Chương 94
- CÂM!
-…. ( Tôi chau mày, nhăn mặt)
BỐP BỐP!!!
Thái Minh vỗ tay 2 cái và sau đó khoảng chục người đi vào, trên tay bê các món ăn hấp dẫn, khoảng 2p sau, cả 1 bàn ăn đồ sộ được bày ra……..
Chưa cần nói gì, tôi nhảy bổ vào ăn ngấu nghiến… và cái dạ dày ch.ết tiệt cũng bớt đi sự đau âm ỉ phần nào…..
Trong phòng viện bây giờ chỉ có tôi và Thái Minh…. Thái Minh thì cứ ngồi ở sô pha lạnh lùng nhìn tôi….. còn tôi thì bất chấp tất cả để ăn ………
- Thôi ch.ết tôi rồi!!!!!!!!!! Bây giờ là mấy giờ rồi? ( Đang ăn bỗng tôi hoảng hốt)
-……………
- Mấy giờ? Mấy giờ? ( Tôi hấp tấp)
-…………….
Tôi chạy thật nhanh đến chỗ Thái Minh, trước mặt anh ta, nhìn anh ta bằng ánh mắt hình viên đạn…. tức giận…..
- MẤY GIỜ RỒI? ANH NGHE RÕ KHÔNG? HẢ? ( Tôi gằn từng tiếng một)
- ……….. ( Thái Minh vẫn nhìn tôi thanh thản)
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!! CHẾT TÔI MẤT! ANH LÀM ƠN XEM CHO TÔI MẤY GIỜ RỒI ( Tôi hét thất thanh)
- ………………………………..
Thái Minh không nói gì… lạnh lùng hất mặt về phía sau tôi……. Quay đầu lại………
(-_-) (-_-) Ôi chúa ơi…. Nhục quá….!!!!!!! Tôi quên mất rằng phòng bệnh nào chả có đồng hồ….. huống hồ đây còn là phòng VIP…………….
Thôi ch.ết tôi rồi…….!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Bây giờ là 5h chiều rồi!!!!!!! Sao mình ngủ lâu thế á!!!!!!!! Quả này về xong rồi./……. Huhuhuhuhuhuh…… Mình bỏ mất mấy ca học buổi chiều rồi…….. Nhà trường chuẩn bị báo về nhà rồi…. huhuhuhuhu//…….
- ch.ết rồi!!! Huhuhuhuhuhuhuhuhuhuh……tại anh…..tại anh hết đấy………Taija nh làm tôi bỏ bao nhiêu ca học hiều nay rồi…… Quả này về tôi ch.ết rồi./……..Tại anh ý……. Anh phải chịu trách nhiệm…. huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuu ( Tôi òa khóc ….)
- NGẬM – MIỆNG – LẠI!!!! ( Thái Minh gằn từng tiếng một)
- Hức… hức… nhưng mà…………….. nhưng………..
- NGẬM!
- ……….( Ngậm luôn @@)
- …………………………………………….
- Cho tôi về!!! ( Tôi mếu máo)
- Ngủ đi!!!!! ( Thái Minh lạnh lùng ra lệnh)
- Không ngủ!!!!
- Thử nói lại xem! ( Thái Minh hờ hững)
- Không!!!!Không!!!! À không!!!! Tôi ngủ mà…..!!!! hì hì……
- …….. ( Thái Minh giãn khuôn mặt mãn nguyện)
- Ngủ dạy cho tôi về!!!! Rõ chưa ( Vừa nằm xuống giường… tôi nhổm người lên để nói)
- …. ( Thái Minh không nói gì… gật đầu đồng ý……)
- Tôi ngủ đây… ngủ đây/…… anh có thể ra ngoài để giấc ngủ của tôi được bình yên được không … Chứu …. Tôi ngủ…….Mình tôi ở đây… tôi không biết anh sẽ làm gì với tôi đâu/…. ( Tôi gải vờ nhăn mặt sợ hãi)
Hahahahaha…… Đó là mưu mô để tôi thực hiện pha tẩu thoát chút nữa … hị hị…….
- ………… ( Thái Minh tối mặt…. sau đó lạnh lùng đi ra ngoài…… trước khi bước ra cửa ….. anh ra lệnh cho bọn thuộc hạ:” Canh chừng con nhóc! * … và sau đó đi luôn)
- CÁI GÌ CON NHÓC Á AI LÀ CON NHÓC ĐỒ CHẾT BẦM!!!!!!! ( Tôi kêu gào, đập phá trong phòng)
………………………………………………………………………………………………..
* * * * *
Ngó ………Ngó…. Ngó…..
- Khà khà khà……!!! Kia rồi!....... ( Tôi ngó xung quanh phòng và thấy một cái cửa sổ…..)
Tôi ngó nghiêng và quyết định “tẩu thoát” bằng cách trèo từ tầng 2 xuống…….
…………………. HUỴCH………………….
Khoảng 15p sau, cuối cùng tôi cũng “ đáp” an toàn ….
Ngó nghiêng xung quanh và sao đó tôi tần mần ….. 1 – 2 – 3 – Chạy!!!!!
Tôi dốc sức chạy… Chạy ra khỏi cái bệnh viện ám khói này….
- Ay xa!!!!! Bụng lại đau âm ỉ rồi…… đi chậm alij thôi… hix hix….. ( Tôi xoa bụng)
…………………………………..
KIIIIIIIIITTTTTTTTTTTT!!!!!!!!!