Chương 67: The Light !
Thế rồi ở một nơi, mà người ta gọi là bang ngầm lớn nhất thế giới: The Dark, một người con trai có thân hình quyến rũ, khuôn mặt hoàn hảo sắc nét từng chi tiết với khuôn mặt lạnh như băng, đang hỏi một tên cấp dưới:
- Có chuyện đó xảy ra à?
- Vâng ạ, chuyện đó đã xảy ra
- Đúng là ăn hại, một bang phái ngầm đứng đầu thế giới mà không giải quyết được một thằng nhóc con à?
- Dạ tất nhiên là được, nhưng chúng em không muốn đánh động bọn chúng: bang phái ngầm đứng 2 thế giới ạ!
- Ừm, cứ vậy đi, cũng không cần phải gây sự với bọn chsung quá nhiều! Chỉ một thằng sang bên đấy thôi thì không vấn đề gì!
- Vâng ạ
Đột nhiên một chàng trai với khuôn mặt hoàn hảo và thân hình quyến rũ khác bước tới hỏi, đó chính là Gia Khiêm, cậu ấm của tập đoàn đứng nhì thế giới, sau hắn, cũng là phó bang ngầm The Dark, dưới hắn một cấp.
- Có chuyện gì vậy? Cậu hỏi
- Không có gì đâu, tôi nghĩ thời gian này cậu nên tập duyệt võ nghệ cho bang phái đi, chúng ta sắp đánh nhau to!
- Cái gì? Đánh nhau? Với bang nào?
- The Light, bang ngầm thứ hai thế giới.
- Mình hiểu rồi, mình sẽ làm vậy.
Khiêm gật đầu hỏi tiếp:
- Tháng sau mình dự định sẽ mở một bữa tiệc lớn, chúng ta sẽ ăn uống rồi cùng mời các cô gái tới dự tiệc, cậu thấy thế nào?
- Ừm, cũng được
- Ok, tuần sau mình cho chuẩn bị luôn
- Ừ
Hắn chỉ nói thêm vài câu nữa rồi bước ra hộp sói đêm, leo lên con xe mui trần Carrera Gt xanh bạc, phóng đi mất.
Lúc đó tại nhà của hắn, trời đã dần tối, nó đang ngồi lặng lẽ trên giường ở một căn phòng sang trọng đầy đủ tiện nghi mà từ nhỏ tới giờ nó chẳng hề mơ đến. Nó nhớ chị Mai Mai, nó tự hỏi giờ này chị đã về nhà chưa. Chị còn hay đau dạ dày vào ban đêm, nếu nó không ngồi chăm sóc chị từng li từng tí thì chị sẽ khó hết đau được.
Còn hắn? Hắn đang làm gì ở cái nơi The Dark đen tối ấy?
Theo như nó biết thì ở những bang phái như vậy chỉ có chém giết nhau, chỉ có máu me, rồi chỉ có tiếng dao xiên bên này qua bên nọ, tiếng súng nổ đoàng đoàng như mấy bộ phim hành động Mỹ. Nghĩ tới, nó thấy cơ thể bỗng lạnh như băng, nó run lên từng đợt. Nó chạy tới bên cửa sổ, đóng rèm lại. Gió đã hết lùa vào thật. Căn phòng bắt đầu ấm hơn.
Bên dưới, tiếng chào ríu rít của người giúp việc trong nhà của hắn như những tiếng chuông vang vọng lên cả phòng ngủ của nó. Tiếp sau đó là tiếng dừng và mở cửa con xe mui trần hiện đại của hắn. Hắn bước vào nhà. Dập tắt những tiếng ồn ào đi rồi đi lên phòng. Nó tò mò chạy ra xem có chuyện gì, thì đụng ngay vào bộ ngực rắn chắc của hắn:
- A, xin lỗi! Tôi không cố ý! Nó vội vàng bật ra xa, lúc ngẩng đầu lên nhìn nó mới vỡ òa:
- Thiên Tùng! Là cậu sao?
- ……im lặng
- Mình …chỉ định ra xem có chuyện gì!
- Chỉ vậy? Hắn hỏi
- Ừ, chỉ vậy!
Hắn hừ lạnh nó rồi quay vào phòng. Nó chạy theo, bấu lấy áo hắn, hắn gạt nó ra:
- Có chuyện gì?
- Mình có chuyện muốn nói với cậu.
- Để sau đi, tôi mệt rồi!
- Nhưng …..
- SẦM! Hắn đóng cửa
Nó chẳng thể làm gì được nữa đành phải quay về phòng.