Chương 22
Ngày mùng 7 tháng 7.
Thứ năm, Lâm Húc không đi thư viện, buổi sáng cậu có môn phải thi. Cùng anh em đến khu ba, cậu cầm giấy dự thi với thẻ sinh viên đứng trước cửa phòng học chuẩn bị vào.
Nhìn xung quanh, hôm nay mọi người thi có vẻ nhiều.. một đám người như thủy triều mà tràn vào, miệng nói líu ríu không ngừng.
Nam kính mắt đột nhiên xoay người lại, chỉ vào đề trong tập sách: “anh Húc, cái bài này chọn cái gì?
Lâm Húc nhìn một chút: “D.”
“Trời đất, đề em mua có vấn đề rồi!! hình như đáp án sai nha!!”
“Hội học sinh bên kia gặp chút việc, nhưng cũng không sao, chỉ có vài câu mà thôi”
“Anh Húc, anh đã nhớ hết các công thức chưa?”
“Gần như hết”
“Làm sao đây, em không thể nhớ hết được..”
“Đừng vội, ghi lên tay là được chứ gì!!”
“Ha ha, chính là em đã viết rồi… chỉ sợ ngồi ở bàn trên cùng không có cách nào xem..ha ha”
Lâm Húc ngáp một cái, nhìn nhìn hàng người phía trước..
Đệt, là ai đang kiểm tr.a ở trong vậy? Gì mà chậm như thế? Chẳng lẽ đi thi thay bị bắt được?
Cậu đưa hai tay ra sau đầu, hờ hững nhìn những người đi đường.
Có người như đã dự liệu trước đề, cười hì hì.
Có người thì hai mắt thâm quầng, rõ ràng tối qua thức đêm.
Có người đến bây giờ vẫn không quên nhìn nhìn mấy em gái mặc váy ngắn mị mị cười đến hăng say, có người đang chờ giám thị mà thích thú nói chuyện phiếm, có người mang giày cao gót đạp trên sàn nhà vang ra âm thanh cộc cộc rất lớn…
Nhưng lúc này, cậu đột nhiên thấy một người cách xa cậu chứng 20m, cao khoảng một mét bảy lăm, vóc người thon dài cùng với đồng phục gọn gàng sạch sẽ, bả vai mang một cái túi màu đen, bên trên mái tóc màu đen có vầng sáng màu vàng nhạt..
Là cậu.
Tuyệt đối là cậu.
Đầu ngón tay trong túi quần của Lâm Húc đột nhiên nắm chặt. Nghĩ có thể nhìn thấy cậu vào phòng thi cũng tốt rồi… nhưng như có cảm ứng tâm linh, Hạ Trạch đột nhiên quay đầu lại..
Cách nhau 20m, cách nhau nhiều người như thế, nhưng tầm mắt hai người vẫn có thể chạm vào nhau!!
Lâm Húc nghĩ rằng mình nên thu tầm mắt lại, nhưng vô luận thế nào cậu cũng không làm nổi… chỉ trong nháy mắt, mọi người xung quanh đều không tồn tại, trong đôi mắt của cậu, chỉ có hình ảnh một người. Đó là Hạ Trạch!!
Bây giờ đáng lẽ Hạ Trạch nên vào phòng thi.. nhưng cậu lại rời đoàn người, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người bước nhanh về phía Lâm Húc.
Mắt nhìn thấy khoảng cách hai người ngày càng gần… đến khi thấy cậu đứng ngay bên cạnh, nhìn thẳng vào mình, mỉm cười nói: “xa quá không thấy rõ, còn sợ sẽ nhìn lầm chứ, quả nhiên là cậu.. đã lâu không gặp!!”
Lâm Húc ngẩn người, nói: “Cũng mới năm ngày mà thôi.”
Hạ Trạch hơi ngượng ngùng mà gãi gãi tóc: “Thật sao? Ha ha… Làm sao cảm giác đều như nửa tháng. Cậu gần đây rất bận sao?”
Tầm mắt Lâm Húc có chút ngại mà tránh né ánh mắt của cậu: “Ừm. Phải giúp anh em ôn tập các loại…”
Hạ Trạch: “Là như vậy à…”
Đúng lúc này, giám thị hướng phía Hạ Trạch mà la lên: “vị bạn học kia có muốn thi nữa không, không vào là không được thi nữa đâu!!”
Hạ Trạch vội vã nói với cậu: “Xin lỗi thầy, em tới ngay!”
Nói xong xoay đầu lại xem Lâm Húc: ” Lúc thi xong cậu có rảnh không?”
Lâm Húc: “?”
Hạ Trạch buông lông mi, thoáng nhăn lại lông mày nhưng vẫn không né tránh tầm mắt Lâm Húc: “Buổi trưa… Có thể cùng nhau ăn cơm không?”
“… Có thể.”
“Quá tốt rồi.” Lâm Húc định quay đầu thì tay bị cậu giữ lại, “Tớ vào, thi tốt nha.. lát gặp!”
Nói xong, Hạ Trạch gần như xoay người đi vào đoàn người, ly khai tầm mắt Lâm Húc.
Mà Lâm Húc lúc này lại đột nhiên đưa tay, che kín trái tim đang đập bang bang của mình….
Trời ạ…
Chính mình quả nhiên không có thuốc nào cứu được sao?
Chỉ nói là mấy câu nói mà thôi…
Nơi này, làm sao lại biến thành như vậy?
Nhưng mà may mắn, được gặp lại Hạ Trạch.
Môn thi này, cũng thực khó, nhưng Lâm Húc như được có được sức mạnh từ Hạ Trạch, làm từ đầu đến cuối đều rất thuận lợi. Còn khoảng 20p nữa sẽ hết giờ, Lâm Húc dưới con mắt oán giận của mọi người mà ung dung nạp bài thi mà đi ra cửa..
Mới vừa bước ra cửa phòng, cậu liền nghe được âm thanh mềm mại vang lên “Nhanh như vậy”.
Vừa quay đầu, liền nhìn thấy Hạ Trạch đang đứng dựa ở bên hành lang mà chơi điện thoại, không khỏi kinh ngạc: “cậu làm gì trâu bò như thế, ra bao giờ thế hả”
Hạ Trạch: “chỉ nhanh hơn cậu năm phút đồng hồ mà thôi. Đi thôi.”
Lâm Húc cười: “Ừm.”