Chương 15: Khách sạn
Edit: Tiểu Màn Thầu
Ánh mắt của Thiên Chi nhìn vế phía chiếc xe màu hồng phấn nằm trong gara, đánh giá thật lâu.
Một cái ý tưởng đột nhiên xuất hiện ở trong đầu, nó còn chưa thành hình đã bị lời nhắc nhở của trợ lý Hạ cắt đứt.
Cô hồi phục lại tinh thần, không dừng chân quá lâu, vội vàng đuổi theo trợ lý Hạ.
Lúc quay về Kinh Đại, thời gian đã không còn sớm nữa, thời tiết mùa đông vốn rất lạnh, sắc trời chuyển tối rất nhanh.
Chiếc xe lướt trong bóng đêm chậm rãi dừng lại trước cổng trường, Thiên Chi đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, phía trước cửa khu ký túc xá Kinh Đại khá vắng vẻ.
Cô cởi dây an toàn ra vừa định bước xuống xe, đột nhiên trợ lý Hạ gọi cô lại.
“Phu nhân, Tống tổng sợ buổi tối phu nhân sẽ đói bụng, đặc biệt dặn dò tôi chuẩn bị cho phu nhân một ít điểm tâm.”
“Dạ?” Thiên Chi đưa đặt tay lên chốt xe, động tác chợt dừng lại, quay đầu nhìn qua.
Cô còn muốn lên tiếng bảo trợ lý Hạ thay đổi cách xưng hô, cuối cùng lại thầm nghĩ, cảm thấy hay là thôi đi, có lẽ trợ lý Hạ một chút cũng không muốn sửa miệng, cô đã nhắc nhở nhiều lần như vậy, nhưng anh ta vẫn không gọi dù chỉ một lần.
Trợ lý Hạ bước xuống xe đi vòng qua ghế phụ, giúp Thiên Chi mở cửa xe. Sau đó anh ta đi về phía cốp xe phía sau, mở cốp lên, lấy ra một hộp gỗ màu nâu.
Không tính là quá to, nhưng đại khái có đến tận ba tầng.
Thiên Chi tuỳ ý nhìn qua, nhất thời cảm thấy hơi lúng túng, “Nhiều như vậy sao?”
Hiếm khi nhìn thấy sắc mặt lạnh băng của trợ lý Hạ xuất hiện sự ôn hoà, “Vâng, xin phu nhân nhận lấy, có cần tôi giúp phu nhân đem chúng lên phòng không?”
Thiên Chi đưa một tay nhận lấy nó, tay còn lại quơ quơ trong không trung, nói cảm ơn với trợ lý Hạ, “Không sao ạ, không cần đâu, cảm ơn anh trợ lý Hạ.”
Trợ lý Hạ nhẹ vuốt cằm: “Việc nên làm.”
*
Thiên Chi cầm hộp điểm tâm ba tầng quay trở về ký túc xá, quả thực bữa tối cô ăn khá nhiều, hiện giờ không cảm thấy đói bụng.
Hôm nay bầu không khí trong phòng ký túc xá có hơi kỳ quái, ngoại trừ Thư Hoà chưa trở về phòng, còn hai vị kia thì an phận ngồi ở bàn học, tụm đầu lại một chỗ không biết đang thảo luận chuyện gì.
Khi hộp điểm tâm đặt lên bàn vang lên một âm thanh thanh thuý, mới hấp dẫn được lực chú ý của hai người bọn họ.
“Về rồi à?” Đường Thu Thu và Bùi Anh cùng nhau quay đầu lại.
Thiên Chi kéo ghế ra, đem khăn choàng cổ treo trên thành ghế, “Ừ, nơi này có chút điểm tâm, chia cho các cậu một ít, hiện giờ tớ vẫn còn no.”
Đường Thu Thu vội tiến đến thăm dò, “Cậu cũng khoa trương thật đấy, tận ba tầng?”
Đợi đến khi Đường Thu Thu nhìn thấy logo màu đỏ in trên hộp, dừng một lúc, bỗng nhiên lên tiếng cảm thán, “Hào phóng thế, tớ thấy hơi sợ rồi đó, có phải cậu ở bên ngoài làm chuyện gì có lỗi với bọn tớ không?
Thiên Chi liếc mắt nhìn qua, “Có ăn là tốt rồi, cậu nói nhiều như vậy làm gì?”
Bùi Anh có tính tự chủ tốt nhất, không hề đụng vào điểm tâm, nghiêng người ôm lấy cánh tay Thiên Chi, “Cậu đã đọc tin nhắn trong nhóm chưa?”
“Tin nhắn gì?” Thiên Chi kéo ghế ra ngồi xuống, nhìn Đường Thu Thu đặt điểm tâm gần miệng, chụp một tấm ảnh tự sướng.
“Hoạt động của lớp đã quyết định thời gian rồi, vào cuối tuần tới, đến lúc đó còn tổ chức cắm trại, hai ngày đều có hoạt động, lúc ấy cậu có dự định trở về nhà không?”
Thiên Chi nhấp môi, nghiêm túc suy nghĩ, “Như vậy sao, nhưng mà, chỉ cần tuần sau trở về một chuyến nữa là được rồi.”
Bùi Anh cười rộ lên, “Cậu nha.”
Thiên Chi không trì hoãn nữa, mở màn hình điện thoại lên, tìm số của Tống Kỳ Thâm, trực tiếp gửi một tin nhắn WeChat ——
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Cuối tuần tới lớp em có tổ chức họp lớp, có lẽ không thể trở về Nam Uyển.]
Tống Kỳ Thâm trả lời lại rất nhanh.
[Q: Hai ngày đều không trở về?]
Thiên Chi nhìn chăm chú tin nhắn vừa được gửi đến, ánh mắt dừng trên hai chữ “Trở về” kia.
Cô mơ mồ cảm thấy rất thích hai từ này, giống như đang ám chỉ đến nhà.
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Vâng ạ, cho nên cuối tuần sau em sẽ trở về ~]
[Q: Đến lúc đó sẽ đón em nhé?]
[Tiền Tiền ái thiên thiên: Vâng ạ.]
Thiên Chi nhắn xong tin này, quay đầu hỏi Bùi Anh, “Tiểu Bùi, lần trước cậu nói địa điểm kia chơi rất vui nó nằm ở đâu vậy?”
Bùi Anh vừa mới đi du lịch ở nơi đó trở về, nằm ở vùng ngoại ô của thành phố Ngân, quả thực không tính là quá xa.
Nghe cô ấy kể và nhìn những tấm ảnh chụp được đăng lên, phong cảnh ở nơi đó cũng khá đẹp, còn có nhiều hạng mục tham quan vừa mới xây dựng xong.
Bùi Anh nghe vậy liền lên tiếng, “Sao vậy, cậu muốn đi à?”
“Đúng vậy, tớ muốn dẫn một người đến đó.”
Thiên Chi muốn rủ Tống Kỳ Thâm ra ngoài chơi hai ngày thôi, dù sao cũng không có chuyện gì, dù sao cũng vừa mới lãnh giấy kết hôn, cũng phải làm một chút việc thú vị gì đó, để tạo ra một chút không khí tân hôn.
Bằng không khi cô quay trở về Nam Uyển chính là mỗi ngày đều phải mệt mỏi rã rời, tuần hoàn thì điên đảo, luôn cảm thấy lười biếng.
Khuôn mặt Bùi Anh ranh mãnh khẽ nhướng mày, “Đi cùng với vị Ngũ tiên sinh mà trước đó cậu nhắc đến ấy hả?”
Thiên Chi gật đầu, thực ra cô vẫn chưa nói cho đám bạn cùng phòng biết việc cô đã lãnh giấy kết hôn, không phải do cô cố tình che giấu, chỉ là do bọn họ không chủ động hỏi đến mà thôi.
Hơn nữa cô muốn đợi đến kỳ nghỉ đông bay qua Na Uy thăm ông nội Tống, sau đó sẽ tổ chức hôn lễ ở đó, đến lúc trở về cô sẽ mời mọi người dùng một bữa tiệc nhỏ.
Đối với cô mà nói, chỉ khi nào tổ chức hôn lễ mới được xem là một cuộc hôn nhân viên mãn.
Cho nên trong giai đoạn này, Bùi Anh chỉ biết rằng người đó là vị hôn phu của cô hoặc là đối tượng thân cận gì đó mà thôi.
Nhưng chuyện này nói lớn không lớn, vốn dĩ bản chất cũng không có gì khác biệt nhiều lắm.
“Vậy để tớ dứt khoát trực tiếp đưa địa chỉ khách sạn và lịch trình cho cậu luôn.” Bỗng dưng Bùi Anh lên tiếng nói một câu, sau đó lại giải thích: “Như vậy cậu không cần phải hao tâm tổn trí quá nhiều vào chuyện này, chỉ cần đi đến đó vui chơi là được, tớ vẫn còn giữ lịch trình tham quan lần trước đây, một lát nữa tớ sẽ gửi cho cậu nha.”
Thiên Chi vội vàng xem một số hình ảnh cùng những địa điểm vui chơi ở đó, không ngẫm lại ẩn ý trong lời nói vừa rồi của Bùi Anh, trực tiếp gật đầu ừ một tiếng.
Về sau Thiên Chi nhớ lại, nếu như cô sớm biết khách sạn mà Bùi Anh đề cử là loại khách sạn thế này.
*
Thiên Chi nhắn tin hỏi Tống Kỳ Thâm có muốn đi hay không, nếu như anh nói vẫn còn bận rộn công việc, thì tất cả mọi dự định sẽ như ném đá xuống sông.
Cô đã trực tiếp biểu hiện rõ ý đồ như vậy, vốn nghĩ rằng nếu bị từ chối cũng không sao, về sau còn có rất nhiều thời gian, nhưng không ngờ đến Tống Kỳ Thâm nửa điểm do dự cũng không có, lập tức lên tiếng đồng ý.
Vì vậy trong vòng một tuần, Thiên Chi dựa vào lịch trình trước đó của Bùi Anh, bắt tay làm một bản kế hoạch nhỏ.
Thứ sáu Tống Kỳ Thâm đến đón cô, hai người sẽ lái xe đi thẳng đến nơi đó, nhưng trước đó anh đã tính toán thời gian chuẩn xác, chỉ là lúc chạy đến Kinh Đại lại trễ hơn so với thời gian đã dự định.
Thiên Chi ngồi trên băng ghế dài bên hông cửa ký túc xá, bên này trồng một dãy cây xanh bốn mùa hoa nở, bóng cây che phủ mặt đường nhựa, vì đây là đường một chiều, nếu Tống Kỳ Thâm lái xe từ công ty đến đây sẽ thuận tiện hơn.
“Tin ——-” Tiếng còi xe vang lên trong không gian yên tĩnh, Thiên Chi ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Tống Kỳ Thâm hạ kính xe xuống.
Cô đứng dậy chạy hai ba bước về phía đó, còn chưa kịp ngồi yên ổn, cô đã nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Tống Kỳ Thâm vang lên, “Có phải anh đến trễ rồi không.”
“Không sao đâu ạ.” Thiên Chi lưu loát đóng cửa xe lại, dự định cài dây an toàn cho mình, đột nhiên Tống Kỳ Thâm nghiêng người qua, lồng ngực ấm áp dán sát vào thân thể cô, hương thơm tùng bách lan toả trong khoang mũi, vừa thanh khiết vừa dễ chịu.
Cô tuỳ ý để anh hành động, giương mắt lên nhìn thấy gương mặt uể oải của anh, “Thực ra buổi tối cũng không có điểm nào vui chơi, chúng ta có thể đến khách sạn trước, ngày mai hãy đi tham quan nhé.”
Vừa dứt lời, Tống Kỳ Thâm đã giúp cô cài xong dây an toàn, ở trước mặt cô ngẩng đầu lên, cũng không nói lời nào, dù bận vẫn thong thả nhìn cô một lúc.
Thiên Chi không biết liệu mình có hoa mắt hay không, cô nhìn thấy trong ánh mắt của Tống Kỳ Thâm sự sửng sốt dần dần lan toả còn nhìn ra được một ý tứ đầy hàm xúc “Em gấp đến mức không chờ nổi nữa à.”
“Ý của em là, lịch trình đi chơi của chúng ta, ngày mai vẫn có thể đi được, em thấy anh….. Thấy anh hôm nay khá mệt mỏi……” Ban đầu âm thanh của Thiên Chi vẫn bình thường, nhưng trong lúc giải thích lại dần dần nhỏ xuống.
Quả thực ý của cô muốn truyền đạt không sai, với cái lịch trình đi chơi này chỉ cần một ngày là đủ, có thể chơi đến chán. Lúc trước khi cô lập kế hoạch đã sắp xếp thời gian hợp lý, không đến mức phải quá mệt mỏi.
“Muốn nghe anh nói thật không?” Tống Kỳ Thâm quay lại chỗ ngồi của mình, lưu loát đánh tay lái.
Thiên Chi nghiêng mặt qua, âm thầm quan sát đường cong trên gương mặt anh, “Lời nói thật lòng gì?”
“Thực ra đêm nay anh cũng không quá mệt mỏi đâu.”
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, anh không mặn không nhạt hướng ánh mắt nhìn về phía này.
Thiên Chi mở to mắt chớp chớp vài cái, đột nhiên cô cảm thấy Tống Kỳ Thâm như đang ám chỉ điều gì đó.
*
Bởi vì địa điểm du lịch này nằm ở ngoại ô của thành phố Ngân lại giáp với thành phố khác, nếu lái xe từ Kinh Đại đến đó chỉ mất khoảng hai tiếng.
Thời điểm đến trang viên Lâm Trang, trời cũng đã sụp tối.
Khách sạn mà Bùi Anh đề cử cũng không quá khó tìm, lại gần chân núi, chỉ cần dò bản đồ một chút, rất nhanh đã có thể định vị được đường đi cụ thể.
Bởi vì khách sạn này do Bùi Anh giới thiệu, còn được nhiều người trên mạng đánh giá rất tốt, cho nên Thiên Chi trực tiếp liên lạc WeChat với ông chủ, đồng thời cũng chuyển luôn tiền thuê phòng.
Từ công đoạn đăng ký đến lúc nhận phòng. Toàn bộ quá trình, đều do một tay cô gái nhỏ lưu loát làm hết.
Còn Tống Kỳ Thâm chỉ đứng bên cạnh cô, không nói một lời nào.
Mãi đến khi hai người bước vào thang máy, Tống Kỳ Thâm mới liếc mắt nhìn qua, “Có phải nhìn anh giống như đang ăn bám em không nhỉ?”
“Cũng không giống như vậy, đây là tiền tiêu vặt ba mẹ cho em, hiện giờ nó là của anh.”
Tống Kỳ Thâm thong thả vươn tay ra nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Chi, “Không cần đâu, sau này anh sẽ cho em.”
“Em vẫn còn đủ xài, không cần anh cho.”
Hai người cứ nói qua nói lại vấn đề này, từ lúc ở trong thang máy kéo dài đến tận hành lang, lại đến trước cửa phòng, vẫn không thay đổi đề tài.
“Dừng lại —— em muốn mở cửa.” Thiên Chi nhịn không được, liền trừng mắt nhìn anh một cái.
Lúc này Tống Kỳ Thâm mới chịu im lặng, theo sát phía sau Thiên Chi, vẫn luôn có cái cảm giác không biết mệt mỏi.
“Cạch.” Tiếng khoá mở cửa vang lên, Thiên Chi cất tấm thẻ phòng, mở cửa ra, bước vào bên trong.
Cô đưa tay tìm kiếm công tắc đèn trên vách tường, một tiếng động vang lên cả căn phòng bừng sáng.
Sau đó nội thất của căn phòng hiện ra rõ ràng, toàn bộ cảnh vật ở đây đều xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
Một cái giường King size, phía trên là một màn treo giường với những dây lụa mỏng, còn có những chiếc chuông nhỏ khẽ đong đưa.
Càng không cần bàn đến ——
Ánh đèn màu hồng chiếu sáng trong căn phòng, tuy mờ ảo nhưng lại mê hồn.
Còn chưa đi sâu vào trong, một bầu không khí mờ ám đã lan toả.
Toàn bộ phô bày một cách đầy trực tiếp.
Cho dù Thiên Chi chưa từng tiếp xúc qua, nhưng nhìn cảnh tượng ngay trước mắt cũng có thể hiểu rõ.
Dường như không phải dạng đứng đắn cho lắm!!
Cái căn phòng khách sạn này!!!
Sau khi hồi phục tinh thần, cuối cùng cô mới chợt nhớ đến Tống Kỳ Thâm đang đứng phía sau lưng mình.
Thiên Chi khẽ nghiêng đầu nhìn về phía sau, đúng lúc nghênh đón ánh mắt của Tống Kỳ Thâm.
Anh đứng dựa người vào cửa, đôi mắt đào hoa rũ xuống, trong mắt loé lên tinh quang, cứ nhìn cô như vậy, biểu tình giống như cười mà không cười.
Thiên Chi vừa định lên tiếng giải thích cho mình, giây tiếp theo, anh không nhanh không chậm lên tiếng.
Giọng điệu mang theo chút ranh mãnh ——
“Hoá ra Chi Chi nhà chúng ta, lại thích loại phong cách này nha.”
————//—//————-
* Tác giả có lời muốn nói:
- Tiểu Tống: Đi nào, anh sẽ cố gắng làm em thoả mãn.
– Bảo bối ngốc:
* Editor: Làm chương này mà tui cười như một con điên