Chương 7: Nhậm Nguyên à Nhậm Nguyên, mày đang suy nghĩ linh tinh gì vậy?
Giản Ninh ngây người tại chỗ ba mươi giây,bỗng chốc đứng lên khỏi người Nhậm Nguyên, luống cuống tay chân ngồi lên cái ghế bên cạnh, ánh mắt hốt hoảng đảo tới đảo lui nhưng lại không dám nhìn về phía Nhậm Nguyên.
Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy, cậu và Nhậm Nguyên——
Ông trời ơi, rốt cuộc là sao! Giản Ninh kêu rên trong lòng, trong đầu hiện lên cảnh tượng khi nãy, hình như cảm giác trên môi vẫn còn, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, ấp úng mở miệng. “Ờm, mình đi tìm gì đó ăn đây, đói muốn ch.ết, tại phải chăm sóc cho cậu đấy!” Nói xong, không đợi Nhậm Nguyên trả lời đã ra khỏi phòng, dáng vẻ có chút bối rối.
Nhìn bóng lưng Giản Ninh biến mất, Nhậm Nguyên ảo não đặt tay lên trán, che mắt lại.
Tại sao mình có thể làm ra chuyện như thế, không hề giống những chuyện mình sẽ làm chút nào. Nhưng không thể phủ nhận rằng, cảm giác lúc nãy không tệ, chả lẽ… Đối với chuyện này, cả mình và Giản Ninh đầu giống nhau, đều rõ ràng không hơn không kém.
Sau nửa tiếng Giản Ninh mới về lại phòng, trông không còn lúng túng như khi nãy nữa.
“Lát nữa mình sẽ đỡ cậu, chúng ta cùng nhau đi học tiết buổi chiều được không?” Giản Ninh nhìn Nhậm Nguyên, ánh mắt vẫn lơ lửng ở đâu đó mà không nhìn thẳng vào Nhậm Nguyên.
Rõ ràng cậu là người bị chiếm tiện nghi, vậy tại sao bây giờ người chột dạ lại là cậu! Giản Ninh âm thầm bất mãn trong lòng.
Nhậm Nguyên gật đầu, ý bảo có thể. Lần này lại không có chuyện gì để nói, không khí giữa hai người bắt đầu trở nên kỳ lạ, hai người không biết nên nói gì, một người đứng dại ra, một kẻ thì nằm trên giường, nhưng vẫn không có ai mở miệng nói lời nào.
“Ừm… khi nãy, chuyện khi nãy là do mình không cẩn thận, cậu đừng bận tâm.” Lời giải thích của Nhậm Nguyên có vẻ rất sứt sẹo, nhưng nói như vậy lại giống như ám chỉ trong lòng và cũng là một lời giải thích hợp lý cho người kia, cảm giác khó chịu trong lòng bất giác dễ chịu đi không ít, bầu không khí xấu hổ bớt đi một chút.
“Ha ha ha! Chúng ta là bạn thân, nói những điều đó làm gì, hồi bé còn tắm chung nữa mà, chỉ vậy thì có gì đâu. Mình đi xem tivi, cậu nghỉ ngơi đi.” Giản Ninh sờ gáy cười ha ha, sau đó ra khỏi phòng, để lại một mình Nhậm Nguyên nằm nghỉ ngơi.
Thở hắt ra một hơi, Nhậm Nguyên nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên cảnh khi nãy.
Nhậm Nguyên à Nhậm Nguyên, mày đang suy nghĩ linh tinh gì vậy!
Sau khi Nhậm Nguyên tỉnh dậy, sự sống cũng trở lại, sau khi ăn xong hai tô mì trong phòng bếp với Giản Ninh, cả người cũng nhẹ nhõm hơn bắt đầu chậm rãi đến trường. Trên người không có cặp sách, nhưng cũng không có xe đạp, coi như là phải đi bộ.
“Đúng rồi, cuối tuần này tụi mình đi trượt tuyết, cậu đi không?” Nhậm Nguyên chợt nhớ đến lần trước có hẹn với Trương Bằng, nghiêng đầu hỏi Giản Ninh có muốn đi cùng hay không.
Giản Ninh bĩu môi, huýt sáo một cái rồi mới trả lời, “Mình không muốn đi làm bóng đèn, nhất định các cậu cũng gọi hai nữ sinh kia đi, mình mà đi không phải sẽ lẻ loi à, mình không muốn đi! Mình định ở nhà đọc manga.”
“Được, theo ý muốn của cậu, lúc về nhà sẽ mang đồ nướng về cho cậu, coi như là phần thưởng hôm nay cậu đã chăm sóc cho mình.” Nhậm Nguyên ném ra đồ ăn đầy mê hoặc, liền đúng như dự đoán thấy Giản Ninh hai mắt sáng rỡ.
Chậc chậc, đúng là ham ăn.
Tới cổng trường học, còn hai mươi phút nữa mới tới tiết chiều, các học sinh cũng lục tục chạy về trường học từ bên ngoài, bây giờ hai người trở về cũng không làm ai chú ý, lầm tưởng họ trốn học hoặc đi học trễ.
“Nhậm Nguyên!”
Nghe thấy âm thanh trong trẻo của con gái gọi tên Nhậm Nguyên, Giản Ninh nhún vai, vỗ vào vai Nhậm Nguyên, “Ha, người đẹp hoa khôi đến, mình không quấy rầy các cậu, về lớp trước đây.”
“Đi ch.ết đi!”
Phương Linh Linh chạy đến chỗ Nhậm Nguyên, Nhậm Nguyên cũng bước lên trước, Nhậm Nguyên hiểu được vẻ lo lắng trên mặt Phương Linh Linh, nhất định cái tên Trương Bằng không đáng tin kia đã kể tất tần tật mọi chuyện cho Hàn Nhã Cầm, còn tình tiết sao, không cần phải nói nữa, bảo đảm là phóng đại lên không ít.
Nở một nụ cười, âm thanh dịu dàng vang lên, “Yên tâm đi, chỉ là viêm dạ dày thôi. Giờ chỉ cần nghỉ ngơi uống thuốc là tốt rồi.”
“Mình tưởng cậu phải ở nhà nghỉ ngơi cả ngày, thật sự không sao?” Phương Linh Linh vừa nghi ngờ hỏi, vừa nhìn người sóng vai mình đi vào khu phòng học.
“Thật sự không sao, đừng lo lắng, chiều chờ mình đưa cậu về nhà.” Nhậm Nguyên an ủi.
“Vậy… nghe nói cậu và Giản Ninh cãi nhau là do hôm trước cậu không đợi cậu ấy? Nếu vậy thì cậu không cần đưa mình về, dù sao nhà mình cũng rất gần trường, đi một chút là tới rồi.” Phương Linh Linh quan tâm nói.
Dù sao cô và Nhậm Nguyên vừa mới nói chuyện yêu đương với nhau, nếu để cho Nhậm Nguyên và người anh em tốt sống ch.ết không rời là Giản Ninh cãi nhau thì không biết sẽ bị người ta nói như thế nào, nhưng chắc chắn không phải là lời hay ý đẹp gì. Hơn nữa trông Giản Ninh có chút ngốc, nhưng ngược lại bề ngoài rất dễ nhìn, cũng không phải là kẻ đáng ghét.
Nhậm Nguyên nhìn Phương Linh Linh, cảm thấy hơi ngạc nhiên sau khi nghe cô nói vậy, không phải các nữ sinh đều thích bạn trai luôn bên cạnh mình sao? Phương Linh Linh này thật sự rất ‘hào phóng’, rất khác với những người khác.
“Cùng về sau tan học không phải không được, Giản Ninh không ngại.” Nhậm Nguyên nhìn Phương Linh Linh nói xong, đưa mắt nhìn cửa phòng học chỉ cách vài bước, “Thôi, đến lớp rồi, chiều nhớ chờ mình.”
“Ừm, biết rồi, cậu nhớ uống nhiều nước ấm.”
“Ừm.”
Tạm biệt người tình nhỏ ở cửa phòng học, sau đó về lớp tập trung chuẩn bị cho tiết chiều. Nhậm Nguyên cũng không ngoại lệ, còn hơn một tuần nữa là vào tháng thi, lần này không thể tụt hạng, Nhậm Nguyên cậu vẫn còn trông cậy vào mỗi một lần xếp hạng không tệ để vòi phần thưởng từ cha.
Chỗ ngồi của Hà Bình cách Giản Ninh một cái bàn, thấy còn vài phút nữa là vào tiết, lập tức chạy đến ngồi xuống bên cạnh Giản Ninh hỏi, “Ê, người anh em thanh mai trúc mã của cậu không sao chứ? Cậu không lên lớp cả buổi sáng còn gì.”
“Không sao, bị viêm dạ dày, uống thuốc nghỉ ngơi xong cũng không sao rồi.” Giản Ninh nhìn Hà Bình, không hiểu tại sao gần đây thằng nhóc này thích tới gần mình như vậy, trong mắt toàn là dấu chấm hỏi.
Hà Bình sờ quả đầu húi cua cười nói, “Không phải mình đang quan tâm bạn học sao? Phải rồi, cuối tuần này lớp mình tổ chức đi dã ngoại ở ngoại thành, cậu đừng tới trễ, nếu tới trễ, thầy Lý chủ nhiệm nhất định sẽ lột da cậu.”
“Cậu không nói mình cũng quên, may là mình không đồng ý đi trượt băng với Nhậm Nguyên.”
Nghe Hà Bình nhắc, Giản Ninh mới nhớ tới chuyện đi dã ngoại ở ngoại thành. Hôm nay đã là thứ năm, ngày mốt sẽ đi, xem ra hôm nay phải về nhà nói cho mẹ nghe, cậu vẫn chưa báo cho mẹ biết nữa.
Chiều tan học, lúc đẩy xe ra ở nhà xe thấy Nhậm Nguyên và Phương Linh Linh vừa cười nói vừa đi tới, Giản Ninh nở nụ cười vẫy tay với bọn họ, “Ha, hai người nhanh lên, mình đẩy ra ngoài trước chờ các cậu.”
“Ừ, tụi mình tới liền.” Nhậm Nguyên lên tiếng trả lời, vào nhà xe lấy xe.
Sau khi ra khỏi cổng trường, Phương Linh Linh ngồi phía sau xe Nhậm Nguyên, Giản Ninh cũng đạp một chiếc xe sóng vai với họ hướng đến nhà Phương Linh Linh. Nhìn chiếc xe đang chở hai người phía trước mặt một chút, Giản Ninh nghĩ, hai người này thật xứng đôi.
“Tuần tới là vào tháng thi, hai người chuẩn bị xong chưa? Đừng vỉ yêu đương mà quên học hành đấy!” Giản Ninh cảm thấy cứ im lặng như thế trên đường thì có chút không hợp, đành phải tìm một đề tài để nói.
Phương Linh Linh ngược lại rất thoải mái mà trả lời, “Chuẩn bị xong rồi, nhưng mà cũng không thể hời hợt được, đây là bài thi tập trung kiểm tr.a năng lực tất cả mọi người, nếu hời hợt một chút thì sẽ tụt hạng thê thảm. Còn cậu, Giản Ninh, thành tích của cậu không tệ, cũng không có vấn đề gì chứ.”
“Ha ha ha, nhưng cái người phía trước cậu thành tích tốt hơn mình nhiều! Mình không dám múa rìu qua mắt thợ, mà chắc cũng không có vấn đề gì.” Giản Ninh lại nói thêm một câu, “Nhậm Nguyên, lần này cậu đừng để bại dưới tay mình đấy.”
“Giản Ninh, cậu không thắng được mình đâu, lần nào cũng thế.”
“Hai người các cậu có cược với nhau sao? Nói nghe chút đi để mình khỏi phải đoán mãi, không vui chút nào cả!” Phương Linh Linh nghe Giản Ninh và Nhậm Nguyên vừa nói chuyện vừa thách đố nhau, nũng nịu hỏi Nhậm Nguyên.
Nhậm Nguyên cưng chiều cười nói, “Coi ai tiến bộ hơn đấy mà.”
“Thì ra là như vậy, nhưng xem đi, cậu không cần tiến bộ mấy môn nữa, nhất định sẽ không thắng được Giản Ninh!” Phương Linh Linh cũng khá rõ thành tích của hai người, top 50 của ba khối đều được thông báo, rất khó không tìm ra được tên và xếp hạng của họ.
Giản Ninh hừ một tiếng, cảm thấy cái cô Phương Linh Linh này thật thiên vị, “Phải phải, Nhậm Nguyên là top mười, mình mới hơn 30, hiển nhiên cơ hội tiến bộ cũng cao hơn! Hai người các cậu hùa nhau bắt nạt mình, không công bằng!”
Hai người bị tố cáo bên kia cười ha ha, dọc đường chỉ để lại âm thanh của tiếng cười.
“Giản Ninh, mình tới giúp cậu!” Đột nhiên giọng nói và dáng vẻ đạp xe của Hà Bình xuất hiện bên cạn Giản Ninh, Giản Ninh vừa nhìn thấy liền cười ha ha, gọi Nhậm Nguyên và Phương Linh Linh trước mặt.
“Lần này mình cũng có trợ thủ, là Hà Bình nổi tiếng nhất lớp mình, thành tích cũng ở top 10, hừ, huề nhá!”
“Oa oa oa, hai người đều là nam sinh, không công bằng, Nhậm Nguyên, đạp nhanh lên, chúng ta phải vượt qua bọn họ!” Phương Linh Linh đột nhiên chuyển chuyện so sánh thành tích sang chuyện đua tốc độ, đúng là cô gái thông minh.
Người yêu đã lên tiếng, Nhậm Nguyên càng dồn sức lên chân mà đạp bàn đạp, Giản Ninh và Hà Bình phía sau cũng không chịu thua, nhưng cũng chỉ là đùa nhau, dù sao đường này có xe, hơn nữa Nhậm Nguyên còn đang chở người, nhìn thế nào cũng thấy không công bằng.
Ầm ĩ cả đường cũng đưa được Phương Linh Linh về tới nhà, ba nam sinh tạm biệt Phương Linh Linh xong lập tức nẩy đầu xe thật nhanh, để lại bụi bay mịt mù. Nhà Hà Bình cách nhà bọn Giản Ninh không xa, học sinh của trường họ có không ít người sống ở khu vực lân cận.
“Chậc, không nhìn ra Hà Bình cậu nghĩa khí như vậy!”
“Là vì ~ mình không phải mọt sách, mọt sách cũng không phải mình!” Nhìn xem, không thể nào khen người này, chỉ mới khen một câu mà cái đuôi của Hà Bình đã vểnh lên tận trời.
“Biết rồi, khỏi phải nhấn mạnh!”
Sau khi tạm biệt, Nhậm Nguyên và Giản Ninh đạp xe về nhà mình, đến cổng liền thấy cha mẹ Nhậm Nguyên mua một đống thức ăn đang vào nhà, Giản Ninh nhẹ kêu: “Chào chú Nhâm, chào dì Chu.”
“Không phải là Ninh Ninh sao? Hai đứa về rồi à, thật là, tối nay sang nhà dì ăn cơm đi, dì có mua đồ ăn chuẩn bị nấu một bàn thật ngon.” Mẹ Nhậm Nguyên nhiệt tình mời Giản Ninh đến nhà ăn cơm, còn gọi Giản Ninh bằng nhũ danh khi còn bé của cậu, bây giờ chỉ còn một vài người gọi cậu như thế.
Giản Ninh đỏ mặt, trừng mắt nhìn Nhậm Nguyên đang cười bên cạnh nói, “Cảm ơn dì Chu, mẹ con vẫn đang chờ con, hôm nay cha con trở về.”
“Ơ, vậy mau về đi, cha con là người bận rộn, về đi về đi.” Mẹ Nhậm Nguyên vừa nghe liền khuyên nhủ, bảo Giản Ninh về nhà.
Nhậm Nguyên và cha mình đem tất cả túi nilon vào nhà, để trong phòng bếp chờ mẹ Nhậm Nguyên nấu.
“Cha, cha nghỉ ngơi đi, để con giúp mẹ được rồi.”
“Hai ngày không gặp, thằng nhóc này đã biết quan tâm người khác? Thật không hổ danh là con cha!” cha Nhậm Nguyên vui vẻ ra khỏi phòng bếp, cầm theo trái cây yêu thích vào phòng khách xem tivi.
Giản Ninh về đến nhà, thấy một đôi giày da đặt trước tủ giày, đưa tay lấy giày cất rồi mới vào nhà.
“Cha, con về rồi.”
Ngồi trên ghế salon là một người đàn ông gần bốn mươi, dáng vẻ rất giống Giản Ninh, dù đã vào độ tuổi trung niên nhưng vẫn nhìn ra được là một người đàn ông nho nhã, “Ninh Ninh à, mau tới cho cha xem một chút, cha cả tháng vẫn chưa được gặp con trai!”
“Ông cũng biết cả tháng rồi chưa gặp mẹ con tui à!” Mẹ Giản Ninh oán trách, nhưng trên mặt toàn là ý cười.
Cha Giản Ninh nhìn bà xã của mình nói, “Lần này về rồi không đi nữa, chuyện bên kia giải quyết xong rồi nên chuyển về đây làm việc, cuối tuần chúng ta đi siêu thị xem trong nhà thiếu gì thì mua! Không phải em và Ninh Ninh muốn mua một cái tivi sao, chúng ta đi mua!”
“Dạ!”
Đối với Giản Ninh mà nói, cha không đi nữa là việc tốt đến nỗi không gì có thể tốt hơn! Cha Giản Ninh là thợ mộc, kiếm tiền được là nhờ vào tay nghề. Bây giờ có không ít người sửa chữa nhà nhưng không mời nổi những nhà thiết kế thực thụ, cho nên cha Giản Ninh được nhận sang những chỗ đó làm, dù sao biết vẽ bản vẽ, hơn nữa tay nghề của cha Giản Ninh rất tốt, là một bậc thầy, nên dĩ nhiên có không ít khách hàng.
Thật tốt! Cha không đi nữa!