeon hiện đang có biểu cảm như thế nào, cậu chỉ cúi đầu rồi nhìn vào đầu ngón chân của mình.
"In Seop."
Lee Woo Yeon gọi tên cậu.
Là một thanh âm dịu dàng và trịnh trọng nhưng cũng đượm chút buồn tủi.
"Anh sẽ đợi em."
Hắn nói. Tiếng vang của câu nói đó như vẽ một đường tiến thẳng vào trái tim của Choi In Seop. Trái tim cậu xao xuyến, nước mắt chực trào chỉ vì một câu nói sẽ đợi của người nọ.
"Đến bao giờ cũng được, anh đều sẽ đợi em."
Lee Woo Yeon ôm chặt Choi In Seop trong lòng. Hắn thì thầm trên đỉnh đầu của cậu. Rằng, xin cậu đừng để hắn phải đợi quá lâu.
Nhìn thấy Choi In Seop gật đầu, Lee Woo Yeon liền buông cậu ra khỏi cái ôm. Một cơn gió mùa xuân ấm áp làm mái tóc của hai người rối nhẹ. Lee Woo Yeon vươn tay vuốt ve đầu cậu.
Nước mắt cậu lại dâng lên chỉ vì nghĩ tới việc từ ngày mai trở đi, trong một khoảng thời gian tới cậu sẽ chẳng thể nào nắm lấy bàn tay ấm áp này được nữa. Choi In Seop chớp chớp đôi mắt ngăn cho dòng nước mắt không chảy ra.
Lee Woo Yeon vươn tay ra.
"Anh nắm tay em nhé."
Choi In Seop cúi xuống nhìn bàn tay của một người đàn ông đẹp trai, sau đó bản thân cũng vươn tay ra nắm lấy bàn tay đó. Lee Woo Yeon kéo tay về đút vào túi áo của mình, hắn nở nụ cười. Ngón tay của Lee Woo Yeon ở trong túi áo chạm vào lòng bàn tay của cậu khiến cậu nhột đến bật cười thành tiếng.
Nhìn thấy khuôn mặt của cậu như thế, đôi mắt của Lee Woo Yeon cũng dần cong lên một đường.
"Em đã từng nói, em đến bên cạnh anh là vì để trả thù cho bạn nhỉ."
".........."
"Em làm được rồi đó, việc trả thù ấy. Chỉ cần In Seop cười với anh thôi, là anh lại cảm thấy mình như thằng ngu vậy. Sự trả thù của em, đúng là đẹp thật đó."
Tiếng cười của Lee Woo Yeon va chạm với gió rồi dần phân tán trong không khí. Hai người chỉ đi bộ trên đường đêm, không ai nói thêm gì cả. Họ biết rằng, không cần phải nói thêm một lời nào nữa.
Nói lời tạm biệt trước nhà, không hôn cũng không ôm nhau. Chỉ dồn thêm lực vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau rồi bắt tay một cái. Sau đó, khi nhiệt độ bàn tay của đối phương trở nên xa dần, Choi In Seop chăm chú nhìn Lee Woo Yeon với đôi mắt như sắp khóc tới nơi. Ngay khi chạm mắt nhau, bàn tay của Lee Woo Yeon hơi khựng lại, hắn vươn tay ra nhưng sau đó lại siết chặt tay thành nắm đấm rồi hạ xuống.
Lee Woo Yeon nói với cậu rằng anh sẽ đợi sau đó hắn quay lưng bước đi. Lee Woo Yeon không hề quay lại nhìn dù chỉ một lần. Choi In Seop đờ đẫn chôn chân tại nơi đó, cậu nhịn khóc cho đến khi bóng lưng của hắn dần biến mất hoàn toàn.
Cuộc sống như mơ đã kết thúc sau mười ngày, Choi In Seop đi qua con đường mà bóng dáng ai kia dần biến mất.
Làn gió thổi đung đưa những cành hoa đang nằm trên cành cao, rồi ôm lấy những cành hoa đó bay khắp con đường đêm tối.
Đêm dài, có người nào đó đã bắt đầu chờ đợi một người khác.