Chương 45: Sinh Nhật Vui Vẻ
Thang máy đi lên đi xuống vài lần mà người đứng ngoài cửa không hề phát hiện. Chúc Ôn Thư cúi đầu đứng ở đó dường như quên mất sự trôi chảy của thời gian, ngay cả việc mình cúp điện thoại với Chung Á lúc nào cô cũng không hề biết.
"Cô đi xuống sao?"
Hàng xóm cùng tầng bước vào thang máy, thấy Chúc Ôn Thư đứng ngây người hồi lâu thì nhắc nhở.
"Hả? Đúng."
Trước khi tháng máy đóng cửa, Chúc Ôn Thư vội vàng sải bước đi vào.
Những con số hiển thị âm thầm thay đổi, thang máy vẫn từ từ đi xuống như bao lần.
Nhưng Chúc Ôn Thư lại có cảm giác mất trọng lượng mà trước đây chưa từng có, trời đất quay cuồng, giống như giây tiếp theo cô sẽ bước lên không trung.
Thang máy dừng ở tầng một, Chúc Ôn Thư vẫn chưa phát hiện ra.
Hàng xóm đã ra ngoài, thấy thế thì hơi lo lắng, quay đầu hỏi: "Cô vẫn ổn chứ?"
"Vâng... Tôi không sao."
Chúc Ôn Thư máy móc bước ra, đi được hai bước lại đứng im ở bên cạnh.
Sao lại như thế?
Sao như thế được...
Khi Chúc Ôn Thư thoát khỏi trạng thái choáng váng mơ màng, câu hỏi này dần dần hiện lên trong đầu, chậm rãi nảy sinh, sau đó nhảy múa hoảng loạn trong lòng giống như một đàn chim sẻ bị dọa sợ.
Bên tai ong ong, suy nghĩ rối như chỉ gai, quấn vào nhau như cây mọc hoang, chúng cuốn lấy khiến cô không thể bước đi.
Là ảo giác thôi.
Chúc Ôn Thư cúi đầu mở điện thoại lên, sau đó nhìn đi nhìn lại tin nhắn đánh cắp tài khoản.
Bốn chữ thường thấy kia bị cô nhìn tới mức biến đổi, sắp không nhận ra nữa rồi.
Thậm chí cô còn cho rằng có phải bản thân cầm nhầm điện thoại không.
Đại não bỗng nhiên trống rỗng, rồi lại rối loạn quanh co, từ đầu đến cuối cô không thể tin tưởng đây là sự thật.
Mãi đến lúc Chung Á gửi tin nhắn tới.
【Chung Á:?】
【Chung Á: Giờ ở đâu đấy?】
【Chung Á: Đang nói chuyện tự nhiên cúp điện thoại mình.】
Ngón tay Chúc Ôn Thư hơi mất khống chế, lúc lâu sau mới gửi đi một câu.
【Chúc Ôn Thư: Mình vừa mới nhận điện thoại.】
【Chung Á: Ò, cậu xem chưa đấy, ghi chú là gì thế ha ha ha ha, nói mình biết, mau lên?】
Bạn, học, tằm, nhỏ.
Bốn chữ này cô gõ sai mấy lần mới gõ được hoàn chỉnh, sau đó chuẩn bị gửi đi.
Trước khi gửi, Chúc Ôn Thư như tỉnh lại từ trong mộng, cô nhanh chóng xoá hết.
Nếu cô nghĩ sai.
Há chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao.
【Chúc Ôn Thư: Là tên mình.】
【Chung Á: Haiz, được rồi.】
【Chung Á: Mặc dù mình cũng đoán được, nhưng không thể không nói, Lệnh Sâm hơi bất công nhỉ?】
【Chung Á: Dựa vào đâu mà cậu là tên còn mình là người thứ sáu hàng thứ năm! Vì cậu đẹp à!】
Là vì đẹp sao?
Chúc Ôn Thư biết bản thân rất xinh đẹp.
Nhưng quỹ đạo cuộc sống của cô vẫn rất bình thường, thậm chí ngay cả công việc cũng không tách khỏi trường học, bạn học ngôi sao như Lệnh Sâm xem như là ngoại lệ duy nhất.
Cô chưa từng tiếp xúc với "vòng tròn giới giải trí" tục tĩu mờ ám, lần tham dự sinh nhật Lệnh Tư Uyên ngày đó cũng là ở trong nhà bình thường, bởi vì có vài minh tinh xuất hiện nên cô luôn thấy khó hoà hợp. Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy bản thân đẹp hơn những ngôi sao nữ bên cạnh Lệnh Sâm.
Bởi vậy Chúc Ôn Thư cũng không thấy mình có thể trở thành mối tình đầu "yêu mà không có được", "khắc cốt ghi tâm" kia.
Chúc Ôn Thư lại cúi đầu nhìn lịch sử trò chuyện trong nhóm.
Dù sao cũng là chuyện ăn cắp tài khoản, khả năng xảy ra sai sót là rất cao.
Các bạn học khí thế ngất trời thảo luận đủ kiểu, trọng tâm đề tài cũng chuyển từ ghi chú tin nhắn sang cái khác từ lâu.
Chúc Ôn Thư lướt lên xem rất nhiều, xem từng tin một, có rất nhiều người bị ghi sai tên như tên của Vương Quân Quan.
Chẳng lẽ của cô cũng sai?
Nếu như sai thật, hẳn là nên sửa tên của cô thành "Chúc Ôn Thư" chẳng hạn, sao lại sai thành bốn chữ không liên quan thế kia.
Chúc Ôn Thư bất giác đã đi tới cổng chung cư.
Có xe taxi chạy đến, thấy cô đứng bên đường, chiếc xe chậm rãi dừng lại.
Tài xế quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn thẳng vào Chúc Ôn Thư. Thấy cô không lắc đầu, cho rằng cô muốn bắt taxi nên mới dừng.
"Cô gái, có đi không?"
Chúc Ôn Thư sững sờ đáp một tiếng, sau đó ngồi lên xe như người máy không có nhận thức.
Xe taxi chạy được một đoạn, tài xế không đợi Chúc Ôn Thư nói liền chủ động hỏi: "Cô đi đâu thế?"
Đại não Chúc Ôn Thư hoàn toàn trống rỗng, nhất thời quên mất mình muốn đi đâu.
Khó khăn lắm mới tìm ra một điểm đến, cô định nói "Bến xe vận chuyển hành khách khu vực Tây Thành", nhưng chữ tới bên miệng lại bị nuốt trở về.
Sau lúc lâu, tài xế chuẩn bị dừng xe bên đường, cuối cùng mới nghe thấy Chúc Ôn Thư ngồi ở phía sau nhỏ giọng lên tiếng: "Concert, concert của Lệnh Sâm."
"À, hơi xa."
Mấy hôm trước tài xế thấy tấm poster khổng lồ được treo ở sân vận động tỉnh, nên không hỏi địa chỉ cụ thể nữa: "Đi đường cao tốc hay là đường vành đai?"
"Đường nào cũng được..."
"Đi cao tốc phải thêm phí đấy."
"Vâng..."
Sau gần ba mươi phút đi xe, taxi dừng lại trước cửa sân vận động tỉnh.
Chúc Ôn Thư xuống xe, cô nhìn đồng hồ, sau đó mới nhận ra hiện tại chưa đến ba giờ.
Nhưng rất nhiều người đã tập trung tại quảng trường trước sân vận động rộng lớn, ngoại trừ một số người bán lightstick và đồ liên quan, còn có fan hâm mộ tụ tập thành từng nhóm, tay cầm rất nhiều đồ, đang đứng trước poster đứng để chụp ảnh.
Chúc Ôn Thư một thân một mình xuất hiện ở đây, cô hơi mông lung, không biết mình nên đi tìm một nơi nào đó hay là cứ đợi ở chỗ này.
Ngẩng đầu nhìn màn hình LED lớn, cuối cùng Chúc Ôn Thư ngồi xuống cạnh bồn hoa.
Từ đây nhìn ra, xung quanh đều được đặt nhiều hình ảnh quảng bá lớn nhỏ khác nhau, có cái là ảnh chụp Lệnh Sâm, có cái là tên của anh, ngay cả những fan hâm mộ tới trước vài tiếng này hình như cũng mang tự theo hashtag có tên "Lệnh Sâm".
Mọi thứ hiện ra trước mắt khiến Chúc Ôn Thư vốn đã choáng váng mơ hồ nay lại càng chìm sâu vào trạng thái mông lung.
Càng ngày cô càng không thể tưởng tượng bản thân chính là người đó.
Bất kể người nào trong giới giải trí có một người bạn học thời cấp ba nhớ mãi không quên đi nữa.
Thì người bạn học cấp ba đó cũng không thể là cô.
Chúc Ôn Thư nhớ lại thời cấp ba, cô hoàn toàn không cảm thấy mình và Lệnh Sâm đã xảy ra quan hệ gì khiến người khác khó quên.
Thậm chí Lệnh Sâm còn không chủ động nói chuyện với cô.
Thời cấp ba nhân duyên của Chúc Ôn Thư rất tốt, không chỉ bởi vì cô học giỏi xinh đẹp, mà còn bởi vì tính cách bình dị gần gũi, không phải kiểu học giỏi lạnh lùng, cô thường xuyên giảng đề cho các bạn.
Người cơ bản chưa từng bị đối xử thờ ơ như Chúc Ôn Thư cũng có thể coi là người tương đối chủ động. Bình thường cô sẽ không có suy nghĩ nhạy cảm rằng "chủ động nói chuyện với người này dù có nhiệt tình thì vẫn bị hắt hủi mà thôi". Từ nhỏ đến lớn, khi gặp những người hướng nội hơn, cô cũng có thể dễ dàng kết bạn thân thiết.
Lệnh Sâm coi như ngoại lệ số ít.
Chúc Ôn Thư cố gắng kéo hết tổ tằm rối rắm trong đầu để tìm ra chi tiết thời cấp ba Lệnh Sâm thích cô, nhưng cô nhận ra có đào rỗng não cũng vẫn thế, chỉ uổng công.
Chúc Ôn Thư lấy điện thoại mở khung chat trò chuyện với Lệnh Sâm lên, sau đó thất thần nhìn lịch sử trò chuyện.
Cuộc đối thoại của bọn họ dừng ở hai ngày trước, Lệnh Sâm gửi cho cô một tấm ảnh diễn tập.
Gần tới buổi concert tối nay, anh không hỏi gì nữa.
Chúc Ôn Thư thở dài, ngón tay để trên bàn phím màn hình do dự hết lần này đến lần khác, cô không biết nên mở miệng như thế nào.
Sao cô có thể không biết xấu hổ mà hỏi loại chuyện như thế này.
Đột nhiên có cuộc gọi gọi tới đánh gãy suy nghĩ mê mang của Chúc Ôn Thư.
Hô hấp chợt thắt lại, khi nhìn rõ cuộc điện thoại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cô giáo Tuyết Nhi, có chuyện gì vậy?"
"Cô giáo Chúc, cô muốn đi không? Cô chưa trả lời tin nhắn tôi."
Thi Tuyết Nhi hỏi.
Lúc trước Thi Tuyết Nhi có hỏi Chúc Ôn Thư, nhưng Chúc Ôn Thư vẫn chưa cho cô nàng đáp án xác định.
Nhớ tới trước đó không lâu Chúc Ôn Thư có thấy tin nhắn, nhưng cô không xem, mà hiện tại cũng không có lòng dạ mở lên đọc.
"Xin lỗi cô, tôi hơi bận nên không xem tin nhắn của cô."
"Ừm, không sao, vậy cô đã về nhà đón sinh nhật rồi à?"
"Không có".
Chúc Ôn Thư nhìn đầu gối: "Tôi đang ở Giang Thành."
"Ây! Vậy cô muốn tới buổi concert à?"
Chúc Ôn Thư xấu hổ nói bản thân đã tới rồi.
"Hả, tới rồi á."
"Tốt quá rồi!"
Thi Tuyết Nhi lại hỏi: "Nhưng cô không về đón sinh nhật à? Không phải họ hàng đều đang đợi cô ở nhà sao?"
Trầm ngâm lúc lâu, Chúc Ôn Thư nói: "Tôi nhớ lầm ngay, tôi cho rằng concert diễn ra vào Giáng Sinh."
Lúc này Thi Tuyết Nhi đang trang điểm thay đồ, cô nàng chẳng nghiên cứu logic làm gì, cứ vậy cười ha ha hai tiếng.
"Tôi phục luôn, cô không xem kỹ thời gian diễn ra trên vé sao?! Concert Giáng Sinh của Lệnh Sâm luôn diễn ra vào Đêm Vọng Giáng Sinh."
-
Trong hậu trường ồn ào tấp nập, mọi người đều bận tới mức người như bay xuyên tứ phía.
Chỉ có căn phòng nghỉ ở trung tâm là nơi yên tĩnh lặng thinh.
Hôm nay kênh truyền thông riêng của nền tảng video cùng hợp tác đã cử người tới phỏng vấn trước lúc concert diễn ra. Tất cả nhân viên công tác khi đi qua nơi này đều ăn ý đi nhẹ bước chân, kéo miệng lại, sợ ảnh hưởng đến việc thu âm ở bên trong.
Lệnh Hưng Ngôn và Lư Mạn Mạn đứng sau ống kính, thỉnh thoảng lại lướt nhìn đồng hồ, biểu cảm trên mặt càng ngày càng không tốt.
MC này vô cùng thiếu chuyên nghiệp, máy móc làm theo kịch bản có sẵn, nhìn bộ dạng có lẽ chưa được đào tạo đủ, rất nhiều thời điểm không thể khai thác sâu vào câu trả lời của Lệnh Sâm.
Lệnh Sâm vốn cũng là người nói năng cẩn thận ở trước ống kính, toàn bộ cuộc phỏng vấn y hệt trò chơi anh hỏi tôi đáp nhàm chán tẻ nhạt.
Hơn nữa đã đối đáp dễ dàng thế này mà MC còn không nắm được tiết tấu. Thấy thời gian phỏng vấn sắp hết, mà nội dung phỏng vấn còn rất nhiều, Lệnh Sâm quay đầu ra hiệu bằng mắt cho Lư Mạn Mạn, Lư Mạn Mạn hiểu ý, lập tức tìm vị trí thích hợp dùng ngôn ngữ cơ thể nhắc nhở MC thời gian.
Sau khi MC thấy, vẻ mặt hơi luống cuống, tốc độ nói cũng không linh hoạt.
"Vậy chúng ta cùng đến với câu hỏi cuối cùng". Cô ta nhanh chóng nhìn qua kịch bản, lượt bớt vài câu hỏi phụ: "Năm nay anh chỉ tổ chức một concert Giáng Sinh vào hôm nay, năm sau anh có kế hoạch thực hiện tour diễn vòng quanh thế giới không?"
Lệnh Sâm chưa thay quần áo, anh vẫn mặc chiếc áo sweater màu xám, tay chống huyệt thái dương, tốc độ nói cũng vì lời của MC quá chán mà càng ngày càng chậm.
"Sang năm tôi sẽ ra album mới, tạm thời không có kế hoạch tổ chức world tour."
MC cứng họng thêm lần nữa, Lệnh Sâm bình tĩnh nhìn cô ta, sau đó bổ sung: "Nhưng concert Giáng Sinh vẫn tổ chức như cũ."
"À... Thật đáng tiếc, vậy..."
MC ngượng ngùng nói: "Nhưng lễ Giáng Sinh năm sau là cuối tuần ư? Nhỡ đâu diễn ra vào ngày làm việc bình thường thì sao đây?"
"..."
Nghe thấy vấn đề này, bầu không khí trong phòng nghỉ ngày càng cứng lại, ngay cả nhiếp ảnh gia đứng sau ống kính cũng không nhịn được mà đỡ trán.
MC nhận ra bầu không khí xung quanh thay đổi liền xấu hổ ho nhẹ một tiếng, muốn chữa cháy nhưng đầu óc không hoạt động, miệng lại nói tiếp đề tài theo bản năng.
"Nếu là concert Giáng Sinh, vậy vì sao không tổ chức vào ngày Giáng Sinh mà tổ chức vào Đêm Vọng Giáng Sinh?"
Từ đầu đến giờ Lệnh Sâm luôn lịch sự nhìn MC, nhưng sau khi nghe câu hỏi này, anh đột nhiên cụp mắt xuống, không biết đang nhìn gì.
Qua vài giây, khi MC cho rằng Lệnh Sâm sẽ không trả lời vấn đề này, cô ta chợt nghe thấy anh thấp giọng nói.
"Bởi vì."
Ánh mắt anh mông lung, hướng nhìn không có tiêu cự chính xác, giọng nói cũng rất trầm: "Hôm nay chính là lễ Giáng Sinh của tôi."
-
Thi Tuyết Nhi và Chúc Khải Sâm cùng nhau ăn cơm chiều, 5 giờ 20 phút mới tới sân vận động.
Dọc đường Chúc Khải Sâm vẫn lải nhải lầu bầu, trách Thi Tuyết Nhi tới quá sớm, concert 7 giờ mới bắt đầu, thời tiết lạnh thế này ở ngoài trúng gió vậy còn vui được à?
Không ngờ rằng Chúc Ôn Thư còn tới sớm hơn anh ta.
Hai người nắm tay nhau lách qua đám đông chen lấn để tới chỗ Chúc Ôn Thư, bọn họ đứng giữa bầu không khí náo nhiệt như ngày hội vẫy tay với cô.
"Chúc Ôn Thư!"
Lúc này quảng trường đã đông nghịt người, vô tổ chức vô kỷ luật, chen lấn kinh khủng.
Mà Chúc Ôn Thư đang ngồi cạnh bồn hoa ngẩn người, hoàn toàn không nghe thấy tiếng gọi của bọn họ.
"Làm gì thế!"
Thi Tuyết Nhi nhanh nhẹ đi đến vỗ vai Chúc Ôn Thư: "Nghĩ gì vậy!"
Chúc Ôn Thư chợt hoàn hồn, nhưng ánh mắt vẫn mơ mơ màng màng.
"À, hai người đến rồi à."
"Tôi nhìn thấy cô từ xa rồi, gọi thế nào cô cũng không đáp lại!"
Thi Tuyết Nhi lách ngồi xuống bên cạnh Chúc Ôn Thư, hỏi: "Sao cô tới sớm thế?"
"Rảnh không có gì làm nên tới đây."
Vừa nói xong, một cơn gió lạnh thổi qua, Chúc Ôn Thư không kịp phòng bị liền hắt xì một cái.
Chúc Khải Sâm: "..."
Thật sự không hiểu con gái mà.
"Hai người ngồi đây đi, tôi đi mua trà sữa nóng cho hai người."
Người xung quanh rất nhiều, ngay cả cảnh sát giao thông cũng được điều động đến để điều tiết giao thông.
Chúc Khải Sâm đi một hồi lâu vẫn chưa quay lại, Thi Tuyết Nhi kéo Chúc Ôn Thư chạy đến trước quầy hàng bán rong.
Thấy Chúc Ôn Thư nhìn chằm chằm vào chiếc băng đô trong quầy, vì thế Thi Tuyết Nhi nói nhỏ bên tai Chúc Ôn Thư: "Đừng nhìn nữa, không đeo được đâu."
Chúc Ôn Thư im lặng.
Thi Tuyết Nhi tiếp tục kéo cô đi bên cạnh: "Cô có chuẩn bị lightstick không? Không có thì mua một cái đi."
Lát lâu vẫn chưa nghe thấy lời đáp lại, Thi Tuyết Nhi giật nhẹ tay áo Chúc Ôn Thư.
"Cô giáo Chúc? Sao cô mất hồn mất vía thế."
"Hả?"
Chúc Ôn Thư nhìn chằm chằm chiếc lightstick trong quầy hàng rong, bỗng nhiên cô nhớ tới chiếc thiệp nhận được từ rất lâu trước.
"Mua đi."
Cô chọn một cái, sau đó lại quay đầu nhìn xung quanh.
"Có... Bán hoa không?"
"Hoa?"
Thi Tuyết Nhi nở nụ cười: "Không phải chứ, cô giáo Chúc, cô cho rằng chúng ta có thể lên sân khấu tặng hoa sao?"
Chúc Ôn Thư cũng không biết có thể hay không.
Cô cụp mắt suy nghĩ phút chốc, nói: "Mua một bó đi."
Thi Tuyết Nhi quan sát vẻ mặt Chúc Ôn Thư, bỗng nhiên cô nàng hiểu ra.
"Cũng đúng, cô là cô giáo của cháu anh ấy, nhỡ đâu anh ấy cho cô thể diện thì sao."
Nói xong cô nàng cũng bắt đầu phấn khích: "Tôi cũng mua một bó nhỉ! Biết chừng đâu ké hào quang của cô tôi cũng tặng được hoa thì sao!"
Hai người nhìn khắp một vòng, nhưng chẳng thấy tiệm hoa nào.
Vì thế Thi Tuyết Nhi gọi điện cho Chúc Khải Sâm, nói anh ta mang hai bó hoa về đây.
Gần hai mươi phút sau, Chúc Khải Sâm cầm hai bó hoa và ba ly trà sữa trở lại.
Cũng may anh ta cao to, nếu đổi lại là người khác có thể sẽ không ôm được hai bó hoa to kia bằng một tay.
Khi nhận lấy, Chúc Ôn Thư nhìn rất kỹ, cô hơi nhíu mày.
"Sao là hoa hồng thế?"
Chúc Khải Sâm nói: "Chỉ có hoa hồng thôi, mua hoa cúc là điều không may đấy."
Cũng đúng.
Lúc hai người quay lại bồn hoa thì đã mất chỗ, cho nên phải đi tìm chỗ trống khác.
Thấy thời gian biểu diễn càng ngày càng sát gần, sự phấn khích của Thi Tuyết Nhi bắt đầu lan khắp cơ thể, cô nàng cầm điện thoại chụp khắp nơi.
"Cô giáo Chúc?"
Thi Tuyết Nhi bỗng nhiên cầm vé vẫy vẫy trước mắt cô: "Cô giáo Chúc, cô muốn chụp hình không?"
Chúc Ôn Thư chớp mắt: "Hả?"
"Cô cầm vé ra đi, chúng ta chụp một tấm."
"Ừm, được."
Khi cúi đầu cầm túi, não Chúc Ôn Thư bỗng chợt nổ tung.
Vốn dĩ hôm nay cô định không đến.
Sau đó nhận được tin nhắn trộm tài khoản, rồi lại mơ màng lên xe.
Cho nên...
Căn bản cô không hề mang vé!
Thấy sắc mặt Chúc Ôn Thư trắng bệch, Thi Tuyết Nhi cũng sửng sốt theo.
"Đừng nói là cô... Không mang vé đó nhé?!"
"Đợi chút."
Chúc Ôn Thư lập tức gọi điện thoại cho Ứng Phi.
Lúc này là thời gian ngủ của bạn cùng nhà, cô gọi liên tục mấy cuộc nhưng không có ai nhấc máy.
Trái tim Chúc Ôn Thư bỗng nhiên đập nhanh tới mức lạ thường, cô nặng nề thở ra, sau đó quay đầu nhìn Lệnh Sâm trên màn hình LED.
"Bây giờ tôi về lấy."
"Hả? Kịp không đấy? Sắp sáu giờ rồi!"
"Không kịp cũng không còn cách khác."
Chúc Ôn Thư mím môi, cô bỏ lại câu này rồi chạy ra ngoài sân vận động.
Vì tắc đường cho nên cô không do dự mà chạy đến ga tàu điện ngầm, đến đoạn đường có giao thông tốt hơn, cô lại rời trạm bắt taxi.
Bốn mươi phút sau mới về đến nhà, Chúc Ôn Thư chạy thẳng lên lầu, vừa thở phì phò vừa mở ngăn kéo ra.
Từ lúc nhận được vé, cô vẫn cất chúng trong sổ tay.
Sau khi mở vở thấy vé, động tác của cô cũng bất giác dừng lại.
Bên tai chỉ còn tiếng tim đập thình thịch.
Chúc Ôn Thư lẳng lặng nhìn hồi lâu, cuối cùng lấy cầm chúng chạy đi.
-
Vì đang tầm giờ cao điểm buổi tối, nên Chúc Ôn Thư vẫn lựa chọn đi tàu điện ngầm.
Trong tàu rất chật chội, đi qua mấy trạm, không gian bên người mới bớt chật hơn chút.
Lúc này đã là 6 giờ 50 phút.
Thấy còn ba trạm nữa, Chúc Ôn Thư vội vàng lấy điện thoại ra.
Cô phát hiện nửa tiếng trước Lệnh Sâm gửi tin nhắn cho mình.
【c: Cô đến chưa?】
Nhịp tim khó khăn lắm mới bình ổn được, lúc này lại điên cuồng tăng nhanh nhịp đập.
Chúc Ôn Thư đứng trong đám người, hít sâu một hơi.
【Chúc Ôn Thư: Tôi đến rồi.】
Nhưng Lệnh Sâm không trả lời, có lẽ đang bỏ điện thoại sang một bên.
Chúc Ôn Thư nhíu chặt mày, sau đó gửi tin nhắn cho Thi Tuyết Nhi.
【Chúc Ôn Thư: Bắt đầu rồi à?】
【Thi Tuyết Nhi: Chưa đâu, mau lên! Mọi người ngồi đầy rồi! Cô giáo Chúc, cô đến đâu rồi?】
【Chúc Ôn Thư: Sắp ra khỏi tàu điện ngầm rồi.】
Khi tàu điện ngầm đến trạm là vừa đúng bảy giờ.
Chúc Ôn Thư tăng nhanh bước chân chạy đi, trên đường Thi Tuyết Nhi còn gửi tin nhắn thúc giục.
【Thi Tuyết Nhi: Tắt đèn rồi!! Sắp bắt đầu! Cô giáo Chúc, cô tới chưa!】
Chúc Ôn Thư không trả lời, cô bắt đầu chạy nhanh hơn.
【Thi Tuyết Nhi: Nhạc công lên sân khấu rồi! Cô giáo Chúc!】
Bảy tám phút sau, cuối cùng cô cũng tới sân vận động.
Quần áo trên người đã ướt đẫm mồ hôi, nhịp tim của Chúc Ôn Thư cũng không vì bước chân cô dừng lại mà đập chậm hơn.
Thi Tuyết Nhi vẫn gửi tin nhắn tới.
【Thi Tuyết Nhi: Đếm ngược rồi!】
【Thi Tuyết Nhi: Cô giáo Chúc, cô nhanh lên!】
Rõ ràng chỉ cần vài bước chân nữa là đi vào, nhưng cô lại bất an vô cớ, trong lòng chợt có cảm giác "tới gần sợ mất" khó nói ra thành lời.
Sự mong đợi ban đầu đã biến thành sự sợ hãi vào giây phút sắp đến cửa.
Cô sợ tất cả chỉ là thoáng qua, là một giấc mơ.
Cho tới khi nghe thấy tiếng hoan hô của nghìn người bên trong, Chúc Ôn Thư mới hít sâu một hơi, sau đó đi vào.
Nhân viên công tác vừa mở cửa giúp cô, Chúc Ôn Thư lại bị tiếng reo hò như sóng triều ghim tại chỗ, sự căng thẳng hồi hộp bao bọc khắp cả người.
Sắc trời đen như mực được biển đèn lightstick thắp sáng.
Cô đứng ở lối vào, nhìn ánh đèn trên sân khấu xa xa chiếu vào một chỗ.
Do cách rất xa, nên Chúc Ôn Thư không thể nhìn rõ sân khấu, cô chỉ có thể thấy chiếc đàn grand piano màu đen.
Ngồi trước đàn piano, chính là bóng dáng Lệnh Sâm.
Tất cả khán giả đều yên lặng.
Chúc Ôn Thư không đi tiếp, cô đứng ở nơi xa nhất ngắm nhìn người trên sân khấu.
Mỗi giây lúc này đều cực kỳ dài.
Chúc Ôn Thư nín thở nhìn Lệnh Sâm nâng tay lên, nhìn đầu ngón tay anh rơi trên phím đàn.
Tiếng đàn từ nơi rất xa vang vọng đến.
Nhịp điệu ngân nga trong không khí, từng nhịp hợp lại thành một điệu nhạc. Là điệu nhạc mà mọi người rất quen thuộc, bởi vì chỉ có tiếng đàn piano đơn giản mới có thể tôn lên cái tịch mịch của bài hát "Sinh nhật vui vẻ".
Chúc Ôn Thư yên lặng nhìn bóng hình trên sân khấu, lồng ngực hơi phập phồng, tất cả do dự lưỡng lự đều tan biến trong nốt nhạc.
Hình như cuối cùng cô cũng có đáp án xác định rồi.