Chương 66: Anh Cho Rằng Mình Đang Mơ
Một đêm không ngủ.
Đêm nay Lệnh Sâm và Chúc Ôn Thư đã nói rất nhiều, nhiều hơn cả tổng số lời mà họ nói với nhau từ khi quen biết.
Anh nói với cô, trước năm 10 tuổi anh cũng có một gia đình rất hạnh phúc, nhưng tới khi mẹ qua đời vì tai nạn ngoài ý muốn, hạnh phúc ấy đã chấm dứt.
Lệnh Sâm cũng nói với cô, sau khi tinh thần ba anh trở nên không ổn định, một tên nhóc chỉ biết quậy phá như anh đột nhiên phát hiện bản thân cũng có thể chăm lo những nhu cầu thiết yếu hằng ngày của người khác.
Nhưng hai năm đầu tiên, anh không thể phân biệt được muối và bột ngọt, đồ ăn làm ra ba anh không ăn nổi.
Những tin đồn trên mạng nói ba anh là tên nghiện rượu, bạo lực gia đình và đòi số tiền cấp dưỡng khổng lồ đều là bịa đặt. Lệnh Sâm rất yêu ba mình, ba cũng rất yêu anh.
Lúc nói những lời này, Lệnh Sâm rất bình tĩnh, nhẹ nhàng thản nhiên, như thể là người ngoài cuộc kể lại câu chuyện đã qua của người khác.
Chỉ có điều khi Lệnh Sâm nói năm nhất đại học, ba qua đời vì bệnh, giọng nói lúc này của anh lại đột nhiên khô khốc, từng chữ khó khăn bật ra khỏi cổ họng.
Sau khi nói xong, hai người yên lặng rất lâu.
Chúc Ôn Thư nhìn bóng dáng Lệnh Sâm trong bóng tối, lòng giống như bị nhéo mạnh một cái, khi hoàn hồn lại, hốc mắt cô đã hơi ẩm ướt.
Lệnh Sâm quay về nói đến việc thời đại học làm trong quán bar của mình, lúc người từ công ty âm nhạc liên lạc, anh tưởng người đó là tên lừa đảo.
Sau khi người ta gọi vài cuộc điện thoại, cuối cùng Lệnh Sâm không kiên nhẫn được nữa, đưa luôn số điện thoại đồn công an, nói dối là thông tin liên lạc với nhà trường, bảo họ liên lạc với nhà trường.
Mãi đến kỳ nghỉ hè năm nhất, Trương Du Minh vừa mới phẫu thuật xong đành phải đích thân ngồi máy bay đến, vượt qua hành trình xe khách và xe ba bánh xóc nảy mới tìm thấy nơi ở tạm khi ấy của anh. Trương Du Minh ngồi xổm ở cửa từ sáng sớm tinh mơ tới lúc trời tối đen, cuối cùng cũng đợi được Lệnh Sâm về nhà.
Sau đó Lệnh Sâm nghi ngờ bản thân bị theo dõi nên báo cảnh sát.
Nghe đến đây, nước mắt Chúc Ôn Thư nghẹn lại.
Tiếp đó, Lệnh Sâm kể về trải nghiệm mấy năm thành danh ở giới giải trí, có thể coi như thuận buồm xuôi gió. Anh bỏ qua những lần bị người ta mắng, chỉ nói với Chúc Ôn Thư mình đã giành được bao nhiêu giải thưởng, gặp được người nào mà trước đó chỉ có thể thấy trên tivi. Lệnh Sâm còn nói, lúc đầu có rất nhiều bên sản xuất tìm tới ngỏ ý mời đóng phim truyền hình và điện ảnh, nhưng nhớ tới lúc quay ngay MV, bản thân NG nhiều đến nỗi đạo diễn suy sụp, vậy nên anh chọn từ bỏ. Trong giới đạo diễn MV lưu truyền một câu, sau đó câu nói này truyền tới tai anh: Lệnh Sâm hát khiến người ta muốn gả, Lệnh Sâm diễn khiến người ta kinh hồn.
Khi nói đến đấy, mí mắt Chúc Ôn Thư không còn chống đỡ được nữa, bắt đầu đánh nhau.
Nhưng cô vẫn bị chọc cười, cong khoé môi đi vào trong mộng.
Lúc này chân trời đã hé ra một tia sáng rực rỡ.
Âm thanh nói chuyện trong phòng dần nhỏ đi, cuối cùng chuyển thành vài tiếng thầm thì không rõ lời, hô hấp của hai người trên giường cũng dần ổn định.
Trước khi đi ngủ, Lệnh Sâm ngắm nhìn khuôn mặt đang say giấc của người con gái trong lòng, thở dài một hơi.
Tất cả mọi người đều cho rằng anh trầm tĩnh ít nói, nhưng thật ra anh nói rất nhiều.
Lệnh Sâm còn rất nhiều lời muốn nói cho Chúc Ôn Thư nghe.
-
Sau khi ở nhà hai ngày, Lệnh Hưng Ngôn đích thân tới tóm người đi, Chúc Ôn Thư cũng chuẩn bị hành lý quay trở về nhà.
Chỉ là trước lúc đi, cô biết có lẽ bản thân sẽ thường tới đây, nên cô quyết định để lại một ít quần áo và đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Ứng Phi chưa thể thoát khỏi scandal hẹn hò của thần tượng, cô nàng vẫn ở quê chưa quay về Giang Thành.
Sau Tết Nguyên Tiêu sẽ bắt đầu đi học lại, trong kỳ nghỉ này nhiệt độ không khí cũng ấm lên, Chúc Ôn Thư chìm trong cuồng quay chuẩn bị cho kỳ học mới.
Vài ngày sau, chủ nhà bất ngờ gọi điện cho cô, hỏi năm nay cô có tiếp tục thuê nhà nữa không.
Chúc Ôn Thư tìm được căn nhà này vào tháng tư năm ngoái, ký hợp đồng một năm.
Lúc chủ nhà vừa nói xong, Chúc Ôn Thư muốn nói tiếp tục thuê theo bản năng, dù sao cô và Ứng Phi ở với nhau rất hợp, hai người đã cùng nhau thống nhất tiếp tục thuê từ khá lâu trước.
Nhưng khi lời tới cổ họng, Chúc Ôn Thư đột nhiên nghĩ đến quan hệ giữa Ứng Phi và Lệnh Sâm, nên cô không chắc chắn liệu Ứng Phi có ngại khi tiếp tục ở cùng cô hay không.
Sau khi cúp máy, Chúc Ôn Thư gửi tin nhắn cho Ứng Phi.
【Chúc Ôn Thư: Vừa nãy chủ nhà gọi cho mình, bảo hợp đồng nhà sắp hết, chúng mình có tiếp tục thuê nữa không?】
Lát sau.
【Ứng Phi: Mình đang muốn nói với cậu chuyện này, có lẽ mình không thuê nữa.】
Thấy câu này, lòng Chúc Ôn Thư trùng xuống.
Quả nhiên Ứng Phi vẫn canh cánh trong lòng chuyện cô là bạn gái Lệnh Sâm.
Đắn đo một lúc lâu, Chúc Ôn Thư cảm thấy nên nói rõ với cô nàng.
【Chúc Ôn Thư: Có thể, mình tôn trọng quyết định của cậu.】
【Chúc Ôn Thư: Nhưng...Chúng ta có thể tiếp tục làm bạn không?】
【Ứng Phi:?】
【Ứng Phi:...】
【Ứng Phi: Cậu nghĩ gì thế, mấy hôm nay mình đã suy nghĩ rất nhiều, quyết định từ nay về sau không đu idol nữa. Lúc trước mình lựa chọn làm hoạ sĩ tự do là vì muốn có thời gian đu idol, nhưng bây giờ cảm giác ngày đêm đảo lộn không có ý nghĩa, nên định làm giáo viên ở cơ sở đào tạo mỹ thuật.】
【Ứng Phi: Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, có lẽ mình sẽ đến làm ở một phòng tranh tại Tây Thành, xa như thế, nên mình quyết định tới đó thuê một căn nhà cho tiện.】
Hoá ra là như vậy.
Chúc Ôn Thư thở phào nhẹ nhõm, cười mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
【Chúc Ôn Thư: Vậy cố lên!】
【Ứng Phi: Hmm, có lẽ mình không ở đến tháng tư, từ chỗ chúng ta đến Tây Thành mất hơn hai tiếng, một tuần nữa mình phải nộp đơn, ngày mai quay về Giang Thành có lẽ mình sẽ tìm nhà luôn.】
【Chúc Ôn Thư: Vội như thế á? Không cần phỏng vấn à?】
【Ứng Phi:...Không cần.】
【Chúc Ôn Thư: Hả?】
Đều liên quan đến giáo dục, nên Chúc Ôn Thư cũng biết đôi chút về cơ sở đào tạo. Hai năm trước sau khi ngành giáo dục cải cách, các cơ sở đào tạo nghệ thuật ở Giang Thành cắt giảm biên chế rất nhiều, bây giờ dễ ra khó vào, ở đâu không cần phỏng vấn mà trực tiếp đi làm luôn chứ.
Chắc Ứng Phi không bị lừa đâu nhỉ?
Dòng chữ "đối phương đang nhập" liên tục hiện lên trên màn hình, Chúc Ôn Thư đợi lúc lâu vẫn không thấy Ứng Phi trả lời, cô cảm giác hình như cô nàng muốn nói nhưng lại do dự.
Vì thế Chúc Ôn Thư gửi một dấu chấm hỏi, Ứng Phi mới trả lời.
【Ứng Phi: Chú họ Thi Tuyết Nhi mở cơ sở đào tạo, dạo gần đây đang thiếu người.】
Không đợi Chúc Ôn Thư nói, Ứng Phi lại gửi đến mấy tin nhắn.
【Ứng Phi: Mình phải đi cứu nguy, dù sao cũng không có việc gì.】
【Ứng Phi: Không hợp thì mình nhảy việc khác, bây giờ cơ sở đào tạo đầy rẫy, thiếu gì đâu.】
Chúc Ôn Thư nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, sau đó vừa cười vừa gõ chữ.
【Chúc Ôn Thư: Được rồi, vậy về sau chúng ta là người cùng nghề, cô giáo Ứng.】
【Ứng Phi: Haizz, cô giáo Ứng lấy việc giúp người làm niềm vui thôi.】
【Chúc Ôn Thư: Cố lên.】
【Ứng Phi: Vậy còn cậu?】
【Chúc Ôn Thư:?】
【Ứng Phi: Cậu tiếp tục ở đó, hay là...】
【Chúc Ôn Thư:】
【Ứng Phi: Đi tìm bạn trai cậu?】
Thấy tin nhắn này, ánh mắt Chúc Ôn Thư sững lại.
Thật ra sau khi biết Ứng Phi muốn chuyển đi, cô đã nghĩ rằng mình sẽ tìm nhà mới.
Có thể thân phận Lệnh Sâm khá đặc thù, thời gian họ ở bên nhau cũng không dài, cho nên cô cũng không nghĩ đến việc còn có một khả năng khác.
Nghĩ đến đây, Chúc Ôn Thư đột nhiên hơi lo lắng.
Người khác yêu đương một thời gian dài rồi mới bắt đầu ở chung nhỉ? Thi Tuyết Nhi và Chúc Khải Sâm đã ở chung đâu? Nếu bây giờ cô nói với Lệnh Sâm chuyện này, có phải hơi vội không?
Chỉ là...
Chúc Ôn Thư đặt điện thoại xuống, lo lắng cắn ngón tay, nhưng cán cân trong lòng đã nghiêng ngả.
Bình thường Lệnh Sâm rất bận, nếu trong nhà cô có một người bạn ở chung xa lạ, cuộc sống hai người lại chạy tới chạy lui, vậy sẽ rất phiền phức.
Nhưng Chúc Ôn Thư luôn cảm giác, cô và Lệnh Sâm sống cùng nhà chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Hơn nữa cô biết, trong lòng Lệnh Sâm cũng rất vui.
Chỉ là đột nhiên hỏi như vậy, cô hơi ngượng ngùng xấu hổ.
Đúng lúc này, Lệnh Sâm gọi tới khiến sự rối rắm của cô kết thúc.
"Anh xuống máy bay rồi." Lệnh Sâm nhân tiện nói: "Khoảng một tiếng nữa anh tới nhà em, em phải chuẩn bị gì không?"
Chúc Ôn Thư: "Có."
Lệnh Sâm: "Được, em chuẩn bị xong thì nói với anh, anh có thể ở dưới lầu chờ em."
"Không phải, em phải chuẩn bị tâm lý."
"...Sao thế? Ăn cùng anh một bữa cơm cũng phải chuẩn bị tâm lý à?"
"Không, bạn cùng nhà với em chuyển đi rồi, em phải tìm bạn cùng nhà mới."
Chúc Ôn Thư nói chậm rãi từng chữ: "Em muốn hỏi anh...Có đồng ý làm bạn cùng nhà với em không?"
Chúc Ôn Thư phải đợi 5 giây mới có được đáp án cho câu hỏi này.
"Anh đồng ý."
"..."
Nghe thấy câu trả lời, Chúc Ôn Thư lại cảm giác như mình đang cầu hôn.
Mà Lệnh Sâm còn đồng ý rồi.
-
Một tuần sau, Chúc Ôn Thư dọn dẹp đóng gói hết đồ trong nhà, lúc rời khỏi phòng, Ứng Phi cũng xách ra một túi chứa toàn đồ không dùng nữa.
Trong phòng khách chồng chất rác và đồ bỏ đi, tất cả đều là đồ do hai người dọn dẹp không thể mang đi.
Chúc Ôn Thư và Ứng Phi ngồi trên sô pha nhìn căn nhà đột nhiên trống không, chỉ còn lại mấy thùng giấy.
Dù cho phải đi đến một cuộc sống mới, nhưng trong lòng vẫn khó tránh buồn bã mất mát.
"Về sau cậu đừng thức đêm nữa đấy."
Chúc Ôn Thư nói: "Ngủ sớm dậy sớm, đừng lúc nào cũng ăn mì gói với đồ ăn ngoài, đồ uống cũng ít uống thôi, chuẩn bị nhiều nước khoáng ở trong nhà vào."
"Sao cậu dông dài giống mẹ mình thế."
Ứng Phi mỉm cười trả lời, hai tay chống lên sô pha, nhìn ngắm căn nhà mình ở suốt một năm qua: "Thật ra lúc hai bọn mình vừa chuyển tới, căn nhà này cũng trống, hiện tại sao lại lạ..."
Chuông cửa đột nhiên vang lên, đánh gãy lời Ứng Phi.
Hai người đồng thời nhìn về phía cửa, Ứng Phi ngây ra chốc lát, sau đó vẻ mặt bất chợt mất tự nhiên.
"Mình về phòng kiểm tr.a lại."
Chúc Ôn Thư biết cô nàng xấu hổ khi thấy Lệnh Sâm, cho nên cô yên lặng rồi đứng dậy mở cửa.
"Sao hai người tới đây?"
Nghe thấy câu này, Ứng Phi vừa mới tới cửa phòng lại quay ngược trở lại, cô nàng ngó đầu ra thì thấy Thi Tuyết Nhi và Chúc Khải Sâm đứng ở lối vào.
"Đến giúp cô chuyển nhà á~" Thi Tuyết Nhi chỉ vào Chúc Khải Sâm ở sau: "Tôi dẫn theo cu li."
Chúc Ôn Thư đang định nói phiền hà quá, Ứng Phi ở đằng sau đã chen trước: "Cô muốn tới ngắm Lệnh Sâm đúng không."
"..."
Thấy Thi Tuyết Nhi ngượng ngùng gãi đầu, Chúc Ôn Thư hỏi: "Sao cô biết thế?"
Cô không nói với Thi Tuyết Nhi là hôm nay Lệnh Sâm sẽ tới.
Ứng Phi trả lời giúp Thi Tuyết Nhi.
"Cô ta lừa mình nói."
"Tôi lừa cô bao giờ?"
Thi Tuyết Nhi nâng căm nói: "Mọi người tán dóc với nhau thôi mà, tôi không được quan tâm cô giáo Chúc à."
Ứng Phi cười nhạo, khoanh tay nhìn Thi Tuyết Nhi: "Cô bây giờ nói nhiều nhỉ, đợi lát nữa người ta đến cô cùng đừng câm như hến nhá."
Thi Tuyết Nhi: "Tôi câm? Đợi lát nữa Lệnh Sâm tới tôi sẽ biểu diễn một màn tâng bốc lấy lòng khéo léo, để cho anh ấy biết rằng fan của mình giỏi tới mức nào, đâu giống như người nào đó, lúc nào cũng chỉ nói gì mà tôi ch.ết rồi."
Hai người tranh giành nhau nói, không hề chú ý cánh cửa phía sau đã mở.
Mãi đến khi Chúc Khải Sâm kéo tay áo Thi Tuyết Nhi, cô nàng quay đầu, sau đó lập tức hoá đá.
"Đây là bạn đại học kiêm đồng nghiệp hiện tại của em, Chúc Khải Sâm."
Chúc Ôn Thư vừa dẫn Lệnh Sâm vào nhà vừa giới thiệu.
"Xin chào."
Lệnh Sâm gật đầu chào Chúc Khải Sâm, vài giây sau, Chúc Khải Sâm mới sờ gáy, ngây ngô cười: "Xin chào, xin chào, đừng khách khí, gọi tôi Sâm Sâm là được."
"..."
Chúc Ôn Thư nhìn tác phẩm tượng điêu khắc - Thi Tuyết Nhi: "Đây là bạn gái Chúc Khải Sâm, Thi Tuyết Nhi, cũng là giáo viên."
Lệnh Sâm gật đầu: "Xin chào."
Thi Tuyết Nhi đứng im không chút phản ứng, Chúc Khải Sâm ngoảnh sang nhìn, sợ bạn gái mình lại té xỉu tại trận, anh ta vội vàng lấy một viên đường từ trong túi ra, sau đó nhét vào trong miệng cô nàng.
Còn Ứng Phi đứng ở bên cạnh.
Chúc Ôn Thư vừa quay đầu, liền thấy Ứng Phi dùng tốc độ có thể tham gia hạng mục chạy cự ly ngắn ở Olympic để lao về phòng.
Vì thế lần chuyển nhà này trở lên vô cùng yên lặng.
Lệnh Sâm còn dẫn theo Lư Mạn Mạn và một chàng trai tới hỗ trợ, thoáng chốc họ đã giúp Chúc Ôn Thư chuyển hết toàn bộ đồ ra ngoài. Ngược lại, Thi Tuyết Nhi vẫn đứng trong phòng khách, miệng như thoái hoá, "ừm ừm ờ ờ" mấy lần nhưng không thể nói ra được câu hoàn chỉnh.
Nửa tiếng sau, Chúc Ôn Thư và Lệnh Sâm rời khỏi.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tiếng thét rõ ràng của Thi Tuyết Nhi truyền tới...
"Miệng em đâu? Miệng em đâu? Hu hu hu miệng em đi đâu rồi!"
-
"Bạn em có chuyện gì thế?"
Trên xe, Lệnh Sâm xoa cổ, nhẹ nhàng nói: "Ai cũng không nói gì, lần trước cũng vậy."
"Anh không nhìn ra à?"
Chúc Ôn Thư nói: "Cô giáo Tuyết Nhi là fan anh, cô ấy rất căng thẳng đấy."
"Lúc căng thẳng sẽ thế này sao?"
Lệnh Sâm nở nụ cười: "Anh còn cho rằng chỉ có người tuổi nhỏ như Lệnh Tư Uyên mới không thể nói ra lời nào khi căng thẳng mà thôi."
Chúc Ôn Thư yên lặng, cô thấy trong mắt Lệnh Sâm chứa ý cười.
"Nhìn anh làm gì?"
Lệnh Sâm hỏi.
"Không có gì."
Chúc Ôn Thư mím môi cười, không nói thêm nữa.
"Đừng nói một nửa."
Trên xe còn có người khác, Lệnh Sâm xoa nhẹ lòng bàn tay Chúc Ôn Thư: "Em cười gì?"
"Em đang nghĩ..."
Chúc Ôn Thư nâng cằm, thấp giọng nói: "Lúc anh căng thẳng cũng giống người câm."
Nếu không như thế, vậy tại sao thời cấp ba hai người họ lại chưa nói được mấy câu.
Lệnh Sâm không phủ nhận, bình tĩnh nói: "Tàm tạm, căng thẳng bình thường."
Lư Mạn Mạn ngồi ở ghế trước đột nhiên quay đầu hỏi: "Vậy khi nào anh vô cùng căng thẳng thế?"
Cô nàng quay đầu nhìn Chúc Ôn Thư: "Cô giáo Chúc, thật đấy, em nghi ngờ mỗi lần anh ấy lên sân khấu, đều sẽ coi khán giả ở dưới là củ cải lớn, đến tận bây giờ em vẫn chưa thấy anh ấy căng thẳng lần nào."
Nghe vậy, Chúc Ôn Thư cũng nhìn về phía Lệnh Sâm.
"Vậy anh có bao giờ vô cùng căng thẳng không?"
Lệnh Sâm cụp mắt, sau lúc lâu mới nói: "Có."
Lư Mạn Mạn: "Khi nào thế? Concert? Hay là Xuân Vãn?"
Lệnh Sâm ngửa đầu nhìn trần xe, thản nhiên nói ra một mốc thời gian.
"Ngày 10 tháng 9 năm ngoái."
"Ngày đó có gì à?"
Lư Mạn Mạn không có ấn tượng, nghi ngờ: "Không phải mấy ngày đó anh đang nghỉ ngơi à? Làm gì có buổi biểu diễn nào?"
Chúc Ôn Thư không rõ lịch trình của anh như Lư Mạn Mạn, nên đương nhiên cô không biết ngày đó xảy ra chuyện gì.
Lệnh Sâm cũng không lập tức trả lời câu hỏi của Lư Mạn Mạn, anh yên lặng chốc lát, sau đó quay đầu nhìn Chúc Ôn Thư.
"Không nhớ à?"
Chúc Ôn Thư chớp mắt: "Có liên quan đến em?"
Lệnh Sâm chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm gối kê đầu của chiếc ghế phía trước một lúc, sau đó đột nhiên chỉ vào nó.
"Ngày đó anh nhìn thấy em trong màn hình video lớn thế này ở chỗ chuông cửa". Anh nói: "Anh cho rằng mình đang mơ."