Chương 10
Hôm nay là thứ hai. Nó đến rất sớm nhưng lại la cà dọc sân trường để ngắm những chiếc lá phong cuối cùng trước khi mùa đông đến thành ra khi nó đến lớp thì đã rất đông học sinh. Mọi chuyện hôm kia dường như đã được lãng quên thì phải. Càng tốt, nó không muốn thành tâm điểm của sự chú ý.
- Này, trường mình hôm nay đón vài học sinh mới đấy! Một girl trong lớp nói
- Ôi ai thế? -Một người khác hỏi
- Hai nam, một nữ. Một người được mệnh danh là Hoàng tử của trường Trung học Shamans II, một người là Nam thần vương tử – là bạn thân của Nam thần điện hạ. Còn người kia la Công chúa của trường Shamans III. Trong ba người đó chỉ một người có dòng máu quý tộc nhưng cả ba đều rất tài giỏi đấy!- Girl kia trả lời
- Đẹp trai, xinh gái hok?
-Còn phải hỏi sao?
Đó là cuộc nói chuyện của một số girl trong lớp nhưng nó chẳng quan tâm đến điều đó, trong đầu nó bây giờ chỉ có kì kiểm tr.a giữa kì thôi. Không biết hắn có tập cho nó tử tế để nó qua được bài kiểm tr.a hay không. Nói đến hắn bây gìơ hắn vẫn chưa đi học, nếu không chắc nó không được yên mà ngồi thảnh thơi thế này.
Một lúc sau…….
Đến rồi, vừa nhắc đã thấy tới. Cái dáng dong dỏng cùng điệu bộ bất cần không thể nhầm lẫn với ai. Nhưng không thể vì ghét hắn mà phủ nhận một điều là hắn rất…..đẹp trai. Một vẻ đẹp lạnh lùng, quý phái ít ai có được. Nó cứ ngẩn ngơ như vậy cho đến khi:
- Nhìn đủ chưa? Tôi biết tôi đẹp trai nhưng cô cũng đâu cần nhìn tôi chằm chằm như vây!. Rồi hắn ngồi xuống bàn làm như không có chuyện gì xảy ra.
Vừa mới nghĩ về hắn tốt một chút giờ nó lại ghét cay ghét đắng cái bộ mặt dày hơn thớt của hắn. Không biết “chỉ số tự sướng” của hắn cao ngất ngưởng đến mức nào. Có lẽ mấy ngọn Everest sếp chồng cũng phải chào thua. Nhưng vốn là một cô nàng song ngư điển hình (nó sinh ngày 23/ )nó nhẫn nhịn để cho đổi lấy hai chữ bình yên.
Reng…..Reng……Reng
Cô giáo bước vào lớp mỉm cười nói:
- Hôm nay lớp chúng ta sẽ đón hai học sinh mới. Vào đi các em
Hai học sinh mới bước vào, một nam một nữ. Nữ thì ai cũng biết là…. Hanaka. Nam là một người khá quen với nó nhưng nó không nhớ mình đã gặp ở đâu, rất đẹp trai tuy không thể bằng hắn, cao khoảng 1m80, nhìn rất thân thiện và hoạt bát.
- Ối trời là là Nam thần vương tử và Nữ thần quận chúa. Cả lớp ồ lên trừ nó và hắn.
- Các em làm quen với các bạn trong lớp đi! – Cô giáo quay sang hai “lính mới”
- Chào mọi người mình là Moroboshi Dai, rất mong được làm quen với tất cả ác bạn.- Cậu ta nối với một giọng nhẹ nhàng khiến nữ sinh trong lớp.
- Chắc các bạn cũng biết mình rồi, Hanaka rất mong các bạn giúp đỡ. Cô ta nói bằng cái giọng tiểu thư giả tạo làm nó thấy…buồn nôn.
- Dai và Hanaka sẽ ngồi một bàn
Cả hai đi xuống và hai tiết học đầu trôi qua trong sự bàn tán.
Reng…..Reng……Reng…..-giờ giải lao.
Nó đang đọc truyện Thám tử lừng danh conan thì đột nhiên có một bàn tay khẽ vỗ nhẹ vào vai nó khiến nó giật mìnhNó ngước mắt nhìn lên là….Dai.
- Hey, bạn còn nhớ tôi không vậy?- Cậu ta nói với một nụ cười.
Cả lớp đều nhìn về phía nó, thắc mắc, tò mò, ghen tỵ, ngưỡng mộ….thập cẩm đủ thứ.
Nó nhìn Dai cố nhớ lại nhưng không được bèn lắc đầu.
- Không thể nào, mới không gặp có một tháng thôi mà, bạn cố nhớ lại xem1
Nó vẫn lắc đầu, thật sự anh chàng này trông rất quen nhưng không thể nhớ đó là ai.
- Hazzzzzzz, bạn lạ thật đó, khuôn mặt tôi đẹp thế này mà bạn hok nhớ. Nếu là cô gái khác thì chắc nhớ suốt đời đấy chứ!
Nó đã hơi bực mình vì nó đang đọc truyện mà lại bị chen ngang, đang định nói thì …
- Cậu quen cô ta? Hắn lên tiếng
- Umk! Rồi cậu ta quay sang nó: Hôm bạn lần đầu đến Shamans ấy, nhớ chưa?
Nó moi lại kí ức và ôm bụng phá lên cười kèm theo một câu nói:
- Bạn…bạn là anh chàng cưỡi ngựa mải nhìn theo một con chim nên đâm sầm vào thân cây đó hả.
Dai đỏ mặt, cô gái này thật lạ! Nhớ gì không nhớ lại nhớ cảnh cậu ta đâm sầm vào gốc cây. Nhưng không phải mải nhìn chim đâu mà là nhìn….nó đấy. Tất nhiên khi nghe nó hỏi hắn phải bịa ra một cái cớ rồi!
- Này anh bạn lâu ngày không gặp- hắn lên tiếng, khuôn mặt cố nhịn cười, cao thủ cưỡi ngựa sao lại đâm vào cây thế?
- Hừ đã nói là do tôi lơ đãng mà! Rồi quay về phía nó: Cám ơn bạn đã cho tôi mượn bông băng.
- Không có gì! Mà con chim đó thế nào mà khiến bạn mê thế?
Cậu ta mỉm cười:
- Một con chim rất đẹp và tôi….nhất định sẽ bắt được nó.
Nó không hề nhận ra ẩn ý bên trong nở một nụ cười:
- Nó là chim chứ đâu phải đồ vật mà bạn định giữ nó! Sẽ khó khăn đấy nhưng chúc bạn may mắn.
Hắn không nói gì….. có vẻ như hắn đã hiểu câu nói của Dai ” Chim ư? Con chim đó đã là đồ chơi của tôi rồi! Xin lỗi nhé, anh bạn”
Và Reng …..Reng …..Reng – tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ vào lớp.