Chương 2
Hai người quên biết nhau trên một chuyến xe buýt. Khi đó, Quỳnh An chỉ mới lên thành phố học đại học, còn nhiều điều chưa biết về cái đô thị này. Trên một chuyến xe buýt, Quỳnh An đã vô tình nhìn thấy một gã thanh niên mặc quần jin bụi, áo da khoác ngoài, đội mũ lưỡi trai gần hết mặt đang thò tay vào ba lô của 1 cô gái đứng trước hắn. Trong tình trạng xô đẩy, chen lấn nhau trên xe buýt thì ko mấy người để ý đến chuyên gì đang diễn ra xung quanh ( chỉ quan tâm đén mk có còn mạng mà bước xuống xe ko thôi). Nhưng mà đối vs Quỳnh An tốt bụng nhà ta mà đã nhìn thấy cảnh tượng này rồi thì.....
- Này anh kia anh đang làm gì vậy hả? - Quỳnh An dùng hết sức hét lên, vừa hét vừa chỉ tay về gã đàn ông phía trước. Tiếng hét của Quỳnh An đều làm mọi người giật mình và quay phắt sang xem chủ nhân của giọng hét lảnh lót đó là ai, trong đó có cả cô gái đang dược nhắm làm mục tiêu. Khi quay sang nhìn ko ít người đơ mất mấy giây khi nhìn thấy một khuôn mặt thiên thần trước mặt mình ( nhất là mấy gã con trai).
- Anh đang định trộm đồ phải không?
Tiếng nói của Quỳnh An lại làm mọi người giật mk lần nữa nhìn về hướng tay mà Quỳnh An đang chỉ, lúc này mọi người trên xe mới nhìn rõ thực tại. Bây giờ cô gái đó mới nhìn xuống ba lô của mk rồi nhìn sang người bên cạnh
- Á á á.....! - Cô gái đó la lên, giật mk ôm trầm lấy chiếc ba lô.
Thảm nhất vẫn là gã thanh niên kia, tay thì vấn đơ giữa không trung, miệng thì cứ há hốc ra, một phần vì bị phát hiện đang trộm đồ, một phần vì....Quỳnh An nhà ta xinh quá đó mà. Vừa lúc đó xe buýt đến trạm đỗ, xe dừng lại, gã thanh niên đó hối hả đẩy mọi người xung quanh ra và chạy xuống xe. Quỳnh An đi đến bên cô gái đó cười hỏi:
- Bạn có sao không? Kiểm tr.a lại đồ xem có bị mất gì chưa?
- Mk không sao - Nói rồi cô gái đó cúi xuống lục lọi ba lô của mk một lát rồi ngẩng đầu lên, cười đáp - Cũng may là không bị mất gì hết.Cảm ơn bạn nhé!
- Uk, không có gì! Lấn sau bạn nhớ cẩn thận nhé - Quỳnh An cười đáp lại. Nói rồi Quỳnh An cũng chào cô bé đó rồi bước xuống xe luôn.
- Bạn ấy xinh quá! - Cô bé đó vừa nhìn Quỳnh An bước xe vừa lẩm bẩm khen ngợi, rồi lại tự cốc đầu mkmootj cái - A quên mất không hỏi tên bạn ẩy rồi!
Thế là cô bạn đó cứ thế tiếc nuối. Nhưng duyên se trời định như thế nào mà ngày hôm sau đi học 2 người lại vô tình gặp nhau và tình cờ là 2 người lại cùng học một lớp nhười mẫu và lại ngồi cùng bàn, quả thực là rất có duyên. Hai người trò truyên vui vẻ,cùng nhau tâm sự. Lúc này, Quỳnh an mới biết cô bạn đó tên là Huyền My và cô ấy theo học lớp học người mẫu này là theo nguyện vọng của bố mẹ chứ thực ra cô áy không thiết tha gì cái nghề này cả. Quỳnh An cũng kể cho Huyền My nghe về cuộc đời của mk và đặc biệt là cái quá khứ tồi tệ lúc nhỏ của cô. Quỳnh An nhận được sự cảm thông rất lớn từ cô bạn, chính vì thế Quỳnh An cũng cảm thấy được an ủi phần nào và ngày càng thân thiết với Huyền My hơn. Mặc dù gia đình khá giả nhưng Huyền My đã đề nghị được chuyển về sống cùng phòng trọ với Quỳnh An. Ban đầu Quỳnh An nhất định không chịu vì sợ Huyền My sẽ không chịu dược cuộc sồng cực khổ như mk nhưng vì Huyền My cứ năn nỉ mãi và luôn miệng nói là không sao đâu thế nên Quỳnh An đành phải đồng ý.thời gian cứ thế trôi đi và hai người đã trở thành đôi bạn thân từ khi nào mà không biết. Bây giờ hai người như cá với nước, quấn quýt với nhau như hai chị em ruột thịt.