Chương 11
Cô là một cô gái khác kì lạ. Cô không nhớ rõ được những gì xảy ra trong quá khứ do một trận sốt rét xảy ra vào năm năm trước. Cô chỉ biết rằng cô là cháu gái của gia tộc người việt định cư tại Nhật Bản từ lâu nên trong nhà cô mọi người hầu như ai cũng là con lai. Nghe mọi người kể lại gia đình cô đã định cư lập nghiệp tại đất nước mặt trời mọc này từ cách đây mấy trăm năm khi việt nam còn đang kháng chiến.
Gia tộc này luôn tồn tại rất nhiều khúc mắc giữa các trưởng bối. Ông nội cô là con trưởng nên ông nắm quyền điều hành tất cả mọi việc. Ông không chọn kế thừa sự nghiệp cụ giao cho mà lại chọn tự mình khởi nghiệp. Trải qua biết bao sóng gió cuối cùng ông đã nắm trong tay tập đoàn PM vang danh thế giới với thế mạnh lớn là khai khoáng, dầu mỏ trang sức và đá quý. Ngoài ra ông còn dành tặng cho bà nội một công ty mỹ phẩm lớn. Đối với cô ông luôn là chỗ dựa lớn và là người vĩ đại nhất. Chỉ duy có một điều cô không hiểu là cha mẹ cô. Nghe ông kể lại cha mẹ cô đã mất trong một vụ tai nạn khi cô còn rất nhỏ. Trong nhà ai coi cô là nhị tiểu thư mà hết lòng chiều chuộng. Nhất là anh trai cô anh có tên tiếng việt là Hoàng Khải Phong. Còn cô được ông gọi với cái tên Khải Lan.
- Khải Lan! Em đâu rồi?
Là tiếng anh trai cô gọi có lẽ là anh muốn hỏi cô đã thu xếp xong chưa. Từ khi sang Mỹ du học cô và anh trai đã dấu kín thân phận của mình và ở lại trong kí túc xá vì cô không muốn mình trở nên nổi tiếng vì là tiểu thư của tập đoàn PM. Chạy ra ngoài mở cửa cô không hiểu vì sao anh trai mình lại có thể tự do ra vào kí túc xá nữ như vậy.
- Em đây!
- Em thu xếp xong chưa?
- Dạ xong rồi! Em đang định sẽ đi chào tạm biệt mọi người.
- Ừ! Không cần gấp ngày mai hoàn thành xong thủ tục chúng ta sẽ rời đi. Em đã chuẩn bị gì tặng ông chưa.
- Xong hết rồi anh. Lần này chúng ta về bất ngờ chắc ông vui lắm.
- Vui chứ vì ông được gặp Khải Lan mà. À quên tối nay anh ra ngoài em có đi không.
- Thôi em không muốn đi. Anh đi vui vẻ.
- Vậy cũng được. Bye em.
Hai anh em cô luôn quấn lấy nhau như vậy khiến cho rất nhiều người ghen tị. Nhớ khi xưa khi cô vừa tỉnh lại anh rất xa cách với cô. Vậy mà chỉ một thời gian sau anh và cô đã trở nên thân thiết.
Đi dọc theo hành lang trường học từng góc nhỏ trong sân trường cũng chứa tran kỉ niệm làm cô lưu luyến. Có lẽ vì mất đi kí ức tuổi thơ nên giờ đây bất cứ thứ gì cô vẫn muốn giữ gìn. Bỗng không gian yên lặng vang lên tiếng hét:
- Hoàng Khải Lan!
Quay lại phía sau cô mỉm cười vì biết tiếng hét bắt nguồn từ Gia Khánh một người bạn thanh mai từ bé của anh trai cô. Gia Khánh là một người mãnh mẽ anh rất hay trêu cô trọc cô cười. Đối với cô anh cũng như Khải Phong đều là anh trai tốt. Tiến gần lại phía cô Gia Khách vẫn giữ vững nụ cười trên môi anh nói:
- Em gái à! Em nghĩ gì mà mất hồn đến vậy. Anh trai em đâu.
- Ơ! Em có nghĩ gì đâu. Anh trai em đi chơi rồi.
- Ừ! Không nghĩ gì cả. Thằng nhóc đó đi chơi không rủ anh. Em biết nó đi đâu không?
- Em không biết hình như đi từ biệt bạn bè thì phải.
- Em nghĩ gì thế? Anh em có mà đi tán gái rồi. Chịu thằng này đã sắp về rồi mà còn dở trò.
Cô đánh nhẹ vào ngực Gia Khánh nói:
- Không cho anh nói xấu anh em.
- Ôi trời! Nó có gì tốt mà em bênh nó đánh anh. Không nói thì thôi.
- Anh Khánh khi nào về nước thế?
- Anh chơi thêm một thời gian đã rồi về. Khi nào về anh sẽ đến nhà em chơi.
- Ừ! Vậy em về trước. Anh ở lại vui nha.
- Anh đi đây anh có hẹn. Bye em gái.
- Bye anh!
Gia Khánh đi rồi sân trường giờ còn lại mình cô. Trong đầu cô và trái tim cô có một khoảng trống cần được lấp đầy. Đã bao lần cô muốn tìm lại kí ức của mình nhưng đều thất bại. Cô quyết định sẽ sống với hiện tại còn khoảng trống trong tâm hồn kia cô sẽ để mặc cho thời gian lấp đầy nó.
Ông mặt trời đang dần khuất sau những dãy nhà. Ánh hoàng hôn và gió nhẹ kiến cho lòng người có chút gì đó bâng khuâng. Từ trên tầng cao một đôi mắt lạnh đang dõi theo cô. Hắn nhìn cô thu cô vào tầm mắt vừa thở dài vừa nghĩ:
" Hóa ra em luôn ở bên tôi! "