Chương 6
Đúng 2h30", Quỳnh An đã đi bắt xe buýt đến những shop quần áo để xin việc. Nhưng mọi chuyện không dễ dàng khi cô đến quán nào hỏi xin việc cũng nhận được cái lắc đầu và câu nói: " Ở đây không cần tuyển thêm nhân viên em ạ ". - Haziii... Shop thứ 5 rồi mà vẫn chưa xin được việc. - Quỳnh An bước ra khỏi shop mang tên " Pi Pi " với khuôn mặt ủ rũ vì không xin được việc. Đang định bước ra về thì ở đằng xa vang lên những tiếng la hét:
- Tránh ra...tránh ra... - Một gã đàn ông đang vừa tất tả chạy vừa hét lên bảo m.n tránh đường. Phía sau hắn là mấy chú bảo vệ đang đuổi theo. Theo tình hình quan sát được thì chắc là gã này trộm đồ rồi bị phát hiện. Phía trước đường gã đàn ông chay là một bác gái trạc 50 tuổi đang nghe điện thoại và đứng hơi quay lưng với gã đàn ông nên bác gái đó không nghe thấy tiếng tên cướp thì phải.
" *Cuộc đối thoại của người phụ nữ *"
- Con trai, ta mua đồ xong rồi đây, con sắp đến chưa?
- Con cũng sắp đến nơi rồi, mẹ ra phía cổng đợi con đi.
- Uk. Ta ra phía ngoài chờ con. Hôm nay ta sẽ nấu món mà con thích đấy.
- Cảm ơn mẹ.
- Thôi, ta cúp máy đây.
Khi người phụ nữ kết thúc cuộc trò chuyện cũng là lúc gã đàn ông tiến đến rất gần người phụ nữ. Lúc này người phụ nữ mới kịp nghe thấy tiếng la hét của gã đàn ông và m.n xung quanh. Nhưng trong lúc bất ngờ, người phụ nữ chỉ biết đứng nhìn. Từ phía xa, Quỳnh An đã nhìn thấy và rất nhanh đã đi đến kéo người phụ nữ đó ra khi gã đàn ông đã đến rất gần. Nhờ phản xạ rất nhanh của Quỳnh An mà cả hai người đều được an toàn.
- Bác có sao không ạ? - Quỳnh An nhìn nét mặt trắng bệch sợ hãi của người phụ nữ thì lo lắng hỏi.
- Bác...bác không sao, chỉ là hơi hoảng một chút thôi. Cảm ơn cháu nhé! - Người phụ nữ đã lấy lại được tinh thần trả lời Quỳnh An.
- Dạ không có gì ạ! Nhìn bác không ổn lắm, để cháu đỡ bác đến kia ngồi nghỉ ạ!
- Cảm ơn cháu nhưng ta không sao đâu. À cháu tên gì nhỉ?
- Cháu là Quỳnh An ạ!
- Hôm nào ta mời cháu ăn cơm coi như là lời cảm ơn của ta nhé! Ta tên là Loan
- Không cần đâu thưa bác, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.
- Nhưng ta...... - Người phụ nữ định nói gì đó thì có tiếng nói vang lên
- Mẹ à, con đã bảo mẹ chờ con ở cổng mà. - Một chàng trai vừa đi tới vừa nói với bà Loan. Anh vừa nói vừa liếc ánh mắt sang người con gái đứng bên cạnh. Cảm giác thân quen đến lạ, trước giờ anh chưa có cảm giác này cả. - Mẹ, cô gái này là..... - Anh ta quay sang hỏi người phụ nữ.
- À, con bé là ân nhân của mẹ đấy con, tên con bé là Quỳnh An.
- Quỳnh An.... - Anh có vẻ hơi bất ngờ, nhắc lại cái tên đó. - Mà mẹ nói ân nhân là sao?
- Chuyện dài lắm, nát mẹ sẽ kể cho con nghe sau.
- Đây là con trai của bác ạ. - Quỳnh An hỏi trong sự ngờ vực, hình như mk đã gặp anh ta ở đâu rồi. Cô vừa hỏi vừa cố gắng nhìn kỹ để nhớ ra khuôn mặt anh ta. -Aaaaa.....anh là..... - Quỳnh An không biết phải diễn tả cảm xúc lúc này của mk như thế nào, qúa bất ngờ.
- Cháu sao vậy Quỳnh An, đừng nói là cháu không biết con trai ta là ai nha. - Bà Loan hơi bất ngờ trước thái độ của Qunhh An, con trai bà đứa con nít ba tuổi cũng biết nữa mà làm sao con bé không biết được chứ.
- Cháu chỉ là..... - Quỳnh An không thể nói được thành câu, sự thật này qúa bất ngờ, làm sao mà cô lại có duyên với hắn như vậy. Mà làm sao một người hiền lành, thân thiện như bác Loan lại có một đứa con chảnh chọe như vậy chứ. Thật không thể tin nổi.
- Chúng ta có duyên thật đấy cô bé. - Lúc này Kevil mới quay sang nói với Quỳnh An, thực ra anh đã nhận ra Quỳnh An từ lúc mới đến rồi. Khi anh nhắc lại tên của cô chỉ là anh hơi bất ngờ thôi. Anh nghe cái tên ầy có cảm giác thân quen đến lạ.
- Ơ...thế là 2 con quen nhau sao, thế thì tốt quá rồi. - Trong lúc Quỳnh An chưa kịp nói gì thì bà Loan đạ bày tỏ cảm xúc.
- Dạ, tụi cháu chỉ là quen sơ sơ thôi ạ.
-Như vậy cũng là quen rồi. Thế thì tốt quá. - Bà Loan tỏ ra vui mừng khi nghe con trai mk và cô bé Quỳnh An này có quen nhau từ trước.
- Thôi đến h cháu phải về rồi ạ. Chào bác. - Quỳnh An liếc mắt sang phía Kevil - Chào anh.
- Uk, cháu đi nhé.
Nói rồi, Quỳnh An bước đi ngay, cô vẫn không thể tin được cái sự thật nghiệt ngã này. Mà sao cô và hắn ta lại oan gia ngõ hẹp vậy chứ.
- Tuấn Lâm, chúng ta đi thôi con.
Ở phía xa, cái tên Tuấn Lâm ấy đã vô tình lọt vào tai Quỳnh An. " Tuấn Lâm " ư, đó là tên của ai. Chẳng nhẽ lại là tên của hắn ta, nhưng có nghe ai gọi hắn với cái tên ấy đâu. Áii.....hắn ta thật là phức tạp mà, đau đầu với tên này quá
*Về đến nhà Quỳnh **An*
- Tao về rồi đây. - Quỳnh An vừa đẩy cửa bước vào vừa lên tiếng nói với Huyền My, giọng cô mệt mỏi sau cả một ngày dài chả được gì.
- Mày về rồi hả? Sao có tìm được việc không, không tìm được thì thôi không sao đâu, mày đừng tìm nữa. - Huyền My đang ngồi trên ghế xem tivi thấy cô về một cái là phi thẳng ra luôn và hỏi dồn dập không cho Quỳnh An kịp trả lời.
- Mày hỏi vậy thì ai mà trả lời cho được. Từ từ thôi nào. - Quỳnh An phát mệt vì cái tính hối hả của con bạn.
- Hề....tao vội qúa, xin lỗi mày. Giờ mày trả lời đi
- Hôm nay tao chưa xin được việc nhưng ngày mai tao sẽ tiếp tục. - Sự cương quyết trong câu nói của Quỳnh An làm cho Huyền My không thể nói thêm gì nữa, cũng bỏ ý định khuyên con bạn luôn.
- Uk, được rồi.