Chương 80: Kí ức hiện về . Rào cản vô hình xuất hiện
Ríu rít ríu rít, tiếng chim hót trong vườn hoa cùng những tia sáng lấp lánh chiếu rọi vào mắt nó, nhưng điều đó không thể ngăn cản được giấc ngủ vàng ngọc, nó ngủ gục ngon lành bên xấp giấy tiểu thuyết, trên chiếc bàn vẫn còn sáng ánh đèn. Bên ngoài đã bắt đầu vang lên tiếng gõ cửa:
- Cốc cốc
- Như! Giúp việc! Cô đã dậy chưa? Đã 6 giờ rồi, giọng nói quyến rũ của hắn cất lên
Nhưng công chúa ngủ trong rừng nhà ta vẫn ngon giấc. Bên ngoài, tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập hơn.
- Con nhỏ này! Hắn nghiến răng
- DẬY! DẬY MAU! Hắn không chần chừ đạp cửa xông vào nói lớn.
Hàng mi nhỏ nhắn của nó khẽ rung lên rồi lại cụp xuống, lại chìm vào giấc ngủ. Tiếng gọi dậy dậy mau của hắn vẫn vang lên đều đặn. Hắn gọi mãi lay mãi nó vẫn không dậy, liền mỉm cười:
- Được lắm, hãy đợi đấy!
Hắn xuống nhà, mang lên nào chảo, nào nồi, nào muôi, nhẹ nhàng đi lên phòng nó, gõ từng hồi:
- KENG KENG KENG …….gõ muốn cháy cả cái chảo cái nồi, nhưng tất nhiên hắn đã phải trang bị trước cho hắn bằng cách nhét bông vào hai tai.
Tiếng gõ keng keng đập như liên thanh vào tai nó, nó khó chịu thức dậy, đảo đôi mắt gấu trúc của mình ra xung quanh tìm “ hung thủ phá vỡ giấc ngủ vàng ngọc “
- Hừ, ai chơi trò gì kì thế nhỉ? Nó mở căng mắt ra hỏi “ ông trời “
- Là tôi làm đấy! Cô tính sao? Bây giờ đã hơn 6: 30 rồi! Hắn tiến tới đứng trước mặt nó
- Á á, quái vật! Nó giật thót mình khi vừa ngước mặt lên đã nhìn thấy cặp mắt sát khí của hắn
- Quái vật? Không có con quái vật nào có gương mặt và thân hình hoàn mĩ như tôi đâu, hắn khẽ cười
- Haizzzz, vừa sáng sớm đã có người “ tự sướng “ rồi ! Nó thở than trêu chọc lại hắn
- Ừ, tôi tự sướng đấy! Còn hơn đồ chân ngắn như cô! Hắn cũng không vừa
- Nè, chân ngắn cũng có giá trị lắm đó! Đâu phải cứ chân dài như cậu người ta mới yêu!
- Ừ, nó lại thế đấy! Ở đời ai mà yêu nổi cô chắc tôi đi đầu bằng đất!
- Cậu ….. thật quá đáng mà! Nó lao tới định đấm hắn thì hắn chạy đi mất, hai người đuổi nhau vòng vòng
Cho tới vòng thứ 5, hắn đứng sững lại, giơ tay ra:
- Dừng! Hắn ra lệnh
- Sao? Nó hỏi
- Nhìn lại cô đi! Đồ ngủ chưa thay, đầu tóc bù xù! Cứ như con hề ấy! Vẫn giống như cô 10 …….
Hắn đang nói bỗng ngừng lại, các bạn có đoán ra điều hắn định nói không nhỉ? Đó là: giống như cô 10 năm về trước vậy! Nghĩ đến đó, hắn bỗng thay đổi ngay sắc mặt, khuôn mặt lạnh giá như băng trôi ngàn năm. Hắn nhớ tới mục đích của việc bắt ép nó về đây, ở cùng nhà, làm giúp việc cho hắn. Tất cả chỉ vì …… 10 năm trước, hắn yêu nó, việc nó rời đi khiến tình yêu của hắn trở thành nỗi thù hận. Hắn quyết tâm đi tìm lại nó, hành hạ nó để bù trừ lại nỗi đau khổ của hắn ngày xưa. Nhưng hiện tại …. Sao thế này? Không hề có việc trả thù ở đây! Sao hắn phải chạy đuổi nhau với nó chứ? Sao hắn phải khen café của nó ngon làm gì? Chuyện gì thế này? Nó thì nhận ra được khuôn mặt biến sắc của hắn thì lo lắng hỏi: cậu có sao không? Hay mình đã làm điều gì hơi quá!
- Không, cô không làm gì, nhưng sao tôi lại nhìn ra được sự dơ bẩn trong con người của cô nhỉ? Lạ thật! Hắn nói
- Là sao? Dơ bẩn? Nó tròn mắt
- Đừng hỏi nữa, cô đúng là cái đồ giả ngây đáng ghét! Dơ bẩn! Hắn nói rồi đi ra đóng sầm cửa lại
- Cậu ấy bị sao vậy? Để lại nó mắt chữ O, miệng chữ A nhìn theo.