Chương 9
Kiệt sức, nên cô ngủ đến tối mới dậy, khi tỉnh lại thấy Dạ Tâm ngồi bên giường.
" Tâm..." Cô gọi thằng bé.
Dạ Tâm nghe cô gọi, nhanh chóng đỡ cô dậy.
" Dì...dì khỏe chưa? " Gương mặt thằng bé hiện lên lo lắng, cứ thấy cô ngủ chưa dậy, thằng nhóc sợ đến ngồi cạnh giường canh cô.
Cô gật đầu, đưa tay xoa đầu Dạ Tâm.
Dạ Phong Lệ lúc này đi vào, theo sau là giúp việc.
" Hâm nóng đồ ăn rồi đem lên " Anh nói, đi lại gần cô.
Giúp việc vội lùi đi, ít khi thấy thiếu gia quan tâm ai như vậy đấy.
" Dạ tổng? " Bạch Doãn Chy lên tiếng.
" Bác sĩ nói em thiếu ngủ, ăn không đầy đủ " Dạ Phong Lệ ngồi xuống giường, đáp.
Dạ Tâm biết mình không nên làm phiền, nên cũng nhanh chân chạy ra ngoài.
" Xin lỗi..." Anh đưa tay, vén tóc cho cô.
" Không, do tôi không quan tâm sức khỏe mình mà " Cô cười.
Mà...hình như cô đang ở nhà của Dạ Phong Lệ?
" Tôi gọi về báo cho ba em rồi, ông ấy cũng muốn em ở lại qua đêm " Anh nói, không biết trưởng bối hai bên đang âm mưu gì...
" Ừm " Cô gật đầu. Thế tốt rồi, không để ông lo lắng!
Lát sau, giúp việc mang cháo và sữa lên, anh ngồi cạnh đút cháo cho cô, ăn xong còn ép cô uống hết li sữa.
No bụng, anh chuẩn bị nước cho cô tắm, vì không có đồ thay, cô đành mặc áo của anh..
Bộ đồ ngủ của anh rộng thùng thình, cô bước ra với bộ dạng, áo rộng quần như cái bao bố luôn.
Dạ Phong Lệ nhìn thấy mà không nhịn được cười,trông đáng yêu quá!
" Tối nay em ngủ với Tâm Tâm? " Dạ Phong Lệ hỏi.
" Dì, ngủ cùng nhau nha..." Dạ Tâm chạy đến, ôm chân cô, nũng nịu.
Cô nhìn thằng bé, gật đầu.
Dạ Phong Lệ cũng ra ngoài, để lại không gian cho cả hai người.
Doãn Chy ôm Dạ Tâm lại giường, nằm xuống cùng thằng bé.
" Dì, dì có thể có chuyện cho con nghe không? " Tâm Tâm ngẩn đầu nhìn cô.
" Dì...không biết kể chuyện " Ánh mắt cô hiện lên nỗi buồn.
" Vậy, dì nghe Tâm Tâm nói tâm sự của mình được không..." Dạ Tâm đưa tay ôm cô.
" Con nói dì nghe xem nào..."
" Từ nhỏ Tâm Tâm không có mẹ "
"..."
" Ba và bà nội rất yêu thương con, nhưng con vẫn thấy trống vắng với mình, nhìn những bạn khác có mẹ, con tủi thân lắm " Nói đến đây, thằng bé cũng dần sùn sịt.
Cô đưa tay xoa đầu Dạ Tâm.
" Khi được dì quan tâm, con mới biết cảm giác có mẹ yêu thương là thế nào " Dạ Tâm nắm lấy áo cô.
Doãn Chy không đành, đưa tay ôm thằng bé chặt hơn:" Sau này chúng ta ở chung, dì sẽ làm mẹ thứ hai của con...yêu thương con "
Cảm giác không có mẹ, cô hiểu!
Đứa nhỏ này chưa trưởng thành, không có mẹ bên cạnh...dường như đã gãy mất một cánh bay lượn của nó!