Chương 22: Đừng Tức Giận Nữa Nhé!

Ngôi sao cũng là người, ngôi sao cũng sẽ hóng chuyện.
Chúc Ôn Thư không hỏi nhiều nữa, cô nhìn dòng người tấp nập đến đến đi đi ngoài cửa sổ, khóe miệng cong lên.
Cũng không biết người như Lệnh Sâm bình thường có tìm tên mình trên mạng, để xem người khác nói gì về bản thân hay không.


Suy nghĩ trong đầu bay hơi xa rồi, kéo cũng không dừng lại được.
Người còn lại trong xe không biết đang nghĩ gì mà vẫn mãi im lặng không nói.
Lúc lâu sau, chiếc ô tô bên đường bấm còi inh ỏi, bỗng chốc gọi Chúc Ôn Thư trở về thực tại.
Cô quay đầu nhìn Lệnh Sâm.
"Anh..... không phải đến xin lỗi sao?"


Lực chú ý của Lệnh Sâm quay trở về trong xe, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm phía trước, môi mím chặt.
Sau một hồi, Lệnh Sâm từ từ quay đầu, bất lực nhìn Chúc Ôn Thư.
Đang định lên tiếng, bên trong xe đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.


Lệnh Sâm nhìn xung quanh, cầm chiếc điện thoại ở chỗ bảng điều khiển trung tâm lên nghe.
"Tôi không ở nhà."
"Ừm, ở ngoài, có việc."
"Việc gấp, khi nào giải quyết xong........" Lệnh Sâm nghiêng đầu nhìn Chúc Ôn Thư: "Xem tình hình."
Chúc Ôn Thư: "....."
Cô ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.


"Ừm, chờ tôi ở phòng đàn."
Nói những lời này xong, anh cúp điện thoại.
Chúc Ôn Thư muốn hỏi anh có việc đúng không, nhưng lại nghe thấy anh mở miệng nói trước: "Muốn tôi xin lỗi thế nào? Cô giáo Chúc dạy tôi đi?"


Không biết vì sao, mỗi khi nghe câu "cô giáo Chúc", câu mà Lệnh Sâm đã nói vô số lần, cô luôn có một loại cảm giác không rõ, không giống với người khác.
Chúc Ôn Thư từ từ ngửa cằm ra sau, nhìn vào tấm kính chắn gió.
"Cái này cũng cần cô giáo Chúc dạy..... anh là học sinh tiểu học sao?"


available on google playdownload on app store


Không nghe thấy người bên cạnh lên tiếng, Chúc Ôn Thư nhớ tới tờ giấy cam đoan kia, lại nhẹ giọng nói: "Anh còn không bằng học sinh tiểu học đấy, người ta biết nên làm thế nào."
Trong xe đột nhiên vang lên tiếng sột soạt.


Chúc Ôn Thư quay đầu lại, thấy Lệnh Sâm đã tháo dây an toàn, mở cửa xe, một chân để ra bên ngoài, một tay lấy chiếc khẩu trang đen từ chỗ bàng điều khiển trung tâm rồi đeo lên.
"Cô ở trong xe chờ tôi lát."
Một cơn gió lạnh thổi tới.


Sau khi cửa xe đóng vào, Chúc Ôn Thư chậm rãi quay đầu, ánh mắt dõi theo bóng dáng Lệnh Sâm, nhìn anh bước vào cửa hàng tiện lợi bên đường.
Mặc dù khu phố này không được coi là náo nhiệt nhưng người đi đường cũng không ít.


Mỗi khi thấy có người đi đường vào cửa hàng tiện lợi, thần kinh của Chúc Ôn Thư sẽ thắt chặt lại trong phút chốc.
Nhìn người vẻ mặt mọi người bình thường đi ra, cô thở phào nhẹ nhõm.


Bảy tám phút này vô cùng dài, đợi tới khi Lệnh Sâm mang theo một túi đồ ra ngoài, Chúc Ôn Thư mới coi là hoàn toàn thả lỏng.
"Anh tới cửa hàng tiện lợi làm gì?"
Chờ Lệnh Sâm mở cửa xe ngồi vào, Chúc Ôn Thư nói: "Ở đó rất....."


Trên đùi cô bỗng chợt nặng hơn, giọng nói của Chúc Ôn Thư dừng lại, nhìn chiếc túi to mà Lệnh Sâm để lên, đó là..... đồ ăn vặt.
"Anh làm gì thế?"
Lệnh Sâm: "Cô nghĩ sao?"


Thấy cô mù mịt chớp chớp mắt, Lệnh Sâm nhẹ nhàng thở dài sau đó kéo cổ tay Chúc Ôn Thư, mở những ngón tay đang hơi cong của cô ra, tiếp đó nhét hai viên kẹo trái cây vào lòng bàn tay, cuối cùng ngước mắt lên nhìn Chúc Ôn Thư.
"Cô giáo Chúc, đừng tức giận nữa nhé?"


Trong xe không mở điều hoà, nhưng lại có luồng gió thổi vào như có như không.
Có lẽ là do vừa từ ngoài vào, ngon tay Lệnh Sâm hơi lạnh, trên đầu ngón tay có vết chai do chơi các loại nhạc cụ, khi những ngón tay ấy chạm vào mu bàn tay của Chúc Ôn Thư, cô cảm thấy hơi hơi ngứa.


Cô sững sờ nhìn Lệnh Sâm, đầu óc giống như bị chập chờn, không biết nên mở miệng như thế nào.
Thật ra cô chỉ nói đùa thôi, không thực sự muốn anh xin lỗi, hơn nữa cô cho rằng Lệnh Sâm cũng chỉ thuận miệng nói.


Lại không ngờ rằng anh thực sự giống như mấy học sinh trong lớp, đi mua đồ ăn vặt để dỗ dành bạn nhỏ.
Sau một lúc lâu, Chúc Ôn Thư mới hoàn hồn "ừm" một tiếng.


"Tôi chỉ nói bừa thôi." Cô quay mặt đi nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, tầm mắt lơ đãng chốc lát, đột nhiên cô nắm lấy tay nắm cửa: "Vậy không có gì thì tôi về trước."
-
Trong thang máy.
Bốn bề yên tĩnh không tiếng động, Chúc Ôn Thư cụp mắt nhìn chằm chằm mặt đất, đứng im không nhúc nhích.


Cũng không biết là qua bao lâu, thang máy từ từ mở ra.
Chúc Ôn Thư hoàn hồn, ngẩng đầu chuẩn bị về nhà.
Một giây trước khi cô bước đi, cô lại phát hiện bản thân vẫn còn ở lầu một.
Thang máy chưa ấn.
"........"
Chúc Ôn Thư rụt chân lại, nhẹ nhàng thở ra, đưa tay ấn tầng nhà.


Lúc về đến nhà, Ứng Phi đang ở trong nhà bếp.
Nghe thấy âm thanh mở cửa, nhưng cô nàng không quay đầu lại: "Cậu về rồi à?"
Chúc Ôn Thư "ừm" một tiếng, đổi giày xong cô đi vài bước vào trong, thấy Ứng Phi đang mở tủ lạnh tìm đồ này nọ, liền hỏi: "Cậu chưa ăn tối sao?"
"Ăn rồi, nhưng lại đói."


Trong tủ lại có hoa quả và vài cái bánh mì, Ứng Phi không thích lắm nên thở dài, sau đó đóng tủ lạnh lại: "Đến lúc kiếm tiền rồi."
Ứng Phi xoay người lại thấy Chúc Ôn Thư cầm trong tay chiếc túi to của cửa hàng tiện lợi.
Cô nàng không có ý khác, chỉ liếc nhìn đánh giá.


Chúc Ôn Thư dừng lại, hỏi: "Mình có thứ để ăn này, cậu muốn ăn không?"
Hai người là bạn cùng phòng lâu như vậy, thường xuyên chia sẻ đồ ăn, Ứng Phi không khách khí nữa.
"Được."


Cô nàng lấy chiếc túi to Chúc Ôn Thư đưa, sau đó để lên bàn ăn, thò tay vào trong lật xem, nói: "Gì nhiều thế, bình thường không phải cậu không ăn vặt sao?"
Chúc Ôn Thư ngồi bên cạnh, thấp giọng nói: "Bạn mua cho."
"À, vậy mình......"


Vốn dĩ Ứng Phi muốn nói thêm, nhưng lời tới bên miệng lại đột nhiên biến thành cười nhạo: "Bạn à......"
Chúc Ôn Thư nhìn hai viên kẹo đường trong lòng bàn tay mình, "ừm" một tiếng.
"Không tồi."


Ứng Phi mím môi cười, nói: "Mặc âu vest cao cấp, tặng đồ ăn vặt bình thường, cũng không biết nên nói anh ta quá keo kiệt, hay là anh ta quá giỏi lấy lòng phụ nữ."
"..... Hả?"
Chúc Ôn Thư ngẩng đầu, thấy vẻ mặt của Ứng Phi, cô mãi mới hiểu được ý tứ của cô nàng.


"Không phải, cậu nghĩ nhiều rồi, chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Ứng Phi không ngờ rằng thế mà mình lại đoán trúng.
Quả thật đúng là người đã đưa áo khoác cho Chúc Ôn Thư hai ngày trước.
Vậy cô nàng sẽ không ngại mà ăn nhiều hơn chút. Sau đó Ứng Phi tuỳ tiện chọn lấy một túi thạch.


"Ừm, rồi rồi."
Ứng Phi cầm túi thạch trong tay vẫy vẫy: "Cảm ơn người bạn bình thường kia của cậu nhé."
"......"
Đợi Ứng Phi về phòng, Chúc Ôn Thư mới đứng dậy mang túi đồ ăn vặt này để vào tủ đựng đồ.


Thật ra không phải cô không có thói quen ăn vặt. Lúc còn đi học, khi tan tiết cô thường rủ các bạn đi tới căn tin.
Chỉ là sau này đi làm, cô hiếm khi có suy nghĩ muốn đi mua.
Nhưng bây giờ cô cũng không đói, nên chỉ bóc kẹo đường.
Kẹo đường tan ra, vị chua ngọt của quýt lan toả trong miệng.


Chúc Ôn Thư cởi áo khoác, đi vào phòng tắm rửa.
Buổi tối ăn thịt nướng, tóc khó tránh khỏi bị ám mùi. Tóc của Chúc Ôn Thư dày, đợi cô sấy tóc xong xuôi hết cũng đã qua gần một tiếng.


Bình thường lúc này sẽ có phụ huynh tìm, Chúc Ôn Thư đang rảnh gì liền đi tìm điện thoại theo thói quen. Nhưng cô lại không thấy điện thoại để trên bàn như mọi hôm khác.
Cô lục tung giường và túi xách lên, vẫn không thấy.


Lúc nãy vừa mới đứng ở phòng bếp, Chúc Ôn Thư đi ra ngoài xem thử. Trên bàn hoàn toàn không có gì, chỉ có một cốc nước.
Cô nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng đi gõ cửa phòng Ứng Phi để mượn điện thoại của cô ấy gọi cho mình.


Vì sợ không nhận được điện thoại của phụ huynh, nên điện thoại của Chúc Ôn Thư đều mở chuông suốt cả ngày.
Nhưng lúc này điện thoại đã kết nối được, mà trong phòng lại không có âm thanh nào.
"Không phải là cậu để quên ở chỗ ăn cơm không mang về chứ?"
Ứng Phi hỏi.


"Không đâu, rõ ràng mình còn trả lời...."
Chúc Ôn Thư bỗng nhiên sửng sốt, nhớ tới nơi cuối cùng mình sử dụng điện thoại trong hôm nay.
Chẳng lẽ..........
Cô vội vàng nói: "Cậu gọi lại đi?"
Ứng Phi nghe theo gọi lại, nhưng kết quả lần này vẫn vậy.


Điện thoại kết nối, chứng minh không bị người ta trộm; nhưng không có người nghe, chứng minh không có người nào ở bên cạnh điện thoại.
Xem ra thực sự đánh rơi trên xe Lệnh Sâm rồi, mà có lẽ lúc này anh đã không còn ở trên xe nữa.
Chúc Ôn Thư nhíu mày, thở dài.


Khi ấy chuồn nhanh như thế để làm gì!
Kết quả luống cuống đến nỗi quên mất cả điện thoại.
Cô vỗ đầu, nói: "Mình biết ở đâu, haizzz, bây giờ mình đi lấy."
"Chỗ nào vậy?" Ứng Phi hỏi: "Cậu đi thế nào? Không có điện thoại rất bất tiện đấy, mình đi cùng cậu nhá?"


Bạn cùng nhà quan tâm như vậy, Chúc Ôn Thư rất cảm động nhưng cô nào dám để Ứng Phi đi gặp Lệnh Sâm cùng mình.
"Không sao đâu, tự mình đi là được rồi, chắc là đánh rơi trên xe của bạn, buổi tối cậu đi ra ngoài cũng không tiện."
Vừa nghe lời này, Ứng Phi đột nhiên nở nụ cười.


"Ừm.... mình đi cũng rất không tiện."
Luống cuống muốn tìm điện thoại, Chúc Ôn Thư nhanh chóng quay về phòng thay quần áo, cũng không chú ý tới vẻ mặt của Ứng Phi.
Đi tất xong, Chúc Ôn Thư nhìn máy tính, đột nhiên sững người.
Không có điện thoại, cô không có cách nào dùng wechat liên lạc với Lệnh Sâm.


Nhưng trong QQ, hình như vẫn còn Lệnh Sâm?
Ôm theo suy nghĩ may mắn, Chúc Ôn Thư mở máy tính ra, đặp nhập vào QQ đã không dừng từ lâu.
Nhập hai chữ "Lệnh Sâm" vào, màn hình hiển thị "không tìm thấy kết quả nào."


Nhớ tới tên wechat của Lệnh Sâm, Chúc Ôn Thư lại nhập "c" vào. Quả nhiên nhảy ra một tên liên hệ có ảnh đại diện nguyên sơ từ hệ thống.
Cô nhấn vào khung chat, lịch sử đối thoại trống rỗng.


Đã không dùng cái này nhiều năm, Chúc Ôn Thư không dám chắc đây có phải Lệnh Sâm không. Cô mở trang hiển thị bạn bè cụ thể, cũng không có thông tin nào để xác nhận danh tính.
Suy nghĩ lúc lâu, cuối cùng cô gửi đi một câu.
"Tôi là Chúc Ôn Thư, điện thoại của tôi có rơi trên xe anh không?"


Mười phút sau.
Khung chat không có phản ứng gì.
Xem ra dù cho người này không phải Lệnh Sâm, chắc là cũng không nhìn thấy tin nhắn này.
Chúc Ôn Thư thở dài, lấy tiền mặt dự phòng bình thường để trong tủ ra, sau đó cầm áo khoác vội vàng ra ngoài.
-


May mà hôm nay Lệnh Sâm ở trong xe nghe điện thoại nên Chúc Ôn Thư mới biết lúc này anh ở chỗ nào. Vì thế cô đón taxi, đi tới nơi phòng đàn của anh ở đó.
Giờ này không còn tắc đường nữa, Chúc Ôn Thư không tốn nhiều thời gian để đến được nơi mình muốn.


Chỉ là không có điện thoại chỉ đường, cô lại không nhớ rõ đường lắm nên đành phải dựa vào ký ức lên đường tìm kiếm.
Sau vài lần đi nhầm, cuối cùng cô cũng tới được lầu dưới toà nhà đó.
Lầu hai mở đèn, chứng tỏ có người, Chúc Ôn Thư thở phào nhẹ nhõm.


Nhưng lầu một vắng vẻ lạnh tanh, cửa cũng khoá, không hề có chuông cửa hay đại loại mấy thứ linh tinh gì đó.
Cô ngẩng đầu, gọi to về phía lầu hai: "Có ai không?"
Đáp lại cô chỉ có tiếng vang của không khí.


Nhớ tới anh nói ở đây có thiết bị cách âm, Chúc Ôn Thư thở dài, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi.
Những đêm cuối thu cũng chẳng khá hơn mùa đông là mấy.


Từng cơn gió đêm thổi tới, Chúc Ôn Thư siết chặt áo khoác nhưng lại nhận ra làm vậy chẳng khá hơn, cái cổ lộ ra bên ngoài vẫn bị thổi tới mức đau buốt.
Haizzz.....
Nếu bọn họ không ra thì nên làm thế nào?


Hình như trợ lý của Lệnh Sâm từng nói, mấy người làm nhạc ở đây ngày đêm điên đảo.
Đợi năm chiếc lá rụng đi.
Chúc Ôn Thư nghĩ, nếu như cái cây bên cạnh rơi xuống chiếc lá thứ sáu mà vẫn không có người đi ra, cô chỉ có thể về nhà trước.
Sau lúc lâu ngẩng đầu nhìn.


Khi chiếc lá thứ sáu đong đưa lay động rơi xuống, Chúc Ôn Thư ôm chặt hai tay, chuẩn bị về nhà.
Nhưng trước khi xoay người, cô vẫn hơi không cam lòng mà nhìn về phía lầu một.
Lúc này, một bóng dáng mơ mơ hồ hồ xuất hiện bên trong cánh cửa thuỷ tinh ở lầu một.
"Ây?"


Lư Mạn Mạn thấy có người lén lút nhìn xung quanh, cho rằng bị phóng viên cắm dễ ở đây bắt.
Đến gần hơn để nhìn, cô nàng phát hiện người kia hơi quen quen.
"Sao cô lại ở đây?"
Cô mở cửa, ló đầu ra, "Cô......"
"Cuối cùng có người ra rồi!"


Chúc Ôn Thư vội vã chạy lên bậc thềm: "Lệnh Sâm ở đây không? Điện thoại của tôi rơi trong xe anh ta."
"Hả?"
Lư Mạn Mạn nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá Chúc Ôn Thư một lúc lâu rồi mới ngơ ngẩn gật đầu: "Anh ấy ở đây, cô đi theo tôi vào đi."
Hai người lên lầu hai.


Vẫn là căn phòng lúc trước, Lư Mạn Mạn gõ cửa, không ai trả lời, sau đó trực tiếp đẩy cửa....
Không phải tiếng piano như trong tưởng tượng, khi cánh cửa mở ra, tiếng nhạc sôi động tràn ra vang đi.
Chúc Ôn Thư đứng ở sau Lư Mạn Mạn nhìn vào trong.


Tiếng nhạc đinh tai nhức óc ấy đến từ đàn điện tử, dàn trống, bass,.... Còn Lệnh Sâm đang đứng ở giữa chơi đàn guitar điện.


Anh không gật gù vui vẻ như tay chơi trống, mà chỉ nghiêng đầu nhắm mắt lại. Nhưng Chúc Ôn Thư lại thấy được sự bướng bỉnh cương quyết chưa từng thấy trước đây từ trên người anh.
Đối lập hoàn toàn với dáng vẻ nhét hai viên kẹo đường vào trong tay cô không lâu trước đó.


Khi đang chăm chú nhìn, tay chơi bass A Triết đột nhiên nhìn thấy Lư Mạn Mạn, dường như anh ta chẳng hề kinh ngạc, chỉ nhướng mày một cái, động tác không dừng lại.
Lúc này Lệnh Sâm cũng cảm giác được có người ngoài đến đánh vỡ bầu không khí đang đắm chìm.
Anh ngước mắt lên, nghiêng đầu nhìn.


Ánh mắt xuyên qua Lư Mạn Mạn tới khoảng cách nhất định, đầu ngón tay đột nhiên dừng lại, gẩy ra một âm thanh trầm thấp.
Tiếp đó, tiếng đàn guitar điện dừng lại, những nhạc cụ khác cũng dần dần ngừng theo.
Cuối cùng, tất cả ánh mắt ở bên trong đều tập trung nhìn về phía cửa.
"Sao cô lại tới đây?"


Lệnh Sâm lên tiếng hỏi.
Lúc này mọi người mới phát hiện có một người đứng sau Lư Mạn Mạn.
"Xin lỗi, đã quấy rầy mọi người rồi."
Chúc Ôn Thư nhìn về phía Lệnh Sâm: "Điện thoại của tôi đánh rơi trên xe anh, tôi tới đây lấy."


Vốn dĩ phòng đàn đã im lặng, nay bởi vì những lời này của Chúc Ôn Thư mà càng im lặng hơn.
Ánh mắt của mấy người trong nhóm nhạc dần dần chuyển từ người Chúc Ôn Thư sang bên Lệnh Sâm, rồi lại đồng loạt quay về bên Chúc Ôn Thư, vẻ mặt không thể tin nổi.
Điện thoại..... trên xe..... của anh?


Người trong cuộc căn bản không cảm nhận được những ánh mắt hiếu kỳ này, anh cụp mắt "à" một tiếng, sau đó tháo đàn guitar điện xuống để ở một bên.
"Tôi không để ý."
Chúc Ôn Thư: "Vậy....."
Lệnh sâm quay đầu nhìn A Triết: "Chìa khoá."
"Hả?"


A Triết nhận ra Lệnh Sâm đang hỏi anh ta chìa khoá xe, liền xoay người đi tới góc cầm túi lên.
Khoảnh khắc lấy chìa khoá ra, anh ta đột nhiên ngừng lại.
Hả?
Hôm nay nói là có chuyện nên mượn xe anh ta ra ngoài, chính là.....?
Anh ta khom lưng, quay đầu nhìn Chúc Ôn Thư.


Còn chưa nghĩ ra lý do vì sao, chìa khoá đã bị người ra cướp mất.
"Đi thôi."
Lệnh Sâm nói, "Bãi đỗ xe hơi xa."
-
Con đường dẫn tới bãi đỗ xe vắng vẻ hơn so với những nơi khác, ngoại trừ đèn đường thì không còn thứ chiếu sáng nào khác.


Hai người sóng vai cùng đi, bóng dáng kéo trên mặt đất rất dài.
"Sao lại không gọi điện thoại cho tôi?"
Cả đường vắng ngắt, Lệnh Sâm chợt lên tiếng.
"Tôi không có số điện thoại của anh."
Chúc Ôn Thư nói: "Hơn nữa dù cho có, tôi cũng không thể nhớ được số của anh."


Lệnh Sâm nhìn phía trước, không nói chuyện.
"À, nhưng tôi gửi QQ cho anh."
Chúc Ôn Thư nói: "Tôi không chắc đó có phải là anh hay không."
"Thứ đó đã không dùng từ lâu lắm rồi."
Nhưng khi nói xong, Lệnh Sâm lập tức lấy điện thoại, mở QQ lên.


Mạng ở đây không tốt lắm, sau khi đăng nhập, anh load lại hai lần, quả nhiên có một tin nhắn hiện ra.
【Bạn học tằm nhỏ: Tôi là Chúc Ôn Thư, điện thoại của tôi.....】
Thấy người bên cạnh đang mân mê điện thoại, Chúc Ôn Thư ngẩng đầu nhìn sang.


Ánh mắt vô ý lướt qua điện thoại của anh, mới chỉ thấy giao diện hình như là QQ, Lệnh Sâm đã lập tức ấn tắt màn hình.






Truyện liên quan