Chương 26: Hồi ức

Tối


Nó khoác thêm một chiếc áo và quàng thêm một chiếc khăn và bước ra ngoài. Hôm nay trời không có tuyết nhưng vẫn lạnh. Hôm nay là 10/ .Vậy là còn 4 ngày nữa là đến ngày valentian. Nó bước chầm chậm về phía Cá Sấu cốc. Nó muốn gặp hắn hỏi vài chuyện nhưng đương nhiên không được bước vào khu vực Hoàng gia nếu như chưa có sự cho phép nên chỉ cầu mong hắn có ở đó.


Vừa bước được vài bước vào phần lãnh địa. Một giọng nói quen thuộc đã vang lên:
-Bạn đến sớm hơn tôi tưởng?
-Bạn biết tôi sẽ đến? Nó ngạc nhiên
-”………….”


Trong đầu hắn chợt hiện lên câu nói: Nếu như bên cạnh tôi có rất nhiều người quan tâm thì tôi sẽ không tỏ ra hạnh phúc thay vào đó sẽ tỏ ra tức giận để họ đừng để tâm tôi nữa vì tôi không muốn mọi người quá lo lắng cho tôi và không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt họ nhưng tôi biết tôi muốn bên cạnh một người, chia sẻ và mong họ sẽ giải thích cho tôi những điều tôi vướng mắc vì người đó là người tôi tin tưởng nhất. Chỉ cần có lúc bạn cảm thấy như thế thì bạn đã tìm được người bạn tin tưởng đó


-Này! Nó hua hua tay trước mặt hắn
-Không….chỉ là trực giác thôi! Sau một hồi trầm ngâm, hắn cũng trở lại bình thường.
-Tôi muốn nói chuyện với bạn! Nó hơi ấp úng
-Chuyện gì? Hắn vẫn nhìn ra xa xăm
-Tại sao..bạn chưa bao giờ nhìn thẳng vào mắt tôi?
Hắn im lặng hồi lâu rồi nói:


-Không biết, sợ chăng? Hắn nhún vai
-Sợ? Nó giống của một ai đó à? Nó ngồi xuống gần hắn
-Phải, một kỉ niệm khó quên
-Tôi muốn trả bạn cái này! Nó đưa một cái hộp nhỏ cho hắn. Không gợi lại câu chuyện vừa nói. Nó hiểu ai cũng có bí mật.


available on google playdownload on app store


Hắn mở cái hộp ra, trong đó là hai dải duy băng hắn tặng cho nó.
-Tóc của tôi bây giờ không dùng được nữa rồi! Nó thở dài.
-Mai bạn sẽ dùng được thôi! Hắn bỏ chiếc hộp vào túi
-Hả? Nó ngu ngơ.


-Bạn không giận tôi chứ? Vì tôi đã tự quyết định mọi việc mà không hỏi ý kiến của bạn, lại khiến mái tóc bạn thế này? Hắn quay sang phía nó hỏi nhẹ.


-Tôi lúc đầu cũng cả thấy giận bạn, thất vọng về bạn nữa….nhưng bây giờ tôi biết bạn làm thế cũng vì tốt cho tôi. Chuyện mái tóc là ngoài ý muốn hơn nữa tôi thấy nó đẹp đấy chứ! Nó cười híp mắt
-Vậy sao?
-Umk! Nó gật đầu


-Bạn không thắc mắc người tôi nói đến là ai à? Hắn lại nhìn về phía trước
-Muốn chứ, nhưng tôi biết nếu bạn muốn nói cho tôi thì sẽ nói, tôi không cần phải hỏi vì có hỏi mà bạn không trả lời chẳng phải giống nhau sao
-Quách Giao Khuyên


-Eh Nó giật mình, nó không nhớ đã gặp hắn. Hơn nữa nó là người Việt cơ mà, chắc chỉ trùng tên thôi.
-Sao lại giật mình?
-Không, chỉ là nghe tên thì cũng biết đó là một cô gái! Cô ấy chắc phải đặc biệt nhỉ?


-Cô ấy là người đầu tiên đối xử tốt với tôi dù khi đó tôi đang trong vai một thằng nhóc ăn mày! Hắn xoa đầu, tâm sự cần phải có lúc giải toả.


-”…………..” Nó bắt đâu thiếu kiên nhẫn, nếu cô gái đó là nó thì tại sao nó lại ở Việt Nam suốt từng ấy năm, và lí do nó đi học ở trường quốc tế…không được ra hỏi nhà vì để giấu sự khác biệt ngôn ngữ ư?
-Tôi lần đầu gặp cô ấy ở….


-Một đồng hoa cát cánh! Hắn chưa nói thì câu nói của nó đã phát ra mà không được kiểm soát.
-Tại sao bạn biết? Hắn nhíu mày
Nó không nghe được câu hỏi của hắn, trong đầu nhớ lại một kỉ niệm ấu thơ. Nhưng đồng thời cũng có cả ngàn câu hỏi xuất hiện cùng lúc.
-Này! Hắn lớn tiếng


-Không…..chỉ là buột miệng nói vẩn vơ thôi! Nó cố chối
Hắn đương nhiên không tin lí do lãng xẹt của nó. Nhưng không hỏi thêm mà tiếp tục câu chuyện.


-11 năm về trước, vào mùa thu mát mẻ. Tôi phải vượt qua một kì kiểm tr.a năng lực vì tôi là sẽ là người lên ngôi vì anh trai tôi mất tích. Tôi đã vượt qua kì kiểm tr.a nhưng bị thương rất nặng, quần áo rách bươm, máu me đầy người….cho dù tôi có sức mạnh của Thuỷ nhưng cũng không còn sức để tự phục hồi. Hoàng gia không ai đến giúp đỡ tôi cả vì theo họ, tôi phải tự vượt qua để trưởng thành hơn nhưng tôi đã ngã quỵ ở một cánh đồng hoa cát cánh.


-Cô ấy đã cứu bạn đúng không? Nó muón thông qua câu chuyện để làm rõ việc nó đang thức mắc.
-Phải, với bộ dạng như thế thì ai cũng sẽ nghĩ tôi là một thằng nhóc ăn mày bị đánh đập nhưng cô ấy đã chăm sóc tôi tận tình mà không cần quan tâm tôi là ai.


-Vậy tại sao bạn lại sợ đôi mắt của tôi nhắc tới cô gái ấy?
- Vì tôi và cô ấy chỉ làm quen với nhau hai tuần thì cô ấy…..qua đời!
-Qua đời Nó gần như hét lên.
Hắn liếc xéo nó một cái rồi nói tiếp:
-Cả gia đình cô ấy bị ch.ết cháy!
-Lí do?


-Bạn không nên biết điều này! Hắn nói rồi đứng dậy
Mỗi người:
• Ai cũng có những bí mật riêng của bản thân mình…
• Và cũng giống như ai cũng có những nỗi đau không thể chia sẻ…
♥ Họ đặt chúng:
• Ở cùng một nơi…
• Mà họ nghĩ khôg ai có thể chạm vào được…


♥ Đôi lúc:
• Họ bất giác, vô tình nói ra…
• Nhưng sẽ là không bao giờ họ nói hết…
♥ Đó:
• Có thể là niềm vui…
• Và cũng có thể là nỗi buồn …
♥ Nhưng:
• Có thể chắc chắn một điều r
ằng…
• Họ sẽ chẳng bao giờ – Cho Phép Mình Quên Đi…


Nó muốn hỏi thêm hắn một số chuyện nhưng bóng dáng cô độc ấy đã hoà lẫn với bóng tối mà ánh sáng chiếc đèn của nó không thể soi thấy được. Nó đứng chôn chân ở đó hồi lâu,…trong lòng tự hỏi quá khứ của nó đâu làthật đâu là giả


Nó thẫn thờ bước về phòng. Kỉ niệm ngày xưa nó vẫn còn nhớ nhưng đâu có ngờ cậu bé lạnh lùng đó lại là hắn, đâu có ngờ mình đã từng sống trên đất Nhật. Bước vào căn phòng tối om, nó ngồi bệt xuống. Akêmi có lẽ đã ngủ rồi. Nó bỗng dưng bật khóc……không rõ lí do tại sao. Những tiếng nấc không thành tiếng cứ dồn nén trong cổ họng. Tại sao không ai cho nó biết sự thật? Tại sao không giải thích cho nó biết? Nó muốn biết lắm, muốn hỏi lắm nhưng lại có một nỗi sợ vô hình đè khiến nó cứ sống mập mờ với kí ức ít ỏi.


Tớ thích mưa
..đơn giản để không ai biết nước mắt tớ đang rơi
Tớ thích lạnh
..đơn giản để không ai biết đôi vai tớ rung lên vì khóc
Tớ thích bóng đêm
..đơn giản để tớ không phải sống 1 cách giả tạo, giả vờ vui


Vào một ngày thu dịu mát, cuộc gặp định mệnh cảu cô bé Giao Khuyên yêu đời và cậu bé Sawada mang trên mình một trọng trách lớn lao đã diễn ra giữa một cánh đồng hoa cát cánh ở một vùng quê thuộc Okinawa.


Gió mơn man thổi nhẹ, trời trong xanh. Một cô bé mặc bộ váy màu xanh thiên thân một mình chạy trên cánh đồng mênh mông mọc đầy hoa cát cánh, trông giống như một thiên thần chạy nhảy trên thiên đường. Nhưng ở dưới những khóm hoa, có một cậu bé đẹp đẽ nhưng mang trên mình đầy rẫy những vết thương đang run rẩy trên bãi cỏ xanh. Trong như một ác quỷ bị trừng phạt.


Hai thái cực đã gặp nhau..như thế
- Bạn bị thương nhiều quá! Cô bé xót xa chạm nhẹ vào cánh tay không ngừng rỉ máu của cậu bé.
- Tránh xa ra! Cậu bé gằn giọng, trừng mắt nhìn kẻ vừa động vào mình.
Cô bé bĩu môi, chạy đi.
Cậu bé nhắm mắt, thật sự đã rất mệt.


Tưởng như cô bé đã bỏ mặc cậu nhưng không. Một lúc sau cô bé quay lại với một hộp cứu thương và một giỏ bánh với vài chai nưới uống. Cậu bé đã ngất đi nên cô bé dễ dàng thanh toán những vết thương trên người cậu.
Hai tiếng sau


Đập vào đôi mắt vừa hé của cậu là một đôi mắt to tròn man mác buồn nhưng trong suốt như phalê đang chằm chặp nhìn mình đầy lo lắng.
- Bạn tỉnh rồi à? Cô bé mừng rỡ.


-”…………….” Cậu bé nhìn những lớp băng lộn xộn trên người mình rồi nhíu mày. Cũng phải thôi, một cô bé 4 tuổi làm được như vậy đã là một kì tích rồi.


- Xin lỗi, mình chỉ có thể cầm máu thôi còn những chỗ gãy xương thì……mình cũng định nhờ người lớn nhưng lại sợ bạn không thích.
- Ai phiền cô làm việc này? Vết thương của tôi sẽ tự lành! Cậu bé lừ mắt.


- Bạn có đói không? Ăn đi này! Không để tâm đến những lời nói của cậu bé, cô bé chỉ mỉm cười giơ giỏ bánh ra.
- Có độc à?
- Có thể lắm! Vì chẳng ai chịu ăn thử! Cô bé phụng phịu.


Cậu bé liếc nhìn giỏ bánh cũng hiểu vì sao không ai động đến: cái thì méo, trang trí lệch lạc, sai khuôn…….Nhưng vì quá đói nên cậu cầm lấy một cái rồi nhăn mặt ….ngoạm.
Và……………
- Ngon không? Minh học lỏm đó! Cô bé hồi hộp.
Cậu bé nuốt hết cái bánh rồi nói:


- Ngon đấy! không giống với bề ngoài! Nói xong cậu bé lại cầm lấy một cái khác và ……xơi.
Bánh của cô bé không đẹp nhưng rất ngon, vừa độ đường, thơm, béo, ngậy. Khiến cậu bé ăn hết cả giỏ.
- Tên gì đấy? Cậu bé vừa nuốt vừa hỏi.
- Giao Khuyên! Quách Giao Khuyên!


Trả lời rồi cô bé mỉm cười. Nhìn cô bé như vậy cậu bé chợt thấy vui vui.
—————-
Vài ngày sau


Cô bé không hề biết cậu bé ở đâu, làm gì những gì. Chỉ biết đến cánh đồng này là sẽ gặp được cậu. Cô bé rất tò mò nhưng không hỏi. Vẫn vui vẻ với những trò ngịch ngợm trên cánh đồng hoa. Cậu bé vẫn lạnh lùng như trước chỉ có điều đã nói với cô bé nhiều hơn, không xua đuổi cô bé như trước nữa.


Một buổi chiều
- Cho bạn cái này nè! Cô bé giừo ra một cái vòng màu xanh.
- Cái gì đây?
- Cái này chỉ có một đôi thôi. Nó đem lại sự may mắn và hạnh phúc cho người mang nó.
- Vớ vẩn! Cậu bé buong một câu cộc lốc nhưng lại giật lấy rồi đút vào túi.


- Mong bạn có thể tìm được một người khiến bạn tin tưởng ngoài mình!
- Nói kì vậy?!
- Hứa đi! Cô bé nài nỉ.
- Được rồi.
- Nhớ đó, và….xin đừng quên MÌNH! Hai hàng lệ chảy dài trên đồi mà cố bé.
Hoàng hôn dần buông xuống, một màu máu.


Tối đó………..theo kế hoạch cô bé sẽ phải chuyển nhà còn cậu bé sẽ trở lại với thân phận một Nam thần điện hạ. Nhưng chuyện đời vốn không theo ý muốn, tối đó gia đình cô bé bị cháy. Khi cậu bé quay lại thì chỉ còn lại kỉ niệm với kết quả điều tr.a nguyên nhân vụ cháy khiến cậu bàng hoàng.


Nó lau nước mắt, rồi chìm vào giấc ngủ mệt nhọc
Hồi ức khép lại. Cô bé và cậu bé năm nào nay đã gặp lại nhau với thân phận hoàn toàn mới. Liệu kết thúc của họ có là một hoàng hôn màu máu? Là một bi kịch?






Truyện liên quan