Chương 7
Còn tệ hơn thế.
“Hoàng tử nào?”
“Hoàng tử Alexei Ivanovich Gomarovsky,” Winthrop nhân viên Bộ Chiến tranh, người liên lạc thường xuyên với Harry, đáp. Winthrop có thể có một tên Thánh nào đấy, nhưng nếu có thì Harry cũng không biết. Anh ta chỉ đơn giản là Winthrop, chiều cao trung bình, vóc dáng trung bình, tóc nâu trung bình, và một khuôn mặt chẳng có gì nổi bật ở mọi góc độ. Theo như Harry biết, anh ta không bao giờ rời khỏi văn phòng Bộ Chiến tranh.
“Chúng ta không ưa anh ta,” Winthrop nói giọng đều đều. “Đang đau đầu với anh ta đây.”
“Thế chúng ta nghĩ anh ta có thể làm gì?”
“Cũng chưa chắc chắn được,” anh ta đáp, có vẻ không nhận ra sự mỉa mai trong câu nói của Harry. “Nhưng có một số việc liên quan đến chuyến viếng thăm của anh ta rất khả nghi. Trước hết là chuyện liên quan đến cha anh ta.”
“Cha anh ta?”
“Ivan Alexandrovich Gomarovsky. Qua đời rồi. Ông theo phe Napoleon.”
“Và vị hoàng tử này vẫn có một vị trí nhất định trong xã hội Nga?” Harry thấy chuyện này thật khó tin. Đã chín năm kể từ khi người Pháp tiến quân vào Mátxcơva, nhưng mối quan hệ Pháp-Nga vẫn còn lạnh nhạt không gì cứu vãn. Sa hoàng và thần dân của ông ta không coi cuộc xâm lăng của Napoleon ra gì và người Pháp đã nhớ thì nhớ rất dai; nỗi nhục nhã và tổn thất trong cuộc rút quân sẽ hằn sâu trong tâm khảm họ nhiều năm về sau.
“Những hoạt động mưu phản của cha anh ta không bao giờ bị phát giác,” Winthrop giải thích. “Năm ngoái ông ta ch.ết vì tuổi đã cao, và người ta vẫn tin ông ta trung thành với Sa hoàng.”
“Làm thế nào các anh biết được ông ta là kẻ phản bội?”
Winthrop gạt câu hỏi của anh bằng cái phẩy tay mập mờ. “Chúng tôi có thông tin.”
Harry quyết định tạm thời chấp nhận như thế, vì không có vẻ gì Winthrop sẽ cho anh biết thêm bất kỳ thông tin nào nữa.
“Chúng tôi cũng đang tìm hiểu tại sao hoàng tử lại chọn viếng thăm vào thời gian này. Như chúng tôi được biết, ba người ủng hộ Napoleon đã đến thành phố hôm qua, trong đó có hai người là người Anh.”
“Thế các anh để mấy kẻ phản bội đó tự do vậy à?”
“Thường chúng tôi vẫn muốn để kẻ chống đối tin rằng chúng chưa bị phát giác.” Winthrop ngả người về phía trước, đặt cả cẳng tay lên bàn. “Bonaparte đang ốm, có thể sắp ch.ết rồi. Ông ta ngày càng gầy yếu.”
“Bonaparte?” Harry hỏi như không tin vào tai mình. Anh đã trông thấy người này một lần. Đương nhiên là từ xa. Ông ta thấp, nhưng vòng bụng thì đáng nể. Thật khó hình dung một hình ảnh Bonaparte hom hem hốc hác.
“Chúng tôi được biết” - Winthrop lật đám giấy tờ trên bàn cho đến khi thấy cái cần tìm - “ông ta đã cho bóp quần vào hơn chục phân đấy.”
Chính Harry cũng phải ấn tượng. Không ai có thể trách Bộ Chiến tranh không để ý đến tiểu tiết.
“Ông ta sẽ không thoát khỏi đảo St. Helena được đâu,” Winthrop nói tiếp. “Nhưng ta luôn phải đề phòng. Sẽ luôn có những người núp dưới tên ông ta bày mưu tính kế. Chúng tôi tin rằng Hoàng tử Alexei có thể là một trong số người đó.”
Harry thở hắt ra. Một cách bực bội, bởi vì anh muốn Winthrop biết anh chẳng thích dính líu gì đến những chuyện thế này. Anh chỉ muốn yên ổn làm một dịch giả thôi, vì Chúa. Anh thích những con chữ. Giấy. Mực. Anh không thích mấy hoàng tử Nga, và anh không muốn bỏ ra ba tuần sắp tới giả vờ như anh thích họ. “Thế anh muốn tôi làm gì nào?” anh hỏi. “Anh biết là tôi đâu có liên quan gì đến những hoạt động gián điệp.”
“Chúng tôi cũng nào có muốn,” Winthrop nói. “Kỹ năng ngôn ngữ như của ngài mà chỉ ở mãi trong góc khuất thì quá uổng phí, chỉ còn biết hy vọng ngài không hứng phải hòn tên mũi đạn.”
“Thật khó mà tin được là các anh lại gặp khó khăn trong việc tuyển mộ điệp viên.” Harry lẩm bẩm.
Lại một lần nữa, Winthrop không nhận ra được giọng điệu mai mỉa trong câu nói của Harry. “Vốn tiếng Nga của ngài cộng với địa vị của ngài trong xã hội thượng lưu, đó là những thuận lợi giúp ngài theo dõi Hoàng tử Alexei dễ dàng.”
“Tôi có giao du nhiều với giới thượng lưu đâu,” Harry nhắc.
“Nhưng ngài có thể mà.”
Những lời của Winthrop treo lơ lửng trong phòng như một thanh kiếm. Harry biết rất rõ ràng chỉ có một người nữa ở Bộ Chiến tranh có thể là địch thủ của anh về tiếng Nga. Anh cũng biết George Fox là con trai người chủ quán trọ đã cưới một cô gái Nga đến Anh giúp việc cho một nhà ngoại giao. Fox là người tốt, sắc bén và có dũng khí, nhưng anh ta sẽ không bao giờ có thể tiếp cận những người có địa vị quan trọng cỡ ông hoàng bà chúa. Nói trắng ra, Harry cũng không chắc mình có thể.
Nhưng Sebastian, trong tương lai có thể trở thành bá tước, thì có thể. Và đâu phải Harry chưa từng ăn theo chú em họ.
“Chúng tôi không yêu cầu ngài trực tiếp ra tay,” Winthrop nói, “mặc dù với những gì ngài thể hiện ở Waterloo thì chúng tôi tin ngài thừa khả năng làm việc đó.”
“Tôi đánh đấm đủ rồi,” Harry cảnh báo anh ta. Đúng thế. Bảy năm ở Lục địa đối với anh thế là đủ. Anh không hề có ý định cầm kiếm trở lại.
“Chúng tôi biết. Thế nên tất cả những gì chúng tôi yêu cầu là ngài chỉ cần để mắt tới anh ta thôi. Nếu có thể thì phải nghe xem anh ta nói chuyện gì. Hễ thấy có gì khả nghi thì lập tức báo cho chúng tôi.”
“Khả nghi.” Harry lặp lại. Có phải họ nghĩ rằng hoàng tử sẽ để lộ bí mật ở Almacks? London hiếm có người nói tiếng Nga, nhưng chắc chắn hoàng tử không ngốc đến nỗi nghĩ rằng không ai hiểu được những gì anh ta nói.
“Đây là lệnh của Fitzwilliam,” Winthrop hạ giọng thật thấp.
Harry ngẩng phắt lên. Fitzwilliam điều hành Bộ Chiến tranh. Không chính thức, đương nhiên rồi. Chính thức là ông ta thậm chí không hề tồn tại. Harry không biết tên thật của ông ta, và anh không chắc mình biết mồm ngang mũi dọc ông ta thế nào; hai lần anh gặp ông ta thì ông ta có hai vẻ khác nhau, vậy nên Harry không thể phân biệt khi nào là thật khi nào là hóa trang.
Nhưng anh biết rằng một khi Fitzwilliam ra lệnh điều gì thì điều đó bắt buộc phải được thực hiện.
Winthrop cầm một cặp tài liệu trên bàn trao cho Harry. “Đọc cái này đi. Đây là hồ sơ về hoàng tử.”
Harry cầm lấy cặp tài liệu và dợm đứng lên, nhưng Winthrop ấn anh xuống. “Tài liệu không được mang đi.”
Harry khựng lại, hơi cáu khi bị ra lệnh kiểu như thế. Anh ngồi xuống trở lại, mở tập tài liệu, lấy ra bốn tờ giấy và bắt đầu đọc.
Hoàng tử Alexei Ivanovich Gomarovsky, con trai của Ivan Alexandrovich Gomarovsky, cháu nội của Alexei Palovich Gomarovsky, vân vân và vân vân, chưa lập gia đình, chưa kết hôn. Đến London thăm ngài đại sứ, anh họ sáu đời của mình.
“Họ có họ hàng với nhau cả,” Harry lẩm bẩm. “Khỉ thật, biết đâu anh ta lại họ hàng với mình cũng nên.”
“Sao cơ?”
Harry liếc nhanh sang Winthrop. “Không có gì.”
Tám người tháp tùng, tính cả một tên cận vệ vai u thịt bắp dữ tợn. Thích rượu Vodka (dĩ nhiên), trà Anh (người có đầu óc thoáng đấy nhỉ), và nhạc kịch.
Harry vừa đọc vừa gục gặc đầu. Có lẽ việc này sẽ không tệ lắm. Bản thân anh cũng thích nhạc kịch, nhưng dường như chưa bao giờ có thời gian đi xem. Giờ anh không đi không được. Tuyệt đấy.
Anh lật một trang. Có một bức phác họa hoàng tử. Anh giơ lên. “Giống anh ta không?”
“Không giống lắm,” Winthrop thừa nhận.
Harry đặt bản phác họa xuống cuối tập tài liệu. Sao phải nhiêu khê đến thế này không biết? Anh đọc tiếp, thu thập được một vài thông tin cá nhân của hoàng tử. Cha anh ta mất ở tuổi sáu mươi ba vì bệnh tim. Không có dấu hiệu bị đầu độc. Mẹ anh ta vẫn còn sống, bà ta ở cả St. Petersburg và Nizhny Novgorod.
Anh lật nhanh đến trang cuối. Có vẻ như hoàng tử là kẻ hám gái, và đặc biệt thích phụ nữ tóc vàng. Trong hai tuần tới London, anh ta đã đến nhà thổ hạng sang nhất ở đây sáu lần. Anh ta cũng tham dự nhiều buổi hội hè vui chơi, có thể còn đang kiếm một cô vợ người Anh. Có tin đồn gia sản của anh ta ở Nga đang cạn dần và có lẽ anh ta cần một cô dâu có của hồi môn kha khá. Anh ta đặc biệt chú ý đến ái nữ của...
“Ồ. Không”
“Có vấn đề gì à?” Winthrop hỏi.
Harry giơ tờ giấy lên, không phải để Winthrop có thể đọc được từ phía bên kia bàn. “Tiểu thư Olivia Bevelstoke,” anh không thể tin nổi chuyện này.
“Phải.” Chỉ có thế. Chỉ một chữ phải.
“Tôi biết cô này.”
“Chúng tôi biết.”
“Tôi không thích cô ta.”
“Rất tiếc khi nghe điều đó.” Winthrop dọn giọng. “Nhưng chúng tôi đã không hề tiếc khi biết trang viên Rudland ở ngay phía Bắc chỗ ngài mới thuê.”
Harry nghiến răng.
“Chúng tôi không sai sót gì trong chuyện này, có phải không?”
“Không,” Harry nói giọng miễn cưỡng.
“Tốt. Vì ngài cũng cần phải để mắt đến cô ta nữa.”
Harry không thể giấu nổi sự khó chịu.
“Không thành vấn đề chứ?”
“Đương nhiên là không rồi,” Harry nói, vì cả hai đều biết câu hỏi trên chỉ là một câu hỏi tu từ.
“Chúng tôi không nghi ngờ tiểu thư Olivia cấu kết với hoàng tử, nhưng chúng tôi nghĩ, với tài ve vãn đã được minh chứng rõ ràng qua tài liệu của anh ta thì không biết chừng cô ta sẽ chào thua trước những mưu đồ xấu.”
“Các anh còn lập tài liệu về tài quyến rũ đàn bà con gái của anh ta nữa cơ đấy,” Harry nói lớn. Anh thậm chí không muốn biết họ lấy đâu ra thông tin ấy.
Một lần nữa Winthrop lại phẩy tay mập mờ. “Chúng tôi có cách.”
Harry suýt nữa nói nếu vị hoàng tử kia có thể quyến rũ được tiểu thư Olivia thì nước Anh đúng là nhẹ nợ, nhưng có cái gì đó đã ngăn anh lại. Một ký ức lướt nhanh qua đầu anh, có lẽ là một điều gì đó trong mắt cô ta...
Dù cô ta có tội tình gì đi nữa thì cô ta cũng không đáng bị như thế.
Ngoại trừ...
“Chúng tôi hy vọng ngài có thể giúp tiểu thư Olivia tránh gặp rắc rối,” Winthrop nói.
Cô ta đã theo dõi anh.
“Cha cô ta là nhân vật quan trọng.”
Cô ta nói cô ta thích súng. Và cô hầu gái đã nói gì đó về việc nói tiếng Pháp phải không nhỉ?
“Giới thượng lưu ai cũng biết và muốn kết thân với cô ta. Nếu có gì xảy ra với cô ta thì không tránh khỏi chuyện dư luận xôn xao đâu.”
Nhưng không thể có chuyện cô ta biết Harry làm việc cho Bộ Chiến tranh. Không ai biết anh làm việc cho Bộ Chiến tranh. Anh chỉ là một dịch giả.
“Chúng tôi không thể thực hiện điều tr.a sát sao như vậy vì nếu bị lộ thì sẽ là thảm họa.” Winthrop rốt cuộc ngừng lại. “Ngài có hiểu điểu tôi đang nói không?”
Harry gật đầu. Anh vẫn không nghĩ tiểu thư Olivia là điệp viên, nhưng trí tò mò của anh đã bị đánh thức. Và liệu anh có cảm thấy mình là đồ ngốc nếu hóa ra anh sai?
“Tiểu thư.”
Olivia ngẩng lên khi đang viết thư cho Miranda. Nàng đang cân nhắc xem có nên kể chuyện ngài Harry kia cho cô bạn nghe không. Olivia không thể hình dung ra bất kỳ ai khác nàng có thể - hay sẽ - kể cho nghe chuyện này, song đây không phải chuyện dễ kể rõ ràng bằng đôi ba lời trong thư.
Nàng không chắc mình viết ra được rõ ràng lắm
Nàng ngước nhìn lên. Ông quản gia đứng ngay cửa bê chiếc khay bạc trên đó có một tấm danh thiếp.
“Có khách, thưa tiểu thư.”
Nàng liếc lên chiếc đồng hồ trên mặt lò sưởi phòng khách. Giờ này có khách thì vẫn còn hơi sớm, mà mẹ nàng thì đã ra ngoài mua mũ rồi. “Ai thế, ông Huntley?”
“Ngài Harry Valentine, thưa tiểu thư. Chắc người ở nhà phía Nam ấy.”
Olivia từ từ đặt bút xuống. Ngài Harry? Đến đây ư?
Tại sao chứ?
“Tôi đưa ngài ấy vào chứ?”
Olivia chả hiểu sao ông quản gia lại hỏi thế. Nếu ngài Harry đang ở tiền sảnh, anh ta có thể trông thấy Huntley thưa chuyện với nàng. Sẽ chẳng thể nào vờ được là nàng bận hay gì gì đó mà không tiếp khách được. Nàng gật đầu, vuốt phẳng mấy tờ thư rồi cho vào ngăn. Đoạn nàng đứng lên bởi cảm thấy mình cần đứng khi anh bước vào.
Trong phút chốc anh xuất hiện ngay cửa, vẫn trang phục sậm màu như thường lệ, kẹp một gói gì đó dưới nách.
“Chào ngài Harry,” nàng đứng lên, nói giọng nhẹ nhàng. “Bất ngờ nhỉ.”
Anh gật đầu chào. “Tôi luôn cố gắng làm một người láng giềng tốt.”
Nàng gật đầu chào đáp lễ, có vẻ cảnh giác khi nhìn anh vào phòng.
Nàng không thể tưởng tượng nổi tại sao anh lại đến nhà nàng thế này. Hôm ở công viên anh đã làm nàng vô cùng khó chịu, và thật sự là nàng cũng cư xử chẳng hơn gì anh. Nàng không nhớ được lần cuối cùng mình cư xử với ai tệ đến vậy là khi nào, nhưng dưới đôi mắt cảnh giác, nàng sợ anh sẽ lại dồn nàng vào thế bí lần nữa, mà lần này có thể là chuyện gì đó còn nguy hiểm hơn một bản khiêu vũ nhiều.
“Hy vọng tôi không làm phiền cô,” anh nói.
“Không đâu.” Nàng đưa mắt về phía bàn. “Tôi đang viết chư cho chị gái thôi.”
“Vậy mà tôi không biết cô có chị gái đấy.”
“Chị dâu,” nàng chữa lại. “Nhưng chị ấy giống như chị gái tôi vậy. Tôi chơi với chị từ nhỏ đến lớn.”
Anh đợi cho đến khi nàng ngồi xuống sofa thì mới ngồi xuổng chiếc ghế lối Ai Cập đối diện. Anh không có vẻ gì là thiếu thoải mái, điều đó khiến cho Olivia thấy thích thú. Nàng ghét ngồi trên chiếc ghế ấy.
“Tôi mua tặng cô cái này,” anh nói, đưa nàng gói quà.
“Ồ. Cảm ơn.” Nàng lúng túng đón lấy gói quà. Nàng không muốn nhận quà của người đàn ông này, và đương nhiên nàng không tin vào động cơ tặng quà của anh ta.
“Cô mở ra đi,” anh ta thúc giục.
Cái gói được bọc khá giản dị, và những ngón tay của nàng run run - hy vọng là không run quá để anh ta có thể nhận ra. Mãi nàng mới mở được chỗ gút của sợi dây, nhưng cuối cùng nàng cũng có thể tháo được lớp giấy ra.
“Một cuốn sách,” nàng nói giọng bất ngờ Nàng phần nào đoán được nhờ vào trọng lượng và hình dáng của cái gói, nhưng dẫu vậy đó cũng là một lựa chọn lạ lùng.
“Tặng hoa thì ai mà chẳng làm được,” anh ta nhận xét.
Nàng lật cuốn sách lại - lúc mở cái gói ra cuốn sách nằm úp - và nhìn tiêu đề. Cô Buttenworth và gã nam tước dở hơi. Bây giờ thì nàng thực sự ngạc nhiên. “Ngài mua cho tôi tiểu thuyết lãng mạn ư?”
“Tiểu thuyết lãng mạn kinh dị,” anh ta đính chính. “Có vẻ đó là loại cô thích.”
Nàng ngước lên nhìn anh ta, đánh giá lời bình luận vừa rồi.
Anh ta nhìn nàng, như thể thách thức nàng gặng hỏi.
“Không hẳn là tôi thích đọc sách,” nàng nói nhỏ.
Anh ta nhướng mày.
“Ý tôi là tôi có thể,” nàng nói nhanh, trong lòng sôi lên cảm giác bực bội, bực bản thân cũng như bực anh ta. “Chỉ là tôi không thích thôi.”
Anh ta vẫn nhướng mày.
“Có phải tôi không được thừa nhận chuyện đó không?” Nàng hỏi không chút nhũn nhặn.
Anh ta cười từ tốn, và một lúc lâu sau anh ta mới chịu nói, “Cô không nghĩ trước khi nói phải không?”
“Không thường xuyên lắm,” nàng thừa nhận.
“Thử đi,” anh ta nói, hướng ánh nhìn vào cuốn sách. “Tôi nghĩ cô có thể thích đọc nó hơn là đọc báo đấy.”
Đàn ông vẫn thường nghĩ vậy. Hình như chưa một ai hiểu được rằng nàng thích xem tin tức trong ngày hơn là những điều bịa đặt ngớ ngẩn từ trí tưởng tượng của một ai đó.
“Thế ngài đọc chưa?” nàng hỏi, nhìn xuống khi mở hú họa một trang nào đấy.
“À, chưa. Nhưng chị gái tôi khen cuốn này lắm.”
Nàng ngước nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc lẹm, “Ngài có chị à?”
“Có vẻ như cô thấy bất ngờ về chuyện đó nhỉ.”
Nàng bất ngờ thật. Nàng không chắc tại sao mình lại bất ngờ, ngoại trừ việc rõ ràng mấy cô bạn của nàng đã kể nàng nghe hết mọi chuyện về anh ta, nhưng không hiểu sao lại bỏ sót mất chi tiết này.
“Chị ấy sống ở Cornwall” anh ta nói, “giữa bốn bề vách đá, giữa huyền thoại và giữa một đàn con nhỏ.”
“Nghe dễ thương nhỉ.” Và đó là lời nói thật lòng. “Ngài có phải là ông cậu tận tụy không đấy?”
“Không.”
Hẳn là mặt nàng lộ vẻ bất ngờ vì anh ta nói, “Có phải tôi không được thừa nhận chuyện đó không?”
Nàng bật cười. “Khá lắm, ngài Harry.”
“Tôi muốn làm một ông cậu tận tụy lắm chứ,” anh ta nói với nàng, nụ cười của anh ta trở nên ấm áp và chân thành, “nhưng tôi chưa có dịp gặp đứa cháu nào cả.”
“Hẳn thế rồi,” nàng nói nhỏ. “Ngài ở Lục địa nhiều năm thế cơ mà.”
Đầu anh ta hơi nghiêng qua một bên. Nàng tự hỏi không biết có phải anh ta luôn làm thế khi thấy tò mò không. “Cô biết nhiều về tôi đấy chứ,” anh ta nói.
“Ai cũng biết chuyện đó mà.” Quả thật anh ta không cần phải ngạc nhiên như thế.
“Ở London này chuyện riêng tư không còn là chuyên riêng tư nữa, phải không?”
“Gần như là thế.” Nàng nói xong mới nhận ra mình bị hớ, mới nhận ra điều mình có thể vừa thừa nhận. “Ngài dùng trà nhé?” nàng nói, khôn khéo chuyển đề tài.
“Vâng, cảm ơn cô.”
Sau khi nàng gọi Huntley bảo ông mang trà lên, Harry khơi chuyện, “Khi tôi còn ở quân đội, đó là thứ tôi nhớ nhất.”
“Trà ư?” Chuyện này có vẻ như thật khó tin.
Anh ta gật đầu. “Tôi rất thèm uống trà.”
“Các ngài không được cung cấp hay sao?” Không hiểu sao Olivia cảm thấy chuyện này quả thật không thể chấp nhận được.
“Thỉnh thoảng mới có. Còn đâu chúng tôi phải tự xoay xở lấy”
Có gì đó trong giọng nói của anh ta - có vẻ thèm muốn và trẻ trung - khiến nàng mỉm cười. “Hy vọng trà nhà chúng tôi hợp khẩu vị ngài.”
“Tôi không phải là người kén cá chọn canh gì đâu.”
“Thật ư? Tôi tưởng ngài thích trà đến vậy thì hẳn phải là người kén trà lắm.”
“Ngược lại, trải qua nhiều năm thiếu trà nên giờ tôi quý từng giọt ấy.”
Nàng bật cười lớn. “Ngài nhớ trà, thật chứ? Hầu hết đàn ông tôi biết đều chi nhớ brandy. Hay porto thôi.”
“Với tôi thì là trà,” anh ta nói giọng chắc nịch.
“Ngài có uống cà phê không?”
Anh ta lắc đầu. “Đắng lắm.”
“Thế sô cô la?”
“Phải cho nhiều đường mới được.”
“Ngài thú vị thật đấy, ngài Harry.”
“Tôi biết rõ cô thấy tôi thú vị mà.”
Hai má nàng đỏ bừng. Và lúc này nàng đang bắt đầu thích người đàn ông này thực sự. Tệ nhất trong chuyện này là anh ta biết được điều đó. Nàng đã theo dõi anh ta, và chuyện này thật khiếm nhã. Nhưng tuy thế anh ta cũng đâu cần phải khiến nàng bực mình đến thế chứ.
Trà đến, giúp nàng có thể lảng đi câu nói vừa rồi của anh ta. “Sữa nhé?” nàng hỏi.
“Vâng.”
“Đường chứ?”
“Không. Cảm ơn.”
Nàng không buồn nhìn lên khi nói, “Thật à? Không đường? Ngay cả khi ngài ăn sô cô la với đường?”
“Và cà phê cũng vậy, nếu mà tôi buộc phải uống. Trà thì lại đắng kiểu khác.”
Olivia đưa anh ta cốc trà và bắt đầu rót cho mình. Nàng tìm thấy sự thoải mái nhất định trong những thao tác quen thuộc. Hai tay nàng tự biết cần phải làm gì, những cử động từ lâu đã khắc sâu vào từng đường gân thớ thịt của nàng. Cuộc nói chuyện cũng dễ chịu. Đơn giản và vô nghĩa nhưng giúp nàng lấy lại được cân bằng. Cứ như thế đến khi anh ta nhấp ngụm trà thứ hai, nàng cuối cùng đã có thể đá đổ sự cân bằng của anh ta. Nàng nở một nụ cười chật ngọt ngào và nói:
“Họ bảo ngài giết vị hôn thê của mình.”
Anh ta sặc, điều đó khiến nàng khoái trá ghê gớm (vì anh ta bất ngờ chứ không phải vì anh sặc; nàng hy vọng không trở nên nhẫn tâm như thế), thế nhưng anh ta bình thường lại ngay được, giọng anh ta từ tốn và bình thản khi hỏi lại, “Vậy à?”
“Vâng.”
“Họ có bảo tôi giết cô ấy như thế nào không?”
“Không.”
“Họ có bảo khi nào không?”
“Chắc là có,” nàng nói dối, “nhưng tôi lại không nghe.”
“Xem nào.” Anh ta có vẻ như đang suy tính. Đó là một hình ảnh khiến người ta phải bối rối: một người đàn ông cao lớn đang ngồi trong phòng khách màu hoa cà của mẹ nàng, trên tay cầm một tách trà ngon. Và đang suy nghĩ về vụ giết người.
Anh ta nhấp thêm ngụm nữa. “Có ai vô tình nói đến tên của cô ấy không?”
“Hôn thê của ngài à?”
“Vâng.” Tiếng “vâng” ngọt ngào tao nhã như thể họ đang nói về chuyện thời tiết, hay có thể là khả năng đội Busket of Roses thắng giải đua ngựa Ascot Cup vào ngày Phụ nữ vậy. Olivia khẽ lắc đầu rồi đưa tách trà lên miệng.
Anh ta nhắm mắt lại một lát, rồi nhìn thẳng nàng, đầu đưa qua đưa lại đầy thiểu não. “Cô ấy đã yên nghỉ, đó là quan trọng nhất.”
Olivia không chỉ sặc trà mà còn phun gần tới bên phòng. Thế là anh ta cười phá lên, đúng là đồ xấu xa.
“Ôi trời đất ơi, nhiều năm rồi tôi không được nghe chuyện buồn cười đến thế này,” anh ta vừa nói vừa cố lấy lại hơi thở.
“Ngài đúng là đồ tồi.”
“Còn cô đổ cho tôi giết người thì sao!”
“Đâu có. Tôi chỉ nói người ta bảo thế thôi cơ mà.”
“Ồ, ra thế,” anh ta nói giọng mỉa mai, “quả thực là khác nhau to.”
“Những chuyện về ngài tôi không tin?”
“Tôi thấy ấm lòng khi cô đứng về phía tôi đấy.”
“Đừng tưởng bở,” nàng nói giọng đanh đá. “Đó là lẽ thường thôi.”
Anh ta lại cười vang. “Vậy ra cô theo dõi tôi là vì thế?”
“Tôi không có...” Ôi, lạy Chúa, sao nàng vẫn còn phủ nhận chứ? “Phải,” nàng hét lên thực sự. “Ngài sẽ không theo dõi lại tôi chứ?”
“Tôi có thể gọi cảnh sát.”
“Tôi có thể gọi cảnh sát,” nàng nhại, dùng giọng điệu như vẫn thường nói với anh em ruột của mình.
“Cô dễ nổi nóng nhỉ.”
Nàng lườm anh ta.
“Thôi được rồi, thế rốt cuộc cô có tìm thấy điều gì thú vị không?”
“Có chứ,” nàng nheo nheo mắt. “Có.”
Anh ta đợi, rồi cuối cùng lên tiếng, giọng không còn chút mai mỉa nào nữa, “Nói tôi nghe đi.”
Nàng rướn người về phía trước. “Ngài giải thích về cái mũ đi nào.”
Anh ta nhìn nàng như thể nàng có vấn đề gì đó về thần kinh. “Cô đang nói chuyện gì vậy?”
“Cái mũ đó!” nàng kêu lên, đưa hai tay lên đầu phe phẩy, cổ tay gập lại làm thành một hình cái mũ trên đầu. “Thật tức cười! Cái mũ có cài lông. Mà lại đi đội trong nhà nữa chứ.”
“Ồ. Ra thế.” Harry nén cười. “Tôi làm thế là vì cô, thật đấy.”
“Ngài đâu có biết tôi đứng ở đó.”
“Xin lỗi, nhưng tôi biết đấy.”
Nàng ngớ người ra, và trông hơi choáng váng khi hỏi, “Thế ngài trông thấy tôi lúc nào?”
“Lần đầu tiên cô bước tới trước cửa sổ.” Harry so vai nhướng mày như thể muốn nói - Thử cố cãi xem nào. “Cô nấp không khéo như cô tưởng đâu.”
Nàng hậm hực ngồi ngay lại. Thật lố bịch, nhưng anh ngờ là nàng nghĩ mình bị xúc phạm. “Thế còn ném xấp giấy vào lò sưởi thì sao?” nàng chất vấn.
“Thế cô thì chưa từng làm vậy à?”
“Không phải theo cái cách như phát điên lên ấy, tôi không vậy.”
“À, thế thì cũng là vì cô đấy. Cô đã không ngần ngại bỏ công sức ra theo dõi tôi, tôi nghĩ tốt nhất là tôi nên làm gì đó để cô đỡ uổng công.”
“Ngài...”
Trông nàng không có vẻ có thể tìm được lời nào thích đáng, vậy nên anh nói thêm không mấy khách khí, “Suýt nữa là tôi leo lên bàn nhảy một điệu gì rồi, nhưng tôi nghĩ vậy thì lộ liễu quá.”
“Ngài đã biến tôi thành trò cười bấy lâu nay.”
“À...” Anh nghĩ về điều đó. “Ừ”
Miệng nàng há ra. Trông nàng giận lắm, và anh gần như thấy hối lỗi - đó hẳn là phản xạ của cánh đàn ông, họ cảm thấy xấu hổ khi khiến phụ nữ giận dữ ra mặt. Nhưng nàng không biết cãi lại thế nào, một tiếng cũng không. “Tôi muốn nhắc cho cô nhớ rằng,” anh nói rành rọt từng tiếng một, “cô theo dõi tôi. Nếu có ai bị đối xử bất công trong hai chúng ta thì đó chính là tôi.”
“Được, tôi cho rằng ngài đã trả được thù rồi đấy,” nàng đường hoàng đáp, hếch cằm lên.
“Ồ, tôi không biết thế đấy thưa tiểu thư Olivia. Còn lâu chúng ta mới hòa.”
“Thế ngài định làm gì?” nàng hỏi giọng ngờ vực.
“Chẳng gì cả,” anh cười toe. “Chưa.”
Nàng thốt ra một âm thanh giận dữ khá buồn cười - khá dễ thương, thực sự là vậy - và anh quyết định đánh đòn chí mạng, “À này, tôi chưa từng đính hôn đâu đấy.”
Nàng chớp mắt, trông có vẻ bối rối khi anh đột ngột chuyển đề tài.
“Chuyện vị hôn thê ch.ết chứ gì?” anh nói rõ ý luôn.
“Thế không ch.ết hả?”
“Chứ có đâu mà ch.ết với không.”
Nàng khẽ gật đầu, rồi hỏi, “Thế hôm nay ngài đến đây để làm gì?”
Harry chắc chắn không định nói cho nàng biết sự thật, rằng giờ nàng là nhiệm vụ của anh, và anh phải tìm hiểu chắc chắn là nàng không cố ý mưu phản. Vậy nên anh chỉ nói, “Theo phép lịch sự thôi mà.”
Mấy tuần tới anh sẽ phải năng gặp nàng hơn, hoặc nếu không gặp nàng thì ít nhất cũng giữ nàng trong tầm quan sát của mình. Giờ anh không còn nghi ngờ nàng có động cơ ám muội khi theo dõi anh trong suốt thời gian qua nữa. Thực sự anh chưa từng có ý nghĩ đó, nhưng nếu không cẩn thận thì thật là ngờ nghệch. Tuy vậy, câu chuyện của nàng về vị hôn thê bị sát hại nghe nực cười đến khó tin. Có vẻ như đó chính là lý do khiến một cô gái mới lớn không có chuyện gì làm đi theo dõi hàng xóm nhà mình.
Không phải là anh biết nhiều về những cô gái kiểu như thế lắm.
Nhưng anh nghĩ mình sẽ sớm biết.
Anh cười với nàng. Anh thấy vui hơn cả mong đợi.
Trông nàng như thể muốn trợn tròn mắt lên, và chẳng hiểu sao anh muốn nàng làm thế thật. Anh thích nàng hơn khi các cơ trên khuôn mặt nàng chuyển động biểu đạt nhiều trạng thái xúc cảm khác nhau. Ở buổi hòa nhạc Smythe-Smith, nàng rất điềm tĩnh và vô cùng giữ ý giữ tứ. Ngoại trừ một vài lần mất cương kiểm soát cơn giận dữ, còn thì lúc nào nàng cũng tỉnh bơ như không.
Buổi ấy người anh thấy ran lên khó chịu. Cơn khó chịu lan tới từng đầu ngón tay, như một mụn nước mà không cách gì gãi cho hết ngứa được.
Nàng mời anh dùng thêm trà, anh đón lấy mà trong lòng vui lạ lùng khi cuộc viếng thăm được kéo dài thêm. Tuy nhiên trong khi nàng rót trà, ông quản gia lại vào phòng mang theo một khay bạc.
“Tiểu thư Olivia,” ông nói như hát. “Cái này gửi đến cho cô.”
Ông quản gia khom người xuống để tiểu thư Olivia có thể lấy tấm thiếp từ chiếc khay. Trông nó giống kiểu thiếp mời, không chỉ đẹp mà còn trang trọng, có một dải ruy băng và sáp niêm phong.
Harry khẽ nhích người một chút, cố nhìn rõ hơn. Có phải là dấu hoàng gia không? Người Nga thích những vật dụng hoàng gia của mình. Anh nghĩ chắc là người Anh cũng vậy, nhưng chuyện này đâu có gì quan trọng. Nàng đâu có bị vua George theo đuổi.
Nàng nhìn tấm thiếp trong tay mình, rồi đặt xuống bàn bên cạnh.
“Thế cô không muốn mở ra xem à?”
“Chắc là không gấp gì đâu. Tôi không muốn thất lễ.”
“Đừng khách sáo,” anh nói để nàng yên tâm. Anh đưa mắt về phía tấm thiếp. “Trông vui mắt nhỉ.”
Nàng chớp mắt, nhìn tấm thiếp rồi lại nhìn anh đầy tò mò.
“Trang trọng,” Harry nói rõ thêm vì thấy từ “vui mắt” chưa đắt lắm.
“Tôi biết ai gửi cái này đến mà,” nàng nói, rõ ràng không chịu chút ảnh hưởng nào từ điều mình biết.
Anh nghiêng nghiêng đầu, hy vọng cử chi đó sẽ giống như một câu hỏi mà nếu nói ra thành lởi thì khá bất nhã.
“Ồ, được rồi,” nàng nói, đưa ngón tay xuống dưới sáp niêm phong. “Nếu ngài muốn.”
Anh đâu có nói ra điều đó nhưng anh cũng không phản đối kẻo lại khiến nàng đổi ý.
Và anh kiên nhẫn đợi nàng đọc, thích thú ngắm những nét xúc cảm trên gương mặt nàng. Nàng trợn tròn mắt, khẽ thở phù, rồi cuối cùng rên rỉ.
“Có tin gì không hay phải không?” Harry nhã nhặn hỏi.
“Không,” nàng nói. “Chỉ là một lời mời mà tôi chẳng thích nhận chút nào.”
“Vậy thì đừng nhận lời.”
Nàng cười gượng gạo. Hay có thể là cười thiểu não. Anh không biết nữa.
“Triệu tập thì đúng hơn,” nàng bảo anh.
“Ồ, vậy sao. Ai mà lại có quyền triệu tập tiểu thư Olivia Bevelstoke trứ danh chứ?”
Không nói lời nào, nàng cho anh xem tấm thiếp.