Chương 63: Những lời mỉa mai
Nó chạy vào nhà vệ sinh, thở hổn hển, nước mắt rơi như mưa, tay nó đặt lên ngực:
- Tim đập mạnh quá! Cậu ấy! Đúng là cậu ấy rồi!
- Như! Như! Chị Mai Mai vội chạy vào sau nó
- Chị …chị Mai Mai! Nó ấp úng, hốt hoảng lau nước mắt nhưng Mai Mai giữ tay nó lại
- Em không cần lau nước mắt, chị biết hết rồi, em nói chị biết đi, vị khách đó là ai vậy?
Nó ôm chầm lấy chị, khóc nấc:
- Chị ơi, em gặp được cậu ấy rồi, chị ơi, em …em ….! Huhu, nó khóc rồi vì quá xúc động, nó ngất đi
- Như! Như! Em tỉnh lại đi! Như! Như! Mai Mai hoảng hốt bế nó vào phòng trong
Cùng lúc đó, hắn bước dậy khỏi ghế ngồi của mình, tiến tới nơi các nhân viên đang làm việc.
- Xin lỗi, cho tôi gặp cô gái tên Như! Hắn cất giọng bạc hà lạnh lẽo làm mọi người chú ý
- Ơ …anh là ai vậy ạ? Nữ nhân viên hỏi, mắt không khỏi dán vào hắn
Hắn đặt một tấm thẻ lên bàn:
- Cao Minh Thiên Tùng, chủ tịch tập đoàn Cao Minh
- Chủ …chủ tịch?
Từ đâu, chị Mai Mai từ trong bước ra:
- Cậu là người quen của Như? Chị hỏi
- Tôi không biết, tôi chỉ muốn xác nhận có đúng là cô ta không thôi!
- Không được, Như không muốn gặp cậu!
- Nếu cô không cho tôi gặp thì cũng được, chỉ cần bảo cô ta giúp tôi. Chiều gặp tôi ở tiệm café trước cửa thành phố, 3 giờ, tôi cần xác minh vài thứ, đây là bắt buộc, cô ta không được từ chối.
- Này, này, cậu là ai mà dám đặt điều hả? Chị Mai Mai hỏi lớn
- Chị ơi, người ta là chủ tịch tập đoàn đứng đầu thế giới đấy! Đừng đụng vào! Nữ nhân viên đứng đó thì thầm
- Cái gì? Chủ …chủ tịch? Chị ấp úng
- Mà kể cả là gì thì cũng không có quyền ở đây! ( Ăn thua đủ điều)
- Im miệng và thực hiện đi, nếu không muốn nơi này bị san phẳng! Nói rồi hắn quay đi
- Cậu …cậu ….Mai Mai tức nghẹn họng không nói được lời nào
3 giờ chiều hôm đó, đúng như lời hẹn, nó tới chỗ hẹn gặp hắn, quả thực, hắn ngồi đợi sẵn ở ghế. Nó nhận ra dáng hình của hắn liền bước tới:
- Có phải cậu muốn gặp mình?
- Ngồi xuống đi! Hắn ra hiệu
- Cảm ơn!
Sau 10 năm, đúng, 10 năm, cuối cùng nó cũng được gặp lại hắn, nó thực sự rất mừng và hạnh phúc, sợi dây chuyền như sáng rực lên. Nó muốn chạy tới, ôm chầm lấy hắn, thật chặt. Nhưng đôi mắt và đôi môi lạnh lẽo của hắn tỏ ra không cần khiến nó hơi buồn. Có phải cậu ấy không còn tình cảm với mình nữa? Dù gì cũng đã 10 năm rồi mà! Nó thầm nghĩ.
Lông mày hắn hơi nhíu lại khiến nó giật mình.
- A, xin lỗi, mình sẽ ngồi xuống ngay! Nó vội vàng kéo ghế ra
- Nói nhanh một chút được chứ? Chị Mai Mai chỉ cho mình ra ngoài 30 phút! Chiều nay mình thực sự rất bận!
- Đã lâu rồi không gặp nhau mà sao cô gấp thế? Hắn hỏi, hai tay đan chéo vào nhau trước lồng ngực rắn chắc.
- Hả? Thì ….mình cũng muốn nói lâu chứ nhưng ….! Còn nhiều dịp khác!
- Haha, nhiều dịp? Cô nghĩ tôi có nhiều thời gian?
- …….im lặng
- Cô đã bắt tôi chờ đợi 10 năm rồi, tình cờ làm sao, tôi gặp cô ở đúng tiệm café trong thành phố, đúng là chúng ta vẫn còn có duyên số, có đúng như những gì cô viết trong bức thư ly biệt 10 năm trước không? Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại nhau, đúng không? Còn nhớ chứ?