Chương 104
- Xí… Hahaha! Con nhỏ đáng chết. Dám dành anh Dương của tao…… Mày chán sống rồi…..Tiểu thư gì chứ.. Xí! Cũng chỉ là 1 con vịt xấu xí đội lốt thiên nga mà thôi….. ( Cái con nhỏ mà đã cố ý đổ rượu vào Nhật Linh cười lớn sau khi đi ra ngoài hành lang)
- Rắn độc! ( Bỗng có 1 tiếng gằn giọng đáng sợ vang lên đằng sau con nhỏ)
Con nhỏ kia giật mình quay đầu lại
- Thái….. Thái…… Anh Thái Minh ( Con nhỏ mắt bỗng dưng sáng lên khi được đứng gần “hoàng tử”)
- BOB – tập đoàn sản xuất nước hoa đứng thứ 2 thế giới chỉ sau tập đoàn SL ( Sl là tập đoàn sản xuất toàn diện vềmoij mặt lớn nhất thế giới)… Cô có tin tập đoàn nhà cô ngay ngày mai sẽ phá sản không? ( Thái Minh nhếch mép)
- Cái gì? Anh nghĩ anh là ai cơ chứ? Anh dựa vào đâu? Con nhỏ kia vênh mặt lên quát)
- Phá sản – ngay ngày mai – còn: nếu động vào ngườic on gái đó 1 lần nữa thì không phải chỉ phá sản đâu, gia đình cô, cả dòng tộc cô ra đường làm ăn xin! ( Thái Minh lạnh lùng nói)
Nói xong Thái Minh đi luôn, con nhỏ kia chưa kịp nói gì
Cơ thể nhỏ chao đảo, đứng không vững. Con nhỏ không khóc nổi
Bỗng con nhỏ nhận được điện thoai tưd bố mẹ rằng gia đình mình bị phá sản…. Con nhỏ mặt cắt không còn 1 giọt máu, mặt nhỏ trắng bệch, nhỏ vội vàng chạy vào nhà vệ sinh
Vừa đến cửa WC thì gặp Dương nhìn mình với ánh mắt kinh khủng
Dương chưa kịp nói gì thì con nhỏ kéo cậu ta vào trong, van khóc thảm thiết, cầu xin thảm thiết..
Và đúng lúc đó Nhật Linh định đi vào nhưng nán lại khi nghe thấy tiếng con nhỏ kia…….. * Hết chú thích)
• * * *
Khi ra ngoài hành lang
Tôi và Thái Minh chạm mặt nhau
Thái Minh nhìn tôi lạnh lùng
Tôi biết Thái Minh vẫn còn đang rất giận mình nên tôi im lặng……. Tôi đi qua mặt ……
Thái Minh nắm lấy cổ tay tôi, giữ tôi lại, sau đó kéo vào ôm tôi
- Xin em đừng…… đừng bỏ rơi ta lúc này!
- Làm ơn….. làm ơn bỏ ra ( Tôi mệt mỏi nói)
- Không!
Tôi đẩy người Thái Minh ra và quay người bước đi
Chưa kịp đi thì Thái Minh lại kéo lại và đặt lên môi tôi 1 nụ hôn…. 1 giọt………….. 2 giọt………… 3 giọt…… Khóe mắt tôi trực tuôn…..
- Tại sao lại né tránh ta? ( Thái Minh nhìn tôi và nói)
- ………… ( Tôi không nói gì, nước mắt vẫn tuôn trào)
- Ta yêu em! ( Thái Minh nhìn tôi – chân thành)
- Đừng…đừng………….. đừng làm vậy……..
Thái Minh từ từ quỳ xuống, tay móc trong túi ra 1 chiếc hộp nhỏ…. Mơ ra……. Đó là 1 chiếc nhẫn lấp lánh rất đẹp
- Đừng từ chối ta! ( Thái Minh nhìn tôi)
- Tôi….. tôi…… hức hức
Tôi lững thững đi đến chỗ Thái Minh, cầm chiếc nhẫn lên…………
- Tôi……..
- DỪNG LẠI! ( Bỗng có 1 tiếng quát lớn)
Quay đầu ra, thằng Hải sao? Sao nó lại có mặt ở đây
- Không đươc đồng ý! Anh ta là kẻ thù đã giết cha mẹ của chúng ta! ( Thằng Hải nhìn Thái Minh bằng ánh mắt hình viên đạn)
- Cái gì!! ( Tôi và Thái Minh đồng thanh)
- 15 năm trước…… nhớ chứ?! Vụ hỏa hoạn ở ngôi biệt thự chính anh đã cướp đo mạng sống của ba mẹ tôi. Nếu không có chú thím thì chúng tôi không biết như thế nào rồi ( Thằng hải gằn giọng lườm Thái Minh)
- Gì vậy!? Hải! Mi đang nói cái gì vậy ta nghe không hiểu? ( Tôi tròn mắt)
- Cha mẹ của chúng ta….. đã mất mạng vào 15 năm trước rồi……. Bằng cho chơi ngu ngốc của Hoàng Thái Minh và…….. ( nói đến đây, thằng Hải nhếch mép ngó ra đằng sau tôi)
Tôi quay đầu lại….. Là Lyn….. Lyn cũng có mặt ở đây sao?
- Sự thật đó sao Đúng vậy…… Hoàng Thái Minh và tôi….. Thực sự là không cố ý mà….. Lúc đó…. Tôi và Thái Minh đang ở trong phòng, bỗng nhiên phòng bùng cháy. Chúng tôi không biết lí do, chúng tôi cũng suýt chết mà. Tại sao lại đổi tại cho chúng tôi ( Lyn nước mắt tuôn trào, mắt đỏ hoe, vừa lắc đầu vừa nói)
- Mọi người nói cái gì vậy? Từ nãy tôi không hiểu gì cả….. Cha mẹ tôi? Cha mẹ tôi còn sống kia mà… Mọi người đang giấu tôi chuyện gì vạy? Tại sao lại đối xử với tôi như thế ( Tôi nói – mắt đỏ hoe)
- Đó chỉ là chú thím…. Vì chú thím không có con nên chú thím mới nhận chúng ta là con…. Cha mẹ chúng ta …. Đã chết rồi!( Thằng hải chỉ nói thôi nhưng dường như nó đang gián tiếp đâm 1 cn dao vào tim tôi)
- Huhuhuhuhuhuhuhuhuuhuhuhuhuhuhuhuhu…….. sao lại thế……………huhuhuhuhuhuh……. ( Tôi gào lên khóc)
Bỗng Dương xuất hiện. Tiến tới chỗ tôi và định bế tôi lên
- Bây giờ tôi không muốn gặp ai nữa! Tất cả hãy biến hết đi……..