Chương 48: Cất cánh

-Linh! Chị vào nhé! – Ngọc My gõ gõ vào cửa phòng nó.
-”………………….” Nó đâu có ở trong phòng.
-Linh?
-”……………………..”


Ngọc My bạo dạn mở cửa. Căn phòng tối đen hiện ra trước mắt cô, nhưng bóng dáng bé nhỏ của chú chim bé bỏng thì không còn nữa. Cô hoảng hốt chạy khắp phòng, miệng không ngừng gọi tên cô em g


ái. Trời tối như vậy mà còn đi đâu chứ? Sau một hồi tìm kiếm xung quanh, cô chạy thẳng vào rừng, đôi mắt lo lắng cố phóng ra xa. Cũng may trời đã hết bão,nhưng cô biết tìm em gái ở đâu trong khu rừng âm u rộng lớn này?
” Khuyên Khuyên, em đừng bị sao đó”
————————-


Hai hàng lệ của nó chảy dài trên má nhưng đôi mắt vẫn mở to ngắm nhìn khuôn mặt quen thuộc, nó đang nằm mơ sao? Tại sao hắn lại ở đây?


Hắn vẫn không nói gì, hai cánh tay vẫn siết chặt nó trong vòng tay. Nó và hắn tay trong tay bay giữa trời đông giá buốt. Nhưng thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng nó cũng bị đẩn đến thực tại:
-Bỏ ra! – Nó vùng vẫy thật mạnh.
-Ở yên, nếu không bạn đừng mong tôi thả bạn ra! Hắn gằn giọng.


Nó bất lực, thở dài. Bao giờ cũng vậy, nó luôn bị mệnh lệnh của hắn chi phối, luôn bị ý hắn áp đặt. Mẫu người này là mẫu người nó rất ghét nhưng không hiểu sao nó lại yêu hắn được. Tuy nhiên, lần này sẽ không từ bỏ ý định đâu, nó đã rất khó khăn mới có thể rút ra kết luận này. Không ch.ết được lần này thì nó sẽ ch.ết theo cách khác vậy.


available on google playdownload on app store


Hắn bỏ nó ra, khi đã lên trên miệng vực. Nó quay đầu nhanh nhất có thể, nó sợ đối mặt với hắn.
“Bộp”
Cánh tay rắn chắc của hắn siết chặt lấy tay nó. Đôi mắt hổ phách nhìn nó đầy oán trách:
-Tại sao lại ngốc như vậy? Bạn ch.ết thì những người xung quanh bạn vui đấy à?


-Không liên quan đến bạn! Buông ra! – Nó vùng vằng, làm bộ bực tức.
Chẳng nhưng hắn không buông mà còn siết chặt hơn, hướng cái nhìn nghiêm nghị xoáy thẳng vào tâm can nó.


-Bạn đang nghĩ cái quái gì thế hả? Rốt cuộc bạn có óc không? Hắn chuyển đối thái độ nhanh đến chóng mặt. Nhưng có vẻ khá hiểu quả đối với một cô nhóc bướng bỉnh như nó.


-Cái gì hả? Phải rồi, tôi không có óc được chưa! Nhưng làm ơn đừng xen vào chuyện của tôi nữa! Có vẻ như nó cũng chuyển từ thái độ trốn tránh đến đến thái độ tức giận như ý muốn của hắn rồi thì phải. Cũng dễ hiểu vì sự chuyển biến này, hãy thử đặt mình vào vị trí của nó các bạn sẽ hiểu: không những hắn bị áp đặt mà còn bị mắng là không óc *.*. Hắn là cái gì chứ? Tại sao luôn ám nó như vậy? Lần này nó sẽ không chịu khuất phục nữa đâu.


Đáp lại thái độ của nó hắn chỉ cười, một nụ cười ẩn ý: có thoả mãn xen lẫn ngạo mạn à còn có cái đểu giả của dòng máu loài cá sấu hắn mang trong mình nữa chứ.


Thấy cái điệu bộ khinh người của hắn, nó như lửa bị trút thêm dầu, sự tức giận đè bẹp hoàn toàn những suy nghĩ mang tính chất…..trầm cảm.
-Bạn cười cái gì? Có tin tôi khâu cái miệng của bạn lại không hả?


-Cứ việc khâu nếu bạn có thể! Hắn lại tiếp tục trêu đùa, khuyến mãi thêm nụ cười cá sấu quen thuộc


Tức lột cả ruột mà không thể làm gì là tâm trạng của nó bây giờ. Nó muốn ước cái miệng của hắn bị méo quá. Thượng đế ơi cho hỏi sao trên đời có người có thể giết người chỉ bằng một nụ cười vậy? Nghĩ thì nhiều nhưng đến khi nói thì vốn liếng để cãi lí lại bay đâu hết, nó đành cố ra sức rủa xả hắn:


-Bạn là đồ xấu xa, đểu cáng, xúi quẩy, *%^$##@*&^ %^57 tôi hận mình không thể lột da, lóc xương, băm vằm bạn ra từng mảnh.


Hắn có vẻ hơi ngớ người vì câu nói của nó, thì ra cũng có lúc nó biết dùng ngôn ngữ dân chợ búa đấy. Vâng, như đã nói Sawada Điện hạ có ngớ người nhưng chỉ là hơi thôi và cái hơi đó chỉ diễn ra trong vòng một tích tắc và khi tích tắc đó qua đi thì nụ cười quen thuộc lại hiện hữu.


Rồi hắn đột ngột kéo nó lại và siết chặt, một giọng nói lạnh lùng nhưng với nó là ấm áp phả vào tai:
-Có vẻ bạn đã ổn rồi nhỉ?


-Bạn!!! Nó nhăn nhó nhận ra mình bị hắn cho vào chòng, AAAAAA tại sao nó không luôn bị hắn giật dây như con rối thế nhỉ? Là do hắn quá thông minh hay vì nó ngu ngốc vậy? (t/g: là cả hai ạ). Nhưng nó cứ để mặc như vậy, không vùng vẫy không chống cự. Ấm áp quá, thật sự là rất ấm!


-Là do suy nghĩ của từng người thôi! -Hắn tiếp tục nói
-Hả?


-Bạn đừng cho rằng Akêmi ch.ết vì bạn. Cô ấy cảm thấy hạnh phúc khi lựa chọn cái ch.ết nhưng lại khiến bạn đau buồn, cũng giống bạn bây giờ nghĩ cái ch.ết là sự giải thoát nhưng chắc chắn chưa hề nghĩ mọi người sẽ đau lòng thế nào khi mất bạn phải không?
-”………………”


-Xin lỗi! Hắn nói với vẻ yếu đuối hiếm gặp.
-Tại sao? Nó giật mình
-Vì tất cả những gì gia đình tôi đã gây ra cho bạn và chị bạn! Hãy để tôi bù đắp tất cả, làm ơn!
-”…………….” Nó bật khóc, hắn biết rồi sao, tại sao hắn biết được?Có nên không khi chấp nhận tha thứ?


-Cứ khóc đi, tôi sẽ làm chỗ dựa cho bạn, hãy khóc….trong lòng tôi!


-Đáng ghét, bạn rất đáng ghét! Nó vừa khóc vừa hờn dỗi vỗ mạnh vào ngực hắn. Được rồi, nó sẽ thử cất cánh lần nữa xem sao. Nó muốn xem bức tường đó cao nhường nào. Hận thù của đời trước thì nên để nó qua đi, trôi theo thời gian.


Ngọc My đứng ngoài đã nghe hết tất cả. Nếu là trước đây cô sẽ kéo Linh về nhưng bây giờ thay vì làm vậy cô chỉ đứng im. Cô nhận ra ở bên cậu nhóc đó em gái cô sẽ được hạnh phúc và an toàn. Thở phào nhẹ nhõm, cô mỉm cười hạnh phúc:


” Nghiĩa vụ của chị chị đã hoàn thành, phần còn lại do em tự quyết định. Chúc em hạnh phúc, Giao Khuyên”
———————–
Tại phòng Hanaka
-Thế nào rồi! Hanaka vừa nhâm nhi ly rượu vừa hỏi.
-Tìm rồi, con bé em nói không có trong danh sách!
-Haha, vậy là sắp có kịch hay để xem rồi!


-Con bé đó là con ai?
-À..gì nhỉ…đúng rồi bố là Hoàng Phu và mẹ là Hoàng Vũ!
-Tốt lắm Hanaka, mày giúp được anh mày rồi đấy! Yên tâm tao sẽ xử lí con bé đó!
Cạnh


Ichida cười lớn, tưởng à mò kim đáy bể ai dè lại dễ dàng như vậy. Trước Giáng sinh năm ngoái một tháng gã cùng thuộc hạ đã san phẳng ngôi nhà của hai người đó vì nhận ra họ có liên quan đến vụ án 11 năm trước, nhưng tuyệt nhiên mọi dấu vết về vị tiểu thư họ Quách đều bị họ xoá sạch trước đó. Gã đã cố kiếm tìm nhưng có hàng ngàn cô gái có bố mẹ có tên Hoàng Phu, Hoàng Vũ trong giới pháp sư khiến gã không thể phân biệt. Cuối cùng con mồi của hắn cũng đã lòi đuôi!






Truyện liên quan