Chương 7
Hôm nay là chủ nhật. tính từ lúc sự việc xảy ra nó đã xỉu hơn một ngày. Nó thức giấc bởi nhưng tia nắng sớm dịu dàng quyện lẫn với sương. Các vết thương của nó đã lành hết nhưng nó vẫn còn khá mệt. Nó đang ở trong phòng của nó.
- Bạn dậy rồi à? Công nhận bạn ngủ ghê thiệt đó! – Akêmi nói với giọng nhẹ nhàng.
- Ai đưa mình về đây vậy? – nó không giấu nổi sự thắc mắc.
- Hả? Chứ không phải bạn tự về sao? Mà bạn liều thật đó, cúp cả m
ột ngày học.
Nó ngớ người, giờ nó mới biết akêmi chẳng biết chuyện gì. Vậy ai là người cứu nó rồi đưa nó về đây chứ?
- Chắc bạn đói rồi nhỉ? đợi mình chút nhé, mình đang nấu cháo!
Akêmi nhắc nó mới nhớ là bụng mình rỗng tếch đã hơn một ngày. Nhưng không hiểu sao nó lại bỏ qua chuyện ăn uống mà hỏi:
- Akêmi này, bạn có biết gì về một nhóm nữ toàn sức mạnh lửa không?
- Lửa? Bạn muốn nói đến Fire girls? Akêmi ngạc nhiên hỏi lại.
- Mình chỉ thắc mắc thôi!
- Umk …thì Fire girls là một nhóm người mang sức mạnh lửa, đứng đầu là một Nữ thần quận chúa có dòng dõi quý tộc như Nam thần điện hạ. Họ rất có thế lực trong trường, bạn nên tránh xa những phiền phức này nhé.
- Quận chúa đó tên gì vậy?
- Hanaka
Nó thở dài”tên đẹp mà dữ quá”.
- Này! Bạn với Nam thần…..Nói đến dây akêmi chợt nhớ lại ánh mắt của hắn nên không nói nữa.
- Gì cơ? Nó hỏi
- À….không có gì! akêmi gượng gạo trả lời. Chắc chắn là cô nhóc đang rất thắc mắc nhưng ham muốn sống sót cuối cung cũng ngăn được chí tò mò.
- Akêmi này, mình đi dạo chút nhé!
- Nhưng cháo…-akêmi lúng túng.
- Đừng lo, mình sẽ về sớm thôi.
- Umk vậy bạn cẩn thận nha.
Nó khẽ gật đầu, làm VSCN rồi bước ra khỏi phòng.
Tiết trời cuối thu khá lạnh. Tuy có nắng nhưng rất yếu ớt. Nó mặc một chiếc váy lụa trắng được trang trí những hoạ tiết màu xanh nước biển mà nó được mẹ tặng nhân dịp sinh nhật thứ 15. Mái tóc để xoã, khẽ bay trong gió. Ra đến ngoài sân nó mới cảm nhận được cái se lạnh nhưng nó vẫn tiếp tục đi, không xác định điểm đến. Nó cứ bước đi …..từ từ. Một vẻ cô độc lạnh lẽo toát ra từ người nó khiến vạn vật xung quanh tường như mùa đông đã đến. Nó là một cô bé hồn nhiên trong sáng nhưng lại sống khá nội tâm. Bình thường nó rất vui vẻ đáng yêu nhưng nếu nó nhớ lại viễn cảnh 12 năm về trước thì nó lại khoác trên mình vỏ bọc đơn độc, lạnh lẽo. Nó không sống giả tạo nhưng lại che giấu nội tâm quá nhiều nên không có thể biết nó nghĩ gì và muốn gì.
Đi trong vô thức như thế nhưng điểm dừng chân lại là nới đó- cái ao nước với hàng phong quen thuộc. Nhớ đến hắn, nó khẽ rùng mình, quay gót bước đi nhưng không hiểu có ma lực nào đó khiến nó dừng lại và tiến đến gần hơn.
Nó chọn một gốc cây to, có thảm cỏ mềm mượt khẽ ngồi xuống, hoà mình voà thiên nhiên, những chú chim dễ thương vẫn ríu ran hót trên các cành cây trong khi đó đôi mắt trong suốt đen láy từ từ nhắm lại. Lim dim như đang ngủ. Có thể mọi người sẽ cảm thấy khó hiểu rằng tại sao cũng có lúc nó lại là một con người lạnh lùng và cần sự yêu tĩnh đến vậy. Lí do thật sự là nó đang sợ, rất sợ nên trốn tránh bằng cách tạo cho mình một vỏ bọc lạnh lùng, chuyện hôm qua đã khiến kí ức được chôn chặt trong lòng nó bấy lâu sống lại-một kí ức đau buồn:
11 năm về trước nó vốn là một tiểu thư sống trong nhung lụa được tất cả mọi người yêu thương, chăm sóc. Tên thật của nó là Quách Giao Khuyên- cái tên đã từ lâu rơi vào dĩ vãng. Tuy được sống trong nhung lụa như thế nhueng nó vẫn không cảm thấy hạnh phúc bởi vì bố mẹ nó rất hiếm khi ở nhà, nó chỉ có Quách Giao Thiên – chị nó làm bạn. Nó không biết tại sao bố mẹ nó hay xa nhà chỉ biết thời gian bên cạnh bố mẹ của nó chỉ vẻn vẹn hai năm/ bốn năm đầu đời. Nó vẫn nhớ y nguyên cái đêm đó, cái đêm bố mẹ nó rời xa nó mãi mãi còn chị nó thì bị thất lạc:
- Chạy đi! Chạy đi các con! Một người đàn ông hét lên vừa nói vừa đẩy nó và chị nó cho hai cặp vợ chồng ** nuôi. Người đó không ai khác chính là bố ruột của nó.
Ngôi nhà thân yêu nó gắn bó mấy năm tròi nay đã là một ngọn đuốc sống. Nó và chị nó bị hai cặp ** nuôi lôi mỗi người một nơi. Nó chỉ kịp nghe thấy câu noi cuốicung của cả bố và mẹ” Các con, các con phải sống, sống thật tốt!”
Thế rồi những tiếng hét vang lên, một cô nhóc 4 tuổi là nó đã thấy bố mẹ mình và toàn bộ gia nhân bị giết một cách dễ man và bị thiêu trong ngọn lửa đáng sợ đó.
Lửa, máu nước mắt và tiếng la hét đã dệt nên một kí ức khó phai trong lòng nó. Những gì thân thương thuộc về nó giờ chỉ còn là một ngọn lửa, một ngọn lửa màu máu.
Nó ngất đi, đến khi tỉnh nó thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, cách xa quê hương. Thậm chí không biết mình là một người Nhật. Nó gào khóc, vật vã hỏi về bố mẹ và chị gái nó nhưng thứ nó nhận được chỉ là sự im lặng cùng câu nói “Xin tiểu thư đừng để BẤT KÌ ai biết mình là Quách Giao Khuyên”.
Suốt hơn chục năm qua nó đã quen với tên gọi Triệu Thuỳ Linh. Con ông bà Hoàng Phu và Hoàng Vũ. Nhưng kể từ đó nó sợ những ngọn lửa bởi nó nhắc đến ngọn lửa màu máu sâu trong kí ức nó. Nó luôn nghe lời bố mẹ nó, luôn cố sống thật mạnh mẽ nhưng chưa bao giờ nó cảm thấy hạnh phúc thật sự.
Buồn. Đó là cảm giác của nó lúc này. Nó lấy cây sáo luôn được đem theo bên người ra – thứ mà nó nghĩ là duy nhất còn liên quan đến bố mẹ ruột và chị gái nó. Được chạm khắc một cách tinh xảo, cùng với cái móc tên hình chữ GK ở cuối đuôi đủ khiến người khác hiểu đó là một cây sáo quý.
- Ba( nó gọi bố ruột nó là ba), mẹ, chị hai! Mọi người nghe con thổi một một khúc nhé!
Rồi một khúc nhạc có giai điệu thánh thót vang lên, len lỏi khắp không gian tựa như một cơn gió. Một khúc nhạc da diết, trong veo tràn đầy tâm sự khiến ai nghe cũng phải thán phục. Nó dựa mình voà gốc cây, thả mình vào tiết tấu điệu nhạc. Những làn gió khẽ mơn trớn, trêu đùa khiến mái tóc dài mượt mà của nó khẽ bay. Một mùi hương hoa thoang thoảng trong gió. Nhìn nó bây giờ chẳng khác gì một tiên nữ trong truyện thần thoại.
Tiếng sáo trong veo kia tưởng chừng như chỉ có nó cùng chim muông nghe được nhưng không, vẫn còn có một người chăm chú lắng nghe – một người đanh nằm trên một cành phong gần đó. Người đó say sưa nghe đến nỗi không biết rằng mình vì tiếng sáo của ai kia đã khiến cho trái tim đập sai một nhịp.