Chương 100: Lạnh lùng
Hắn nhíu mày nhìn ra cửa sổ, trời đã hửng sáng rồi, hắn khẽ gỡ tay nó ra rồi đắp chăn cho nó lên một chút rồi ngắm nhìn nó ngủ, một lát thì đứng lên.
Hắn ho lên một tiếng, cố hắng giọng để giọng trở nên lạnh lùng như mọi khi, ánh mắt sắc lạnh cùng cả cơ thể bước ra khỏi phòng nó.
“ Oáp! “ 30 phút sau, nó mơ màng tỉnh dậy sau một giấc ngủ đầy nước mắt, nó khẽ đi xuống giường, vươn vai cho tỉnh ngủ rồi kéo rèm ra, ánh nắng ban mai tràn ngập căn phòng sang trọng. Tựa như chốn thần tiên.
Nó ngồi lặng ngắm nhìn phòng một chút:
“ Căn phòng đẹp thật đó, đúng là cả tháng lương làm thêm ở tiệm café của mình chưa chắc đã đủ để mua nửa tiếng “
Nhắc đến tiệm café, nó lại nhớ tới chị Mai Mai
“ Không hiểu dạo này chị ấy sống sao rồi, dù sao cũng đã gần 1 tháng bặt âm vô tín, chị ấy đã gầy hơn chưa? Hay lại béo hơn? Bệnh dạ dày của chị ấy nữa, có tái phát lại không? “
Hàng vạn hàng ngàn câu hỏi xuất hiện trong đầu làm nó chóng hết cả mặt.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng làm nó giật bắn mình, giúp nó thoát khỏi những suy nghĩ đang nhảy múa quay cuồng trong đầu óc mình.
“ Giúp việc! Cô đã dậy chưa hả? “ Hắn mở thẳng cửa bước vào
Nó ngạc nhiên đến tròn mắt, sự ngạc nhiên đó dần chuyển sang sự tức giận
“ Tại sao cậu vào mà không gõ cửa vậy? “
Nó vừa dứt câu, hắn đưa tay lên gõ mấy tiếng vào cửa
“ Thứ tự chẳng đúng gì hết! “ Nó chu môi lên
“ Có còn hơn không! Cô mau xuống làm bữa sáng cho tôi đi! Làm bít tết hoặc mì, cấm được làm xúc xích với trứng nữa! “
“ Mình biết rồi! “ Nó đi ra ngoài
Cười thầm
“ Cậu ấy mà không dặn là mình định xuống làm hai cái món kai rồi, hí hí! “
“ Cô lẩm bẩm cái gì đó? “ Hắn đứng trên cầu thang nói vọng xuống
Nó giật bắn mình, lắp bắp:
“ Có …có gì đâu! “
“ Thật chứ? “
“ Thật, mình đang nghĩ lại công thức mà cậu đã dạy mình! “
“ Xí, cô nghĩ tôi tin cô à? Làm nhanh sau đó mang lên phòng tôi, nhớ làm thêm 8 cốc nước quả “
“ Hả? 8 cốc? “
“ Cô ngạc nhiên cái gì? Hay cô muốn trái lệnh đây? “ Hắn nhìn nó với ánh mắt tà khí làm nó sợ hết hồn
“ Không, tất nhiên là không rồi! “ Nó vội vàng chạy xuống cầu thang
“ RẦM RẦM RẦM! “ Quá vội vàng, nó lại bị ngã, hắn nhìn nó, lắc đầu ngán ngẩm rồi đi về phòng