Chương 69: Chàng trai của sự nghiêm khắc

- Thiên Tùng, cậu làm gì kì vậy? Nó gắt 
Hắn cầm lên tay đĩa bít tết còn đang bốc hơi nóng. 
- Trong nhà không có quy luật được phép ăn đêm 
- Tại sao chứ? Nó hỏi rồi nhanh tay giật lấy đĩa bít tết hắn cầm trên tay 


Nhưng hắn còn cao thủ hơn, hắn đưa tay lên cao. Nó cố đới chân lên với nhưng hắn cao quá! Nó chẳng thể với được! 
- Haha, nấm lùn như cô thì làm được gì! Hắn cười khẩy làm nó giận tím mặt 


Trông nó cứ như một cây nấm đới chân lên với cây sồi cao lớn. Tình cảnh nhìn thật thảm thương. 
- Trả đây, trả đây, mình đói bụng lắm! Nó vừa nói vừa nhảy nhảy lên 
- Đói cũng không được, ăn đêm không tốt cho sức khỏe, hắn cũng không phải dạng vừa 


- Mình cần gì sức khỏe chứ! Làm ơn! 
- Tôi nói không là không, cô không được làm trái điều luật trong ngôi nhà này! Hắn vừa nói vừa nhìn cô gái nhảy như mọi cà răng căng tai trước mặt mình, không khỏi cười. 
- Cậu cười gì chứ! Mau trả cho mình! 
- Không! 


Hết chịu nổi rồi, nó dồn hết sức lực, nhảy cao lên một phát, cơn đói làm nó mờ hết cả mắt, tay nó chỉ cần 1cm nữa là với tới cái đĩa rồi, thế mà hắn lại lùi lại, tay nó vuột ra, nhưng chỉ có thế thì không phải chuyện. Đằng này nó lại mất đà chúi xuống, ngã luôn vào người hắn, cái đầu của nó đang áp sát vào bộ ngực và cơ thể 6 múi của hắn. 


Nó ngước đầu lên, thấy hắn cũng đang nhìn mình: cây nấm lùn bé nhỏ
Nó ngại ngùng, tức giận, không biết làm gì liền đá một phát vào chân hắn rồi chạy biến đi, đã thế gần lên đến cầu thang, nó còn ngoái lại lè lưỡi, lêu lêu hắn làm mắt hắn lóe lên mấy tia tức giận:


available on google playdownload on app store


- Hừ, con nhỏ này! Hắn rủa thầm 
11 giờ tối, bụng nó đã không thể chịu được nữa, nó ngồi đợi mãi cuộc gọi của chị Mai Mai. 
- Không được rồi, chắc ch.ết quá! Mình đói lắm rồi! 


Nó lò mò đi sang, ghé sát tai vào cửa phòng hắn. Rất yên tĩnh, có lẽ hắn đã ngủ say rồi. Hắn cười khà khà quay ra thì ……CHOANG! Tiếng chậu cây hoa treo trên lan can rơi xuống khi đầu của nó vừa va vào. 


Nó đứng như chôn chân xuống đất, người lạnh toát, mồ hôi đầm đìa, nhưng một lúc sau, thấy cả căn biệt thự không một tiếng động nào, nó mới thở phào đi xuống bếp. 
Nó loay hoay mãi mới tìm được một hộp mì, như vớ được viên kim cương, mắt nó long lanh, tìm vào một xó ngồi ăn ngon lành:


- Ngon không? Có tiếng thì thầm bên tai nó 
- Ngon, ngon lắm! Nó vừa ăn nhồm nhoàm vừa trả lời 
- BỘP, tiếng cốc mì rơi xuống đất 
- Tách, tay hắn chạm vào công tắc đèn, chỉ một tiếng tách thôi mà toàn bộ căn biệt thự bung đèn sáng choang như ngọc 
- Cô to gan lắm! Hắn tức giận 


- Thiên Tùng, sao cậu tỉnh dậy? 
- À, nhờ tiếng chậu hoa vỡ đấy! 
- Xin lỗi!
- Đứng lên! Hắn kéo tay nó 
- Ui đau! Bỏ ra đi mà! 
Từ đâu, những gia nhân của hắn xuất hiện ồ ạt làm nó không biết che mặt đi đâu. 


- Đem nhốt cô ta vào phòng, không được cho ra ngoài, và đưa chìa khóa cho tôi! Ai trái lệnh tôi cho đi tù! Rõ chưa? 
- RÕ Ạ! 


Nó đứng hình trước lời nói cứng như thép của hắn, những suy nghĩ mông lung còn chưa kịp dứt thì hắn đã kéo tay nó nhốt vào phòng, hắn cầm chìa khóa đắc ý đi ra, mặc kệ cho nó đập cửa ở bên trong. 
- Ai bảo cô ta cứ cố chấp! 






Truyện liên quan