Chương 35
Anh đưa cô lên phòng, cởi áo sơ mi cô đang mặc trên người. Bả vai cô không bị thương nặng, cũng may..
Anh đứng dậy vào phòng tắm, lấy khăn lau người cho cô. Rồi giúp cô thay đồ, xong bản thân ngồi xuống xử lí vết thương.
Doãn Chy có lẽ vì do không kiểm soát được tay lái, nên vậy đã ngất đi rồi.
Dạ Phong Lệ để cô dựa vào lòng mình, nhìn bả vai cô, rồi đưa tay vén tóc sang.
" Cuối cùng anh lại để em bị thương..."
Lần nào cũng vậy, lúc nào có chuyện gì cô cũng tự giải quyết, để rồi bản thân mình bị thương.
Tài Triệu và hai người con lại lúc này đi lên, mở cửa phòng đi vào.
" Ây da...chắc vào không đúng lúc rồi " Tài Triệu nói.
" Vào không biết gõ cửa à? " Anh liếc mắt.
" Khẩn cấp khẩn cấp, nên không cần gõ " Tài Triệu nhún vai.
" Nói đi " Anh đưa tay kéo mền đắp cho cô, nói.
" Nhân Đường Cao...ông ta trở về rồi "
"..." Phong Lệ.
" Anh điều tr.a mọi thứ về cô ấy, biết hết tất cả từ Bạch lão gia, thì có lẽ anh cũng biết Nhân Đường Cao là " Giới sát thủ, ai không biết ông ta chứ.
" Nói tiếp đi "
" Mất tích mấy năm trời, hôm nay về tìm cô ấy, anh biết sao rồi? " Tài Triệu ngồi xuống sofa, thản nhiên đến lạ lùng.
Nhân Đường Cao nổi tiếng là khắc nhiệt, không nhận học trò, nói cách khác...Doãn Chy là người thừa hưởng tài bắn súng của ông ta!
Hèn gì, Đông lão gia kia muốn cô giết Dạ Phong Lệ đến vậy, chỉ vì làm ăn sự nghiệp...mà làm một cô gái nhỏ chịu bao sự đau thương đến giờ.
" Ông ta sẽ không hại cô ấy " Anh chắc chắn. Cô rất đề phòng mọi thứ, chỉ vì ông ta quay về liền đi tìm, thì có lẽ niềm tin đặt chổ ông ta của cô rất nhiều.
" Nhân Đường Cao sao? " Dương Lâm bỗng lên tiếng..
Dạ Phong Lệ nhìn Dương Lâm, giờ anh mới để ý Dương Lâm còn ở đây.
" Rốt cuộc cô Doãn Chy là ai? " Dương Lâm nói.
"..."
"..."
"..."
Ba con người này im lặng.
" Anh...anh biết thầy sao? " Doãn Chy bỗng bật dậy, đưa tay vịnh bả vai mình, nhăn mặt vì đau nhìn Dương Lâm.
" Phải " Dương Lâm gật đầu.
" Em...em " Anh vội đỡ cô.
" Thầy ấy...thầy ấy ở đâu " Doãn Chy đẩy anh ra, đi lại chỗ Dương Lâm.
" Cô tìm ông ta làm gì? " Dương Lâm cau mày.
" Thầy ấy là người duy nhất biết ba mẹ tôi là ai..."
Dạ Phong Lệ đứng đó, ba mẹ...cũng phải, bao năm như vậy, cô luôn có ước mong biết ba mẹ ruột mình là ai cũng phải.
Tài Triệu chỉ ngồi đó, nhìn thân thể nhỏ đang cố đứng vững nhìn Dương Lâm dò hỏi. Doãn Chy, anh sẽ tìm giúp em..